BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Tư, 23 tháng 8, 2023

CHÙM THƠ "CÒN NGÂU" CỦA ÁI NHÂN


   
                             Nhà thơ Ái Nhân


“Ngàn năm khóc một mối tình
Hạt ngâu rơi lõm mái đình thờ yêu” – AN

 
CÒN NGÂU
 
Nỗi buồn mọc đứng như cây
Trải tình yêu giữa trang phây khoe người
Hồn nhiên khi khóc lúc cười
Chang chang nắng bỗng bời bời trở mưa
 
Mắt người sắc tựa dao cưa
Liếc ngang một cái dư thừa nỗi đau
Gót hồng giẫm nát hồn nhau
Lời thương dạo trước… còn ngâu đến giờ
 
 
MONG NGÂU
 
Suốt tuần nồng nực tả tơi
Đêm mưa cỏ lại bời bời mọc xanh
Nạ dòng thức giấc mong manh
Xa xôi vạn dặm ai dành cho ai?
 
Sân đình vắng bóng trúc mai
Hằng đêm nỗi nhớ thêm dài mộng mơ
Mưa về đẫm ướt trang thơ
Ngoài kia ếch nhái lên bờ gọi nhau
 
Ơi Trời có thấu niềm đau
Sao không Ngâu sớm cho nhau… khỏi chờ
 
 
CHỜ NGÂU
 
Đã nào đâu đến mùa ngâu
Mà sao khắc khoải bên cầu đợi ai
Đâu còn trúc nữ thanh mai
Hồn tê tái những đêm dài… mong mưa?
 
Bên người đã ấm êm chưa
Hay còn thao thức đêm thừa năm canh
Cuối trời le lói sao xanh
Chắc buồn se sắt mong manh đợi tình?
 
Tương tư chuốc chén thơ mình
Đáy tim núi lửa… vô hình bão giông
 
 
NGÂU TRẮNG
 
Gót ngọc người sang lối kiêu sa
Tưng bừng bên ấy nắng hoan ca
Đem chôn bóng cũ vão dĩ vãng
Năm tháng xa vời thêm xót xa
 
Tiếc ngọc thương hoa lệ đục ngầu
Gió luồn tê tái trái tim đau
Lỡ đánh mất nhau từ dạo đó
Mịt mùng mưa gió những canh thâu
 
Lời tình chết đuối đáy sông sâu
Uống chén cô đơn chẳng vợi sầu
Chuốc bóng hình em từ ký ức
Nỗi niềm rưng rức trắng đêm ngâu
 
 
MƠ NGÂU
 
Có một thời thơ viết tặng riêng em
Hồn yêu lạc vào mắt thu ngăn ngắt
Thăm thẳm thiên thanh mênh mang văn vắt
Trăng rắc vàng lên tha thướt tóc mây
 
Môi thơm hoa hồng má thắm hây hây
Em hiền dịu thơ ngây yêu vồn vã
Trăng thổn thức trong tay thơ nồng nã
Đêm hoang đàng dâng trái cấm cho nhau
 
Đã bao mùa thơ gặm nhấm nỗi đau
Giấu nước mắt vào bóng đêm lầm lũi
Buồn thê thảm lên mắt trăng hờn dỗi
Mới ngộ rằng cũng có lúc thu đau
 
Điều ước ngày xưa đã chẳng nhiệm màu
Biển khắc khoải lên ngầu ngầu mắt sóng
Mong gặp người xưa bên bờ ngơ ngóng
Đêm hoang tình thơ thức trắng…mơ ngâu
 
 
VÕ VÀNG NGÂU
 
Xuân tàn, hoa rụng từ lâu
Chong đèn ngồi đếm canh thâu đợi gì
Nết na duyên dáng nhu mì
Bóng câu, chớp mắt xuân thì qua nhanh
 
Nhớ gì lời hứa mong manh
Lẻ loi cánh én sao thành mùa xuân
Ái tình như mộng phù vân
Tơ vương rối rắm nợ nần bể dâu
 
Bao giờ lại đến đêm ngâu
Còn không chim quạ bắc cầu mà sang?
Đắng cay lên mắt võ vàng
Hoe hoe mắt cúc, bẽ bàng xác sen
 
 
MỘNG HOANG
 
Ngâu sang mưa gió dầm dề
Em còn đợi cửa bên lề giấc mơ
Bên này thao thức ngu ngơ
(Chắc là em hẹn bên bờ Sông Ngân)
Biết là trăng gió phù vân
Mà sao thơ cứ nợ nần bể dâu
Mây hồng, mây trắng về đâu
Cho ta gửi gió đôi câu tâm tình
 
Em như sương khói vô hình
Mà sông tim sóng thập thình vỗ yêu
Mơ hồ thương nhớ bao nhiêu
Mộng hoang chắp cánh phiêu diêu… tìm người
 
 
NGHIỆT OAN
 
Ngỡ là tình đẹp lung linh
Sương mơ trên ngọn bình minh vội tàn
Bên nhau mấy khắc nồng nàn
Mà đời dâu bể vô vàn... lo âu
 
Hẹn rằng chung thủy trước sau
Mất nhau vạn thuở còn đau đến giờ
Nương dâu bãi biển ai ngờ
Sông Ngân nước mắt đôi bờ tương tư
 
Lệ buồn muôn thuở còn dư
Chân trời góc bể nào như ở gần
Thủy chung nước mắt trong ngần
Muôn năm mây Sở mây Tần lạc nhau
 
Chung tình ôm trọn nỗi đau
Đông tàn trầu héo, buồng cau để già
Gió mưa phiêu bạt hải hà
Nhân sinh trong cõi ta bà… dối gian
 
Cuộc người đằng đẵng lo toan
Chuyện tình Ngưu - Chức nghiệt oan muôn đời
 
 
VU VƠ
 
Chợt lòng găp bóng người dưng
Đã bao đêm dặn xin đừng nhớ nhau
Mấy ngày sườn sượt mưa ngâu
Thương người vời vợi canh thâu gọi thầm
 
Cung thương thánh thót độc cầm
Đắng cay gieo khúc thăng trầm lệ yêu
Âm thầm thương nhớ bao nhiêu
Giấu tình vào cõi hoang liêu… chập chờn
 
Hình như người ấy giận hờn
Mà sao tim óc cứ chờn vờn mơ
Giấu tình vào giữa câu thơ
Gửi theo mây gió vu vơ… lời buồn
 
 
NGÂU BỐN MÙA
 
Biển mênh mông là thế
Sóng tương tư bạc đầu
Núi si tình ngái ngủ
Bóng xưa giờ ở đâu?
 
Kim chìm đáy biển sâu
Sóng bạc đầu nuối tiếc
Em làm sao biết được
Thơ trắng màu hoa lau
 
Từ khi mình mất nhau
Ngâu bốn mùa lã chã
Mưa réo gào tầm tã
Đáy lòng như mọc gai
 
Bóng yêu giờ phôi phai
Tình cũ còn đau mãi
Giấc mơ buồn hoang hoải
Cuốc kêu dài đêm thâu
 
 
TRẮNG TRỜI
 
Bến đò xưa một buổi trưa
Tiễn người lên tỉnh trời mưa não nề
Đã lâu người chẳng thấy về
Bao năm bến cũ dầm dề mưa rơi
 
Sông tình con nước đầy vơi
Nhớ thương còn đựng chặt cơi đựng trầu
Tương giang nước mắt đục ngầu
Cô đơn đá góa bên cầu tương tư
 
Ái tình mây gió thực hư
Lục bình tím dại đã từ thương đau
Ham giàu ai đánh mất nhau
Người sang phố thị mưa ngâu… trắng trời
 
 
BUỒN CONG
 
Nỗi buồn ai vít mà cong
Ngưu Lang nhớ vợ cứ mong ngâu về
Thu sang mưa gió dầm dề
Em sang xứ khác ước thề mang theo
 
Tủi thân cho phận thơ nghèo
Đũa tre quê kệch mơ trèo mâm son
Gà gại ổ, cải ngồng non
Em xinh đẹp để héo hon ta thầm
 
Tương tư tấu khúc độc cầm
Nỉ non chua xót thâm trầm tiếng mơ
 
 
BONG BÓNG
 
Si tình nốc cạn cơn say
Tình không men rượu mà cay trong lòng
Ngoài sân bong bóng vẽ vòng
Em ra phố thị lấy chồng hồi xưa
 
Mấy mùa nắng hạn không mưa
Hạ tàn đợi mãi vẫn chưa ngâu về
Qua sông đánh mất câu thề
Phố bên em nắng... dầm dề bên đây
 
Trời trồng ngơ ngác bóng cây
Tình như sương khói theo mây… cuối trời
 
                                                  ÁI NHÂN

Không có nhận xét nào: