- Ồ Hoàng Sam Nữ Tử?
Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn đang ngồi trên một tảng đá nghỉ khoẻ với giáo chủ Trương Vô Kỵ bật đứng ngay dậy la to lên:
- Thành Khôn [Côn] ngươi đừng có chạy? Ta nhận ra tiếng nói của ngươi rồi!
Nhà sư áo xám, đứng thẳng người lên, không còn giả vờ làm người gù lưng đứng sau Không Trí thần tăng nữa, vỗ tay vào ngực bật cười lên ha hả:
- Chính ta là Thành Côn Viên Chân đây! Ngươi làm gì được ta nào?
Thấy tình cảnh hai thầy trò, một mù một sáng vị nào cũng ở vào cái tuổi thất tuần, mà là nạn
nhân của một thời kỳ đen tối nhất lịch sử, bây giờ lại dẫn nhau vào cuộc
tàn sát vô tiền khoáng hậu cho thiên hạ quan chiêm. Chẳng qua cũng vì chữ danh
chữ lợi, mua cười cho hậu thế. Thấy cái chết vô ích lãng nhách, dù cho ai chết
cũng giống nhau thế thôi! Hoàng Sam nữ tử bèn dừng lại thủng thẳng nói:
- Chuyện nào bỏ qua được thì bỏ qua, chuyện ân oán nào cần tính sổ thì cứ tính sòng phẳng. Tiểu nữ thấy cuộc đấu này không cần thiết và không công bằng, nên có đôi lời phân biện phải quấy, quần hùng thiên hạ có ai muốn nghe tiểu nữ nói hay không?
- Chuyện nào bỏ qua được thì bỏ qua, chuyện ân oán nào cần tính sổ thì cứ tính sòng phẳng. Tiểu nữ thấy cuộc đấu này không cần thiết và không công bằng, nên có đôi lời phân biện phải quấy, quần hùng thiên hạ có ai muốn nghe tiểu nữ nói hay không?
Quần hào võ lâm vốn đa sự vỗ tay hoan hô hưởng ứng ầm ĩ cả lên. Hoàng Sam nữ tử nói:
- Tiểu nữ xin được thay mặt cho Kìm Mao Sư Vương giao đấu hơn thua với Thành Côn Viên Chân đại sư. Cuộc đấu này hơn hay thua cũng chấm dứt tất cả những ân oán giang hồ vô lý kéo dài cả mấy chục năm nay, và vấn đề đao Đồ Long cùng Ỷ Thiên kiếm đến đây cũng kể như xoá sổ không bàn tới nữa. Nếu tiểu nữ thua thì sẽ tuyệt tích giang hồ, ngược lại nếu Viên Chân đại sư thắng, thì đại sư muốn gì?
- Tại hạ là kẻ tham sân si phản đạo phá chùa, nếu may mắn mà được thắng cô nương, thì tất cả phe phái Thiếu Lâm thuộc hệ Không Văn Không Trí sẽ tự động bỏ chùa Thiếu Lâm nơi Hà Nam này mà đi tu trì nơi khác, để lại cơ ngơi hoành tráng khang trang này cho tại hạ và đồng bọn giáo gian cuả tại hạ!
Hoàng Sam nữ tử quay mặt về hướng phương trượng Không Văn , đại sư Không Trí cùng ba vị lão sư thúc tổ là Độ Nạn, Độ Ách và Độ Kiếp, ôm quyền cung tay kính cẩn bẩm:
- Các vị đại sư lão tiền bối tính sao?
Không Văn phương trượng chắp hai tay trước ngực, niệm Phật hiệu “A Di Đà Phò” thiện tai thiện tai! Rồi chân tình nói:
- Vậy cứ theo sự phán quyết cuả cô nương đi.
Khi đó thì tả sứ Minh Giáo Dương Tiêu chen vội ngay vào vấn đề:
- Cuộc so tài này là cuộc “Long Xà quyết đấu”, có một không hai trong thời kỳ võ lâm đương hiện đại. Vậy xin cho tại hạ đi gặp Bình Nam Vương người đang chỉ huy hai vạn quân Mông Cổ tấn công lên chuà Thiếu Lâm, để trao đổi có nên dời ngày tấn công lại hay không? Chuyện đánh nhau thì lúc nào ở không đánh cũng đặng, còn chuyện đấu võ thì mấy trăm năm mới có một lần bỏ qua uổng lắm lắm. Sau đó thì bên nhà Nguyên cũng bằng lòng. Cuộc đấu võ có bán vé, chẳng qua là để giúp vốn cho chuà Thiếu Lâm, kẻ thua bị ra đi khoỉ chuà tay trắng nhận một ít ngân lượng [tức là cuả tịnh tài] lận lưng làm kế sinh nhai về sau.
*
Cuộc đấu tay đôi không có trọng tài, không có còi không có giải thưởng, vũ khí quyền cước không có mắt, ai sống ai chết cũng giống nhau, không có ai đứng ra thưa kiện cả quan phủ quan huyện cả, hiện trường là sân chuà Thiếu Lâm, cách đây hai ngày là nơi các thiên hạ quần hùng trổ tài võ vẽ. Hoàng Sam nữ tử cung tay mời Viên Chân đại sư:
- Kính lão đắc thọ, xin mơì đại sư ra tay trước!
Cũng không cần phải khách sáo lịch sự câu giờ làm gì, Viên Chân đại sư khom người chân trước chân sau, cánh tay co vào bên ngắn bên dài, bàn tay nắm lại chỉ để hai ngón tay trỏ cuả hai bàn tay thi triển tuyệt công phu “Ảo Âm Chỉ” nhắm ngay bụng cuả Hoàng Sam nữ tử mà tấn công. Hoàng Sam nữ tử đứng ngay ngắn thẳng người, chân mang giầy, chân đi đất. Mỗi chân đều có cột sẵn một sợi dây điện mầu xanh và mầu đỏ, còn hai tay, tay trên tay dưới để ở trước ngực, mu bàn tay quay vào phiá bụng, lòng bàn tay quay ra phiá ngoài, giống như hình quả cầu hay miệng con cóc, là một tuyệt hảo công phu cuả Mạn Đà Sơn Trang Âu Dương Phong trong “Võ Lâm Ngũ Bá” thời trước, còn nội công thi triển là Ngọc Nữ chân kinh tâm pháp, bên kia Viên Chân phóng ra hai chỉ một lượt, giống như hai sợi chỉ một đen một trắng, một cương một nhu, một ngắn một dài, một nhiệt một hàn. Còn bên này thì công phu giống như hai cuộn chỉ không có chỉ, cứ quay vòng vòng trước ngực, giống như thế “xe chỉ luồn kim hay châu về Hợp Phố”. Chừng vài phút sau thì Hoàng Sam nữ tử cuộn hết chỉ lực cuả Viên Chân và quăng hai trục chỉ xuống dưới đất, tay trái và tay phải dùng hai chiêu trong “Cửu Âm Bạch Cốt trảo” tay trái co rồi duỗi thức hổ trảo đâm thẳng năm ngón tay về phía trước ngay bàn tay cuả Viên Chân còn đang nắm lại, hai bàn tay dính cứng vào nhau không rời ra, còn tay phải thì dùng Long trảo, nhưng chỉ dùng hai ngón giữa và ngón trỏ theo thức Lưỡng Long sang châu, đâm trực diện vào hai mắt cuả Viên Chân. Viên Chân tuy hai mắt bị đâm lũng máu chẩy ra đầy mặt, nhưng dùng hai mắt và bàn tay phải giữ cứng hai tay cuả Hoàng Sam nữ tử để thi triển môn công phu Hấp Tinh Đại Pháp, còn bàn tay trái thì đẩy ra nửa chừng thi triển môn công phu tuyệt học “Hàn Ngọc Chân Khí” dồn hơi cực lạnh vào thân thể Hoàng Sam. Cùng lúc thì Hoàng Sam nữ tử thi triển môn công phu “song đấu hổ bác” tay trái thì chuyển Cửu Dương thần công qua cơ thể Viên Chân, còn tay phải thì vẫn để y trong hai mắt đương sự, vận công chuyển hết Hàn khí cùng Nhiệt khí vào hai sợi dây điện vốn cột sẵn ở ngón chân cái dài thòng sẵn xuống cái hầm nhốt Kim Mao sư vương. Âm mầu Xanh, Dương mầu Đỏ, bao nhiêu nội lực cùng nhân điện cuả Viên Chân đại sư theo Hàn Ngọc chân khí chuyền qua hai sợi dây thấm hết vào nước lạnh dưới hầm, chuyển nước thành nước đá. Cùng lúc thì Viên Chân đại sư mất hết nội lực ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự. Cuộc đấu đến đó thì ngừng, Hoàng Sam nữ tử dơ tay trái sờ mũi cuả đại sư Viên Chân thấy còn hơi thở thoi thóp yếu ớt. Thế là nữ tử thò ngay tay phải vào bọc lấy ra một ve thuốc mầu xanh “Khuynh Diệp bác sĩ Tín” đổ ra lòng bàn tay, thổi phù một cái vào ngực cuả Viên Chân, một lúc sau thì Viên Chân hắt hơi lai tỉnh.
Thấy công việc giải quyết đã xong, Hoàng Sam nữ tử cùng tám đồ đệ, bốn người mặc y trang mầu trắng, bốn người mặc y trang mầu đen, bốn ngươì thổi sáo, bốn người khẩy đàn một lượt tấu trổi lên nghe rất là trang trọng. Hoàng Sam mỹ tử ôm quyền chào mọi người sửa soạn xuống núi thì đại sư trụ trì chùa Thiếu Lâm là Không Văn đại sư dơ cả hai tay ngăn lại:
- Xin thiếu nữ hiệp lắng tai nghe bần tăng nói một đôi điều, Nam Sơn là một ngọn độc sơn, chiều ngang chừng hai dặm, chiều dài khoảng bốn dặm, chiều cao một dặm, là một ngọn núi nằm giữa cánh đồng bằng, không đẹp đẽ chi hết mà lại chia ra làm hai phần, phần bên phải thuộc cung Trùng Dương phái Toàn Chân, phía bên trái thì thuộc phái Cổ Mộ, nên goị nôm na là Chung [Nam Sơn ] đường xá lại xa xôi, theo ngu ý thì dãy Thiếu Thất Tung Sơn này có tới sáu quả núi, nào Đông nhạc, Tây nhạc, Nam nhạc, Bắc nhạc và Âm nhạc tức Trung Sơn, vậy xin kính biếu nữ hiệp cùng phái Cổ Mộ một đỉnh núi, làm cơ ngơi phát triển bản phái. Muốn đỉnh nào lấy đỉnh đó, chớ cả ngàn năm nay bá tánh thiên hạ ai ai cũng cho phái Thiếu Lâm [hay chuà Thiếu Lâm] là Thái Sơn Bắc Đẩu võ lâm, nghĩ lại đáng nực cười quá đi mất. Mới đây thì quận chúa Triệu Mẫn nương nương cho tóm cổ gọn hết cả chúng tăng chùa Thiếu Lâm mang về nhốt ở Vạn An Tự, và mới đây thì phái Thiếu Lâm cũng trổ tài võ vẽ, nhưng thực ra chả ăn ai cả, bần tăng nói theo điển xưa tích cũ là “ngoài trời là trời, ngoài đất là đất, ngoài người là người” đi tu là nhằm giải thoát, chứ không phải dành chức vô địch Võ Lâm, cái danh từ Thái Sơn Bắc Đẩu kia là một danh từ khoa đại khoác lác, làm cho con người tu hành càng ngày càng xa dần mối đạo, mục đích nhường cho phái Cổ Mộ một đỉnh núi, là để ngày ngày chúng tăng đi qua nhìn lên để biết rằng “Thái Sơn Bắc Đẩu” võ lâm là người khác, ở chình ình ngay trước mặt mình, chứ không phải là mình, có như vậy chúng tăng mới an phận mà tu trì!
Hoàng Sam nữ tử khom mình vái đai sư phương trượng chuà Thiếu Lâm bốn vái và nói:
- Xin chân thành đa tạ đại sư, nhưng xin khẩn cầu quận chúa Triệu Mẫn và giáo chủ Trương Vô Kỵ chấp nhận cho vài điều kiện:
Giáo chủ cùng Quận chúa cùng lên tiếng:
- Xin tỷ tỷ chỉ dạy?
- Phần giáo chủ thì bỏ thì giờ quan tâm phò trợ đến bang chúng Cái Bang giùm, còn quận chuá thì làm ơn ra lệnh cho nhà in hay xưởng đúc vàng bạc nén gấp gấp chuẩn chi cho một số ngân lượng để thi công xây cất tổ đình phái võ Cổ Mộ.
Quận chúa Triệu Mẫn ôm quyền cung tay nhìn Dương tỷ tỷ nói:
- Chuyện võ vẽ mới khó chứ chuyện ngân lượng dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, Dương tỷ tỷ cứ an tâm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét