BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2020

CHÙM THƠ “CON ĐƯỜNG...” CỦA LÊ VĂN TRUNG

 



CON ĐƯỜNG
 
Đường xa, không phải tại đường
Xa vì tình đã dặm trường mù khơi
Từ em ướt lệ vai người
Con đường hun hút đất trời quạnh hiu
 
 
CON ĐƯỜNG DÀI NHẤT
 
Không có con đường nào dài hơn con đường ta tìm kiếm chính mình
Và cũng không có con đường nào dài hơn con đường đến với trái tim
 
Khi băng qua sa mạc đời tôi
Không một người dừng lại
Ảo ảnh về một giọt nước ở phía chân trời.
 
Khi băng qua cõi hoang vu đời tôi
Em vẫn hoài nghe phía vô cùng réo gọi
Những ước mơ hồng những khát vọng xanh
 
Và con đường ta qua cũng rất đổi mông mênh
Ta lầm lủi đi không hề định hướng
Ta lầm lủi đi về phương trời ảo mộng.
 
Cho dẫu đôi khi
Cùng trên một chuyến tàu
Mà không hề gặp mặt
Bỡi mỗi người là một toa tàu khác.
 
Đôi khi ta cùng bơi trên một dòng sông
Mà vẫn hoài lạc bến.
 
Con đường ta tìm kiếm chính mình
Con đường tìm nhau
Ngàn năm là con đường dài nhất
 
Và ta lạc mất ta
Ta lạc mất người
Ta lạc nhau từ những nỗi đau
Lạc nhau từ những hạnh phúc nhiệm mầu
Đã bất chợt chảy qua đời ta chìm nổi.
                              
 

NHÀ VĂN NGUYÊN HỒNG TRONG “HỒI KÝ NGUYỄN ĐĂNG MẠNH”

Nguồn:
https://www.vinadia.org/hoi-ky-nguyen-dang-manh/hoi-ky-nguyen-dang-manh-nguyen-hong/


Giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh


Bài nghiên cứu văn học đầu tiên của tôi là bài viết về Nguyễn Hồng. Ấy là một chương trong giáo trình Lịch sử văn học Việt Nam giai đoạn 1930 – 1945, viết chung giữa Đại học Sư phạm Hà Nội và Đại học Sư phạm Vinh, xuất bản năm 1963.
 

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2020

KHÚC THÁNH CA BUỒN – Thơ Tịnh Bình

 
   


KHÚC THÁNH CA BUỒN
 
Những con đường huyễn hoặc trắng tinh khôi
Ta dỗ mình lạc vào đông mộng mị
Ngôi nhà gỗ giấu bao điều ấm áp
Quả chuông tròn giăng mắc dưới thông xanh
 
Ta giữ riêng mình lấp lánh khúc đông ca
Thuở bên người đêm giáng sinh nồng ấm
Tay trong tay giữa phố phường buốt lạnh
Ngỡ trong tim thiên sứ đã quay về
 
Thôi dỗ mình lạc vào giấc miên du
Đông rất thật, đêm trở mình khe khẽ
Chuông giáo đường vọng âm xa lặng lẽ
Nhớ riêng ai.... Khúc hát thánh ca buồn...
 
                                         TỊNH BÌNH
                                          (Tây Ninh)

SỨ ĐIỆP GIÁNG SINH - Đức Hạnh và thi hữu

 
  


SỨ ĐIỆP GIÁNG SINH [1]
[Thtk]
 
GIÁNG hạ trần gian trải kiếp người [2]
SINH mùa lạnh lẽo tuyết hoài rơi
KẾT đường nhiệm thể tâm hồn tới [3]
NỐI cánh hồng ân sự sống mời
TÌNH cảnh thương yêu ngời Thập giới [4]
NHÂN trần hối lỗi đượm nghìn khơi
LOẠI trừ tội Tổ [4] vui ngày mới
CỨU ĐỘ BAN ÂN NGHĨA CHÚA TRỜI.
 
