BÂNG KHUÂNG
Thứ Năm, 26 tháng 1, 2017
Thứ Ba, 24 tháng 1, 2017
CHÙM THƠ CUỐI NĂM CỦA LA THỤY
TỰ CẢM CUỐI NĂM
Dặm trường rong ruổi ngựa phi
Thời gian vút cánh xuân thì hanh hao
Chồn chân dừng bước bên cầu
Lặng nhìn nước chảy nuối màu tóc xưa
Cánh buồm lộng gió ước mơ
Băng qua sông biển cập bờ nơi nao?
Vọng âm sóng vỗ dạt dào
Bên chiều đông tận nắng đào dần phai
Hoa tóc sương muối đang cài
Tàn niên tự cảm thoảng bay tiếng lòng
VÔ THƯỜNG
(Cảm khái khi đọc truyện thần thoại Hy lạp)
Một thời vang bóng còn đâu
Khói sương chừ lại úa màu thời gian
Một thời xuân sắc nhựa tràn
Nhành xanh biếc lộc, hoa vàng thắm cây
Nắng chiều xế bóng hao gầy
Xiêu theo triền dốc ngấm say vị đời
Tiếng lòng ngân vọng chơi vơi
Âm xưa bóng cũ mù khơi dấu tìm
DƯỜNG NHƯ
Dường như bóng xế đường trần
Dường như cuộc sống thanh bần rồi qua
Dường như tóc muối sương pha
Dường như phấn bảng đã là vọng âm
Bên chiều một thoáng trầm ngâm...
KHÔNG ĐỀ
Hoàng hôn bảng lảng chơi vơi
Vẳng ngân âm vọng một thời xanh rêu
Ta xin lượm chút bóng chiều
Nhen cho hoài niệm dáng kiều xa xăm
Ờ sao thi tứ biệt tăm...
LA THỤY
Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2017
GÁC CU LÀ NGU - Phiếm luận của Chu Vương Miện
GÁC CU LÀ NGU
Phiếm
luận của Chu Vương Miện
Thế
gian thường nói (thông minh nhưng chậm hiểu) kẻ viết bài phiếm luận này thì chỉ
hoàn toàn chậm hiểu, hoàn tòan không có một chút thông minh nào! Tính ra nghe
từ Gác cu này từ những năm 1956 –1957 chi lận, gần 45 năm đến bây giờ mà nói hiểu
hẳn cũng chưa chắc là đúng (mà hiểu chưa đầy đủ có lẽ đúng hơn). Năm đệ lục về
bộ môn quốc văn có hoc về tác phẩm lục súc tranh công, tác giả là vô danh thị,
trong tác phẩm văn chương nay nói về con chó, con lợn, con dê, con gà, con
ngựa, con trâu, ông thầy giảng qua loa va kết luận mơ hồ rằng: Bọn
gia súc “animaux domestiques” là một bọn ngu độn, tranh hơi tranh hơn, y như ở
đời có bốn cái ngu (mai dong, nhận nợ, gác cu, cầm chầu).
Ông
thầy giảng giải thêm Gác cu là ngu có nghĩa là hàng ngày cầm cái lồng có nhốt
một con cu mồi để nó gáy để bẫy chim cu khác, công việc này cứ kể là ngu. Mà
thôi chương trình quốc văn năm đệ lục chỉ có chừng đó, thôi thì trâu, chó, heo,
ngựa, gà… thú vật đương nhiên là ngu
rồi. Tiếp theo đó là thêm bốn cái ngu
nữa. Thiên hạ có ngu là việc của thiên hạ còn riêng phần mình có ngu hay không?
ngu ít hay ngu nhiều là cái quyền của mình.
Thứ Năm, 19 tháng 1, 2017
CHẲNG DÁM ƯỚC MƠ - Thơ Kha Tiệm Ly
Nhà thơ Kha Tiệm Ly
CHẲNG DÁM ƯỚC MƠ
Tôi chỉ là người cơm rau áo vá,
Chẳng dám ước mơ cho thắm chút cuộc đời.
Bởi mơ ước là trăng sao vời vợi,
Ngước cao nhìn chỉ là ảo ảnh mà thôi!
Đường vạn dậm suốt đời là cô lữ,
Phận cỏ cú, cỏ gà, đâu dám sánh cùng bóng cả cây to..
Ngặt tôi là kẻ chuyên nghề bán văn, bán chữ,
Lại gặp nhằm thời chữ nghĩa chỉ đem cho!
Tôi là kẻ gặp trăm ngàn vận bỉ,
Mà thích ba hoa viết Lý Ngạo Đời!
Đâu dám ước mơ một hồng nhan tri kỷ,
Nên chỉ âm thầm ôm ảo vọng mà thôi!
Tôi là kẻ bán trời không cần văn tự,
Bụng ấp rượu cồn, lép xẹp kinh luân,
Giỡn mặt Diêm Vương, đùa cùng quỷ sứ,
Nên dám mơ nào một bóng giai nhân!
Tôi chỉ là kẻ giả khùng, giả điên qua ải.
Là thằng say, thằng bán chữ, ngạo đời.
Thì dám hỏi, trong muôn trùng hoa vườn, hoa dại,
Hỏi ai là người dám nói yêu tôi?
Kha Tiệm Ly
Thứ Hai, 16 tháng 1, 2017
NGUYỄN BẮC SƠN, NGOÀI CHIẾN TRANH - Nguyễn Đức Tùng
Nhà thơ Nguyễn Bắc Sơn
NGUYỄN BẮC SƠN, NGOÀI CHIẾN TRANH
Nguyễn Đức Tùng
Bạn thử sống một ngày nhàn
rỗi: thật khó.
Nếu đau khổ gây ra bởi chiến
tranh là hiển nhiên, thì nỗi vô vị của hòa bình khó hiểu hơn, khó được chấp nhận,
khó diễn tả. Thơ sau chiến tranh của Nguyễn Bắc Sơn không gợi lên sự sầu muộn,
căm phẫn, chỉ mô tả trạng thái của đời sống. Một ngày. Trạng
thái nhàn rỗi. Trong khi một số nhà thơ tìm cách làm mới ngôn ngữ thì có người
thăm dò tiềm thức, sống tận cùng thực tại. Nguyễn Bắc Sơn cũng lãng mạn hơn trước,
nhưng đó là lãng mạn mới, hướng tới sự thật mới.
Tôi nghĩ niềm bi quan
được bộc lộ thường trực trong thơ Nguyễn Bắc Sơn, trong tập Chiến Tranh Việt
Nam Và Tôi, một tập thơ độc nhất vô nhị, nên được hiểu là những tín hiệu, và chúng
thật ra chưa được đọc đúng mức. Sự nghi ngờ, tính hài hước, thái độ ngang tàng,
không chỉ che khuất một tấm lòng nhân hậu, mà chúng còn chính là hình thức biểu
hiện của tấm lòng ấy.
Tóc
ơi ngươi cứ tha hồ mọc
Xanh tốt như mùa xuân thảo nguyên
Xanh tốt như mùa xuân thảo nguyên
Trong thơ, thỉnh thoảng
gặp chữ phụ đặt trúng đích:
Ngoảnh
lại tha hồ mây trắng bay
Nguyễn Bính
Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2017
TÔI NẰM XUỐNG - Thơ Xuân Ly Băng
TÔI NẰM XUỐNG
Tôi nằm xuống quả đất vẫn quay đều.
Mặt trời lên xuống, mỗi sáng chiều.
Trăng tròn trăng khuyết, theo ngày tháng.
Lãng đãng mây trời gió đìu hiu.
Tôi nằm xuống, hoa vẫn nở bốn mùa.
Ngát tỏa hương trời, theo gió đưa.
Rực rỡ bướm tiên, phô màu sắc.
Sau trời đổ nắng, trời lại mưa.
Tôi nằm xuống, vẫn tiếng hót chim trời.
Nhí nhảnh trên cành, mỗi sáng mai.
Sương đọng cành khuya, như giàn ngọc.
Tí tách trong vườn, từng giọt rơi.
Tôi nằm xuống, màu biển xanh cứ xanh.
Trăm muôn đợt sóng, vẫn tung hoành.
Thủy triều lên xuống, là con nước.
Dã tràng xe cát, vẫn đều nhanh.
Tôi nằm xuống Hòn Bà vẫn hiên ngang.
Đội trời đạp nước, giữa đại dương.
Núi Cú trầm hùng nhìn âu yếm.
Một vùng Bình Thuận một Hàm Tân.
Tôi nằm xuống, vẫn cuồn cuộn dòng sông.
Dẫn nước bao la, tưới ruộng đồng.
Núi rừng còn đó, cây xanh biếc.
Quang cảnh thiên nhiên đẹp lạ lùng.
Tôi nằm xuống, lịch sử cứ vận hành.
Hết hòa bình thời lại đến chiến tranh.
Ngai tòa sụp đổ, ngai tòa dựng.
Lãnh thổ theo thời đổi lằn ranh.
Tôi nằm xuống con trẻ cứ sinh ra.
Đẩy về đất lạnh lớp người già.
Hỗn loạn tiếng cười chen tiếng khóc.
Xe tang đụng độ với xe hoa.
Tôi nằm xuống vẫn chảy dòng sông Dinh.
Bãi bến nhấp nhô lắm thuyền mành.
Phố thị La Gi thừa tấp nập.
Màu sắc âm thanh đủ loại hình.
Tôi nằm xuống vẫn uốn khúc Li Li.
Nối vùng Tân thiện với La Gi.
Gió mát bốn mùa lâng lâng thổi.
Đàn cò bay đến lại bay đi.
Tôi nằm xuống chuông vẫn vọng thánh đường.
Mỗi ngày hai buổi sáng chiều buông.
Chuông chùa Quảng Đức thỉnh đêm lạnh.
Gọi về cõi đạo, khách bốn phương.
Tôi nằm xuống có ai khóc thương tôi ?
Không khóc thì thiếu, khóc thừa thôi !
Thương xót làm chi, lộ trình ấy.
Mọi người sớm muộn phải qua rồi !
Tôi nằm xuống cuộc đời vẫn cứ đi.
Tôi có hay không ? chẳng hệ gì.
Cái có của tôi: là Đức Mến .
Về cõi Vĩnh Hằng dẫn tôi đi.
Xuân Ly Băng
Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017
"TỰ DIẾN BIẾN" ĐI - VĂN NGHỆ TA ƠI ! - Thơ Nguyễn Khôi
Nhà thơ Nguyễn Khôi
Lời dẫn: Theo "trannhuong.com" thì Nhà thơ Hữu Thỉnh & BCH Hội nhà văn ta đã quyết định "từ sau tết Đinh Dậu- 2017 Hội sẽ không mua báo Văn Nghệ để phát không cho 1000 Hội viên nữa..." Báo muốn tồn tại thì phải "tự sống" bằng kinh doanh văn thơ của mình...Nguyễn Khôi rất vui, có đôi vần chia sẻ:
TỰ DIỄN BIẾN ĐI - VĂN NGHỆ TA ƠI
(Tặng Nhà thơ Trần Nhương)
Đã bao năm Nhà văn ta sống đời "bao cấp"
Tiền thuế của dân nuôi "mập" các Nhà
Viết "minh họa" chẳng ma nào đọc
Báo ế, nợ nần, "hội nhập"... chào thua !
Thôi, nay đã hết thời "văn trại lính"
là Nhà văn , không thể sống HÈN
"mỗi cán bút làm đòn xoay chế độ
Mỗi vần thơ bom đạn phá cường quyền" (1)
"Chống tham nhũng", chống môi trường ô nhiễm.
Hãy viết những vần thơ nóng bỏng tình đời
Đau cái đau của Formosa, bauxit...
Hãy ngẩng đầu lên, đứng thẳng làm người...
Dân đã nghèo: thôi đừng ăn bám mãi
Hãy sống bằng ngòi bút Thiên lương
"Tự diễn biến" vì tương lai Đất nước
"Tự chuyển hóa" đi...Thế giới đã sang trang...
Hà Nội 8-giêng-2017
NGUYỄN KHÔI
---
(1) Thơ Sóng Hồng
Thứ Ba, 10 tháng 1, 2017
NGÀY EM ĐI - Kha Tiệm Ly, Trần Nhàn, Quốc Duy
Thơ: Kha Tiệm Ly.
Nhạc và hòa âm: Trần Nhàn.
Tiếng hát: Quốc Duy
Nhạc và hòa âm: Trần Nhàn.
Tiếng hát: Quốc Duy
NGÀY EM ĐI
Khi
mây chiều rớt xuống chân em,
Cũng đủ tím hoàng hôn tê tái.
Gió đùa tóc em, vờn đôi vai man dại,
Cũng đủ lắm rồi, làm rối cuộc tơ duyên!
Ta lại đếm sầu từng bước lang thang,
Hay uống say mèm cho đêm dài không mộng mị,
Đã vĩnh biệt rồi, hỡi hồng nhan tri kỷ,
Thì mây vờn cây chi cho núi nhuộm màu tang?
Sóng vỗ về thêm ngậm ngùi lòng bể,
Định mệnh phũ phàng làm tắt lửa hương yêu.
Sương rơi chi cho lá hoa đẫm lệ,
Vắng em rồi, cát nhớ dấu hài thêu!
Tháp cổ nghìn năm gục đầu ủ rũ,
Lệ đá ngậm ngùi theo ngày tháng hanh hao.
Em đi, úa cả mùa trăng cũ,
Đâu đợi thu về hoa lá mới xanh xao!
Đã biết dở dang chuyện thế thường,
Mà sao lòng cứ thấy vương vương.
Chợt nghe xôn xốn trên đôi mắt,
Mới biết lòng mang một vết thương!
Kha Tiệm Ly
Thứ Hai, 9 tháng 1, 2017
LA THỤY: TÁC PHẨM TÁC GIẢ - M.Loan Hoa Sử & Chu Vương Miện thực hiện.
Bút hiệu : LA THUỴ
Tên thật : Đoàn Minh Phú
Nghề nghiệp: Dạy học (vừa nghỉ hưu)
Hội viên Hội VHNT Bình Thuận.
Tác phẩm đã in: Thơ Đời Ngân Vọng – NXB Văn Học 2014
Những tác phẩm đã in chung:
Tác Giả Thơ Việt Nam Đương Đại – NXB Thanh
niên 2009 – Hoàng Hương Trang chủ biên
Những Bài Thơ Hay Và Lạ Xưa Và Nay (tập II)
–NXB Văn Nghệ 2009 –Long Nguyên Trương Quang Nguyên chủ biên
Những Bài Thơ Hay Và Lạ Xưa Và Nay (tập III)
–NXB Văn Nghệ 2010 –Long Nguyên Trương Quang Nguyên chủ biên
Thơ Hay Ba Miền – NXB Văn Học 2008 do BBT Thơ
Hay Ba Miền chủ biên
In chung trong nhiều tuyển tập thơ khác
LA THỤY: TÁC PHẨM TÁC GIẢ
M.Loan Hoa Sử &Chu Vương Miện thực hiện.
Nói tới Quảng Trị là nói tới cái sự Kim Kiếm Điêu Linh vô cùng vĩ đại và gian khổ, sau cái Mùa Hè Đỏ Lửa 1972 thì bà con ngoài Miềng ai còn sống sót thì lặng lẽ ra đi, kẻ tạm cư ở Sơn Chà (bãi biển Mỹ Khê trong Đà Nẵng) kế đến năm 1973 thì theo đoàn khai hoang lập ấp ở Hàm Tân Bình Tuy [ Phan Thiết Bình Thuận bây giờ ], người thì đi lên Di Linh Lâm Đồng Bảo Lộc, kẻ thì đi thẳng tới Phước Hải, Phước Tuy Bà Rịa , rồi Biên Hòa Đồng Nai, sau 1975 thì đi lên cả Buôn Mê Thuột, Gia Lai, Kon Tum, người thì đi Kinh Tế Mới Cà Tum, Đồng Ban, tỉnh Tây Ninh, y chang thơ của nhà thơ Vĩ Đại Hạc Thành Hoa :
Năm ngón chân phía trước
không ngón nào phía sau ?
sao có người xuôi ngược
suốt một đời lao đao ?
Ở chốn quê hương mới Lagi Hàm Tân này, có hai người là đồng môn đồng khoai (cùng trường), đồng hương đồng khói (cùng làng) với người viết bài này là Trần Minh Tạc cùng lớp, năm đệ ngũ niên khóa 1956-1957 tốt nghiệp ngành Sư Phạm Giáo Hòn, còn nhà thơ La Thụy thì sau 1975 tốt nghiệp thành Giáo Viên, bây giờ sống gọi là Thầy Giáo , mơi mốt thác thành Ma Giáo... Phan Thiết "Bình Thuận" tên cũ của đế quốc Champa là Panduranga thành lũy cuối cùng của dân tộc Chăm, nơi mà quy tụ tất cả các thân vương quý tộc của 4 dòng họ vua Ung Ma Trà Chế để chơi ván bài chót với người bạn kết nghĩa láng giềng là Đại Việt, ôi Lịch Sử cũng chả nên phê phán mà làm cái gì ? cũng chỉ bắt chước nhà Nho Ngô Thời Nhiệm than lên rằng thì là :"gặp thời thế, thế thời, phải thế ?"
Và thơ của nhà thơ Đương Đại La Thụy viết cái gì ?
Lâng lâng tình đang lên khơi
Hồ xừ xang lòng chơi vơi canh dài
(Hồ Cầm)
Chồn chân dừng bước bên cầu
lặng nhìn nước chảy nuối màu tóc xưa
cánh buồm lộng gió ước mơ
băng qua sông biển cập bờ nơi nao?
(Tự cảm cuối năm)
Nghiêng chiều rót mãi thơ buồn rụng
dốc nắng hứng hoài mộng đẹp qua
chếnh choáng mạch sầu càng ứ đọng
hoàng hôn bảng lảng chạnh lòng ta.
(Chạnh lòng)
M.Loan Hoa Sử &Chu Vương Miện thực hiện.
Nói tới Quảng Trị là nói tới cái sự Kim Kiếm Điêu Linh vô cùng vĩ đại và gian khổ, sau cái Mùa Hè Đỏ Lửa 1972 thì bà con ngoài Miềng ai còn sống sót thì lặng lẽ ra đi, kẻ tạm cư ở Sơn Chà (bãi biển Mỹ Khê trong Đà Nẵng) kế đến năm 1973 thì theo đoàn khai hoang lập ấp ở Hàm Tân Bình Tuy [ Phan Thiết Bình Thuận bây giờ ], người thì đi lên Di Linh Lâm Đồng Bảo Lộc, kẻ thì đi thẳng tới Phước Hải, Phước Tuy Bà Rịa , rồi Biên Hòa Đồng Nai, sau 1975 thì đi lên cả Buôn Mê Thuột, Gia Lai, Kon Tum, người thì đi Kinh Tế Mới Cà Tum, Đồng Ban, tỉnh Tây Ninh, y chang thơ của nhà thơ Vĩ Đại Hạc Thành Hoa :
Năm ngón chân phía trước
không ngón nào phía sau ?
sao có người xuôi ngược
suốt một đời lao đao ?
Ở chốn quê hương mới Lagi Hàm Tân này, có hai người là đồng môn đồng khoai (cùng trường), đồng hương đồng khói (cùng làng) với người viết bài này là Trần Minh Tạc cùng lớp, năm đệ ngũ niên khóa 1956-1957 tốt nghiệp ngành Sư Phạm Giáo Hòn, còn nhà thơ La Thụy thì sau 1975 tốt nghiệp thành Giáo Viên, bây giờ sống gọi là Thầy Giáo , mơi mốt thác thành Ma Giáo... Phan Thiết "Bình Thuận" tên cũ của đế quốc Champa là Panduranga thành lũy cuối cùng của dân tộc Chăm, nơi mà quy tụ tất cả các thân vương quý tộc của 4 dòng họ vua Ung Ma Trà Chế để chơi ván bài chót với người bạn kết nghĩa láng giềng là Đại Việt, ôi Lịch Sử cũng chả nên phê phán mà làm cái gì ? cũng chỉ bắt chước nhà Nho Ngô Thời Nhiệm than lên rằng thì là :"gặp thời thế, thế thời, phải thế ?"
Và thơ của nhà thơ Đương Đại La Thụy viết cái gì ?
Lâng lâng tình đang lên khơi
Hồ xừ xang lòng chơi vơi canh dài
(Hồ Cầm)
Chồn chân dừng bước bên cầu
lặng nhìn nước chảy nuối màu tóc xưa
cánh buồm lộng gió ước mơ
băng qua sông biển cập bờ nơi nao?
(Tự cảm cuối năm)
Nghiêng chiều rót mãi thơ buồn rụng
dốc nắng hứng hoài mộng đẹp qua
chếnh choáng mạch sầu càng ứ đọng
hoàng hôn bảng lảng chạnh lòng ta.
(Chạnh lòng)
Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2017
Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2017
MỘT TRƯƠNG - Tạp bút của Chu Vương Miện
MỘT TRƯƠNG
"Trích trong Vĩ Văn"
Trong nguyệt san Kiến
Thức Ngày Nay, khi không xuất hiện một bài biên khảo ký tên là Phan Khắc Khoan,
nội dung là tiên sinh phát hiện ra rằng hai câu Kiều của Nguyễn Du :
Cung thương lầu bậc ngũ
âm (câu 29)
Nghề riêng ăn đứt Hồ Cầm
một chương (câu 30)
Theo ý của tiên sinh
Phan Khắc Khoan san định Văn Học thỉ câu thứ ba mươi phải là "Một
Trương", vì bên Trung Quốc có một vị nhạc sư tên là Trương (con thứ nhất)
nên thiên hạ mến mộ tài năng thường gọi là Một Trương, người này chuyên trị Hồ
Cầm, thuộc vào loại danh sư số một .
"kỳ sau đăng
tiếp"
Rồi không thấy bài của
tiên sinh đăng tiếp nữa, để xem Mr Một Trương là nhân vật như thế nào ? Sống
vào thời nào ? mà chỉ thấy bài của học giả An Chi… đánh phủ đầu, sau đó thì
tiên sinh Phan Khắc Khoan đương sống "chuyển qua từ trần", thành ra
công trình phát hiện san định Văn Học đến đây là un point final. Cũng tưởng
nhắc qua chút đỉnh về thi sĩ Phan Khắc Khoan, tiên sinh sinh vào khoảng juin
1916 ở làng Yên Lãng, Yên Thành (Nghệ An). Mồ côi mẹ từ thủa bé, năm 15 tuổi
thì cha bị mù. Học trường Huyện, Trường Vinh có bằng Thành Chung, đã đăng thơ ở
Phong Hóa (ký Chàng Trương), Thế Giới, Tri Tân thơ ký Hồng Chương, ngoài ra con
vài vở kịch thơ nổi tiếng như Phạm Thái và Trần Can… (phần tiểu sử trích đoạn
trong Thi Nhân Việt nam của Hoài Thanh và Hoài Chân)
Thứ Ba, 3 tháng 1, 2017
CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN
Tác giả Chu Vương Miện
ĐOẢN CÚ
lọt lòng đã khổ rồi
cùng một dòng sông
bên lở bên bồi
cùng một kiếp ngườì
kẻ ăn cơm
ngươì ăn xôi
Năm cùng và tháng tận
Kiếp trâu bò lao đao
kiếp con người lận đận
ở tù bao nhiêu năm
ở lính bấy nhiêu năm
bèo dạt sáng trôi xuôi
buổi chiều thì về ngược
lê lết ven dòng đời
Ôi tháng tận năm cùng
hết mùa thì tới tết
quanh năm thì thiếu ăn
bốn muà thì lũ lụt
Ôi làm cái kiếp người
Sao mà càng thấm mệt ?
Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016
CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN
Nhà thơ Chu Vương Miện
NGỰA GIÀ
Thấm thoát con ngựa ngày xưa
giờ cũng sống đến 76 năm
suốt đời từ lúc sinh ra
và lớn lên
toàn kéo xe thổ mộ
người xà ích này chết
thì giao cho người xà ích khác
chạy từ bãi trưóc
qua Ô Quắn về bãi sau
đi qua vườn dâu
về bãi trước
trên đầu một chùm lông gà
dưới cổ một chùm lục lạc
phiá trước mõm là chùm cỏ non
cứ nhìn mà phấn khởi
tiến lên
chạy quanh năm suốt tháng
Hai mắt bị che
Sau lưng kéo theo
Toàn là danh từ
"Quê hương - dân tộc - lịch sử -
đạo làm cái con người"
lâu lâu ngoảnh đầu nhìn lại
"toàn là những khôi hài ?"
Thứ Năm, 22 tháng 12, 2016
CẬN LỤC CHÂU Ô - Thơ Chu Vương Miện
Kính gửi Các Niên Trưởng Trường Nguyễn Hoàng, Lê Hưũ Thăng, Tuệ Chương Hoàng Long Hải, Hoàng văn Liệu, Phạm thị Như Hoàn...
(Chu Vương Miện)
CẬN LỤC CHÂU Ô
Chuá Nguyễn Hoàng ngày xưa
Từ Nghệ An vào Ái Tử
Còn bây chừ chúng ta từ đó lại ra đi
Ca sĩ tài hoa Duy Khánh
Thác từ hơn 10 năm trưóc
Hoàng Thi Thơ cũng cành trúc trăng tà
Thôi kiếp này tình miềng đành xa ngái
Nơi xứ ngườì nhớ mãi mãi Bích La
Ôi đông và tây cũng cận kề Bồ Bản
Như Hoàn ơi ! Chi theo bóng sương mờ
Thôi bốn tỉnh miền Trung cát vàng cát trắng
Sừng sững núi Hồng, bãi muối sông La
Cá chết tiệt dạt vào bờ Nam Hải
Hận muôn đời hai chữ Fomosa
Hết vẩn đục môi trường
Qua thiên tai lũ lụt
Miền Trung nghèo xơ xác lại tan hoang
Nơi ngập lúa cánh đồng ngang với biển
Chả còn chi ? (ngoài thi phẩm Điêu Tàn)
Gió đưa cành trúc la đà
Hồi chuông Sắc Tứ canh gà Tri Bưu
Lõ hai mắt thị xã cùng thành cổ
Cũng tan ra theo cát miệt Nhan Biều
Mấy mươi năm xưa Phạm Duy soạn
Bài ca Bà Mẹ Gio Linh
Năm 1972 nhà văn Phan Nhật Nam
Soạn Đại Lộ Kinh Hoàng
Ôi lũ lụt mưa bão
Xoá phăng làng chài Mỵ Thủy
Ta nơi này đứng khóc nước cùng non ?
Ơi người xưa còn gia gia cuốc cuốc
Chừ nơi đây đôi mắt đã mòn ?
Chu Vương Miện
(Chu Vương Miện)
CẬN LỤC CHÂU Ô
Chuá Nguyễn Hoàng ngày xưa
Từ Nghệ An vào Ái Tử
Còn bây chừ chúng ta từ đó lại ra đi
Ca sĩ tài hoa Duy Khánh
Thác từ hơn 10 năm trưóc
Hoàng Thi Thơ cũng cành trúc trăng tà
Thôi kiếp này tình miềng đành xa ngái
Nơi xứ ngườì nhớ mãi mãi Bích La
Ôi đông và tây cũng cận kề Bồ Bản
Như Hoàn ơi ! Chi theo bóng sương mờ
Thôi bốn tỉnh miền Trung cát vàng cát trắng
Sừng sững núi Hồng, bãi muối sông La
Cá chết tiệt dạt vào bờ Nam Hải
Hận muôn đời hai chữ Fomosa
Hết vẩn đục môi trường
Qua thiên tai lũ lụt
Miền Trung nghèo xơ xác lại tan hoang
Nơi ngập lúa cánh đồng ngang với biển
Chả còn chi ? (ngoài thi phẩm Điêu Tàn)
Gió đưa cành trúc la đà
Hồi chuông Sắc Tứ canh gà Tri Bưu
Lõ hai mắt thị xã cùng thành cổ
Cũng tan ra theo cát miệt Nhan Biều
Mấy mươi năm xưa Phạm Duy soạn
Bài ca Bà Mẹ Gio Linh
Năm 1972 nhà văn Phan Nhật Nam
Soạn Đại Lộ Kinh Hoàng
Ôi lũ lụt mưa bão
Xoá phăng làng chài Mỵ Thủy
Ta nơi này đứng khóc nước cùng non ?
Ơi người xưa còn gia gia cuốc cuốc
Chừ nơi đây đôi mắt đã mòn ?
Chu Vương Miện
Thứ Tư, 21 tháng 12, 2016
CHU VƯƠNG MIỆN, THƠ VỚI CUỘC CHƠI LOANH QUANH GIỮA CHỢ - Luân Hoán
Nguồn: http://www.luanhoan.net/tacpham/DHBB_web/ChuVuongMien.htm
Không hiểu tại sao vào những năm 1957, 1958, tôi không có dịp gặp nhà thơ Chu Vương Miện, lù lù ở Đà Nẵng, làm học trò đệ tứ trường Bán công ? Trong niên khóa này, tôi là anh Đệ ngũ 3 trường Phan Châu Trinh, không cách xa trường Bán công bao nhiêu. Thắc mắc cho vui vậy, chứ làm sao mà biết nhau, khi cả hai thằng đều là những thứ vô danh trong cổng trường, không tham gia tích cực thể thao hay văn nghệ. Cũng chưa nhóm được mối tình trai gái nào xuất sắc, đủ có tiếng vang trong giới thư sinh.
Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2016
RƯỢU DƯỚI TRĂNG - Thơ Châu Thạch
RƯỢU DƯỚI TRĂNG
(Gởi các người thơ nam uống rượu mà tôi cảm mến:
Kha Tiệm Ly, Hoàng Anh 79, La Thụy, Đặng Xuân Xuyến)
Dốc ngược chai, rượu long lanh chảy
Ta nâng ly uống cạn cả ngàn trăng
Khà một cái hơi bay mờ mặt đất
Còn một trăng treo mộng ở trên cao.
Em ngồi lại cùng ta đừng đi vội
Nửa vầng trăng ta đã cắn làm đôi
Nghe vị ổi vừa chua và vừa chát
Trong miệng ta nguyệt đã vỡ tan rồi.
Đừng, đừng bảo ta say là tăm tối
Linh hồn ta trôi nổi rượu, trăng, thơ
Những đam mê đắm đuối tự bao giờ
Những ân tứ từ khai sinh thế kỷ.
Ở trong ta có ba người mộng mị
Một yêu trăng tràn ngập cả đường tim
Một yêu thơ lặn lội tháng năm tìm
Một yêu rượu lấy men làm tri kỷ.
Ba khờ dại biến ta thành thi sĩ
Thoát hồn ta du nhập cõi mơ huyền
Ngồi dưới trần mộng đến chốn thiên tiên
Rượu trong máu và trăng tràn sông núi.
Em ngồi lại cùng ta thêm chút nữa
Để cơn say đủ độ biến thành thơ
Để lời hay soi tỏ ánh trăng mờ
Và hết thảy gởi vào đôi mắt đẹp.
Em ngồi lại cùng ta thêm chút nữa
Để men yêu dậy sóng phút em chờ
Với rượu nồng, thơ đẹp, với trăng mơ
Ta uống trọn tràn lan cơn cảm xúc
Châu Thạch
Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016
CẢM TÁC THƠ LA THỤY - Đức Hạnh
CẢM TÁC THƠ LA THỤY
Chị hằng thắp sáng vườn khuya
Giọng ngâm La Thụy tình chia khắp miền
Tình yêu ngời nở hoa thiên…
Tình đời buông thả nỗi phiền nhân gian
Hồn thơ ấp áp mặn màng
Hồn người đa cảm vương mang cảnh đời
Dù cho bão tố khắp trời
Phú Đoàn - La Thụy nở lời đẹp sao!
Vườn hoa nhân ái thơm ngào
Biển tình lấp lánh sóng trào ý riêng
Ngẫm trời non nước trao duyên
Buồn đời ô trọc chao nghiêng môi trường…
Nhớ tình nhớ cảnh vấn vương
Tình yêu, nở mộng mến thương nào lìa
Nguồn thơ hòa với trăng khuya
Nghe hồn ấm áp... Trông kìa nàng xuân…
Đức Hạnh
Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2016
THUẬT HOÀI - Thơ La Thụy
THUẬT HOÀI
(Cùng LMV một ngày say, phiêu bồng )
“Sao anh trợn mắt nhìn tôi”
Gớm sao thô lố như lồi võng mô
Có chăng ngôn ngữ hồ đồ
Bâng khâng tửu vị hư vô thấm tràn
Cho hồn một thoáng đi hoang
Bừng bừng hứng khởi, ngày tàn ngất ngây
Xớt chia nồng ấm men say
Rượu, Thơ, Đời thực ngọt cay chan hoà
Mến nhau dù chỉ sát na
Cũng là hạnh ngộ, ta bà chấp chi
Xôn xao quán sá thị phi
Mãng phu anh thiệt lạ kỳ xuất chiêu
Đốm tàn lửa giận phong phiêu
Ờ may chìm tắt trong chiều rêu rong
LA THỤY
(23 / 01 / 1996)
Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016
NGHE THƠ LA THỤY NỬA KHUYA - Châu Thạch
Châu Thạch và La Thụy
NGHE THƠ LA THỤY NỬA KHUYA
Nghe thơ La Thụy nửa khuya
Mênh mang trời đất như chia hai miền
Miền cao trăng nước cung thiên
Miền gần thao thức ưu phiền trần gian
Âm trong nhẹ, vút mơ màng
Âm trầm lụy, tỏa mang mang cõi đời.
Nửa khuya mưa gió ngoài trời
Nghe thơ La Thụy thấy lời trăng sao
Tiếng thương đau, thấy ngọt ngào
Tiếng vui, thấy sóng dâng trào niềm riêng
Thấy anh hùng, thấy thuyền quyên
Thấy say chếnh choáng, thấy nghiêng hồ trường
Thấy hồn trăm sợi tơ vương
Buồn vui quyện với yêu thương chẳng lìa.
Nghe thơ La Thụy nửa khuya
Phòng hương quạnh giấc, ngoài kia đông về ./.
Châu Thạch
Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016
ĐÊM SAY CÙNG LA THỤY - Thơ Lương Minh Vũ
Tác giả Lương Minh Vũ
Thơ: Lương Minh Vũ.
Giọng ngâm: Thoại Vi.
ĐÊM SAY VỚI LA THUỴ
Rót mông lung xuống bôi đầy
Đường lô nhô bóng, phố gầy guộc đêm
Trăng bơi đáy chén trăng mềm
Thơ ai gẫy vận bên thềm khuya rơi
Rót hỗn mang xuống mộng đời
Lăn qua cho hết cuộc chơi khóc cười
Rót quạnh hiu xuống cõi người
Sông xưa cuốn hết xanh tươi dấu nguồn
Rót niềm vui xuống nỗi buồn
Dù mai cuối sóng đầu truông cũng về
Rót ta chảy xuống tràn trề
Trăng say, còn bạn cận kề dìu nhau.
Lương Minh Vũ
Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2016
THỦY CHUNG TÌNH BẠN SAU LINH CỮU, HAY "NGHĨA TỬ LÀ NGHĨA TẬN" - Hồi ký của Lâm Bích Thủy
Cô
Lâm Bích Thủy, trưởng nữ của nhà thơ tiền chiến Yến Lan (một nhà thơ
trong nhóm Bàn Thành Tứ Hữu) viết hồi ký về người cha kính yêu của mình.
Tác giả Lâm Bích Thủy
THỦY CHUNG TÌNH BẠN SAU LINH CỮU
HAY "NGHĨA TỬ LÀ NGHĨA TẬN"
Hãy quên đi quá khứ để rồi lại nhớ về quá khứ hơn bao giờ hết! Chiến tranh đã lùi sâu vào dĩ vãng, nhưng không dễ làm người ta quên được những năm tháng ấy. Ngoài những mất mát về thể chất do chiến tranh để lại còn một nỗi đau về tinh thần của những người trí thức có nhân cách và lương tri. Họ từ nhiều miền đất nước, trong đó có những người từ Miền Nam theo tiếng gọi của Đảng, Bác ra Bắc, nhưng người cùng thời chưa nhìn nhận ra chân giá trị đích thực của họ. Họ không có nỗi khổ nào hơn nỗi khổ là bị chính đồng nghiệp của mình gán cho tội phản động, chống Đảng rồi bị xã hội ruồng rẫy hàng chục năm trời!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)