BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2020

HỌC TRÒ TRƯỜNG HUYỆN ĐI THI ĐẠI HỌC - Nguyễn Thị Thu Sương


           
                 Tác giả bài viết Nguyễn Thị Thu Sương


HỌC TRÒ TRƯỜNG HUYỆN ĐI THI ĐẠI HỌC

Bây giờ học sinh không còn phải cực khổ thi đại học, căn cứ kết quả thi tốt nghiệp và nguyện vọng vào các trường đại học, các trường đại học có cơ sở để xét tuyển vào trường. Cách thức xét tuyển vào các trường đại học cũng là một bước tiến dài của việc giáo dục Việt Nam, cũng là trào lưu của thế giới. Tôi chưa xét đến những “vấn đề" nằm phía sau của cuộc xét tuyển này của chúng ta.
Nhớ cách đây hơn mười ba năm, con gái lớn tôi đi thi đại học. Tôi phải dậy thật sớm chuẩn bị bữa sáng, nấu hủ tiếu cho con ăn. Hôm trước đi chợ mua xương heo hầm để có sẵn nước dùng cho ngày hôm sau nấu hủ tiếu. Ngày trước đó, ba nó đi xe máy đến địa điểm thi xem tình hình, để nghiên cứu đường đi như thế nào cho thuận lợi. Ngày thi, cha chở con đến địa điểm thi, trưa canh đón con gái về ăn uống, nghỉ ngơi một chút rồi chở đến trường thi tiếp. Đó là thí sinh có gia đình ở Sài Gòn, được cha mẹ chăm sóc chu đáo đến trường thi, nhìn các con em ở tỉnh đi thi mới thấy thương và tội nghiệp làm sao!

THỂ THƠ 1-2-3 / Trần Mai Ngân

Thể thơ 1-2-3 (do VHSG phát động thể nghiệm)
Một bài thơ gồm 6 câu, chia làm ba khổ thơ.
Khổ 1 gồm 1 câu tối đa 11 từ, cũng là câu đề bài; khổ 2 gồm 2 câu, tối đa mỗi câu là 12 từ; khổ 3 gồm 3 câu, tối đa 13 từ.



       
EM CHỈ MUỐN GIẤU RIÊNG CHO MÌNH EM BIẾT

Một mùa thu ngày cũ đã vĩnh viễn rời xa
Đoá hoa Cúc vàng cúi đầu im lặng kiêu sa

Và câu chuyện của chúng ta giống như bài làm nháp
Viết sai rồi lại xé bỏ... lại viết sai
Để cuối cùng ngã rẽ chia hai không bao giờ quay trở lại...


ĐÊM CHỈ CÓ VẦNG TRĂNG LẠNH 
ĐỨNG IM NGOÀI CỬA

Căn phòng tắt hết đèn duy nhất ánh sáng của trăng
Nên anh vô tình không thấy giọt nước mắt của em

Lặng lẽ rơi tự lặng lẽ một mình lau khô lấy
Đêm cứ thế nối tiếp đêm và trôi qua như vậy
Cũng quen rồi đêm lặng lẽ với ánh trăng im!


CHIỀU XUÂN 
THUYỀN VỀ ĐẦY TRÊN BẾN SÔNG DINH

Con nước cứ dập dình như đứng lại
Có một người đi về lòng như thiếu phụ

Một chuyến tàu xa chẳng thể quay về
Não nề
Nhưng không bật khóc!

                                    Trần Mai Ngân

THÁNG SÁU TRỜI KHÔNG MƯA, THÀ CHỈ LÀ ẢO VỌNG, THÀ EM LÀ NHƯ THẾ - Thơ Lê Văn Trung


        


THÁNG SÁU TRỜI KHÔNG MƯA

thế là đã qua tháng sáu rồi đó em
trời vẫn không đành mưa dù lòng nhau đã ướt
tôi đếm hoài những chiếc lá rơi mà chẳng bao giờ tìm được
chiếc lá cuối cùng đã rụng xuống những mùa xưa
chiếc lá cuối cùng em đã ướp trong thơ
thơ buổi ấy còn thơm mùi tóc rối
thơ buổi ấy còn nguyên màu sương gội
và mắt người nhuộm biếc một hồn thu
thế là đã qua tháng sáu rồi sáu tháng xa nhau
tôi ngồi đợi mưa như thuở đợi em về ngang qua khu vườn cũ
khu vườn có những con bướm ngu ngơ đi tìm hoa hồng đỏ
đã ươm nồng nhụy thắm đóa môi ngoan
khu vườn có những con chuồn chuồn tương tư một chút nắng vàng
bay chạm xuống cánh tay trần mê hoặc
rồi đậu xuống áo lụa người ngây ngất
để lòng tôi tháng sáu trời chưa mưa
để lòng tôi rụng chiếc lá mong chờ
em xa hút sợi mưa chiều tháng sáu
tôi một phương buồn đợi mãi những cơn mưa.
                                            

CÔ ĐƠN - Thơ Nguyên Lạc


   


CÔ ĐƠN

Lất phất chiều mưa bay phố núi
Mắt vời xa. Ly cà-phê đắng... Ta chờ!
Chờ ai? Em? Người từ tiền kiếp?
Đến rồi đi! Tan rồi hợp? Huyễn mơ

Người đến nhé. ta vẫn chờ em đó!
Phố chiều nay mưa sợi nhỏ... rất buồn
Khói thuốc mờ. mắt đợi. mong manh
Người sẽ đến! Có. không? Mộng. thực?

Đừng vội vã nếu là có thật
Ta vẫn chờ
chờ mãi... đến lai sinh
Sẽ hạnh ngộ?
Nào ai biết được
Chỉ một điều... ta. vẫn mãi chờ em!

Lất phất chiều nay mưa phố núi
Khói thuốc cay. Ly cà-phê đắng... Ta chờ!
Chờ ai? Đợi chờ ai đây hở?
Chỉ một điều rất rõ... cô đơn!

                                              Nguyên Lạc

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2020

HOÀI MONG, HOÀI MƯA... - Thơ Phan Quỳ


    


HOÀI MONG, HOÀI MƯA...

Về đâu
hỡi những đám mây màu cánh vạc ?
Sao không
rớt xuống đời những hạt nước trong veo?
Đất khô cằn và lòng người khô héo
Nỗi chờ mong thao thiết tự bao chiều.
Trời cao vút mấy tầng mây xanh ngắt
Nắng chói chan xối xả xuống chân người.
Nghe bỏng rát, nghe châu thân cuồng khát
Nghe vỡ tan trên lá khô xào xạc
Nghe oi nồng im ắng giữa thinh không.
Đêm ơi đêm sâu thẳm đến vô cùng
Ngày lại đến mơ hồ trong tiếng nhạc.
Vọng về xưa tiếng tơ chùng lỡ nhịp
Nốt thăng trầm ta cứ mãi so dây
Chiều nghiêng nghiêng bóng đổ dưới trời mây
Ta cứ nghĩ phút giây là vĩnh phúc
Ta cứ ở thiên đường trong một chốc
Lúc quay về dương thế vẫn hân hoan
Bởi lòng ta tiếng nhạc mãi vang vang
Ta bước tiếp trong rỡ ràng khó nhọc
Ta bước tiếp giữa trời chiều oi nực
Lòng vẫn mong một bến nước ngày xưa
Chân thả xuống quanh ta hồ bán nguyệt.
Ta vẫn mong giữa vô cùng diễm tuyệt
Chút hương nồng lưu luyến những ngày thơ
Ta vẫn mong những giọt nước trong vừa
Rơi xuống thế như giọt đời cứu rỗi...

                                                     Phan Quỳ

Thứ Tư, 24 tháng 6, 2020

ĐÔI MẮT BIẾT CƯỜI, HOA TÍM CHƯA NGUÔI..., VỚI MƯA CHIỀU... - Thơ Tịnh Bình


   


ĐÔI MẮT BIẾT CƯỜI

Ướt trang thơ cơn mưa chớm hạ
Đốm lửa phượng đầu hè dụ tiếng ve kêu
Những ngã đường bắt đầu chang chói nắng
Tím bằng lăng rụng cánh mỏng sau cùng...

Góc phố hôm nào bâng khuâng hò hẹn
Sắc trinh nguyên màu áo trắng học trò
Bay vào giấc mơ tôi vô tư đàn bướm nhỏ
Có đôi mắt biết cười...

Lạc về đâu cơn mưa đầu mùa ngơ ngác
Trống tan trường từng hồi đứt quãng
Không đành khắc nỗi nhớ lên cây trụi lá
Giọt mưa nào rụng xuống giấc tương tư...

Mùa hạ đến gần
Mùa hạ đang xa
Đường áo trắng lụa là mây trắng
Em khuất lẫn vào đâu tôi tìm hoài chẳng gặp
Chỉ đôi mắt biết cười ơi !
Thầm trộm nhớ đôi lần...

BẾN CŨ, EM VÀ TÔI - Thơ Đoàn Giang Đông


   


BẾN CŨ, EM VÀ TÔI

Bến cũ
Một thời nét đẹp quê
Mùa hoa phượng nở ánh trăng thề
Bóng tre che mát trưa mùa Hạ
Dẫu có đi đâu cũng nhớ về

Em non tơ
Bút cạn mực khó tả
Hương bưởi thơm tỏa ngát đến nơi xa
Tóc nhung mềm vắt qua chân núi lạ
Tôi dại khờ lở uống giọt sương hoa

Không biết vì sao
Lẻ sáu mươi
Mà còn mơ ngắm cánh hoa tươi
Mơ đôi tay ấm trong đêm vắng
Thích mộng hồn ai rót xuống đời...!?!

                   Mùa Hạ nắng gắt 2020
                       Đoàn Giang Đông

THÁNG SÁU MƯA TRÊN PHỐ !!! - Thơ Lý Hạ Liên


    


THÁNG SÁU MƯA TRÊN PHỐ !!!

Phố Phan tháng Sáu mưa tuôn
Đường khuya bóng nhỏ lệ buồn thấm tay
Vườn xưa nguyệt hẹn sum vầy
Ngờ đâu giông bão vạn ngày tái tê
Đèn khuya hắt bóng ủ ê
Trăm thương nghìn nhớ hẹn thề cuốn bay

Em về tìm chén rượu cay
Tìm trăng năm cũ uống say gọi thầm
Phố Phan tháng Sáu mưa dầm
Nhớ người tri kỷ giọt đầm đìa rơi
Xa nhau khuất nẻo đường đời
Nghìn năm nghe tiếng ru hời nhớ thương !!!

                                              Lý Hạ Liên
                                               14.6.2020

THI 9 HÀO NGUYỄN BÍNH, THI ĐỒNG ẤM HIẾU, NHÀ ĐẠI “VDĂNG QUÁ”


       


THI 9 HÀO NGUYỄN BÍNH

Tên thật Nguyễn Trọng Bính “1918-1966”
Xong một kiếp làm ngừơi ?
Xong nợ trần ai khoai củ
Y nhà văn 8 hào Nguyễn Tuân
Ban đêm say rượu tụt quần
Đái tưới hạt sen trên vũng nước
Xong
Nhìn mặt mình và ánh trăng nơi đó
Văng tục: “đời chó quá ?”
Dòng đời nào cũng thế ? và thế thôi ?
Cũng “cuốn theo chiều gió”
Cũng gió chiều nào che chiều ấy
Chữ nghĩa thủa bấy giờ
“hàng hàng châu ngọc hàng hàng gấm thêu”
Dành hết cho villa thơ Tố Hữu
Đồng loạt khen phò mã tốt áo
Không còn sót lại một chữ nào
Cho Quang Dũng, Hoàng Cầm, Nguyễn Bính, Yên Thao
Trọn thế kỷ 20
Nguyễn Bính chỉ sau có mỗi một Tản Đà
Còn thiên hạ
Nói thẳng “dây” thừng
Là Nguyễn Bính đứng trên đầu đái xuống
Sòng bài con đỏ con đen
Chiếu rựợu chén đục chén trong
Sòng đời có sơn ca hoạ mi
Có dòi và bọ hung
Sòng thơ văn cũng vậy ?
Không thể cứ bổn cũ soạn lại
Bình mới rượu cũ
Toàn tuồng tích cũ
Diễn tới diễn lui
“biết rồi khổ lắm nói mãi”
Một chiều tay dẫn chiếc xe đạp
Vai xắc cốt dừng chân bờ ruộng nhà
Đói quá làm bát cơm nguội
Vừa xong thì hộc máu tươi lăn ra chết ?
Trên hố vôi
Còn con heo đụng sáu người
Chưa kịp thịt
Đã thác ?
Thôi hoàn cảnh chừ
Tôi kẻ đi sau ngừơi miền Nam
“Chúc mừng Huynh thoát”

Thứ Ba, 23 tháng 6, 2020

SÔNG - Thơ Trần Mai Ngân


   


SÔNG

Sông hôm nay đầy lắm
Chở nỗi buồn em đi
Có một cánh chim Di
Cũng vừa bay qua bão

Một nhánh hoa Lục Bình
Dập duềnh còn sót lại
Cứ miên man khờ dại
Đi tìm bến bờ xưa...

Trưa hôm nay giăng mưa
Trắng nơi ta hò hẹn
Xoá dấu ngồi năm xưa
Cho trôi vào quá khứ...

Sông hôm nay đầy lắm
Thuyền thì cứ xa xăm
Đôi bờ lỡ âm thầm
Một vết trầm thiên thu...

Sông hôm nay đầy lắm
Chở nỗi buồn em đi
Có một cánh chim Di
Cũng vừa bay qua bão...

               Trần Mai Ngân
                    7-6-2020

Hôm qua một ngày mưa tôi về lại bến sông... tháng sáu!

ĐỘC ẨM, SẦU QUÊ - Thơ Nguyên Lạc


   


ĐỘC ẨM

Dallas tìm đâu người tri kỷ?
Để ngất cùng ta khúc Hồ Trường
Nhìn quanh nhìn quất cao ốc Mỹ
Rượu uống mình ên có đau không?


SẦU QUÊ

“Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu” [*]

Chiều xuống vời quê nơi nao hở?
Đèn Cali xanh đỏ phát rầu
Trên sông khói sóng nơi đâu tỏa?
Ở đây cao ốc dựng bóng sầu

Tri kỷ nhìn quanh… một tiếng thở!
Rượu uống mình ên có sao đâu?

                                   Nguyên Lạc

…………

[*] Trời về chiều muộn, tự hỏi quê nhà nơi đâu?/ Trên sông khói toả, sóng gợn, khiến người sinh buồn! – Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu

LA GI, PHƯỚC HỘI XƯA - Phan Chính


           

           LA GI, PHƯỚC HỘI XƯA  
                                                                  Phan Chính

           Là một địa danh tồn tại khá lâu trước năm 1975 - xã Châu thành Phước Hội gồm 9 ấp thuộc quận Hàm Tân (Bình Tuy). Lúc ấy bao trùm các phần đất của các phường Phước Hội, Phước Lộc, Tân Thiện, Tân An và xã Tân Phước thuộc thị xã La Gi ngày nay với dân số gần 11 ngàn người. Sau năm 1975, Phước Hội, Phước Lộc là xã Tân Hòa và từ cuối 1979 là thị trấn La Gi (huyện Hàm Tân). Phước Hội trở lại với tên cũ từ cuối năm 2005 khi chia tách huyện Hàm Tân và thành lập thị xã La Gi, trên địa giới mới có diện tích 177 ha, dân số gần 17 ngàn người.

NẮNG CHIỀU - Thơ xướng họa Mộng Liên Lynn Phan & Đức Hạnh


    


NẮNG CHIỀU
[Thuận nghịch độc]
(1 GCĐ)

Thuận:

Rơi nhẹ nắng chiều trải bước êm
Gối chăn hờ hững bóng nghiêng thềm
Trời sương buốt lạnh ngày đưa tiễn
Lối mộng hoen mờ tủi ngõ đêm
Vơi nỗi lặng thầm mong nẻo đến
Đợi trăng tàn đẫm ướt vai mềm
Lời ru trắc ẩn ngàn mây quyện
Khơi lộng gió sầu trĩu nặng thêm

Nghịch:

Thêm nặng trĩu sầu gió lộng khơi
Quyện mây ngàn ẩn trắc ru lời
Mềm vai ướt đẫm tàn trăng đợi
Đến nẻo mong thầm lặng nỗi vơi
Đêm ngõ tủi mờ hoen mộng lối
Tiễn đưa ngày lạnh buốt sương trời
Thềm nghiêng bóng hững hờ chăn gối
Êm bước trải chiều nắng nhẹ rơi

Mộng Liên Lynn Phan
16 06 2020


THU HÁT
[Thuận nghịch đọc]

Rơi vàng cánh mộng chở dòng êm
Hỡi đóa hồng hoa nở giữa thềm
Trời nhớ biển lòng trao những điểm
Cuội chào trăng nước tưởng ngày đêm
Vời mây sóng vọng tình âu yếm
Đợi ngõ nàng ươm nụ dẻo mềm
Lời hát cội nguồn thương lệ diễm
Khơi ngàn gió trỗi nhạc đời thêm…

Thêm đời nhạc trỗi gió ngàn khơi
Diễm lệ thương nguồn cội hát lời
Mềm dẻo nụ ươm nàng ngõ đợi
Yếm âu tình vọng sóng mây vời
Đêm ngày tưởng nước trăng chào Cuội
Điểm những trao lòng biển nhớ trời
Thềm giữa nở hoa hồng đóa hỡi
Êm dòng chở mộng cánh vàng rơi.

Đức Hạnh
17 06 2020
   

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2020

LA GÀN ƠI - Thơ Đoàn Thuận


       
                             Nhà thơ Đoàn Thuận


LA GÀN ƠI

Chợt lặng lẽ con nồm trở giấc
thoáng mưa mùa đậu trên cánh mây
trăng khuya mờ ảo
xao xác canh gà
từ xóm vườn tĩnh mạc
một nhà thơ vừa đi xa.

Nơi Đồi Gió vọng về tiếng sóng
từ cõi xa vời
từ một vùng biển Nghảnh
khúc tình ca dịu vợi
đèn khuya quạnh vắng
trước trang thư tôi lại nhớ người.

La Gàn ơi,
La Gàn ơi.
đêm ngút ngàn sương rơi
ai mong nhớ ai
dòng sông Dinh trầm mặc
La Gi trăng rụng đầy.

                              Đoàn Thuận

TỰ KHÚC THÁNG SÁU - Thơ Nhật Quang


   


TỰ KHÚC THÁNG SÁU

Tháng Sáu về vương ngọn gió dịu êm
Trời giao mùa ươm lên màu xanh lá
Khúc tự tình ta nghe chợt xa lạ
Xuân còn hương để ru ngát con tim?

Tháng Sáu về thơ thẩn mãi đi tìm
Vần yêu đương ghép vào đầu nỗi nhớ
Mênh mông lắm hai phương trời cách trở
Còn trong nhau chút say đắm tình thơ

Tháng Sáu về ươm lại những mộng mơ
Lên môi mắt long lanh người xưa ấy
Một chiều Thu đánh thức tim ta dậy
Hồn chơi vơi theo cánh lá vàng bay

Tháng Sáu về còn thoảng chút hương say
Cơn nắng nghiêng đưa Hạ về qua ngõ
Chiều tan trường áo dài bay trong gió
Góc phố buồn, ta ngơ ngẩn…tìm ai?

                                     Nhật Quang

CHIỀU LẠ, NGÂU VỀ, ĐÊM VỠ, ĐUỐI, CHIỀU... - Chùm thơ Đặng Xuân Xuyến


       


CHIỀU LẠ
(Tặng L L)

Sợ đêm về quẩn gió xáo xác khuya
Cố vét vớt nắng chiều rơi trên l
Chênh chao thể nụ cười nhòe áo lạ
Te tẻ chiều nhớn nhác nhón chân qua.

Hà Nội, chiều 02 tháng 10.2016
Đặng Xuân Xuyến


NGÂU VỀ

Chiều nay thấy se se lạnh
Hình như gió lại chuyển mùa
Ngâu về loãng chiều nên lạnh
Người tình tối có ghé qua...

Hà Nội, chiều 30.08.2017
Đặng Xuân Xuyến


ĐÊM VỠ
(Tặng V yêu)

Đêm vấp em
Rỏn rẻn cười
Em cắn đêm v
Mi huyền ngân ngấn hạt ngọc vương.

Hà Nội, đêm 01 tháng 07.2018
Đặng Xuân Xuyến

KHOẢNG LẶNG TÂM HỒN, THEO DẤU CHÂN TRẦN - Thơ Văn Thiên Tùng


    
   

KHOẢNG LẶNG TÂM HỒN

(Riêng tặng các bạn 2 lớp 11C&10A3 
Nguyễn Hoàng Non Nước, Đà Nẵng)

Thương phượng lắm - Phượng mùa hè năm ấy!
Cùng nỗi đau ly tán bởi chiến tranh
Tất tả di dân câu chuyện chẳng đành
Phượng nằm lại - ta lạc vào xứ lạ

Trại tạm cư lắm điều không kể ngạ
Mì gạo cấp đến nhận lại ăn nằ
Phòng học chia - ván chắn với nền băm
Trò đi học tay nách xách chiếc ghế

Cảnh trường lớp lúc này là như thế!
Chẳng khuôn viên bàn ghế lẫn sân chơi
Nay phòng này - mốt dãy nọ chuyển dời
Nhà ở chỉ một góc ô chắn nhỏ…

Hè ở đây không sắc màu phượng đỏ
Chẳng hề nghe dù một tiếng ve ngân
Nắng chói chang như thiêu đốt ngoài sân
Đường nhựa nóng cát xới tung nồm ngát

Ngày cuối khóa rộn vang lời ca hát
Nào đồng ca nào phần thưởng tặng khen
Tiếng tau mi tên họ vốn từng quen
Từ cửa lớp gắn kết nhau nào tả xiết

Tập lưu bút lẹ làng chuyền tay viết
Gởi chút gì đọng lại với thời gian
Giữ bao nhiêu tình cảm sáng trong ngần
Vùng kỷ niệm dọc dài theo nét bút

Phút chia tay ai nào không sùi sụt
Chín tháng rồi - sao nhanh quá thế vầy
Bọn chúng mình vổ cánh kể từ đây
Người trở lại quê  - người hoài viễn xứ

Những chuyến xe chẳng chút nào do dự
Lăn bánh đưa dân Quảng đến muôn phương
Lại chở theo tên đất lẫn tên trường
Nguyễn Hoàng- Bồ Đề - Thánh Tâm - Đắc Lộ

Dân về quê giữa hoang tàn sụp đổ
Người vào Nam lập ấp kiếp lưu dân
Người tỉnh này - kẻ chốn nọ xa gần
Cuộc sống mới giữa muôn vàn gian khó

Tuổi chúng mình ngày xưa là thế đó
Rất vô tư và quá đỗi thân thương
Năm tháng qua đồng chung một mái trườn
Bao kỷ niệm ngùi ngùi hoài lắng đọng…

Bài tình ca lời ai hoài vang vọng
Lá thư tình trau chuốt ý thiệt hơn
Nhét vào cặp… ấy đọc nhẹ “nguýt hờn”   
Nên chúng bạn cặp đôi thật “đỡ chết”…

Sau giờ học chụm đầu nhau tán phét
Học hết mình giành điểm cố tranh đua
Nữ hay nam cứ thế chẳng chịu thua
Nên luôn được thầy cô khen ngưỡng mộ

Lắm câu chuyện không thể nào hé lộ
Của lớp mình ngày ấy mười một xê
Trường Nguyễn Hoàng hai buổi cứ đi về
Hẳn sâu lắm!  tình thầy cô - bè bạn…

Nhóm Diễm Trang - Mười A thường ghép gán
Với lớp Xê dùng thun bắn thư qua
Trên đường về hùa nhóm lại chọc đùa
Ta đỏ mặt chỉ biết cười nhìn nớ…!

Chuyện học trò dại khờ chừ nhơ nhớ!
Bao mến yêu trên lăng kính xanh hồng
Bao nhớ thương thoang thoáng lẫn hương nồng
Mãi còn đó chẳng bao giờ nhòa úa.

                                       Quảng Trị, 15.6. 2017
                                      Mai Vân Văn Thiên Tùng