                                               Đức Hạnh
                                       Giáng Sinh - 2020
 
[1] "Hài Nhi được Đức Trinh Nữ Maria sinh ra cho chúng ta, là Sứ điệp cao cả của Giáng Sinh. Đó là Thiên Chúa là Người Cha tốt lành và tất cả chúng ta là anh em của nhau.
Sự thật này là nền tảng của cái nhìn Ki-tô giáo về con người. Tình huynh đệ mà Đức Giêsu Kitô đã ban: Chân lý yêu thương - nếu không có tình yêu thương thì những nỗ lực của chúng ta - cũng sẽ trở thành vô ích.."
[2] "Ðấng Thiên Chúa hóa thân làm người ấy lại tự đồng hóa với mỗi một con người sinh ra trên cõi đời này, nhất là những con người bé mọn nhất trong xã hội. Ngài đã nói: tất cả những gì các người làm cho một trong những kẻ bé mọn nhất là các người làm cho chính Ta. Từ đây, người ta chỉ có thể gặp gỡ được Ngài qua tha nhân. Tất cả những gì người ta làm cho tha nhân là làm cho chính Ngài. Lễ dâng làm đẹp lòng Ngài nhất chính là những gì người ta trao tặng cho tha nhân, nhất là những người nghèo hèn túng thiếu hay bất cứ ai cần sự giúp đỡ".
[3] “Ngài giúp chúng ta luôn luôn sống như là nhiệm thể của Chúa Kitô, được liên kết như một gia đình, như nhiệm thể Chúa Kitô và như một dấu chỉ hữu hình và tuyệt vời của tình yêu của Chúa Kitô.” - Tông Đồ Phaolô
[4] Mười điều răn của Đức Chúa Trời
“Mến Chúa, yêu người” là trung tâm của mọi giới răn, vì tất cả các giới răn khác đều quy hướng về hai giới răn quan trọng này;
“Mười điều răn ấy tóm về hai điều này mà nhớ: Trước kính mến một Thiên Chúa trên hết mọi sự. Sau lại yêu người như mình ta vậy”
[5] Tội Tổ Tông, hay còn gọi là Tội Nguyên Tổ, Tội Tổ Tông truyền, hoặc nguyên tội là một tín điều của Hội thánh Công giáo, ám chỉ đến tình trạng mắc tội ngay từ khi sinh ra của tất cả mọi người, xuất phát từ sự sa ngã của Adam do ăn trái cấm trong Vườn Địa Đàng.
 
 
THƠ HỌA:
 
 
GIÁNG THẾ CỨU ĐỘ
 (Thtk)
 
Giáng sinh kết nối tình nhân loại
Cứu độ hòa lưu nghĩa Chúa Trời
GIÁNG thế cùng đau với phận người
SINH vào đêm lạnh tuyết đông rơi
KẾT muôn thiện mỹ bao dung khởi
NỐI những thanh cao độ lượng mời
TÌNH đượm từ bi thương mọi giới
NHÂN lành bác ái giúp ngàn khơi
LOẠI từng hiểm họa,gìn tươi mới
CỨU ĐỘ HÒA LƯU NGHĨA CHÚA TRỜI
 
                                              Lý Đức Quỳnh
                                                 22/12/2020
 

NGUYỄN HOÀNG ĐỨC QUA MẤY BÀI VIẾT TÔI ĐÃ ĐỌC – Đặng Xuân Xuyến

 
Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến

1.
 
Trên blog Trang Đặng Xuân Xuyến giới thiệu 2 bài viết về "chân dung": nhà Thơ, nhà Văn, nhà Triết học "số 1 châu Á",... Nguyễn Hoàng Đức. Đó là bài "Nguyễn Hoàng Đức: Kẻ mộng du giữa đời thường" của nhà văn Sương Nguyệt Minh và bài "Anh hề triết học, chàng Đông Ki Sốt văn chương" của đạo diễn Đỗ Minh Tuấn. Có lẽ, trong nhìn nhận của Đỗ Minh Tuấn và Sương Nguyệt Minh thì Nguyễn Hoàng Đức chỉ là một "cậu bé" to xác nhưng rất "ngây thơ", rất "đáng yêu" và cũng rất “tội nghiệp” nên 2 nhà văn đều chọn cách viết hài hước để kẻ vẽ diện mạo, bồi đắp chân dung cho thật rõ nhân diện "nhà Triết học (tự xưng) số 1 châu Á" Nguyễn Hoàng Đức.
 

Thứ Tư, 23 tháng 12, 2020

THIỀN SƯ TUỆ SỸ VIẾT VỀ THI SĨ NGUYỄN ĐỨC SƠN

 
                                Thiền sư Tuệ Sĩ và thi sĩ Nguyễn Đức Sơn

1.

Sinh ra để làm thơ,
đó là Định mệnh?
Hay lịch sử?
Hay cái gì nữa?
 
Có bao nhiêu câu hỏi tương tợ như vậy, nghĩa và vô nghĩa, để chắp cánh cho ta đi tìm một bóng dáng huyền thoại của một nhà thơ chỉ một mà thôi?
Không; không có câu hỏi nào cả. Neti, neti, Tatt vam asi.
Không có gì cả.
Chỉ có tiếng hú, và huyền thoại của tiếng hú, trong cơn lốc quằn quại của con vượn biết mình đang tan vào lượn sóng, chồm lên hung hãn đòi hỏi phẩm chất làm người. Sóng gào thét với gió ngàn bạt đỉnh, nhận chìm tiếng hú xuống dòng xoáy của hư vô. Từ đó, loài người xuất hiện, lầm lũi bước đi trong bóng đêm u tịch, nghe sau mình tiếng vọng đuổi theo; tiếng vọng của những quá khứ đã chết, những tháng ngày bay vèo theo xác lá khô. Đâu đó, nghe ngân dài: Ôi tình Yêu! Ôi Vĩnh Cửu? Tiếng ngân ấy, rung lên giai điệu nhẹ nhàng, thướt tha, và cũng tha thiết. Tiếng thơ của ai? Hay của con người, chỉ một con người, đứng ôm mặt trời nóng bỏng trên đỉnh Trường Sơn. Thế rồi, thiên địa bất nhân, coi vạn vật như chó rơm, cho sinh thêm một con người nữa, để có thể hỏi: Thơ là gì, là tình yêu hay tội lỗi?
 

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2020

SOI GƯƠNG UỐNG RƯỢU – Thơ Hoàng Hương Trang



Hồi tiền chiến lắm văn nghệ sĩ thích khoe say. (Có người không uống được rượu cũng khoe say.) Vũ Hoàng Chương “nhịp gõ hàm ca”, Nguyễn Vỹ say và lẫn lộn người với chó, Lưu Trọng Lư say với ca nhi, Tản Đà say với tri âm v,v... Nhưng hồi ấy tửu đồ toàn thị là nam tử, tôi chưa bắt gặp được người đẹp nào say sưa trong thi ca cổ điển và tiền chiến.

Sau 1954, Hoàng Hương Trang là một người đẹp, và là một người say dữ dội. Nói say dữ không phải nói ngoa, vì quả chưa thấy ai trong đám nam tử kể trên say mà hung tợn như Hoàng nữ sĩ. Nửa đêm trằn trọc, bà đào đất lấy ra hũ rượu nếp than, mang uống một mình, uống ngay trong đêm tối, không đèn không lửa, bà uống rượu say và chửi bới inh ỏi, chửi đời chửi người, rồi say vùi trượt ngã.

Hôm nay còn có ông Phạm Thiên Thư chẳng hạn. Gặp khó khăn trong tình yêu, ông rỉ rả, ông thẩn thờ, ông khe khẽ thốt ra những lời than nhẹ phới. Như thế nam phái vốn dịu dàng an phận hơn nữ phái chăng?! Ôi rắc rối

Hoàng Hương Trang có cả một tập thơ về chuyện say sưa: “Túy ca”. Khi thì “soi gương uống rượu”, khi thì “uống rượu trong mưa”, khi thì nhớ cố nhân mà uống rượu, khi thì mất ngủ mà uống rượu v..., uống đến say khướt.

Những trận say như thế nói chung là vì tình cả. Trước bà, dù tình duyên trắc trở đau khổ đến đầu người ta cũng chỉ than thở, có thể than thở rất mực não nuột như Tượng Phố, như Đông Hồ v.v..., nhưng bất khuất táo tợn thì không.

Tuy vậy muốn đem nguyên cái tâm lý thời đại, đem nét đặc điểm “hôm nay” ra mà cắt nghĩa thái độ của bà, e cũng không ổn đâu. Nhưng lao đầu làm chi vào những cái hóc búa ấy? cố gắng cắt nghĩa làm chi cho khốn khổ? Hãy lặng yên ghi nhận thêm một khía cạnh tâm hồn, lặng yên như người ta vẫn lặng yên trước một cảnh tượng thương tâm.

                                                          10/1986
                                                        Võ Phiến
              (Nguồn: Văn Học Miền Nam, Thơ / Nxb Văn Nghệ 1999)
*
Áng thơ kiệt tác “Soi Gương Uống Rượu” của nữ sĩ Hoàng Hương Trang, trong tập thơ “Túy Ca”. Thi phẩm này hẳn là bài mà cô Trang đắc ý nhất trong tập thơ “Túy Ca”, nên đã chọn ngâm bài thơ này khi lần đầu tham dự hội thơ Quỳnh Dao với sự góp mặt của thi sĩ Vũ Hoàng Chương, Bùi Khánh Đản, Đan Quế, Trùng Quang, v.v. . Vương Thanh cũng có dịch bài thơ này qua tiếng Anh trong tập thơ song ngữ “A Vietnamese Garden of Lyrics & Verse, Volume 1”.
Bài này tuy ngâm hơi nhanh, nhưng có lẽ vì cảm khái, nhưng do chính tác giả ngâm, không còn ai có tư cách ngâm hay hơn nữa.
Và sau đó thì cô Trang trong bữa tiệc này được những nhà thơ mời ngâm giùm tới tấp!
 
(Tưởng nhớ tiếng hát, giọng ngâm, và thơ của nữ sĩ Hoàng Hương Trang)
                                                                                     Vương Thanh

VĂN HÓA VĂN NGHỆ DÂN GIAN NINH THUẬN VÀ NHỮNG YÊU CẦU TỪ THỰC TIỄN CUỘC SỐNG – Đình Hy

Tham luận tại Đại hội Đại biểu toàn quốc Hội Văn nghệ Dân gian Việt Nam lần thứ VIII (2020-2025) tháng 7 – 2020, tại Hà Nội



1. ĐẶC TRƯNG HOẠT ĐỘNG VÀ NHỮNG THÀNH TỰU.

Hoạt động nghiên cứu khoa học nói chung và nghiên cứu văn hóa văn nghệ dân gian là hoạt động nằm ở chiều sâu trong lĩnh vực lao động trí óc; đó là một động thái hoàn toàn khác với sáng tác văn học, nghệ thuật. Nếu sáng tác văn học, nghệ thuật, dù cũng lĩnh vực lao động trí óc, song chúng ta chứng kiến trong đời sống, có khi một bài thơ, bản nhạc, bức tranh, một tản văn… người nghệ sĩ sáng tác một cách bất ngờ, từ bắt gặp thực tế, từ ý tưởng đột xuất, cảm hứng và rồi tác phẩm đó trở thành nổi tiếng; trong khi đó nghiên cứu về văn hóa văn nghệ dân gian (folklore) nếu không có phương pháp, không tư duy logich, không có tiền đề/ và cả những tiên đề mặc định, nhất là không nắm rõ đối tượng văn hóa văn nghệ dân gian đang là đối tượng nghiên cứu thì không thể có kết quả sản phẩm. Nói cách khác, nghiên cứu văn hóa văn nghệ dân gian là nghiên cứu tổng thể hoặc một vấn đề của hiện tượng/ dòng/ nền văn hóa, từ đó lý giải quá trình hình thành, phát triển, tìm được điều quý báu, cũng như hạn chế, của đối tượng đó nhằm phục vụ cuộc sống đương đại. Những nhà nghiên cứu văn hóa văn nghệ dân gian ở Việt Nam đang đã đi trên con đường này hơn 50 năm qua, trong đó Ninh Thuận hoạt động gần 25 năm hoạt động.

HUYỀN THOẠI – Thơ Lê Kim Thượng

 
 


HUYỀN THOẠI
 
 Em mười sáu tuổi tròn trăng
Vầng trăng huyền thoại, vui giăng đêm rằm
Tình ngây thơ... Đến âm thầm
Mắt nhìn trong mắt... Tay cầm trong tay
Nhẹ nhàng chút gió thoảng bay
Lá vàng chao rụng, rụng đầy hoa đăng
Tay thon thon, ngón búp măng
Vuốt ve mái tóc, giăng giăng tơ tình
Chiều rơi nắng... Nắng thủy tinh
Muôn ngàn hoa nắng lung linh dập dìu
Gió lùa hương tóc hiu hiu
Hương trầm ấp ủ, nâng niu một thời
Chìm trong đáy mắt mây trôi
Má nghiêng chạm má, bồi hồi tình thơ
Nụ hôn ngày ấy dại khờ
Hương trinh đọng mãi đến giờ chưa rơi
Bên nhau tình cũng lả lơi
Bờ sông cát trắng... Trắng phơi da màu
Gió bay mất áo qua cầu
Cho trăng với gió... Với nhau cận kề
Mưa khuya giăng lối em về
Đường tình trơn trợt, bốn bề mưa sa...
           
Em về bên ấy... Không qua
Một ngày không gặp, như ba, bốn ngày
Làm sao quên được vòng tay
Nhớ đêm lạnh giá đong đầy nụ hôn
Giờ như núi Mẹ Bồng Con
Mờ xa ánh mắt héo hon ngậm ngùi
Em đi mang hết ngọt bùi
Em đi khép lại ngày vui xuân thì
Em đi ngày ấy phân ly
Lặng im... Dù có nói gì... Cũng xa...
Em đi về với người ta
Có người ngậm đắng, xót xa nỗi niềm
“Tìm em như thể tìm chim...”
Bóng em sóng nước lạc chìm sầu miên
Em đi xa xứ, xa miền
Ai đem nhung nhớ vá liền cách chia...
Nếu tình không cách, không chia
Thì đâu có cảnh xa lìa, sang sông
Đưa tay nâng chén rượu nồng
Mừng em áo cưới, pháo hồng vu quy
Em về xứ lạ biệt ly
Tôi ngồi dưới gốc Cây Si... Tọa Thiền...
                      
                 Nha Trang, tháng 12. 2020
                       LÊ KIM THƯỢNG

 

…................

“...” Ca dao

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2020

BÌNH THUẬN, NHIỀU ĐỊA DANH CHỈ CÒN TRONG KÝ ỨC – Phan Chính

 


Trên bản đồ hành chính của tỉnh Bình Thuận hiện nay có nhiều địa danh từng thấm đậm trong ký ức của các thế hệ, đời người đã không còn nữa. Bởi vì ý nghĩa của những địa danh đó như một trang sử lưu dấu chân người trên một vùng đất của chặng đường khai hoang, mở đất.
 

ĐỌC BÀI THƠ "CÕNG MẸ" CỦA NGUYỄN VĂN SONG – Đặng Xuân Xuyến

 
  
                   Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến


CÕNG MẸ
 
Bất ngờ mùa chuyển vô thường
Mẹ như mảnh trấu chợt vương gió gầy
Đê làng tất tưởi bông may
Con về cõng mẹ một ngày đổ mưa
 
Ngõ nhà một đoạn vòng cua
Chẳng xa mà ngỡ như thừa trăm năm
Vai con thiêm thiếp mẹ nằm
Bàn tay rệu rạo buông dần trên lưng
 
Thuở nao chân bước ngập ngừng
Con ngồi lưng mẹ qua vùng ấu thơ
Ông trăng như chiếc mâm to
Ngàn sao thắp lửa nhấp nhô khoảng trời
 
Gặp bao gương mặt rạng cười
Nghe buồn vui những tiếng đời lắng sâu
Cõng con qua hết khổ đau
Mẹ còn trơ một dáng cầu oằn cong
 
Mẹ nằm nhẹ bẫng lưng con
Mà nghe muôn vạn núi non đổ ào
Lưng dài, vai rộng, thân cao
Một lần cõng mẹ nháo nhào bóng xiêu.
 
                               Nguyễn Văn Song

CHÙM THƠ 1-2-3 MÙA GIÁNG SINH CỦA TRẦN MAI NGÂN

 


** CHÌM NGẬP TRONG ĐÔI MÔI ĐỜI KHỐN KHÓ
 
Quyện chặt men tình chắt chiu
Mùa đông phố đìu hiu, bóng chiều đổ ngã
 
Vội vàng em và cũng vội vàng anh
Cây thông xanh tháng mười hai trỗ muộn
Chúa cứu thế vinh danh tình độ lượng!

 
** ĐƯA BÀN TAY EM ĐẶT BÊN NGỰC TRÁI CỦA ANH
 
Trái tim thì thầm lời kinh thánh
Chúng ta nguyện bên nhau dài lâu, bền sâu
 
Bing bong... bing bong... giáng sinh... giáng sinh
Bing bong... bing bong... giáng sinh... giáng sinh
Đưa bàn tay em níu kéo thinh không...

 
** NHAN SẮC NHU MÌ MÙA XUÂN
 
Đã lâu rồi đợi anh về gõ cửa
Ngực trầm hương thở vội... say đêm
 
Con trăng cuối tròn mờ như ảo ảnh
Thoáng hiện rất gần cũng rất xa xăm
Nhan sắc nhu mì em vẫn đợi anh!

 
** ĐÊM NAY QUỲNH HOA TRỞ MÌNH TRÊN NHÂN GIAN
 
Hương vẫn cũ cứ nồng nàn quyện chặt
Anh và em hai góc đời định mệnh
 
Nhạt nhoà nhau hay tan biến vào nhau
Đêm thanh cao thánh thiện gửi trao
In hằn trên cát cất vào lòng biển cả!

 
** TRÔI TRÊN DÒNG THỜI GIAN NỖI BUỒN CỦA CHÚNG TA
 
Mùa đông xám xịt màu xa cách
Những chuyến bay đi về đóng băng
 
Em tìm anh và anh tìm em
Dòng email... đôi tay lạnh cóng gõ trên phím cứng ngắt
Ngày mai rồi trời lại đẹp phải không anh?
 
                                                               Trần Mai Ngân

CHÙM TỨ TUYỆT THÁNG 12/2020 – Thơ Nguyễn Khôi

 
 
                                 Nhà thơ Nguyễn Khôi
 

CẢM NGHĨ 2020
                          
*1- Dịch cúm Tàu bắt Hoa kỳ quỳ gối
"Thế giới Tự do": đói, ốm, chết tự do ...
Donald Trump lỗi nhiệm kỳ quậy phá
Trung Cộng, Nga...làm chủ thế Bàn cờ.
                            
*2- Ôi, một năm thiên tai bùng hung dữ
Lũ lụt miền Trung, hạn mặn Cửu Long
Dân bỏ xứ nơi xưa là Đất Hứa
Cảnh báo ta tính lại cách làm ăn ?
                            
*3- Ơi Việt Nam một năm trong Ốc đảo
"Chống cúm Tàu"... lại một trận kiêu hùng
Xe vẫn chạy, ruộng đồng dân tần tảo
Vì ấm no khởi sắc vụ Đông xuân.
                            
*4- Năm sắp hết: Dân nức lòng, hởi dạ
Mừng "Tất Thành Cang cũng đã vào Lò"
Còn "Sâu Chúa" lũ tham tàn nằm đó
Dân Thủ Thiêm còn bao nỗi âu lo.
                            
*5- Đón năm mới: Chào mừng Đại hội Đảng
Đảng vì Dân cho Tổ Quốc vượt tầm
Đào Nhật Tân cánh hồng đang hé nụ
Cùng Mai vàng Đồng Tháp rực hồn Xuân.
 
                                    Hà Nội 20/12/2020
                                     NGUYỄN KHÔI

CỌNG RƠM VÀNG ĐÊM ĐÔNG – Thơ Nhật Quang

 
  


CỌNG RƠM VÀNG ĐÊM ĐÔNG
 
Binh boong binh boong…
tiếng chuông ngân rộn rã
Chúa sinh ra trong hang đá đơn hèn
tay Mẹ lót cọng rơm vàng vào máng cỏ
ấm thân Chúa giữa tuyết lạnh đêm đông
 
Noel noel
đêm trời huyền nhiệm
mối giao hòa trời với đất se duyên
bên máng cỏ con lặng thầm chiêm ngắm
Ôi! Hài nhi tình Ngài sánh trùng khơi
 
Noel noel
Khúc Thánh ca diệu vợi
ru lòng người ngây ngất phút yêu thương
đêm xưa Chúa lạnh, nay lòng người ấm áp
hòa niềm vui, mừng Chúa đến trần gian
 
Tinh tú xôn xao
dương trần cung đàn réo rắt
hợp lời ca cùng Thiên sứ ngân vang
“Vinh danh Thiên Chúa trên tầng trời cao sáng
Xuống an bình cho nhân thế thiện tâm”
 
Noel noel
Con dâng tấm lòng nhỏ bé
là cọng rơm vàng trải ấm Chúa Hài nhi
là ngọn nến thắp lung linh tình mến
ngọt khúc ân tình bao năm tháng nhạt phai.
 
                                                 Nhật Quang

MÙA ĐÔNG & EM, MÙA TRÔI – Thơ Đan Thụy

 
  


MÙA ĐÔNG & EM
 
Mùa đông về
những cơn gió phũ phàng
ban mai ngập tràn hối hả
em xuống phố nhẹ nhàng sợi tóc mai dài ngắn
ươm bao điều ước mơ vừa đơm nụ
 
Hoa gạo bên triền sông nở bung sắc đỏ
sóng mềm mại vỗ bờ trao hết niềm tin
em ngồi lặng thầm bên kí ức
nghe tim mình khờ khạo... miên man
 
Chú sẻ nâu ngây ngô nhìn cánh bướm
như thể chiều nay mới gặp lần đầu
em thả hồn mình neo từng nhịp thở
theo gió tung bay niềm hạnh phúc ngắn dài
 
Mùa đông hoa cải đơm sắc
sợi nắng vàng treo mong manh chấp chới
đoá mây xám bên đời ảm đạm
con phố lặng buồn tím một chiều qua
 
Mùa đông cũ dần xa
gió lạnh vương mùa thương thầm lặng
anh giờ nơi chốn ấy nắng có lang thang
giữ dùm em ngày đó chờ cơn mưa đong đầy...   
 

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2020

VÀI SUY NGHĨ VỀ MẤY CÂU KẾT BÀI THƠ "KHÓC GIỮA BAN CHIỀU" CỦA NGUYỄN TUYỂN – Đặng Xuân Xuyến

 


Trằn trọc mãi không ngủ được, tôi lang thang dạo facebook và gặp bài thơ "Khóc Giữa Ban Chiều" của nhà thơ Nguyễn Tuyển. Thú thật, ban đầu tôi nghĩ, bài thơ của anh cũng giống ngàn vạn bài thơ khác trên các trang mạng xã hội: đọc xong sẽ quên liền vì bài thơ không có gì đặc biệt khiến người đọc phải chú ý:
 
KHÓC GIỮA BAN CHIỀU
 
Mẹ ạ!
chiều nay con lại nhớ
Chiếc chõng tre ọp ẹp thủa nào
Thèm một giấc ngủ vùi như chưa có
Để nghe tròn một khúc ca dao.
 
Cho con hiểu vì sao biển mặn
Giọt mồ hôi, giọt nước mắt như la
Cho con hiểu sóng bạc đầu dâu bể
Trăm năm Cò mãi bay lả, bay la.
 
Mẹ ạ!
chiều nay con lại nhớ
Chiếc áo xưa khâu vá trăm đường
Mắt mẹ yếu vụng đường kim mũi chi
Nhưng mặc vào vẫn rộn khúc yêu thương.
 
Lối con bước mênh mang.
bàn tay mẹ
Nâng con qua trăm thác vạn ghềnh
Cho con thấy thêm bao điều mới mẽ
Phía chân trời luôn rộng mở thênh thênh.
 
Mẹ ạ!
chiều nay con nhớ quá
Cắn môi mình
mặn chát một rẻo quê...
 
NGUYỄN TUYỂN
 
Nhưng rồi mấy câu kết bài thơ cứ vấn vít trong đầu, "bắt" tôi phải đọc lại bài thơ:
 
"Mẹ ạ!
chiều nay con nhớ quá
Cắn môi mình
mặn chát một rẻo quê..."