BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 11 tháng 4, 2019

VỀ VỚI MẸ - Thơ Hiệp Kim Áo Tím


   


VỀ VỚI MẸ

Đưa anh về với mẹ
Thì thầm để anh nghe
Vòng tay người chờ đón
Đứng lặng ở bên hè

Ngày đi cười hớn hở
Cuộc đời đẹp như mơ
Quên bao điều trăn trở
Cảnh phận nghèo tuổi thơ

Hôm qua anh còn tươi
Diễn hài cho người cười
Hôm nay nằm im lặng
Để tiếc thương cho đời

Về nhà với mẹ rồi
Giọt buồn lắng trong tôi
Mai này đưa tiễn bạn
Miền miên viễn xa xôi

Tôi gọi thầm Vũ ơi
Giọt lệ buồn rơi rơi
Hay ngủ yên bạn nhé
Thương bạn...sao nghẹn lời

             Hiệp Kim Áo Tím
               Dalat, 9/4/2019

THỜI GIAN..., ĐÊM HÀ NỘI - Thơ Châu Thanh Thủy


    
                         Nhà thơ Châu Thanh Thủy


THỜI GIAN...

Tay cầm một sợi tơ trời
Vắt ngang cơn gió buộc lời tương tư

Nàng về nhặt lá mùa thu
Để dành đông đốt âm u nỗi buồn

Chàng đem sợi chỉ xỏ luồn
Ngày đông giá buốt, hè tuôn mưa rào

Yêu là đêm khát cồn cào
Ngày đem cái nhớ đổ vào hư không!

                                         4-4-2019

ĐÊM HÀ NỘI

Lang thang trên phố ấu thơ
Hình như nỗi nhớ đã chờ người sang
Tay nâng kỉ niệm muộn màng
Đêm nay Hà Nội gió đang trở mùa!

                                  5-4-2019
                           Châu Thanh Thủy

THẠCH HÃN ƠI! - Thơ Phan Thạch Nhân


   
                       Dòng sông Thạch Hãn, Quảng Trị


THẠCH HÃN ƠI!

Tôi ngủ quên giữa hai mùa mưa nắng
Tỉnh giấc sông hồ lòng thấy chơi vơi
Nhớ chi lạ những ngày xưa Quảng Trị
Lạc bến bờ rồi Thạch Hãn sông ơi!

Tôi ngủ quên giữa phương Nam mưa nắng
Chợt thấy mồ côi vạn nẽo mồ côi
Thuyền tôi nghiêng nên lối về thăm thẳm
Lối nhỏ tôi về lá rụng mưa rơi

Chừ ngồi vuốt mớ tóc đời đen bạc
Trên đỉnh Gia Lào mây trắng bay bay
Tôi cúi xuống tìm tuổi xanh đã mất
Vọng nguyệt cầm bên lữ quán tôi say

Đời kiêu bạc khoác lên vai ngày tháng
Tôi ngựa rừng hoang chối bỏ dây cương
Tôi chẳng hiểu vì sao trong men đắng
Có bóng mẹ tôi dắt tôi đến trường

Tôi ngủ quên giữa hai mùa mưa nắng
Tỉnh giấc sông hồ áo lấm bụi trần
Tôi cũng có một mái trường đã mất
Một vườn xưa hoa bưởi rụng đầy sân

Tôi đứng đợi tàu ngược về dĩ vãng
Đào bới tro than tìm tuổi thiếu thời
Và tìm chính tôi giữa thời bom đạn
Vì đâu tôi buồn Thạch Hãn sông ơi!

                            Phan Thạch Nhân

CHẠM... - Thơ Trần Mai Ngân


   
                           Nhà thơ Trần Mai Ngân


CHẠM...

Chạm vào vô thức mênh mông
Chạm vào tan vỡ sắc không của đời
Chạm vào bến ngã ơ hờ
Chạm tôi về phía một bờ hư vô...

Mai sau còn chút cơ hồ
Của ngày xưa cũ nắm mồ rong rêu
Cố... nhưng không chạm được yêu
Đã xa... xa mãi những điều không nhau

Quay về mộng chẳng xôn xao
Quay về cùng những hôm nào...với tôi !

                                     Trần Mai Ngân

MẤY DÒNG LỤC BÁT NỬA KHUYA - Thơ Tịnh Đàm


    
                         Nhà thơ Tịnh Đàm
               

MẤY DÒNG LỤC BÁT NỬA KHUYA

Thức cùng tôi
Đêm võ vàng !
Với đôi mắt khép
Ngỡ ngàng ...
Nghĩ suy !

Buồn dâng...
Giây phút phân kỳ !
Không lời từ biệt
Người đi...
Sao đành ?!

Lặng thầm tôi,
Bước độc hành !
Đèn khuya hắt bóng
Lòng hanh hao...
Về !

          Tịnh Đàm
(Hóc Môn, TP.HCM)

CÁCH HÓA GIẢI NGÀY XẤU (HẮC ĐẠO) ĐƠN GIẢN, DỄ LÀM - Đặng Xuân Xuyến


            


                 CÁCH HÓA GIẢI NGÀY XẤU (HẮC ĐẠO) 
                                                       ĐƠN GIẢN, DỄ LÀM

(Trích từ: 1001 KIÊNG KỴ TRONG TÍN NGƯỠNG DÂN GIAN của Đặng Xuân Xuyến ; Thanh Hóa ; 2010)

Không chỉ xưa mà nay, khi khởi sự những công việc quan trọng người ta thường cẩn trọng chọn ngày, kén giờ sao cho đúng vào giờ đẹp, ngày lành mới tiến hành để cầu mong sự tốt lành sẽ đến với con cháu, gia tộc nhưng việc chọn được ngày đẹp, không bị các sao xấu xâm phạm thì thật khó, mỗi tháng chỉ được vài ngày trong khi công việc lại cần kíp, không thể trì hoãn, nếu cứ câu nệ vào việc chọn ngày đẹp, giờ đẹp sẽ làm lỡ dở công việc, lỡ mất những vận may của mình, rồi thành sự nuối tiếc của bản thân và trở thành chuyện cợt nhả, mua vui của thiên hạ.
Hơn một lần chúng tôi đã lưu ý: Có thờ có thiêng có kiêng có lành nhưng cũng không nên quá câu nệ vào những kiêng kỵ mà làm lỡ dở công việc, lỡ mất vận may, trong khi công việc, nhất là vận may có khi chỉ đến một lần trong đời.
Vậy khi có việc cần kíp không thể trì hoãn mà gặp phải ngày - giờ xấu thì nên làm thế nào? Chẳng lẽ đợi tháng sau, năm sau mới tiến hành? Người viết lược soạn bốn (4) phép “hóa giải”, ngõ hầu giúp bạn đọc vẫn tiến hành công việc dù ngày giờ xấu nhưng kết quả cũng không đáng ngại.

ĐẢO CHỮ VÀ VỊ TRÍ CHỮ TRONG CÂU THƠ - Nguyên Lạc


       
                       Nhà thơ Nguyên Lạc


ĐẢO CHỮ VÀ VỊ TRÍ CHỮ TRONG CÂU THƠ
(VÀI KHÁI NIỆM VỀ VIỆC DÙNG CHỮ TRONG THƠ 2)
                                                                                  Nguyên Lạc 

SƠ LƯỢC VỀ NÓI ĐẢO
1. Nói lái
Trước hết xin nói rõ với các bạn:"nói đảo" khác với "nói lái". [1]
Đây là nói lái:
     Đêm Thủ Đức nam canh thức đủ
     Người cơ thần trở lại Cần Thơ
Thủ Đức/thức đủ, cơ thần/Cần Thơ là nói lái
     Con cá đối nằm trong cối đá
     Con mèo đuôi cụt nó năm mục đuôi kèo
Các cụm từ mới trên cũng là nói lái.
Thầy giáo tháo giày, tháo luôn cả ủng, thủng luôn cáo, đem giáo án dán áo...
Nhà trường nhường trà, nhường nốt cả hoa, nhòa nốt cả hương, lấy lương hưu lưu hương"
                                                                          (Phanxipăng)

NỤ HÔN TÌNH ANH GỞI - Thơ Trương Thị Thanh Tâm


       
          Nhà thơ Trương Thị Thanh Tâm


NỤ HÔN TÌNH ANH GỞI

Tôi vẫn biết yêu anh là không thể
Khi tuổi đời chẳng sánh được cùng nhau
Nhưng trái tim vẫn hồ hởi muốn trao
Lòng ngây ngất nụ hôn tình anh gởi

Anh yêu hỡi, yêu nhau rồi đừng ngại
Chuyện thấp cao hay lớn nhỏ chi tình
Không phân chia vai vế của chúng mình
Chỉ cần biết sao trái tim rộn rã...

Cứ reo vui khi nhìn thấy được anh
Em yêu anh từ cái nhìn trong ảnh
Cách mĩm cười, đủ hớp cả hồn em
Ánh mắt anh, ơi sao quá long lanh

Nên em biết không thể nào quên được
Thơ anh viết dù rằng chưa kịp hiểu
Em vẫn yêu và mơ mộng thật nhiều
Anh đã hứa, tim anh luôn có em...

Thì hãy nhớ dù cuộc đời trắc trở
Vẫn yêu nhau, tình vẫn mãi trong xanh
Bóng hình anh vẫn  mãi mãi yên lành 
Trái tim nhỏ chỉ mình anh là đủ...

            Trương Thị Thanh Tâm
                        (Mytho)

KHÚC TỰ TÌNH THÁNG BA - Thơ Nhật Quang


    


        KHÚC TỰ TÌNH THÁNG BA

Gió đùa hoa bưởi tháng Ba
Hương xuân ngan ngát la đà khoe duyên
Nồng nàn vai lụa thuyền quyên
Nắng rơi vương nhẹ nét huyền thanh tân

Tháng Ba xa lắm cũng gần
Mắt em biêng biếc xanh ngần ước mơ
Hoa xoan tím lối hẹn chờ
Ép trang kỷ niệm…vần thơ ngọt ngào

Say đêm Nguyệt mộng chiêm bao…
Quỳnh hương lơi lả, thầm trao tim hồng
Buông lơi nhẹ khúc tơ lòng
Địa đàng trái cấm ngọt nồng dấu môi.

                                       Nhật Quang
                                         (Sài Gòn)

BAO GIỜ TÌNH SẼ MUÔN THU - Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Mai Phạm


       
     Nhà thơ Quách Như Nguyệt


       BAO GIỜ TÌNH SẼ MUÔN THU

Có dòng suối ngầm âm ỉ
Chảy qua dòng đời thủ thỉ
Có em lặng lẽ âm thầm
Ngồi khóc, đâu ai biết nhỉ?

Chỉ là những giọt nước mắt
Rơi rơi nhớ lại tình si
Đời sống này có gì vui?
Thiền quán hai chữ chia ly
Tìm nghĩa hai chữ a tỳ
Quay nhìn lại mình:  phiền lụy!

Có dòng sông nào vô tội
Thản nhiên, êm ả, buông trôi
Có tâm bỗng tràn sóng nổi
Tâm ơi, lắng xuống đi thôi!

Có vầng trăng nào huyền hoặc
Thôi miên kẻ ngắm, người nhìn
Có em nhìn trăng thắc mắc
Anh giờ chắc ngắm trăng thanh?

Trăng rằm đêm nay sáng quắc
Trăng tròn tháng Tám Trung Thu
Lòng em buồn bã ngục tù
(Biết ra thì đã muộn màng)
Bao giờ tình sẽ muôn thu?!?

Bao giờ tình sẽ muôn thu?...

         Quách Như Nguyệt


       

Thơ: Như Nguyệt
Nhạc: Mai Phạm
Ca sĩ: Kim Ngân
Hòa Âm và Studio: Quang Đạt
                  Video: Huy Trương

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2019

Ừ! THÁNG TƯ... - Thơ Đặng Xuân Xuyến


       


Ừ! THÁNG TƯ...
(Kính tặng Văn sĩ Thái Quốc Mưu)

Ừ, tháng Tư rồi. Ừ, tháng Tư
Gió Xuân vét vớt vạt sương mù
Nụ cười se sẽ vương môi gượng
Xáo xác nẻo về nương cố hương.

Ừ, gượng mà quên... để gắng quên
Tháng Tư, rầu lắm, những ưu phiền
Người đi ríu bước người đưa tiễn
Thăm thẳm ngõ chiều mây xám trôi.

Hà Nội, 01 tháng 04.2019
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

TẤM HÌNH NGƯỜI XƯA, BUỒN - Thơ Tịnh Đàm


   
                        Nhà thơ Tịnh Đàm
               

TẤM HÌNH NGƯỜI XƯA

Một mình,
Lặng lẽ nơi này
Buồn đong tâm sự
Qua ngày tháng... Rơi !
Đêm quen,
Chiếc bóng bên đời
Mộng xưa,
Bao nỗi đầy vơi...
Ân tình !

Hoài mong,
Cũng chỉ riêng mình !
Người xa...
Còn lại tấm hình... mờ phai !

Chuyện lòng,
Nào ngỏ cùng ai
Biết chăng người ấy...
Có hoài nhớ thương ?!

KHUNG TRỜI KỶ NIỆM - Đức Hạnh và Thi Hữu


   

Gió trổi mùa sang đẩy Hạ về
Thơ chào bút vẫy thỏa lòng mê...


KHUNG TRỜI KỶ NIỆM
“Ngũ độ thanh”

Phượng vĩ mùa sang nở tứ bề
Khung trời kỷ niệm thắm làng quê
Ngôi trường bạn hữu còn thương nhớ
Lớp học thầy cô mãi tưởng về…
Cánh mộng ngày xanh tình vẫn trổ
Trưa hè suối Hạ cảnh nồng mê…
Trang đời ấp ủ bao hoài vọng
Bến đỗ thuyền yêu tỏ cận kề…

Đức Hạnh
02 04 2019

BÀI HỌA:

SÓNG LÒNG
“Nđt, Bvđâ

Giữa cả mùa đông cứ bộn bề
Êm đềm vẽ cảnh một chiều quê
Màu hoa vẫn đượm theo lời kể
Nốt nhạc còn say gởi bữa về
Ngẫm phút mong chàng tim nhỏ lệ
Câu từ đọng nét ngả niềm mê
Người quên tiếng hẹn hay là trễ?
Dội sóng thuyền trôi mãi chẳng kề.

Trần Hằng Nga
02 04 2019

BÓNG TRĂNG VÀ TIẾNG CHIM - Thơ Nguyên Lạc


       
                       Nhà thơ Nguyên Lạc


BÓNG TRĂNG VÀ TIẾNG CHIM

Bóng trăng soi sáng hồn quê
Biệt ly chim khóc não nề bao năm!
(Phóng dịch: Sơn cư mạn hứng - Nguyễn Du)[*]

I. VẦNG TRĂNG XƯA ẤY

1.
Lặng lẽ. một bóng người
Vằng vặc. trăng bên trời
Bâng khuâng. hồn viễn xứ
Ngày xưa. ánh trăng tôi?

Ngõ khuya. vành trăng đầy
Cố hương. bóng trăng đây? 
Bao xuân thu luân lạc
Ký ức vẫn đong đầy!

Vẫn. vầng trăng xưa ấy!
Vẫn. quê hương hồn nầy!
Mười năm. trăm năm nữa
Vẫn lồng lộng. Có hay?

2.
Giữa khuya. trăng tròn vành
Rực trắng. trời lam xanh
Một bóng đời. cô lữ
Một nỗi lòng. tan hoang!

Trăng soi. giấc mộng tàn
Dâu bể. thanh xuân tan!
Người. nỗi niềm cố xứ
Trăng. đổi màu thời gian?

CHÙM THƠ TÌNH KHẮC KHOẢI - Phạm Ngọc Thái


       


TIẾNG KHẮC KHOẢI MÙA ĐÔNG

Ta lại viết bài thơ tình một thưở
Với người đàn bà trẻ xa phương
Hồn vọng bay trên sông nước quê hương
Xin lưu giữ tấm hình nàng... Nơi trái tim thi sĩ ...

Chân ta bước khuông trời xanh kì vĩ
Em trong anh vằng vặc ánh trăng rằm
Ta yêu em như dòng suối mát thơm
Bờ bãi nhân gian nặng lòng tha thiết.

Ôi, người đàn bà làm ta rơi nước mắt
Hạnh phúc vô cùng... cũng thật đớn đau ...
Vẫn muốn cùng ta lại chẳng dám yêu
Bởi cuộc sống chốn bèo dâu lận đận.

Mới đổ tại duyên trời, số phận !?
Cố cười lên cho quên hết thương tâm
Đành hẹn khi anh khuất cõi dương trần
Em xõa tóc bên mồ rơi lệ xót

Muốn cưới em phải chờ sang kiếp khác
Dẫu chẳng tin liệu có kiếp sau không ?
Em nghe chăng tiếng khắc khoải mùa đông
Thơ anh viết đôi dòng trong gió lạnh ...

NGẬM NGÙI - Thơ Lê Cao Đảm


   
                    Tác giả Lê Cao Đảm


NGẬM NGÙI
(Kỷ niệm lần về quê đầu tiên sau gần 20 năm phiêu lãng)

Ta loanh quanh mấy vòng trên phố cũ
Rụng trái sầu nhớ lại chuyện ngày xưa
Nhớ tóc mây, áo lụa tuổi học trò
Nhớ bạn bè đã bao thu xa biệt

Ngày ra đi áo còn thơm mùi mực
Dáng thư sinh trôi dạt giữa dòng đời
Hành trang nào? vội vã vắt nghiêng vai
Xa phố thị mà bùi ngùi lụy cãm

Làm sao quên những tháng năm cắp sách
Nhớ làm sao buổi học Nguyễn Hoàng
Những con đường góc phố thân quen
Buổi chiều nao cùng em thả bước

Bao năm qua lênh đênh xuôi ngược
Thân xứ người mà dạ để cố hương
Nợ áo cơm níu giữ nước về nguồn
Dòng sông đời vô vàn ghềnh thác

Chừ ta về tóc rối thêm sợi bạc
Em cơ hồ vương ráng chiều thu
Chuyện tình đầu khờ khạo tuổi mộng mơ
Đã ngủ yên sau bờ dĩ vãng

Chừ ta về vẫn khung trời mây trắng
Vẫn nước dòng Thạch Hãn trong xanh
Nhưng trường xưa giờ chẳng còn tên
Liệu ngàn sau? có đi vào quên lãng

Về phố cũ nao lòng thuyền lỡ bến
Cung đàn xưa mãi vọng dư âm buồn
Kỷ niệm nào cũng nhói buốt con tim
Cũng hằn sâu trong vùng tiềm thức

Bè bạn thuở nao ngàn phương chia cách
Đếm trên ta... tên từng đứa mất... còn
Bên Thành Cổ xanh rêu màu tuế nguyệt
Giọt ngậm ngùi tím ngát buổi hoàng hôn

      Quảng Trị một chiều cuối Thu 1997
                                         Lê Cao Đảm

EM VÀ NỖI NIỀM - Phan Quỳ


           


           EM VÀ NỖI NIỀM

Em và mùa xuân đã không còn ở lại. Ta chờ đợi gì một mùa thu trút lá? Những đám mây lang thang màu cánh vạc chở linh hồn ta về nơi đầu ghềnh cuối bãi và từng cơn gió rét buốt ngày đông thổi qua lòng ta quạnh vắng đìu hiu.