BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2019

VIỆT NAM ƠI... KHÓC NHỮNG NIỀM ĐAU - Thơ Trần Kiêm Đoàn


     

VIỆT NAM ƠI... KHÓC NHỮNG NIỀM ĐAU

Sáu mươi năm trước...
Từ cảm xúc của trái tim mới lớn,
Rất hồn nhiên yêu tận đáy lòng:
Yêu quê hương như những sớm mai hồng,
Yêu rất Huế chiều mùa thu chợt tím,
Yêu Quốc Học thương học trò Đồng Khánh,
Yêu... xóm nghèo quê tôi khi nắng lên!

Lòng yêu nước lãng mạn thuở hoa niên...
Như giấc mộng lành không gối đầu thù hận.
Giữa dòng lịch sử phong ba đầy dẫy hận thù...
Tham vọng cỗi cằn yêu nước vẫn ngây thơ,
Sống bằng tận cùng chân thật,
Cho hết nhiệt tình,
Bốn mươi năm qua
Tàn cơn mộng mị:
Thời khẩu hiệu xả đầy sân đạo lý,
Có tâm hồn không chết cũng vong thân!

Cho đến một ngày tôi là Thuyền Nhân:
Vượt đại dương trên chiếc ghe nan đan bằng tre thiếu dầu sơn quết,
Trốn quê Mẹ giữa hai đầu sống chết.
Boat people! Nhân loại thốn tâm...

Bao nhiêu cánh hải âu đã gãy.
Bao thân tàn ma dại vượt biên.
Bao thân xác tiêu diêu trong bụng cá,
Dưới đáy biển sâu,
Sóng ngùi chưa lặn,
Người về đâu,
Xương trắng vẫn còn.

Rồi nửa thế kỷ sau,
Cứ tưởng vạn niềm đau đã khép,
Từ quê người nghe tiếng vọng... lao xao:
“Có bao giờ quê hương ta đẹp như thế này đâu!”
Ai đã nói hãy cúi đầu tự hỏi:
“Nước bốn nghìn năm có thời nào đến nỗi,
Quê Mẹ rốn lìa sinh tử ra đi!”

Có bao giờ quê hương ta nghe lời nhắn Trà My,
(Hăm ba, tháng mười, hai không một chín):
“Con xin lỗi bố mẹ nhiều,
Con đường đi nước ngoài không thành.
Con đang chết vì không thở được.”

Ba mươi chín mạng người chết trong thùng xe vì không thở được:
Nhân loại rụng rời tiếng nói Việt Nam!
Chết đau thương như số phận mấy cùi hàng,
Không gian rộng thân phận người khép lại,
Việt Nam ơi... hãy khóc những niềm đau:
Quê hương ta có khi nào bi thảm thế này đâu!

Thuyền Nhân trước nay thành “Thùng Nhân” Việt...
Boat People hoá thành “Load People”.
Xin cầu nguyện cho những linh hồn vừa khuất bóng.
Giải oan khiên nầy thức tỉnh tận lương tri,
Chết là hết, hết hận thù sướng khổ,
Nguyện sớm về yên nghỉ cõi an vi.

                                                Sacto,Cali thu 2019
                                                  Trần Kiêm Đoàn

CHÙM TỨ TUYỆT (2), THÁNG 10/2019 – Thơ Nguyễn Khôi


        
                      Nhà thơ Nguyễn Khôi


CHÙM TỨ TUYỆT (2) - THÁNG 10/2019 
                     
*1- Vội rút khỏi Syria...Washington phản bội đồng minh
Bài học nhớ đời “Việt Nam Cộng Hòa sụp đổ” !
Hổ (Mỹ) đọ Rồng (Tàu) : Gấu (Nga) chừng tưởng bở
Mỏ dầu kia, đời nào đợi Putin !?!
                                    
*2-  Hối lộ Bắc Son : Trương Minh Tuấn (hứa) được làm Bộ Trưởng
Thật đúng là lũ bánTước, mua Quan !
- Lê Hải An chết với bao điều đồn đoán
Nước bẩn Sông Đà... cả Hà Nội bất an.
                                    
*3- Từ “Mì ăn liền Mivina” bay về khởi nghiệp
“Đế chế VIN” ăn đất “bốc” lên trời
“Tài” quá lắm cho mưa rơi vần Vũ
Bao “City VIN”... còn “Nghĩa địa” Vượng ơi !
                                    
*4- Trung Ương họp “chốt” danh xưng - tuổi tác
Nâng điểm thi “buồn” nhà Triệu Tài Vinh
“Cả nhà làm Quan” lình xình  tung tác
Nhân quả nhãn tiền : em gái lãnh thay anh.
                                   *
*5- Tàu Trung Cộng thăm dò “vào – ra” bãi Tư Chính
Chọc ngoáy, răn đe muốn chiếm cả Biển Đông ?
- “Đường Cao tốc Bắc Nam” của ta, ta làm chủ
“Hữu Nghị” nghẹn đường...  từng bước thoát Trung ?!

                                                          Nguyễn Khôi
                                                     Hà Nội, 27-10-2019

TIẾNG KHÈN - Thơ Đặng Xuân Xuyến


        
             Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến


TIẾNG KHÈN
(Tặng Vũ Thị Hương Mai)

Nhởn nhơ
Mặc cha giục sang bản bên cho người ta bắt làm vợ
Mặc sương trắng là đà giăng ngõ
Mặc mây chiều quẩn váy lửng lơ
Mặc khèn ai bỏng rộp phồng đêm
Cứ tủm tỉm
Cứ bơi theo dòng suối
Cứ men theo hương lài
Cứ nồng nàn dựa một bờ vai...

Đông
Ừ, đông
Cây bàng trút lá
Vọng chuông chùa xa
Ơ này những là gió
Ơ này là những giấc mơ
Ơ này là mằn mặn tuổi thơ
Kìa! Nửa đêm chụm tay khều lửa
Kìa! Tiếng khèn réo rắt chiều mưa
Kìa!...

Vi vút gió...
Tiếng khèn rơi.

Hà Nội, sáng 25 tháng 10.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

TÌNH TỰ ĐÊM PHÚ HÀI !!! - Thơ Lý Hạ Liên


        
                  Nhà thơ Lý Hạ Liên


TÌNH TỰ ĐÊM PHÚ HÀI !!!
 (Tặng những bạn bè thân thương đêm thứ bảy Phú Hài!!!)

Anh ơi !!!
Vui nhiều rồi tiệc cũng tan
Em về buồn lan man
Mùa xa nhớ
Gió lùa trong đêm nức nở

Tiếng gà khuya ran ran
Rót mấy ly mà đêm tàn ?
Uống mấy ly mà lóng ngóng ??
Sao trên trời có hay lòng em đầy biển sóng

Trái tim vẽ hình đôi môi
Bây giờ tháng mấy rồi
Em mơ bàn tay anh ấm
Xoa dịu cơn đau chìm đắm

Bạn bè ngày vui qua mau
Em chờ đêm trăng sao
Khát khao mùa tình tự
Thì thầm quá khứ

Anh hứa sẽ làm trái tim thôi đau
Giá rét tan mau
Ước gì anh là con sông xanh
Để em tắm trong anh !!!

                                       Lý Hạ Liên
                                    CN 27.10.2019

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2019

SAO ĐÊM - Thơ Nhật Quang


   


SAO ĐÊM

Dỗ dành giấc mộng…
đêm xanh
Sương rơi đọng lá long lanh giọt trầm
Không gian lắng tĩnh thanh âm
Sao đêm mơ ảo…
lặng thầm mênh mông

Hồn chơi vơi
giữa thinh không
Cà phê giọt ấm, giọt nồng dấu môi
Bâng khuâng
ký ức bồi hồi…
Chạm hương làn tóc gió rời rã buông

Xanh xao năm ngón tay suông
Vuốt ve cảm xúc…
thoáng buồn xa xăm
Chơ vơ hiên lạnh giọt trăng
Khép đêm
mắt trắng hút thăm thẳm sầu

Đèn vàng phố vắng canh thâu
Sao đêm rơi chạm một màu hư vô.

                                 Nhật Quang

BỘI THỀ - Thơ Lê Kim Thượng


        
              Nhà thơ Lê Kim Thượng


BỘI THỀ 

Bao năm biền biệt xa quê
Phải chăng ta đã bội thề… Cố Hương
Ước gì giũ áo phong sương
Phơi lên hàng giậu... nắng vương sợi buồn…

***

Gửi hồn theo sợi mưa tuôn
Mưa sa xuống ngực, chảy luồn thiên thu
Trùng khơi gió lộng tiếng ru
Đưa ta về cõi mộng du hẹn thề
Hai bờ cuộc sống “Tỉnh – Mê”…
“Có – Không”… “Thực – Mộng” tìm về trở trăn
Người xa, khuyết nửa vầng trăng
Nhang tàn, nến lụn, nhện giăng tơ lòng…

***

“Chim quyên ăn trái nhản lồng…”
Quê nhà thương nhớ, chờ mong dặm trường
Người đi, khuất bóng mù sương
Dáng xưa hình cũ, cuối đường biển dâu
Người về, châm thuốc bên cầu
Hong hơi thở lạnh, sưởi sầu héo hon…
Hoa rơi nhẹ… Vạc kêu giòn…
Thuyền về bến cũ… Trăng còn đợi chăng
Thuyền về tìm nửa vầng trăng
Người về cho hết băn khoăn đoạn trường…

***           

Mỗi người có một quê hương
Để cho chín nhớ, mười thương, mong chờ
Người đi biết đến bao giờ
Về thăm quê cũ... bên bờ Sông Dinh…                     

              Nha Trang, tháng 10. 2019
                   LÊ KIM THƯỢNG

“...” Ca dao

CỔ TÍCH - Thơ Trần Mai Ngân


   


CỔ TÍCH

Có câu chuyện cổ tích
Người đi tìm dấu hài
Mỏng như làn khói bay
Chiều cuối Thu mây trắng

Tà huy vương chút nắng
Vàng trên mái tóc nâu
Đôi mắt ai vốn sầu
Nhốt cung đường tuyệt vọng!

Có câu chuyện cổ tích
Kể cho nhau mơ mộng
Vốn không thực ở đời
Mà sao mãi đợi chờ...

Kia là vầng trăng khuyết
Sao Tua kết nằm kề
Dấu hài mãi không về
Đi đâu lạc bến mê...

Có câu chuyện cổ tích
Anh chỉ kể em nghe
Một dấu hài đi lạc
Mang cả bụi mùa Hè

Giật mình một tiếng Ve
Đang kêu hay đang khóc
Khi lạc mất dấu hài
Ai dáng xưa trang đài...

          Trần Mai Ngân

NÍU GỌI MỘT MÙA THU - Thơ Lê Văn Trung


       


NÍU GỌI MỘT MÙA THU

có ai về níu mùa thu cũ
nhặt những tàn phai cuối phận người
chiếc lá đời tôi vàng mấy độ
còn vương màu nắng thuở đôi mươi

hãy đốt giùm tôi bừng lửa cháy
hãy ướm cho nồng lệ ngát hương
hãy uống như lòng nhau bỏng khát
hãy say như rượu ủ đêm hồng

có ai về khoác áo mù sương
lụa mỏng da ngời đêm dạ lan
sợi tóc nào rơi từ thơ ấu
trói cả đời nhau vào trăm năm

có ai còn gọi nhau mà ngỡ
tên của mùa thu hương sắc xưa
tên của đời nhau còn duyên nợ
tên của từng đêm mộng sững sờ

về thắp đêm hồng trăm ngọn nến
soi lấy tình thu trong mắt đen
soi bóng đời nhau - dù lỗi hẹn
mịt mù xa hút tuổi hoa niên.

                        Lê Văn Trung

NGẠI RỒI - Thơ Hạt Cát Diệu Sinh


    
              Nhà thơ Hạt Cát Diệu Sinh


NGẠI RỒI

Ngại rồi, cả "log " lẫn "fây"
Ngại đêm cưỡi gió, ngại ngày vân du...
Ngại tin tức, ngại thi thơ...
An lành tôi khép cõi mơ riêng mình

... Bờ nghiêng bởi ngọn nước dềnh
Thuyền nghiêng bởi sóng nổi nênh tứ bề.
Mong manh lối đến, nẻo về
Lá xoay hun hút dốc khe ngút ngàn.

... Lắng chiều dõi ngọn khói lam
Lắng đời nghé những tân toan nỗi đời.
Hợp tan quẩn khúc luân hồi
Vui đầy vơi, sầu đầy vơi... ngắn dài.

... Long tong ai cũng kiếp người
Nhà manh, áo mảnh thảnh thơi ra vào.
Rén đêm rút ánh trăng sao
Trộm hoàng hôn rẽ lối vào Bồng Lai
Khanh khách cười đón ban mai
Thêm một thoáng
lãi thêm vài phút giây

... Se se thu lạnh heo may
Yên bình nõn cỏ, búp cây...
Mình.

                              Hạt Cát Diệu Sinh
                                   24/10/ 2016

Thứ Năm, 24 tháng 10, 2019

“LA Gi, MẢNH ĐẤT TÌNH NGƯỜI” – Thơ Bùi Thị Minh Loan

Nguồn:


         
                   Nhà giáo, nhà thơ, nghệ sĩ Bùi Thị Minh Loan


Trang web lagitravel giới thiệu:

Với mong muốn, giới thiệu cho tất cả du khách khắp nơi trên cả nước biết đến mảnh đấ La Gi “hiền hòa mến khách” đồng thời hướng tới kỉ niệm 22 năm này du lịch Bình Thuận, cô Minh Loan – giáo viên Ngữ Văn trường THPT Nguyễn Huệ ra mắt bài thơ: “LA GI, MẢNH ĐẤT TÌNH NGƯỜI. Bài thơ này đã tạo nguồn cảm hứng cho nhạc sĩ Kiều Tấn Minh phổ nhạc thành ca khúc “LA GI, MẢNH ĐẤT TÌNH NGƯỜI” vào ngày 17/10/2017.


LA GI, MẢNH ĐẤT TÌNH NGƯỜI

La Gi ơi! Đẹp lắm quê hương mình
Mảnh đất hiền hòa hữu tình nên thơ
Người dân La Gi tấm lòng rộng mở
Mến khách yêu quê thắm nở tình người

Hãy lắng nghe lời gọi của biển
Đây đồi dương ôm triền sóng miên man
Bãi Cam Bình bao cảnh đẹp mơ màng
Càng quyến rũ mỗi khi hoàng hôn phủ

Ôi! Hoang sơ Hòn Bà khu thưởng ngoạn
Nơi còn lưu dấu ấn văn hóa chăm
Thêu dệt tình bao du khách đến thăm
Bức thủy mặc dưới trăng rằm huyền ảo
Dinh Thầy Thím giữa khu rừng Bàu Cái

Khách tìm đến cúng bái bởi linh thiêng
Ngảnh Tam Tân nổi tiếng sạch, đẹp, hiền
Hải sản tươi ắp ghe thuyền bến cảng

Ôi! La Gi! Âm vang lời của biển
Ôi! La Gi! Khao khát biết bao tim
Ôi! La Gi! Đất thắm tình ngọt lịm!
Đẹp lắm La Gi! Yêu Lắm La Gi

   Bùi Thị Minh Loan


    
                            Nhà giáo, nhà thơ, nghệ sĩ Bùi Thị Minh Loan


Gặp gỡ chúng tôi, cô giáo Minh Loan tâm sự: “Cô có đam mê đọc và viết từ thời còn ngồi trên ghế nhà trường THPT, thời đó cô có thói quen trước khi khép lại một ngày là phải viết nhật ký và làm thơ rồi mới đi ngủ, cả thời tuổi trẻ ấy nhà thơ viết được 2 cuốn sổ thơ dày nhưng không nhớ rõ là gồm bao nhiêu bài nhưng đến năm 2006, sau khi tốt nghiệp đại học, cô tạm thời gác bút dành thời gian cho việc dạy học và cuộc sống. Đến tháng 10/2016, lúc ấy miền Trung đang mùa mưa bão, xem tin tức và hình ảnh đồng bào miền Trung, lòng cô lại xót xa và cảm xúc dâng trào, bài thơ Hướng về Miền Trung ra đời trong hoàn cảnh đó, kể từ sau bài thơ ấy, cô chính thức quay lại với nghiệp thơ và gắn bó cho đến nay.”

Cô giáo Minh Loan thường viết về những đề tài quê hương, gia đình, tình thầy trò, bạn bè và những vấn đề trăn trở thường xảy ra trong đời sống xã hội. Trong đó đề tài quê hương là một trong những đề tài cho chị nhiều cảm xúc nhất. Đến nay cô đã hữu một gia tài thơ khá đồ sộ với hơn 500 bài. Trong đó có các bài thơ được nhạc sĩ Kiều Tấn Minh phổ nhạc như: Ơn cha, Tình mẹ bên đời, Nỗi lòng tháng 7, Ơn thầy, Tình viên phấn trắng, Hướng về miền Trung, tự hào Đức Linh quê tôi…
Với những nỗ lực không ngừng, mới đây cô giáo Minh Loan được Ban tổ chức mời tham gia cuộc thi Ngôi sao phòng thu năm 2017 với tư cách là một cá nhân có 10 ca khúc đã phổ nhạc, đồng thời cô giáo Minh Loan cũng là một trong số những thành viên của Hội đồng tuyển chọn ca sĩ





Thứ Ba, 22 tháng 10, 2019

TƯỞNG NHỚ ANH TRẦN VĂN LỮ - Đỗ Tư Nhơn


            
                  Thầy Đỗ Tư Nhơn – tác giả bài viết


             TƯỞNG NHỚ ANH TRẦN VĂN LỮ 
                                                                                        Đỗ Tư Nhơn

Mỗi khi tưởng nhớ những người bạn trân quí một thời dưới mái trường trung học Nguyễn Hoàng Quảng Trị đã sớm lìa cõi tạm về chốn vĩnh hằng, lòng tôi không tránh khỏi bồi hồi xúc động. Điều đó khiến tôi tìm lại trong ký ức từng khuôn mặt, dáng hình, mường tượng từng cử chỉ, nụ cười… nhằm phác thảo bức chân dung tinh thần của bằng hữu. Tôi đã thắp nén tâm hương mỗi độ xuân về để thương tiếc các anh Phan Phụng Thạch, Trần Thương Bá, Đặng Sĩ Tịnh, Trần Đình Bé trong từng giai phẩm Hương Quê Nhà (SG) đặc san  Nguyễn Hoàng (Huế). 

MẤY DÒNG TÂM TƯ - Thơ Tịnh Đàm


       
                        Nhà thơ Tịnh Đàm


MẤY DÒNG TÂM TƯ

Buồn vui
Cũng một chỗ này
Trà suông - thiếu bạn
Nhắp cay nỗi mình !

Chút tình
Gửi gió phiêu linh
Về phương trời nhớ...
Bóng hình xưa, xa !

Chừng thôi
Nhạt dáng hào hoa
Một tôi ngồi
Với mắt nhòa...
Đăm chiêu !

Niềm riêng
Chưa nói bao điều
Đã nghe lòng gợn...
Ít nhiều phôi pha !

        TỊNH ĐÀM              

LỜI BIỂN - Hồng Thúy, Phan Ni Tấn, Ngọc Mỹ, Hùng Đặng


   


LỜI BIỂN

Biển dâng chập chùng sóng
Khói nhà… trắng đại dương
Nỗi nhớ nào như mãi
Cuốn mênh mang nước buồn

Biển ngổn ngang cơn gió
Thổi… buốt đầy trong tim
Giạt… mầu chiều sắc tím
Người… xác xao mây chìm

Biển dặm trường… rét mướt
Thương bóng em bên trời
Có phải mưa vừa lướt
Ướt lòng người tả tơi

Ngõ xưa nào xa tắp
Biển lỡ hoài điệu thăm
Đành đưa dòng lục bát 
Trôi về đâu… tiếng Cầm

Người lòng đau lẻ bóng
Sóng bạc đầu tháng năm
Nhọc nhằn mảnh trăng xế
Úa mảnh đời mù tăm…

Em ơi ! Giữa đêm lạnh giá
Giữa đất trời bao la
Bài thơ cho biển hát
Cứ ngậm hoài nỗi… xa

                     Hồng Thúy


        

Thơ: Hồng Thúy
Nhạc: Phan Ni Tấn
Ca sĩ : Ngọc Mỹ
Hòa âm: Đỗ Hải
PPS, KOK: Hùng Đặng