BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 13 tháng 9, 2021

PHẠM NGỌC THÁI VÀ THIÊN TÌNH CA MÙA THU - Tuyết Thúy


  

                   
SÁNG THU VÀNG
                         
Nhớ ngày gặp lại em bên hồ gió                       
(Kỷ niệm Bích Đào)
 
Gặp lại em một sáng thu vàng
Nơi em đứng nắng tràn ngoài phố
Với trời xanh, hồ xanh gió
Gió đưa làn tóc em bay...                      
                           
Sáng thu này trĩu cả hàng cây
Đô thành dịu mát
Ông lão ngồi bên gốc cây,
bán những cây sáo trúc thổi vói lên trời
Bà xúc tép váy khều khào nước…
 
Một thời xa lắc
Em nghiêng chao về một thời xa.
 
Người con gái đã thành chính quả
(phảng phất trên đầu đôi nét phôi pha)
Đôi mắt em bóng trúc bay xoà...
Đường phúc hậu vầng trăng đầy nở...
Nghe không gian, đổ vỡ cả mùa thu!
 
Sáng thu vàng mông mênh, mênh mông
Anh đứng trông em bên bờ sóng vỗ
Hồn đã mất trong rừng hoang thiếu nữ
Và trái tim cũng không còn
 
Sáng thu vàng xang xênh, xênh xang
Những con đường xưa tắm hơi em
Môi em cười, hoa lá nát đau thêm
Thời gian trôi… cuộc sống buồn tênh.
 
Một mùa thu lá lá
Nơi ấy giờ chỉ còn có cỏ
Bướm vàng hoa cũ vẫn bay ngang
Người đàn bà! Em nuốt mùa thu tan...
 
                              Phạm Ngọc Thái
 

TRÁI TIM GẤP BẰNG GIẤY / ORIGAMI – Thơ Quách Như Nguyệt


   


TRÁI TIM GẤP BẰNG GIẤY /  ORIGAMI
 
Có người nói tình yêu không thể dấu
Mỗi khi gặp được chàng... người yêu dấu,
tôi rạng rỡ, lòng mở hội, ca vang
Trái tim tôi vọng mãi tiếng yêu chàng
Tim chiến thắng, tình yêu bao phủ
 
Xé rời trang báo cũ
Gấp giấy, hồn ngất ngây!
Tiếng giấy sột soạt leo thang tình đầy
Chàng nào biết... trái tim giấy dấu tình tôi trong đấy
 
Trái tim Origami, góm ghém tình tôi, trái tim tôi…
nằm trong lòng bàn tay anh
Tôi làm tặng anh kèm nụ son môi
“Gì đây em?” ngạc nhiên chàng hỏi
“Chữ V anh ạ”, ngần ngừ… tôi nói dối…
 
                               Quách Như Nguyệt
(Cảm hứng từ bài thơ tiếng Anh “Origami” của chị Khổng Thị Thanh Hương)
 

NGỦ ĐÔNG, DẤU HỎI – Thơ Lê Phước Sinh


 
                       Nhà thơ Lê Phước Sinh


NGỦ ĐÔNG
 
Lặng yên Xóm, lặng yên Nhà
ngay Cái Gió cũng nhón chân nhè nhẹ...

 
DẤU HỎI
 
Vòng nhang như dấu hỏi
từng sợi nhả lên trời
bao suy tư trầm mặc
ai trả lời hộ tôi...
 
                      Lê Phước Sinh
                     6:25 CH-12.9.21
                 (đốt Hương trên bàn Thiên)

DƯƠNG THIỆU TƯỚC VÀ “NGỌC LAN” - Huỳnh Duy Lộc

Nguồn:
https://thenewviet.com › duong-thieu-tuoc-va-ngoc-lan
 

Nhạc sĩ Dương Thiệu Tước
 
Dương Thiệu Tước sinh năm 1915 ở làng Vân Đình tỉnh Hà Đông, là cháu nội nhà thơ Dương Khuê và gọi nhà thơ, nhà giáo Dương Lâm là ông chú. Nữ ca sĩ Quỳnh Giao, con gái nữ ca sĩ Minh Trang, sau này gọi Dương Thiệu Tước là cha dượng, đã viết về thân thế của ông:

“Thân phụ ông là cụ Dương Tự Nhu đã thi đỗ và làm quan Bố chính ở Hưng Yên, nhưng đến Dương Thiệu Tước thì hình như ông đã trả nợ cầm ca cho nhiều thế hệ trong họ. Mấy ai mà không nhớ bài ca trù nổi tiếng của Dương Khuê với cô Hồng, cô Tuyết? Chẳng biết rằng cháu nội của cụ là Dương Thiệu Tước có say nhịp phách từ thuở ấu thơ chăng, nhưng ông không chọn con đường khoa cử để ra làm quan mà lại bước qua ngã khác. Ông đi vào nhạc và trở thành một trong những người mở đường cho nền tân nhạc Việt Nam. Nói Dương Thiệu Tước dành một đời để yêu và để sống với âm nhạc là không quá. Ông mở tiệm bán đàn, sửa đàn và dạy nhạc, dạy đàn tại Hà Nội và tại Sài gòn. Ông là bậc thầy của nhiều thế hệ nhạc sĩ Tây ban cầm và Hạ uy cầm. Ông liên tục dạy Tây ban cầm tại Trường Quốc gia Âm nhạc và Kịch nghệ tại Sài gòn từ những năm 1960 cho đến sau năm 1975…”
                 (Dương Thiệu Tước - Người vắng mặt lẫy lừng, Tạp ghi)
 

Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2021

GIÁO SƯ TRẦN ĐÌNH SỬ ĐÃ SAI NGAY TỪ GỐC, KHI CHO HỌC VĂN LÀ “ĐỌC HIỂU” - Trần Mạnh Hảo


Tác giả bài viết Trần Mạnh Hảo
 
Trang web Hội Nhà Văn VN, in bài của GS.TS Trần Đình Sử, nhằm ủng hộ tân bộ trưởng Bộ GD&ĐT Nguyễn Kim Sơn: ra lệnh cấm văn mẫu. Bài viết với tiêu đề : “Giải pháp chấn chỉnh tệ nạn ‘dạy văn mẫu’ trong nhà trường phổ thông hiện nay” (30-8-2021)


GSTS Trần Đình Sử

MỘT NGÀY KHÔNG QUÊN - Nguyễn Đức Tùng



Ngày thứ ba, 11 tháng 9 năm 2001, khoảng sáu hay bảy giờ sáng, tôi đứng trong phòng cấp cứu của bệnh viện Richmond. Tay tôi cầm cái khay nhỏ có bánh xe chứa dụng cụ, từ buồng bệnh đi dọc theo hành lang đến khu vực y tá. Trên hành lang những chiếc giường do xe cấp cứu đẩy vào nằm la liệt, tôi tự nhủ, sẽ là một ngày bận rộn. Tôi dừng lại, một điều gì đang xảy ra, trên màn vô tuyến truyền hình gắn ở cuối hành lang, nhưng không phải chỉ trên màn hình, mà trong không khí lan toả, trên vẻ mặt mỗi người, y tá và bệnh nhân, nhân viên cứu thương và nhân viên bảo vệ, cảnh sát và bác sĩ, một điều gì tựa như sự nối kết vô hình, một thông điệp sợ hãi lập tức nhận ra. Tôi thấy những ngọn lửa đỏ hừng hực, những đám mây đen, những tro tàn lả tả. Người chạy ngược trên đường, tất tả, hoảng hốt, chạy ngược về phía tôi đứng.
 

CÕI TÌNH THU, HƯƠNG THU – Thơ Tịnh Bình


 


CÕI TÌNH THU
 
Nhặt trong màu nắng cũ
Chút mơ phai thu vàng
Tìm gì trong gió chớm
Thoáng làn hương chưa tan
 
Miên man miền kỷ niệm
Chiêm bao giấc mơ rời
Nhặt bóng chiều hư ảnh
Mơ hồ tiếng thu rơi
 
Hoang vu loài mây trắng
Bay về đâu cuối trời
Nhánh mưa gầy xao xác
Cuối mùa rụng chơi vơi
 
Gió mỏng tang vạt mỏng
Phơ phất áo thu vàng
Mắt em hình hoa cúc
Cõi tình thu nồng nàn...
 
 
HƯƠNG THU
 
Rụng sen...
Gương hãy còn tươi
Ao quê trơ bóng đợi người tình chung
Vài ba cánh bướm buông lung
Hỏi thăm ả nhện giăng mùng đợi ai ?
 
Nghe gì trong gợn heo may
Hồng treo lủng lẳng gọi bầy chim xa
Ngoài vườn nứt mắt quả na
Gió lay khe khẽ
Vỡ òa hương thu...
 
                                      TỊNH BÌNH
                                        (Tây Ninh)

DÒNG SÔNG TRĂNG MỘNG MƠ – Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Nguyễn Văn Thơ, ca sĩ Hải Yến trình bày


  


DÒNG SÔNG TRĂNG MỘNG MƠ
 
Ở nơi nào anh đến
Xin cho em đi cùng
Ta lãng du thế giới
Tận góc biển chân trời
Sống cuộc đời buông lơi
 
Hạnh phúc, không bi lụy
Vui chơi không ủy mị
Ta ngao du sơn thủy
Ngắm sao trời lấp lánh
Trăng và sông long lanh
 
Trăng hiện trên dòng sông
Dòng sông tình thơ mộng
Lãng du cõi khôn cùng
Sống cuộc đời thoát tục
Anh mơ cùng em không?
 
Rong chơi quên tháng ngày
Thong dong và tự tại
Yêu nhau không ngần ngại
Không cần biết ngày mai
 
Anh và em, trăng sông
Cùng sống trong cõi mộng
Kìa cầu vòng sặc sỡ
Hai đứa mình cùng ngắm
Và sẽ cùng mơ chung
 
Hỡi anh, người yêu dấu
Đi đâu, em đi cùng
Hai ta cùng dệt mộng
Và sẽ cùng mơ chung
 
Gặp nhau trong đời này
Anh là người vẽ mộng
Cũng là người đập nát
Trái tim em, buồn không?
 
       Quách Như Nguyệt


      

Nhạc: Nguyễn Văn Thơ
Ca sĩ: Hải Yến
Nhạc sĩ hòa âm: Thanh Hùng
Youtube: Hùng Đặng
Thơ: Quách Như Nguyệt


MƯỜI KHÚC THI TRĂNG – Thơ Ái Nhân



ÁI NHÂN
Tên thật Bùi Cao Thế
Đt:0984470914
139- 399- Ngọc lâm – Long biên –Hà nội
TK Bùi cao Thế 10524096395016 Techcombank
Chi nhánh Chương dương – HN


  


DỊU DÀNG
 
Dịu dàng
ánh trăng như lụa
 
Biển dâng
cong
ngọn thủy triều
 
Mắt em
mơ màng
hiền thế
 
Cồn cào
lửa cháy tim yêu
 

HAI TẤM HÌNH NHÂN ÁI VÀ MỘT TÂM HỒN NHƯ HOA SEN NỞ - Châu Thạch



 Cuộc chiến tranh giữa hai miền nam bắc Việt Nam đã đi qua gần nửa thế kỷ. Những tấm hình đầy mỹ thuật của các phóng viên chiến trường, của các nhà nhiếp ảnh kỳ cựu, phản ảnh  nhiều mặt của cuộc chiến đã được công bố, đã được tôn vinh, đã được giải thưởng cũng đã chìm vào dĩ vãng. Thỉnh thoảng những tấm hình ấy được đăng lại như sờ vào vết sẹo của một thời đau thương đến nay vẫn chưa lành hẳn. 
 

Thứ Bảy, 11 tháng 9, 2021

SỰ KHÁC BIỆT GIỮA GIÁO DỤC MIỀN NAM VỚI GIÁO DỤC MIỀN BẮC - Vương Trí Nhàn

Nguồn:
https://vuongtrinhan.blogspot.com/2014/12/may-cam-nhan-ve-su-khac-biet-giua-giao.html

 
Nhà nghiên cứu Vương Trí Nhàn qua nét vẽ của Hoàng Tường


Bài đã đăng trên tạp chí NGHIÊN CỨU VÀ PHÁT TRIỂN số 7-8 (114-115).2014, số chuyên đề GIÁO DỤC MIỀN NAM VIỆT NAM (1954- 1975)
 
Một nhận định chân thật của một trí thức miền Bắc XHCN:
 
Tôi vốn là người làm nghề nghiên cứu văn học. Trong cái nghề thuộc loại công tác tư tưởng này, những năm trước 1975, tôi chỉ được phép đọc các sách báo miền Bắc, còn sách vở miền Nam bị coi như thứ quốc cấm.
 
Có điều, không phải chỉ là sự tò mò, mà chính lương tâm nghề nghiệp buộc tôi không thể bằng lòng với cách làm như vậy.
Tôi cho rằng, muốn hiểu cặn kẽ văn học hiện đại, phải hiểu văn học cổ điển; muốn hiểu văn học VN phải hiểu văn học thế giới. Thế thì để hiểu văn học miền Bắc làm sao lại lãng tránh việc nghiên cứu văn học miền Nam được.
 

Thứ Sáu, 10 tháng 9, 2021

CÂY NGÔ ĐỒNG TRONG THI CA – Hoài Nguyễn



Ngô đồng, tên của một loại cây có xuất xứ miền Nam Trung Quốc. Cây Ngô đồng được nhiều người biết đến chủ yếu là qua thi ca, cả thi ca Trung Quốc và thi ca Việt Nam. Được nhắc đến nhiều nhất là hai câu cổ thi:
 
Ngô đồng nhất diệp lạc,
Thiên hạ công tri thu
 
(Một lá ngô đồng rơi rụng xuống
Mọi người đều biết tiết thu sang)
 

THƯ GỞI CON TRAI NHÂN NGÀY TỰU TRƯỜNG - Nguyễn Đức Tùng giới thiệu thơ của Wallace Stevens




Căn nhà im lặng và thế giới thì an bình.

Mở đầu chương trình môn văn năm nay, cô giáo của con yêu cầu mỗi học sinh tự chọn lấy một bài thơ mà mình thích, học thuộc lòng, rồi đứng đọc trước cả lớp. Điều kiện là bài thơ ấy đã in trong sách, bất cứ sách nào, nhưng không phải trên báo chí hoặc các truyền thông xã hội. Vào lứa tuổi của con, có lẽ điều ấy để đảm bảo tiêu chí giáo dục. Con đã hỏi ý kiến của ta về chuyện này. Ta lấy làm vui sướng, không, ta cảm thấy may mắn. Chúng ta thường làm việc với nhau về toán, đôi khi căng thẳng, nhưng những môn học khác, chúng ta không có dịp. Ta giới thiệu với con bài thơ “The house was quiet and the world was calm” của Wallace Stevens, một trong những nhà thơ lừng lẫy của Hoa kỳ.
 

Thứ Năm, 9 tháng 9, 2021

10 CỬA RA VÀO KINH THÀNH HUẾ – Dnga

Huế sau khi di dời các hộ dân ở thượng thành ra khu tái định cư Hương Sơ ở An Hoà đã để lộ ra rất nhiều điểm di tích của kinh thành Huế xưa, trong đó hình ảnh của một cửa thành cổ nhỏ (phần vòm cao 108cm, rộng 85cm) được đăng tải nhiều nhất với nhiều giả thuyết khác nhau của các nhà nghiên cứu Huế. Người ta cho rằng hai cổng nói trên có thể vừa để quân lính ra vào làm công việc phòng bị hoặc ngồi ở đó để canh gác.
 

MỘT CƠN GIẬN – Truyện ngắn của Thạch Lam

Tình cờ đọc một truyện ngắn thật hay, thật xúc động, của Thạch Lam (Nhà văn Tự Lực Văn Đoàn) nên muốn chia sẻ.  Mời bạn cùng đọc:
 

                                MỘT CƠN GIẬN
                                                                            Thạch Lam
 
Một buổi tối mùa đông, chúng tôi ngồi trước lò sưởi, trong một căn buồng ấm áp. Tự nhiên trong câu chuyện, một người nói đến những cơn giận tự nhiên đến tràn ngập cả tâm hồn ta và có khi gây nên nhiều cái kết quả không hay. Rồi mỗi người đều bày tỏ ý kiến riêng của mình.
Anh Thanh, từ nãy đến giờ vẫn lặng yên có vẻ trầm ngâm, cất tiếng nói:
- Sự giận dữ có thể sai khiến ta làm những việc nhỏ nhen không ai ngờ. Tôi biết hơn ai hết, vì chính tôi đã trải qua sự đó. Tôi sẽ kể các anh nghe một câu chuyện mà cái kỷ niệm còn in sâu trong trí nhớ tôi.
Cũng một buổi chiều mùa đông như hôm nay, tôi ở tòa báo ra về, trong lòng chán nản và buồn bực. Có những ngày mà tự nhiên không hiểu tại sao, ta thấy khó chịu, và hay gắt gỏng, không muốn làm việc gì. Tôi đang ở vào một ngày như thế mà chiều trời hôm ấy lại ảm đạm và rét mướt càng khiến cho cảm giác đó rõ rệt hơn.

CHỈ CÒN LẠI THƠ - Lê Văn Trung


   

 
CHỈ CÒN LẠI THƠ
 
Hồn cổ thạch cũng rêu bầm năm tháng
Còn đau gì chuyện bãi bể nương dâu
Có đi tới cuối chân trời vô hạn
Lòng vẫn đau từng giọt máu ban đầu
 
Nếu phải vác một nghìn cây thập giá
Nếu phải ngàn lần lên đồi Golgotha
Ôi thi sỹ ! Ngươi chỉ là rơm rạ
Ngươi chỉ là giọt lệ nở thành hoa
 
Nếu phải sống trong vòng tay quỹ dữ
Nếu phải chìm trong giấc mộng yêu ma
Ôi thi sỹ ! Ngươi chỉ là cây cỏ
Hãy xanh vì hạnh phúc quá bao la
 
Chúa chẳng thể. Ta cũng đành không thể
Ngăn dòng sông mà không vỡ đôi bờ
Chúa không thể. Dù ơn Người! Tận thế!
Chỉ còn thơ. Vĩnh cửu một hồn thơ
 
Vườn đá tảng (*) ôi thơ ! Vườn đá tảng
Một ngày kia thơ hóa thạch trong mồ
Em dẫu đến, dẫu đi, dù quên lãng
Một ngàn năm THƠ mãi sáng như THƠ
 
                                       Lê Văn Trung
     (Trích thi phẩm Thu Hoang Đường)
 
.......
 
(*) Vườn Đá Tảng tên một tác phẩm văn học nước ngoài (Le Jardin Des Rochers của Nikos Kaxantzaki )

NHẤT TỰ VI SƯ - Hồi ký của Hoàng Hóa


Tác giả bài viết Hoàng Hóa


 Khoảng đầu tháng 8/1973, những chuyến xe khách khoảng 45 chỗ của các hãng xe  chuyên chạy đường dài Sài gòn - Đà nẵng Phi Long, Tiến Lực, Thuận Thành, Miền Trung... đón nhiều gia đình ở trong trại tạm cư Hòa Khánh ĐN đã chấp nhận rời bỏ nơi chôn rau (nhau) cắt rún của mình đang  ở bên kia dòng sông Thạch Hãn - là Khu Phi Quân sự theo Hiệp định đình chiến Paris - đi vào phương Nam theo chương trình "khai hoang lập ấp" do Quốc Vụ Khanh Phan Quang Đán của chính phủ VNCH đặc trách, dưới sự dẫn dắt của  các vị lãnh đạo tinh thần, tôn giáo, đặc biệt là các vị Linh mục Công giáo, đến khu nhà lá dựng tạm tại ấp Động Đền xã Phước Thuận, huyện Hàm Tân, Bình Tuy sau hành trình khá dài - hơn 24 tiếng đồng hồ. Xe xuất phát tại Hòa Khánh vào khoảng 10 giờ sáng, nghỉ qua đêm tại Sông Cầu - Phú Yên và đến Động Đền vào khoảng 4 giờ chiều ngày hôm sau.
 

NHÀ YÊU NƯỚC NGUYỄN HỮU ĐANG RA TÙ - Nguyễn Tử Siêm

Nguồn:
https://www.facebook.com/siem.nguyentu/posts/2802978043312411
 
Theo lời kể của cựu đại tá An ninh Thái Kế Toại


Ông Thái Kế Toại
 
Về tác giả THÁI KẾ TOẠI.
• Bút danh: Lê Hoài Nguyên, Nguyên Phong.
• Sinh ngày 02-01-1950 tại Tiền Hải, Thái Bình.
• Nguyên Đại tá công an, công tác tại A25.
• Giám đốc điện ảnh Công an Nhân dân.
• Gia nhập hội Nhà văn 1998.
• Hiện cư ngụ tại Q. Thanh Xuân, Hà Nội.
• Từng là pháo thủ pháo cao xạ.
• Cử nhân văn chương Đại học Tổng hợp Hà Nội.
• Từ 08-1980 về công tác tại Bộ Công an.
 
*

NGƯỜI ĐÀN BÀ THÁNG CHÍN – Thơ Trần Mai Ngân


   
                   Nhà thơ Trần Mai Ngân


NGƯỜI ĐÀN BÀ THÁNG CHÍN
 
Chào tháng Chín nồng nàn hương biển
Người đàn bà đi về phía không anh
Không gian lạ và những âm thanh
Trong gió, trong tiếng sóng và trong tận cùng tuyệt vọng...
 
Ở đâu, tìm đâu những ngày hoa mộng
Chẳng để làm gì chỉ để cố quên đi
Người đàn bà tháng Chín khép đôi mi
Giọt nước mắt lăn tràn lên má thắm
 
Tháng Chín về mà sao xa thăm thẳm
Một nghìn trùng một ngăn cách ngày xưa
Miên man nào... miên man mãi nụ hôn trưa
Người đàn bà khuỵu xuống... dấu chân trần bấu sâu vào cát...
 
Tháng Chín biển vỡ oà trong cơn khát
Áo mỏng khăn voan tất cả lạnh lùng
Người đàn bà cố níu kéo tương phùng
Nhưng như nước... trôi qua bàn tay lạnh
 
Tháng Chín ơi... về đâu không bất hạnh
Một cuộc tình cứ thế mãi mong manh
Biển nghìn năm con sóng khát an lành
Sao thương quá người đàn bà tháng Chín!
 
                                        Trần Mai Ngân
 

THƠ CỦA THIỀN SƯ (POETRY OF ZEN MASTER) - Nguyên Lạc



 
Lời phi lộ:
 
Trước khi vào bài, tôi xin bàn về chữ ZEN MASTER.
 
ZEN MASTER có bạn đã dịch là Tăng Sư, theo tôi nên dịch là Thiền Sư, vì nếu dịch ra Tăng Sư thì không chính xác lắm: Tăng Sư / Thầy Tu, thuộc giới Tăng Lữ, người đã xuất gia, gia nhập Tăng Đoàn/ Giáo Hội. Thiền Sư có thể tu tại gia (gọi là Cư sĩ), có thể xuấ́t gia tự mình tu Thiền nơi núi động nào đó, hoặc là gia nhập Tăng Đoàn tu tại chùa. Tăng Sư có thể không tu theo Thiền phái, mà tu theo các phái khác.
 

ANH YÊU EM, VẦNG TRĂNG SÁNG TƯƠI – Thơ Quách Như Nguyệt, Nguyễn Hữu Tân phổ nhạc, Đặng Vương Quân hòa âm, ca sĩ Tâm Thư trình bày


  
                             Nhà thơ Quách Như Nguyệt

ANH YÊU EM, VẦNG TRĂNG SÁNG TƯƠI
 
Xin cho em là người yêu cuối
Xin yêu em như mối tình đầu
Xin nhìn em ngọt ngào, đắm đuối
Anh yêu em, tình chẳng thương đau
 
Ca tụng em - vầng trăng sáng tươi
Cám ơn anh luôn làm em cười
Cám ơn anh luôn hiểu và thương!
Đã yêu em bất chấp vô thường
 
Em yêu anh chẳng chút ngại ngùng
Xa nghìn trùng chẳng thấy mông lung
Tình thật đẹp, chẳng ngờ mình có
Tim ấm êm chẳng chút lạnh lùng
 
Là cây tùng cho em nương tựa
Tình yêu mình vững chãi bền lâu
Trải qua nhiều khi nắng khi mưa
Anh yêu em chẳng để em sầu!
 
Em yếu đuối, anh đưa tay cho nắm
Em vụng về, anh nâng đỡ, vuốt ve
Em dữ dằn, anh vẫn thấy mết mê
Em lả lơi, càng yêu em say đắm!
 
Người tình ơi, em yêu anh nhiều lắm!
Tình yêu mình trong trắng, xa xăm
Chúa và Phật đều khuyên răn bác ái
Mình yêu nhau, tình bác ái có thừa
Nên “cưng” anh ơi, sao ta lại phải… chừa
Em yêu anh, nhất định mãi yêu anh
 
                                    Quách Như Nguyệt


       

Thơ: Như Nguyệt
Phổ Nhạc: Nguyễn Hữu Tân
Hòa Âm: Đặng Vương Quân
Ca sĩ: Tâm Thư

 

CAM LỒ - Thơ Tịnh Bình


  
              Nhà thơ Tịnh Bình

 
CAM LỒ
 
Lớp lớp người đi mãi
Giữa bao tiếng thét gào
Trần gian đành bỏ mặc
Bao hoài vọng khát khao
 
Giọt lệ nào rơi xuống
Lửa dữ bốc trời cao
Khúc ly ca ai oán
Nhân thế cùng nỗi đau
 
Van người đừng gục ngã
An trú nơi nguồn tâm
Dập đầu lạy ngọn cỏ
Sự sống hãy bật mầm
 
Bước tiếp và đi tiếp
Dẫu thu tàn đêm đông
Những trái tim bất tử
Rải tình thương ấm lòng
 
Hư không về lại hư không
Lửa tàn sót cánh sen hồng bao dung
Chuông từ bi
Trống đại hùng
Cam Lồ dõng mãnh phủ trùm tam thiên...
 
  TỊNH BÌNH
   (Tây Ninh)