BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2024

KÍNH GỞI T.T.KH... – Thơ Phan Quỳ


   


KÍNH GỞI T.T. KH (1)
 
Rồi một chiều đông gió lạnh đầy,
Mặt trời không đến giữa cung mây,
Mỏi cánh chim về hoang liêu ấy
Cô đơn rợn ngợp giữa đôi tay.
 
Tôi nhìn hoa vỡ hay tim vỡ
Tìm bóng người xa tận cuối ngày.
Một mảnh hồng xưa dưới chân giày.
Chút tình thơ dại lá hoa bay?
 
Ôm ấp chi mãi lòng thêm lạnh
Tôi nhủ thầm tôi những đêm dài.
Dẫu biết hoa nầy rời rã cánh
Tôi hiểu tình mình khó nhạt phai.
 
Người không về nữa, không về nữa
Sao tiếng vó khua cứ vọng hoài?
Tôi ra ngõ vắng chân mây vắng.
Những bước về không, nặng gót hài.
 
Người chưa về nữa, không về nữa?
Tôi ngóng tin xa những miệt mài.
.......
Tôi chờ mùa tới, một mùa sang.
Ở phía xa kia có nắng vàng.
Tôi đem tình ấy, tim hồng ấy
Rải chốn nhân gian ... ngỡ địa đàng.


KÍNH GỞI T.T. KH (2)
 
Rồi những chiều thu nắng nhạt mờ
Tôi ngồi xếp lại những phong thư
Hồng xanh tím biếc bao nhung nhớ
Tôi ngỡ người về giữa cơn mưa.
 
Tôi nhặt hoa rơi buổi sang mùa
Ghép lại đầy tay mảnh tình xưa
Hoa xinh rã cánh, ôi từng cánh
Tôi ngỡ tim hồng giữa đêm mơ.
 
Tôi gọi người về cả giấc trưa
Tôi đem cơn mộng dệt ơ hờ
Lặng lẽ bên đời bên người mới
Đã chết lâu rồi những dòng thơ.
 
Tôi chẳng còn ngoan, đã quá hư
Đã đem nồng ấm thuở ban sơ
Trao hết một người nơi cuối nẻo
Để lạnh nơi nầy lạnh thiên thu.

 
KÍNH GỞI T.T. KH (3)
 
Một mùa đông nữa lại qua đây,
Tôi đếm ngày đi, đếm dấu giày.
Phương trời huyễn mộng mình tôi ngóng.
Một cánh thiên di nhớ lối này.
 
Trời ơi buốt lạnh đôi bờ vai
Hoa ơi rã cánh giữa đông dài
Tôi đem hoa vỡ vào tim vỡ
Xa xót làm sao màu máu phai.
 
Tôi thấy tôi trôi giữa tháng ngày
Hoang vu vây phủ tận trời mây.
Làm sao níu được người xa khuất?
Mà tôi cứ ngỡ về sáng nay.
 
Tôi nghe vó ngựa từ đâu lại
Vẳng trong mờ mịt tiếng năm xưa
Người đi đi mãi, không về nữa.
Vẽ mảnh hồn đau, tôi vẽ thơ.
 
                                     Phan Quỳ

Không có nhận xét nào: