BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2021

CHUYỆN VỀ 3 LẦN XEM TƯỚNG TAY QUA ẢNH – Đặng Xuân Xuyến




Tầm gần 11 giờ trưa ngày 26 Tháng 8 năm 2021, dạo facebook, tôi bị hút hồn bởi ảnh bàn tay minh họa cho status của họa sĩ, nhà giáo Nguyễn Duy Chuẩn:
 
KHÓC NGÓN TAY             
 
Đang vẽ tự dưng đau ngón tay
Cứ tưởng ngày xưa con muỗi đốt
Mải làm một tí sẽ quên ngay
Nào ngờ đã uống mươi ngày thuốc
Không đỡ thì thôi vẫn cố đau
Quanh quẩn tìm phương như chống giặc
Đủ điều trong ấy đã yên chưa?
...
Giận mình mới vậy mà than khóc
Khóc người không khóc khóc ngón tay?”
 

TRAO NẮNG THÁNG MƯỜI... – Thơ Tịnh Bình


    
           Nhà thơ Tịnh Bình

 
TRAO NẮNG THÁNG MƯỜI...
 
Khẽ bước gió ngập ngừng trên ngói cũ
Thu chưa phai khắc khoải tháng Mười sang
Ta ngắm trộm ban mai bầy sẻ nhỏ
Chíu chít mừng vui trên tán lá vàng
 
Thu chênh chao giọt trăng vàng bỏ ngỏ
Thoáng dư âm hờ hững phím dương cầm
Mơ suối tóc gót hài qua lối nhỏ
Dịu dàng ơi sao cứ mãi bâng khuâng...
 
Khua lối nắng cánh chuồn như lơ đãng
Đậu cành khô ngẫm ngợi vẻ mông lung
Mùa phong tỏa làn hương không chạm tới
Thăm thẳm xa môi mắt ấy thẹn thùng...
 
Xao xác phố lá rơi như hờn dỗi
Tím heo may trên lối cúc u hoài
Thu bẽn lẽn viết tình thư gửi gió
Trao tháng Mười vạt nắng mới cầm tay...
 
                                         TỊNH BÌNH
                                           (Tây Ninh)

VĨNH HẰNG VỰC SÂU KHÔNG ĐÁY – Thơ Khaly Chàm


   


vĩnh hằng vực sâu không đáy
 
ánh sáng kích hoạt thần kinh thị giác
gam màu xám tương thích giọng lưỡi khải huyền
hàng triệu năm quá vãng không dư vang tiếng chuông
 
tro bụi tạo gạch nối qua duy lý đồng thuận
khoảng cách hai bên đều nhú mầm tái sinh không tưởng
trong rỗng trắng hồn nhiên việc giao phối khái niệm
vô số ngẫu tượng trần truồng khắp cùng ba ngàn thế giới
 
vải liệm cuộn thân nằm ngủ mơ trong hang đá
lũ ấu trùng quẫy mình bơi ngược vào bóng tối
tử cung thiên đàng nuôi dưỡng quán tính cụt đuôi
vác thập tự đi hoang rối loạn ảo giác nhòe nhoẹt chân lý
 
còm nhom hành giả kiết già ngậm khí âm dương
pháp môn tịnh thiền vón cục sượng sần
thượng tần cảnh giới niết bàn chơn hồn bị chột mắt
 
cư dân hiện hữu nhũn não bú mớm niềm tin láu cá
chúng ta âm thầm trải nghiệm sự sống chết như một trò đùa
chẳng ai cần quan tâm cho một mệnh đề tồn tại
con mắt tiểu sành hun hút vực sâu không đáy
 
                                                                        khaly chàm
                                                                    tptayninh 9/2021

THƠ ĐƯƠNG THÌ CON GÁI – Trần Mai Ngân


   


THƠ ĐƯƠNG THÌ CON GÁI
 
Thơ đương thì con gái
Là lúc em yêu anh
Nụ tình treo rất xanh
Chờ kết thành trái chín…
 
Thơ ghi hôm luýnh quýnh
Anh ngỡ ngàng nhìn em
Đôi mắt huyền mi cong
Dáng hoa người trong mộng
 
Thơ say mê đồng vọng
Tả không hết chuyện mình
Một đôi rất đẹp xinh
Như trời ban trao tặng…
 
Anh nhiều lần căn dặn
Những phản trắc lòng người
Ngày sau ai biết được
Nên em hãy mỉm cười
 
Yêu anh em làm thơ
Trăm nghìn bài như một
Chỉ tình yêu ngu ngơ
Quên hết lời anh dặn…
 
Nước mắt rơi giọt mặn
Thơ chín cả trái sầu
Giờ biết phải tìm đâu
Thơ đương thì con gái…
 
           Trần Mai Ngân
 

   

Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2021

NGUYỄN LINH KHIẾU, NẾU TA CÓ MỘT NẮM ĐẤT - Nguyễn Đức Tùng


Nhà thơ Nguyễn Linh Khiếu
 

Thơ Nguyễn Linh Khiếu là dòng thơ trữ tình mới. Anh tin vào khả năng của ngôn ngữ trong việc giữ gìn các giá trị văn hóa, mang đi ý niệm truyền sinh, phồn thực, ca ngợi thiên nhiên, trong khi vẫn thường xuyên tra hỏi các vấn nạn lịch sử. Đó là kết hợp giữa tự sự sinh thái và trữ tình xã hội. Những điều ấy được thực hiện trong thể thơ tự do, với những câu dài, kỹ thuật trùng điệp, với các nút thắt mở của trường ca. Nguyễn Linh Khiếu cần thơ trữ tình để vượt qua các khoảng cách, kết nối sự vật trong không gian và thời gian. Anh cũng vượt qua các tập quán, thiết chế, điển lễ, các rào cản xã hội, bằng cách đối thoại với thiên nhiên; và tôi cho rằng đó là chọn lựa thích hợp. Thơ của anh mở ra từng đợt như sóng, nhiều bài nối tiếp nhau, ngay cả những bài ngắn, độc lập, cũng dễ dàng được đặt vào giữa các bài khác, thành những chuỗi, thành chủ đề.
 
nếu ta có một nắm đất
ta sẽ vùi hạt hạnh vào trong
cầm trên tay đợi khi mùa xuân tới
hạt hạnh trong tay sẽ lặng lẽ nảy mầm
nếu ta có một cánh đồng
ta sẽ cày bừa xới vun đất đai màu mỡ
trên cánh đồng ta chỉ trồng hoa hạnh
ai đi qua cũng trầm trồ cánh đồng hoa hạnh của nhà thơ
nếu ta có một quốc gia
trên lãnh thổ nhiệt đới phì nhiêu của mình ta chỉ trồng hoa hạnh
người yêu hoa khắp thế gian hành hương về chiêm ngưỡng
thiên đường hoa hạnh của thi nhân.
 

AI CŨNG CÓ MỘT LẦN – Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Nguyễn Hữu Tân

  
  
                             Nhà thơ Quách Như Nguyệt


AI CŨNG CÓ MỘT LẦN
 
Ai cũng có một lần
Trái tim quên đóng cửa
Cũng một lần, để tâm trí u mê
Em cũng có một lần
Yêu anh trong mù quáng
Tim lang thang không tìm thấy đường về!
 
Ai cũng có một lần
Bỏ mặc lời răn Chúa,
Phật từ bi chỉ năm giới rành rành
Lú lẩn, vô minh… Trái cấm quá ngon lành!
Mộng muốn thành nên phạm tội, buông lơi!
 
Trái cấm chín trên cao quyến rũ gọi mời
Con rắn độc chuyển mình lời ru ngủ
Con sâu khờ đục khoét tưởng nghìn thu
Ai ngờ khổ, khổ đau còn dai dẵng
 
Ai cũng có một lần… yêu khắc khoải
Yêu điên cuồng và nhớ đến quắt quay
Em yêu anh hơn ma túy, rượu say
Một lần thôi, xin một lần rồi thôi!
 
Ai cũng có một quãng đời rạng rỡ
Yêu một thời mà cứ ngỡ thiên thu
Ngỡ là yêu đâu ngờ là sám hối!
Yêu một thời rồi suốt kiếp đơn côi
 
Trái yêu đương ôi ngọt ngào vẫy gọi…
Càng trên cao, càng thấy khát khao nhiều!
 
Em có Anh, tưởng thiên đường rộng mở
Có đâu ngờ, vào địa ngục, như mơ…
 
                                  Quách Như Nguyệt


     

Thơ: Quách Như Nguyệt
Nhạc: Nguyễn Hữu Tân

THƯƠNG BẠC – Thơ Lê Bá Lư




 
THƯƠNG BẠC
 
Trung thu xứ Huế trời trong sáng
Trên chiếc thuyền neo trên sông Hương
Khách với giai nhân ngồi đối ẩm
Kề vai kể những chuyện hoang đường
 
Suốt dải Hương Giang trăng trải đầy
Ngạt ngào Thương Bạc phấn hương bay
Chen trong tiếng sóng êm êm vỗ
Đàn, sáo ngân nga giọng tỉnh say
Mời khách cùng em bước xuống thuyền
 
Đôi ta bơi lạc xứ thần tiên
Đêm nay thức trọn vui ân ái
Quên hết nhân gian lắm muộn phiền!
 
Lời nàng thương nữ êm như nhạc
Lấp lánh nước trời muôn mảnh trăng
Son phấn bay lừng làn tóc rối
Khách hồn như nhẹ thoát lâng lâng
 
Khách bước xuống thuyền ra biển ngây
Cùng nàng kỹ nữ suốt đêm say
Say trăng, say rượu, say tâm sự
Say nhạc, say tình, say mãi say...
 
Trời vừa hửng sáng khách từ giã
Lòng khách vô tình như mây qua
Mà có biết đâu lòng thương nữ
Nỗi buồn dâng ngập thật bao la!
 
                          Lê Bá Lư
               (Sân Thượng Nhà Em)
 

LÁNH YÊU – Thơ Đặng Xuân Xuyến


 
                            Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến

 
LÁNH YÊU
 
Sao chẳng nói yêu từ sớm
Khi anh đương còn trẻ trai
Bây chừ lừ đừ, lọm khọm
Anh nào dám mộng với ai.
 
Đâu phải ra chiều ái ngại
Đâu phải giả đò lo xa
Chỉ e nhỡ đường ân ái
Khiến em đứt ruột chiều tà.
 
Thì đấy, em chớm vào hạ
Anh đà ngấp nghé thu qua
Chữ yêu nghe chừng xa lạ
Biết mình, chẳng dám mơ xa.
 
Ừ thì, tình yêu không tuổi
Ừ thì, cố học người ta
Nhưng đà chồn chân mỏi gối
Bước dồn bước hụt khó qua.
 
Thôi đành như người xa lạ
Hững hờ gom gió mùa đông
Thẩn thơ nhìn cây trút lá
Lánh nghe điệu lý tơ hồng.
 
Hà Nội, đêm 24-03-2014
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Thứ Tư, 29 tháng 9, 2021

NGHE TIN PHI NHUNG CHẾT – Thơ Châu Thạch


  
               
 
NGHE TIN PHI NHUNG CHẾT                          
 
Chuyện Phật Trời không ai biết được
Bọn phi nhân thì cứ sống sờ sờ
Người nhân nghĩa chết sớm, chết bất ngờ
Để bia miệng mau mờ hơn bia đá
 
Chiều hôm nay nghe tin em đã ngã
Để lại đời hàng mấy chục con thơ
Tưởng trần gian như không bến không bờ
Con thuyền đẹp chìm sâu vào sóng nước
 
Nhớ tiếng hát danh vàng em thuở trước
Buổi anh nghe cơm thiếu, áo không lành
Tiếng hát em không no bụng nhà anh
Nhưng no cả đến tâm hồn thơ trẻ
 
 
Nay em chết khi đời sầu mọi nhẽ
Dịch hoành hành và bão lũ sắp về
Khóc cho em trời đất sẽ lê thê
Và nước mắt thế nhân tràn nhân thế
 
Thôi em nhé, cuộc đời là dâu bễ
Lánh cuộc đời đã khổ lúc lên mười
Đường em bay chắc chắn sẽ xanh tươi
Em bỏ lại cuộc trần cho thanh thản
 
Tiễn em đi có vạn người là bạn
Không quen em nhưng quen điệu dân ca
Em là trầm, là bách cũng là hoa
Hoa Điên Điển nở đầu thu vàng rực!
                         
                                      Châu Thạch 

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2021

ĂN TẾT VỚI MA – Truyện truyền kỳ của Kha Tiệm Ly


                    Tác giả Kha Tiệm Ly
 

1. Bỏ nghiệp kiếm cung
 
Thời Minh Hy Tông (1605 – 1627) , Hàm Phong, người Nhữ Nam, vốn dòng cung kiếm. Mười sáu tuổi đã làu thông thập bát ban. Một buổi đang luyện võ bỗng nghe từ biên cương phụ thân là Hàm tiên phuông cùng bào huynh đều tử trận, Hàm khóc rống lên rồi vứt mạnh bảo đao xuống đất mà rằng:
- Cái thứ vô dụng nầy còn đụng đến làm gì?
 

NHỚ - Thơ Nguyên Lạc


  


NHỚ
 
Bỗng nhiên nhớ
điếu thuốc
và
ly cà- phê đắng
khói nhòa mắt cay
Góc đêm
vọng khúc tình hoài
Bao năm rồi đó chẳng phai chút nào!
Bỗng nhiên nhớ đến nôn nao!
Cà- phê. khói thuốc. đèn màu. quán đêm
Nồng nàn hương quế môi hôn
Bao năm rồi đó trọn hồn lưu vong
 
Quán đêm. góc vắng. cô đơn
Đắng hồn luân lạc khúc buồn ly tao
Mất nhau từ cuộc ba đào
Làm sao tìm lại thuở nào tình nhân?
Não nùng từng nốt nhạc buông
Lời ca nức nở "Con đường mộng tan" *
 
Cố nhân! Tôi nhớ mùi hương
Quán đêm. khói thuốc. son trầm môi ai
Cách gì quên được em đây?
Trăm năm có đủ phôi phai bóng hình?
 
Bỗng nhiên nghe nhói tim mình
Quên làm sao được?
Thôi đành!
Thiên thu...
 
Nguyên Lạc
 
...........
 
* Tên bài hát: The Boulevard of Broken Dreams - Diana Krall
 

Thứ Hai, 27 tháng 9, 2021

HOÀI NGHI – Thơ Trần Mai Ngân


  


HOÀI NGHI
 
Anh hoài nghi em
Hoài nghi mãi vầng trăng khuyết nửa
Không tròn đầy như thuở mười lăm
Những giận hờn đôi mắt xa xăm
Đầy giông bão về nơi xa lắm!
 
Anh hoài nghi em
Hoài nghi môi hồng đào thơm ngọt
Không thật thà chỉ cảm xúc thăng hoa
Giận đôi tay hương ngát ngọc ngà
Anh xô hết tình nghiêng chao đảo...
 
Anh hoài nghi em
Hoài nghi đất trời đầy giông bão
Để xa xôi lặng lẽ nơi này
Bóng nguyệt soi cứ thế không đầy
Có nước mắt không tỏ bày rơi xuống...
 
Anh hoài nghi em
Hoài nghi cả sóng xô cuồn cuộn
Dập dồn say phiến đá lạnh lùng
Tiếng vang dội muôn trùng phiền muộn
Con sóng tình vỗ một âm thanh...
 
Anh hoài nghi em
Hoài nghi mưa nắng cứ loanh quanh
Để người nhận nghe lòng quạnh quẽ
Câu xưng tội chiều nay nói khẽ
Là Chúa ơi! Con nhỡ yêu người!
                  
                           Trần Mai Ngân

Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2021

VĂN TẾ ĐỒNG BÀO SÀI GÒN TỬ NẠN VÌ DỊCH CÔ VI – Kha Tiệm Ly




Than ôi!
1. Núi đùn mây bốn đợt ngậm ngùi
Rừng trút lá hai mùa tan tác!
2. Nước ba miền ruột tím gan bầm
Người trăm triệu tim đau dạ thắt.
Có câu:
3. “Phong Châu hạo nhiên nguyên khí, vạn đại cao hiền,
Thăng Long linh mạch địa dư, phi thường uyên bác!”
Nhớ nước ta xưa,
4. Hồng Hà trùng trùng  nước xoáy, tay mài kiếm, tay diệt thù, mà người dịu dàng như lời dặm, câu thơ,
Cửu Long cuồn cuộn sóng gào; người mở đất, người khai sơn; mà lòng hiền hòa như củ khoai, cục đất.
5. Đất Gia Định mưa hòa gió thuận, đây sông Tiền, đây sông Hậu; trời nước mênh mông làm nên khí phách anh hùng,
Người Trường An chữ tốt văn hay, đây hồ Gươm, đây Trấn Quốc; thổ nhưỡng uy linh tạo thành ngàn năm văn vật.
6. Tình no đầy như trái bưởi trái dưa,
Đời êm ả tợ cánh cò cánh vạc.
Nào ngờ đâu,
7. Niềm vui còn hòa quyện cùng cây cỏ nước Nam,
Tai họa vội lỏi len từ biên cương phía Bắc!
8. Chẳng mang vũ khí mà đúng là quân địch, các địa phương lo đứng lo ngồi, xuôi ngược lao đao,
Không chấp hai cánh nhưng y hệt thiên thần, ngành y tế quên ngủ quên ăn, ngày đêm tất bật.
9. Người ấm no tự dưng đói rách, thương đời bá tánh lầm than,                                                                       
Trẻ cười vui chợt phải nghẹn ngào, giận giặc Cô vi hiểm ác!
10. Nó làm ta phải ngăn sông cấm chợ, khiến nhiều người không gạo không tiền, đành kéo nhau ngủ bụi ngủ bờ,
Nó làm ta phải đón ngõ chặn đường, gây bao kẻ thiếu áo thiếu cơm, phải cam chịu mưa nam gió bấc.
11.Vợ ôm con đèn khêu hiu hắt, biết cậy ai chén nước chén cơm,
Đường về quê nắng cháy chang chang, mong làng xóm cọng rau cọng rác.*
12. Chợ Bến Thành đường ngang đường dọc, ngó trẹo đầu không thấy bóng ma trơi,
Bình Hưng Hòa xe nhỏ xe to, đợi sái cổ chờ hóa thân tro cát!
Gia Định ơi!
13. Đâu hồi Sài Gòn diễm lệ, đâu hồi Hòn Ngọc Viễn Đông, người người mỏng áo cao hài,
Đâu hồi Thành đô hoa gấm , đâu hồi Vựa Lúa Miền Nam, năm năm no lòng ấm cật!
14. Đang buổi mưa sa đất tốt, cây vườn liền nẩy lộc đâm chồi, cành nhánh sum suê,
Nào ngờ gió tụ mây đen, Cô vi làm héo nụ tàn hoa, trái rơi tan tác!
Hỡi ôi!
15. Khói lò thiêu xót xa giờ ly biệt; chồng lìa vợ, vợ lìa chồng, lệ rơi nhầy đất đau thương,
Mảnh khăn tang đau đớn kiếp đơn côi, con khóc mẹ, mẹ khóc con, uất nghẹn đầy trời bi đát.
16. Thương trẻ thơ chịu côi cút vào tuổi nằm nôi,
Thương chồng vợ chia lìa trong tuần trăng mật!
17. Thương kẻ làm thuê ở mướn, ngày mong no cơm ấm áo, đâu dè vất vưởng vất vơ,
Thương người ở đậu sống nhờ, bữa cầu ấm chỗ êm nơi, nào ngờ cù bơ cù bất.
18. Thương kẻ mồ côi màn trời chiếu đất, sức mỏi mòn cơm cặn canh thừa,
Thương kẻ già nua gối đất nằm sương, đời lận đận áo ôm khố rách.
May thay!
19. Trong màu áo trắng luôn có nhiều đôi cánh thiên thần,
Giữa chốn bụi hồng vẫn còn thừa tấm lòng bồ tát!
20. Dù đường dài có lắm khúc gai góc chông chênh,
Nhưng đêm vắng luôn nhiều ánh sao trời vằng vặc!
21. Nghìn bàn tay đã chia phần cho bao mảnh đời áo rách cơm thiu,
Vạn tấm lòng vẫn nhường chỗ cho những phận người nhà xiêu cửa nát.
22. Ngành y tế đâu màng giấc ngủ, dậy sớm thức khuya, vì nhiều suy tính dập dồn,
Người chiến binh nào quản sớm hôm, ăn vội uống vàng, bởi lắm lo toan chồng chất.
23. Dịch bệnh sáng chiều tới tấp, những thiên thần đâu thể làm ngơ,
Bịnh nhân sớm tối liên miên, các chiến sĩ đâu đành ngoảnh mặt.
24. Cứu binh như cứu hỏa, miền Bắc thân thương tức tốc tiếp quân hăm hở lên đường,
Chống dịch như chống thù, bộ đội anh hùng sẵn sàng ra trận hiên ngang gánh vác.
25. Người tặng thuốc men, người cho thực phẩm, người gói thi hài,
Người tặng máy thở, người biếu quan tài, người lo liệm xác!
26. Giương cao lời thề y đức, đã bao người đối diện “quân thù”, rồi hiên ngang thanh thản bước về trời,
Sải rộng đôi cánh từ tâm, có lắm kẻ cận kề “giặc dữ”,  đã kiêu hãnh an nhiên nằm với đất!
27. Đẹp đẽ sao! “Máu đỏ chảy ruột mềm”,.
Cao cả thay! “Lá lành đùm lá rách!”
 Vong linh hỡi!
28. Miền âm cảnh vật vờ hồn phách, lúc giã từ đâu kẻ tiễn đưa.
Trại cách ly chua xót phận người, giờ trăn trối không ai vuốt mặt!
29. Đò vô thường sào neo thuyền đợi, đâu chọn má phấn môi son hay tóc bạc da mồi,
Kiếp nhân sinh sống gởi thác về, không hiềm vách đất nhà tranh hay lầu vàng gác bạc.
30. Bốn cảnh khổ, thì luyến lưu chi chốn Ta Bà,
Vạn niềm vui, hãy thanh thản về miền Cực Lạc!
31. Chướng chưa đến, sao kéo theo bấc lạnh lùng?
Người đã đi, nên bỏ buông điều u uất!
32. Đây lòng thành kính, hãy nhâm nhi, miếng trầu điếu thuốc đơn sơ,
Kia đường xa xăm, xin bỏ bụng ly rượu chén cơm đạm bạc!
Ô hô! Có linh xin hưởng!
 
                                                                                  KHA TIỆM LY
......

Chú:

* Muốn nói việc đồng bào miền Trung kéo nhau về quê

SỰ SỐNG TỊNH TIẾN – Thơ Khaly Chàm


 
                                        Nhà thơ Khaly Chàm


sự sống tịnh tiến
 
cảm thức, cái bóng chẳng thể tạo ra một ra phần đời đau cổ điển
những hàng cây thú nhận lưu cữu mùi hương diệp lục
hoa hoắc hương trong công viên tím nhạt dự cảm mùa tàn thu   
hai đồng tử bị ánh sáng xuyên tâm để tương quan với mùi chướng khí
 
lửa gặm nhấm mầm sống phát tán vi sóng cao tần
nấc nghẹn tiếng khóc mặc khải tiểu sành xám ngoét bụi tàn tro
thành phố dịch biến trắng nghi lễ mai táng dụ ngôn đen trì tụng
những linh hồn
 
dường như, người đời không còn hốt hoảng khi chợt ngã xuống
những con đường mê man ngủ nhưng luôn mở mắt
sự định dạng tồn sinh cho một hình dung khác
chẳng ai thích hay quan tâm để gõ cửa bầu trời
 
và bầu trời cứ mãi mong chờ được nghe âm giọng loài người hát
dư thanh ký thác vào cơn mộng du tìm đường về đã mịt mù
trong nghiêm cẩn nhìn thấy những bóng người hóa khói bay lên trời xanh
 
                                                                                   khaly chàm
                                                                              cuchisaigon 9/2021