BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Tư, 19 tháng 4, 2023

THƠ VỀ TAM QUỐC CHÍ CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


   

  
TÔN SƯ
 
TƯ MÃ ĐỨC THÁO
 
người Dĩnh Châu
có vài người học trò
tài đức ngang nhau
chia thiên hạ ra làm ba
ổn định được 52 năm
 
gia trang trong vườn đủ
mai lan trúc cúc
non bộ
tiên phong đạo cốt
nhìn trời mà cười
nhìn đất loạn mà khóc
tài truyền cho các môn đồ
toàn là hào kiệt
bốn bể lưu danh
 
Đại tôn sư võ học
Chừ cũng đành bó tay
Bầu trời tuy bát ngát
Rộng hẹp ở chốn nào?
Nhận ra thời với thế
Nặng nề cánh chim bay
Xoải cánh bay chả nổi
đành ngừng chân chốn này
sách vở dành nhóm bếp
sưởi ấm mùa đông thôi?
dăm ly trà để nguội
lầm than luôn kiếp người
 
BÀNG ĐỨC CÔNG
 
là sư phụ của Gia Cát Lượng
và là chú ruột của Bàng Sĩ Nguyên
tổ sư môn phong thủy
truyền cho Khổng Minh
đến thế kỷ thứ 14 thì truyền cho Lưu Bá Ôn
"tức Lưu Cơ"
thất truyền cho tới ngày nay

HOÀNG THỪA NGẠN
 
Một trong ba vị tôn sư
võ học
lại là nhạc phụ của Ngọa Long
phu nhân của Ngọa Long
là Hoàng Ngọc Anh
là một nhà bác học bác vật
lỗi lạc
chế ra ngựa gỗ trâu máy
một trợ thủ đắc lực của Rồng Nằm
 
Tiên sinh qua cầu ván
Dẫn theo một con lừa
Tuyết ngoài trời lả tả
Rơi trên những nóc gia
Hai hàng cây đọng tuyết
Mà mùa đông chưa qua
Áo mũ bay lất phất
Đoạn đường gần hoá xa?
Quán bên đàng không khách
Khói bếp bay la đà
Nhòm lại con đường cũ
Tuyết trắng bay lưa thưa
Cây cầu gỗ chìm khuất
Người lừa trong sương mờ?
 

TƯ MÃ THUỶ KÍNH
 
Nhìn mây mà vui
Nhìn thời cuộc mà đành bó tay
Nhìn trời mà ngậm cười
Nhìn đất mà chán ngán
“thiên cơ bất khả lậu”
Tuổi hạc càng cao
Lực bất tòng tâm
Trên bảo dứơi o nghe
Cũng đành ngày tháng tiêu dao
Vui cùng chim muông tùng bách
Ngày ngày nhìn hòn non bộ
Rượu trà
Đất đai sông núi thu nhỏ lại
Thôi thì cũng đành
Đời người đang qua vù vù
Nhường lại hiện tại
cho những nhân tuyển mới
 
Tức nhau vì tiếng gáy
Thực ra cũng là bà con lối xóm
Môi hở răng lạnh
Tìm kiếm nhau cho kỳ được
Đá cho bằng thích
Một ăn một thua
Ăn thì tự do gáy
Thác đá nước sôi vào nồi
Ôi gà
Đời chỉ có thế mà thôi?
  
THỜI
 
Cơ bất khả lậu
Nơi nhà thì sáo đen
Lùm tre thì sáo sậu
Chuyện đời
Cái gì đến thì không chờ cũng đến
Mà cái gì đi thì có trói chặt vào gốc cây
Vẫn đi
Bình bao nhiêu năm thời loạn
Loạn bao nhiêu năm thì bình
Sức người sức voi
Cũng không lay chuyển lại càn khôn
Ngoại trừ những gã hoang tưởng khùng?
Nước thường trôi theo một chiều
Ra biển
Muốn là ngược lại
Thì thiên địa tài cũng không làm được?
Huống hồ kẻ ngu?
 
Trời cho ai? Người đó được
Hết Tây Hán qua Đông Hán qua Tam Quốc
452 năm loạn bình bình loạn
Vui cũng nhiều mà hoạn nạn
cũng lắm
Cờ đến tay ai ngừơi đó phất
Không vận không thời dở dói ra
Chỉ có thác?
Đó là luật trời
100 khôn ngàn kế vẫn không thoát
Sinh ra nơi nhà đế vương
Trước sau cũng làm vua
Sinh ra trong nhà làm giầy dép
Trước sau cũng chỉ làm dép guốc
ở cõi đời
kẻ đi ô tô
người đi bộ
và người đi xe đạp
 
 
TỪ THỨ QUY TÀO
 
Một thời ngang dọc
Coi trời bằng vung nồi
Vì lỡ giết nhầm người
Vùng Nhã Nam
Nên phải thay họ đổi tên
Nay trốn chỗ này mơi chỗ khác
Tên giả Đan Phúc
Chờ lòi con mắt chả gặp thời
Toàn trời ơi đất hỡi
Sau phò Lưu Huyền Đức
Công việc dở dở dang dang
Nhận được thư mẫu thân
Gọi về
Đành chia tay Lưu Hoàng Thúc
Sự nghiệp võ biền
Coi như mang quăng vào thùng rác
  
100 voi chả được bát nước sáo
Rày Ngô mơi Thục
Nay bánh màn thầu
Mơi cháo bầu dục
Tài trai lêu bêu ngang bèo lục bình
trôi xuôi trôi ngược
danh không
lợi không
đời tàn nơi gác bếp
một đống binh thư
một nồi nếp nát?
 
Ô HÔ

Ai tai
Sự khoa đại bốc thơm tán phét
Đã đến tuyệt đỉnh
Nào Phục Long Phượng Sồ
“Rồng Nằm Phượng Non”
Vừa ra quân vào Tây Xuyên
Đã bỏ mạng nơi Lạc Phụng Ba
27 năm thì Rồng Nằm
Cũng rụng nơi Ngũ Trượng Nguyên
ức quá hộc máu mồm mà thác?
chó chết hết chuyện
Lưu Gậy Lưu Thiện dơ hai tay hàng cái một
Không còn đánh đấm chi nữa?
 
Ôi tài páo
Rồi tài xiểu
Anh vô tài + vô danh
Thác không ai biết ?
Không ai hay
Anh hữu tài
Chết nhiều ngửơi biết?
Có cáo phó có vòng hoa
mà biết để làm ký gì?
chết thì đã chết
“Ngoạ Long Phụng Sồ”
Sinh bất phùng cơ
Nhập bất phùng thời
Y như cá nằm phơi trên lưới
Sống thác tuỳ người
Càng vùng vẫy lưới càng thu hẹp lại
Ôi trời cao đất giầy
Chỉ có mỗ tài có La Quán Trung
Mới thấu nổi hoàn cảnh này?
 
Ngoài núi là núi
Ngoài trời là trời
Ngoài mây là mây
Ngoài người là ngừơi
Chả có ai số một
Chả có ai số chót
Sống cho trọn một đời
Trước sau sẽ sáng mắt
Rồi sẽ biết
biết tuốt
suy đi gẫm lại
từ Tiền Hậu Tam Quốc
452 năm
Cơ đồ nhà Hán như cò vạc đi ăn đêm
Như xoa mạt chược
Y thơ Trần Tử Ngang
“những kiếp con người
Y dòi
Bon chen nơi bãi cứt
Thoáng
một cái đã hết đời?”
 
                            Chu Vương Miện

Không có nhận xét nào: