BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2024

XUÂN NAY, VỀ THĂM QUẢNG TRỊ, QUÊ MIỀNG, TRƯỜNG XƯA, HAI BÊN CẦU, BỐN MƯƠI SÁU NĂM, THỜI GIAN - Thơ Chu Vương Miện


  

 
XUÂN NAY
 
Nhớ xuân xa
Quê người
Nhớ quê ta
Khi xưa trẻ
Nay đã già
Đôi khi nhớ mẹ nhớ cha
Cuối năm đoạn tháng
Bệnh dịch chết tràn hà
Hết châu này qua châu khác
Hết xứ này qua xứ khác
Đường mỗi ngày mỗi vắng
Hoạ hoằn chuyến xe qua
*
Tất cả đã lãng quên
Không thư
Không thăm
Không hỏi
Đất nước như dài thêm
Lòng người đang hẹp dần
Trước lạ sau quen
Tình cảm như cạn dần
Thơ càng ngày càng nhièu
Người thơ càng ngày càng đông
Không ai có thì giờ
ở không
mà đọc thơ chung chung
nhiều năm nhớ nhà
nhớ nhiều quá
 

VỀ THĂM QUẢNG TRỊ
 
bước vội quá tôi về nơi phố cũ
Quảng Trị miềng thành cổ dấu xưa
trường Nguyễn Hoàng đâu? tìm hoài chả thấy
cây lặng buồn da diết dưới mưa đưa
con đường cụt nằm im lìm quên nói
vài cánh chim lơ đãng dưới ban trưa
Ái Tử cát bay lờ mờ hiu quạnh
phố xá vắng hiu cơn gió lạ mùa
đường xuôi Sải mưa giăng hàng sông nhớ
bãi Nhan Biều thưa thớt chuyến đò đưa
sông Thạch Hãn buồn thiu chưa muốn chẩy
đại lộ hoàng hôn cành lá lưa thưa
kẻ lưu lạc mỗi ngươì đi mỗi ngả
kỷ niệm thân thương biết mấy cho vừa
nắng trong mưa lòng ngùi ngùi tiếc nhớ
mấy cảnh trời dâu bể não nùng chưa ?
tôi đứng đó nhìn loanh quanh một chập
bao thân thương đọng lại mấy thân dừa
miền đất loạn sót lại dăm đám cháy
xa nhau rồi thiếu mãi cuộc tiễn đưa
 

QUÊ MIỀNG

quê miềng ba bến nông hều
bè tre bè nứa ngược chiều nước lên
nhìn về Bồ Bản Trung An
làng chài làng biển con thuyền con cua
nhìn nhau dư tháng đủ mùa
đủ năm chưa chẵn nên chưa ngỏ lòng
một vòng xuân hạ thu đông
anh theo lính trận nhiều năm trụ rừng
mới hay em đã có chồng
làm dâu xứ nẫu tháp đồng tháp thau
tháp vàng tháp bạc chộ nhau
mà ta hai ngả sông Cầu sông Ba
quê miềng ngoài nớ bao xa
anh về thăm lại Đồng Hà phố xưa
con sông qua những men dừa
đường xuyên Lào Việt còn bưa tiếng gào
tình anh phơi áo bên rào
gió bay lật đật mặt ao bèo nhèo
Hạnh Hoa còn đứng vói theo
hoa xoan nở tím bên hào lũy xưa
tình ta mưa gió cợt đùa
 
 
TRƯỜNG XƯA
 
ngôi trường tường trắng mà ngói đỏ
em thì áo trắng lại guốc đen
anh cũng áo quần mầu trắng toát
chỉ có hoa soan tím cổng trường
phía trước ngôi trường là nghĩa địa
lè tè nơi đó mấy quán cơm
dọc ngang mấy đoạn đường hoa phượng
chưa nở chưa ve chửa chia đường
một phía đi xuôi về cửa tả
một phía ngược đường miệt LaVang
vượt qua đoạn dốc LaVang Thượng
phía sau gió thổi lộng lá vàng
biết bao bom đạn nơi này nhỉ?
kẻ ở người đi khóc cố nhân
mà đi một lèo chưa trở lại
Châu Ô cận lục rách bàn chân
Thạch Hãn có chẩy qua vùng Mai Lĩnh
Bồ Bản Quảng Điền mấy tấm khăn
mơi sau có kẻ còn về lại
kể như ta đã đủ phong trần
 
 
HAI BÊN CẦU
 
ở Quảng Trị mỗi người mỗi chốn
học Nguyễn Hoàng mỗi đứa mỗi nơi
mấy lần chạy giặc người mỗi ngả
qua đây mỗi đứa mỗi phương trời
nói vội với nhau một lời không nói được
đời lạnh lùng giòng nước mắt chưa nguôi
chốn cũ chỉ còn dăm tàu lá
mới thi tiểu học đã xong rồi
chưa nói một lần không nói nữa
nói chi lẩm cẩm nặng thêm lời
nẻo đó đi lên nẻo này đi xuống
32 năm thuyền ngược chèo xuôi
mỗi đứa mỗi nơi chưa chết được
so ra lại chẳng được như ruồi?
con ruồi muốn bay ruồi cất cánh
mình chả phải gà lại dịch toi
60 năm mà như phút chốc
trái tình chưa chín đã rụng rơi
 
 
BỐN MƯƠI SÁU NĂM
 
em chờ tỏ tình 46 năm
té ra anh là một chàng câm
chiếc mồm đôi môi luôn ngậm lại
nhìn hoài nhưng chửa thấy hàm răng
quê miềng nơi địa đầu tuyến lửa
làng mạc khô cằn dấu đạn bom
bom bên kia bên này thôi nện đủ
đào xới lên tung tóe lộ kinh hoàng
anh chả nói gì? em không nói được
cỏ biếc um sau mấy chòi tranh
Mỹ Thủy làng chài dăm đám cháy
Bích La Bồ Bản vách chông chênh
quê hương đất cằn phô sỏi đá
người theo người khăn gói bỏ ruộng nương
dăm đụn cát bay mờ ngoài Ái Tử
ruộng toàn tro nứt nẻ Phước Môn
quá thương đau gặp nhau không nói được
rườm rà cây thôi đủ mỏi mòn
anh chưa nói nhưng mà em ở vậy
cả bình minh đến tận hoàng hôn
có năm mơ sum vầy về Quảng Trị
đường Quang Trung chả thấy bụi chè tàu
con hẻm nhà em tìm hoài chả thấy
nhà thôn trên cháy dở của ai đây ?
 
 
THỜI GIAN
 
chỉ tiếc một điều
48 năm trước miềng không nói đuợc
dù ngày nào miềng cũng gặp nhau?
đồng lúa bên này bên đó vườn cau
trong dậu chè tàu dàn hoa giấy trắng
lộ Quang Trung dưới gầm chiếc cống
nhìn tào lao chả thấy nước bao giờ ?
anh đệ tam em đệ lục còn khờ
như bầy ve sầu lì trên hàng phượng
hai bên lũy tre đường làng đầy bướm
bay là là như thể nương dâu
con kinh mới đào ba bến chả sâu
giòng nước đục bè tre bè nứa
ta nhìn nhau mắt còn một nửa
nửa nhìn trời mây đốm mây xanh
thủa học trò theo ong lạc vườn cam
bay xuồng xã vượt qua vườn bưởi
chả nói với nhau câu gì? vì không ai hỏi
nói mà chi? nói để ngại ngần
chả đào trái mà tha hương hạnh ngộ
chồng con đùm đề đổ cho tại số
gặp quá mừng mừng lại như không
sao tơ tình rối rắm mối bòng bong
lần mò mãi tìm chưa tới mối
vừa chợp mắt sáng rồi hoá tối
mới một năm rồi lại 48 năm
cả hai đứa mình có miệng lại câm
dù mấy năm liền nhìn qua ánh mắt
lỡ một mai phiêu diêu miền cực lạc
anh vẫn còn em trong trái tim nồng
em bây chừ tóc bạc trắng như bông .
 
                                chuvươngmiện

Không có nhận xét nào: