Gần 30 năm sống chung 1 mái nhà, chung cả căn phòng, ngoài tình anh em, ông còn như là người bạn thiết. Mà thật, bạn cũng nhiều đứa là bạn chung.
Khuya trước đó, tôi về, vừa uống lon bia với ông, vừa ngồi viết 2 cái notes "Nghề" và "Viết ngắn", hẹn nhau lướt sóng vàng kiếm chút tiền nhậu chơi. Nào ngờ lon bia đó cũng là lon bia cuối cùng hai thằng còn ngồi với nhau. Đến bệnh viện, ông nằm như đang ngủ, mặt mày thân thể cũng chẳng có vết thương nào ngoài một chỗ ngay chân tóc. Nằm chết tình cờ, nằm chết như mơ...
Thôi thì xác thân gởi lại cho đời. Khóc than vốn cũng là điều ông chưa từng thích, dù có là đám tang của ai. Nghe cha xứ giảng kinh, đọc mấy câu thành ngữ Hán Việt, tôi suýt cười, quay qua bên cạnh tính thì thầm tay này dám xài thành ngữ Hán Việt với bọn chuyên dịch kiếm hiệp, nào ngờ quay qua chỉ nhìn thấy cái áo gai mình đang khoác trên người. Kỷ niệm ùa về, khiến mắt cũng cay cay.
Suốt mấy ngày, nghe bao người đến đọc kinh cầu nguyện, mong linh hồn ông lên thiên đường, tôi chợt nhớ mình từng khuyên ông lỡ có chết nhớ đừng lên thiên đường tại trên đó chắc không có bạn nhậu đâu. Còn bây giờ, tôi cũng cầu nguyện, không phải nguyện cho ông lên thiên đường, mà nguyện rằng ông sẽ tìm được chốn yên vui thích hợp cho mình. Trần gian là cõi tạm, cõi ông đang tới liệu có phải là cõi tạm hay chăng? Hay ông vẫn chỉ tiếp tục rong chơi, tìm cho mình những niềm vui?
Đêm trước, ngồi với anh Vũ, tôi nói rằng chắc tới giờ ông còn chưa biết rằng ông đã chết. Giả như có linh hồn, chắc rằng hiện tại ông cũng đang rong chơi nhìn bọn tôi uống bia nói chuyện mà cứ nghĩ đó chỉ là giấc mơ. Chỉ là giấc mơ này ông vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Cõi hiện tại giờ là cõi mơ của ông, còn cõi hiện tại của ông nơi đâu tôi không thấy được. Chỉ mong rằng ở bất cứ chốn nào, ông vẫn giữ cho mình nụ cười tự tại an nhiên lần cuối mà tôi thấy.
Cái gì rồi cũng sẽ đi vào lãng quên. Thời gian vô tận chỉ bởi vì ký ức còn hữu hạn. Ly biệt, vốn là để tương tụ. Tương tụ cũng là khởi nguồn cho ly biệt. Bi thương chỉ là vì chưa thoả niềm vui đã gặp mà vội sớm chia ly... Ông đã chọn cách rời đi, tự tay bôi xoá những trang đời sắp viết. Tôi ở lại, cố gìn giữ thời gian hữu hạn bên nhau bằng những ký ức tươi đẹp còn lưu trữ.
Còn nhớ ông nói người ta nên gượng cười mà chớ nên khóc. Thôi thì đám tang này, tôi cười đùa, mang tới những tiếng cười rộn rã để tiễn biệt nhau...
Dữ quân kim thế vi huynh đệ, canh kết tha sinh vị liễu nhân...
Dữ quân kim thế vi huynh đệ, canh kết tha sinh vị liễu nhân...
Đời này cùng ông làm huynh đệ, những mong kiếp khác cũng là người thân.
Tiễn nhau bằng một nụ cười. Mộng chưa lay tỉnh cho người rong chơi...
KIET DOAN
LaGi, 18/08/2012
KIET DOAN
LaGi, 18/08/2012
8 nhận xét:
Cười lên dù sắp chia ly
Ghi hình ảnh đẹp đừng vì buồn đau
Mà mang gương mặt u sầu
Lên hình sẽ mãi buồn rầu bạn ơi
Cám ơn bác Ký Gàn chia sẻ nhé!
Xin cúi đầu tưởng niệm người vừa nằm xuống!
[youtube]http://www.youtube.com/watch?v=c23wA_VHIIk[/youtube]
Cám ơn Hoàng Yến nhé!
[youtube]http://www.youtube.com/watch?v=gFhvSUdkV_I[/youtube]
" Nhớ tôi mà cười bởi thà quên tôi đi còn hơn nhớ tôi mà khóc "
Lý thuyết thì như thế nhưng thực tế rất khó ngăn dòng nước mắt .
Mới đó mà em Tuần đi sắp 1 năm !
Cám ơn bạn nhé! Cháu Tuấn đi về nơi miên viễn gần 10 tháng rồi. Nỗi nhớ khôn nguôi!
Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em
[youtube]http://www.youtube.com/watch?v=akeFn6bW1-k[/youtube]
[img]http://d4.violet.vn/uploads/blogs/727590/cafe.gif [/img]
Ngày cuối tuần lang thang sang nhà Huynh, mời caffe nè ...
Đăng nhận xét