Thầy Nguyễn Văn Thị, người cầm hoa
ĐI TÌM NGUỒN VUI
Hoàng Đằng
(Viết về thầy giáo già Nguyễn Văn Thị - Phần 1)
“Sao đời thì ngắn mà ngày thì dài!”. Dạo
này, ông anh cả tôi thường thở than như vậy. Anh già quá rồi, quỹ thời gian
trên đời không biết còn bao nhiêu, nhưng chắc chắn ít, không nhiều. Hàng đêm, anh
ngủ không ngon giấc, hàng ngày ngồi bên bàn thờ khói hương nghi ngút, không
biết làm gì; đọc sách hay xem TV thì mắt đã mờ, cũng khó khăn. Trí óc, lòng dạ
anh dành cho những kỷ niệm trong quá khứ rồi ngậm ngùi. Rứa mới khổ!
Chị
78 tuổi vừa mất cách đây hai tuần (24/2/Giáp Ngọ) vì già yếu và bệnh tật, để
lại anh 82 tuổi lẻ loi. Đối với người trẻ tuổi, vợ mất, sau một năm tang mãn,
đi tìm vợ mới. Đó là nói những người đàn ông sống có lễ giáo, còn những người
sống buông thả, vợ chưa mất, đã cặp bồ với tình nhân này qua tình nhân nọ, nói
chi đến khi vợ mất, nói chi đến chuyện cư tang.
Anh
tôi đặc biệt trung thành với vợ suốt đời; mấy chục năm qua, vợ bệnh, anh quanh
quẩn trong nhà, ít khi đi ra ngoài. Anh nói với tôi:
- Đi mô vắng mặt ở nhà, lỡ chị có chuyện chi,
hối hận cả đời.
Bây
giờ, chị không còn trên cõi đời; để giết thì giờ, anh đi. Anh nhờ người chở
trên xe máy, vào ngồi hàng giờ bên mộ chị. Anh thuê xe taxi rủ tôi đi đây đi
đó, hai anh em trên xe, kể cho nhau nghe những chuyện tếu, “chuyện hoang”, kể
rồi cười, cười rồi kể. Thời gian qua nhanh, mới sáng đã trưa, mới trưa đã
chiều. Nhờ thế, anh khuây khỏa.
Thầy Nguyễn Văn Thị
(vị trí thứ tư kể từ trái vào)
(vị trí thứ tư kể từ trái vào)
Sáng
07/4/2014 (08/3/Giáp Ngọ), tôi vừa ra khỏi giường, anh điện thoại về. Anh hỏi:
- Em khỏe không? Anh đưa xe về, em đi chơi với
anh nghen.
8,30
giờ. Xe bọp còi ngoài ngõ. Tôi lên xe ngồi bên anh. Anh cho biết kế hoạch trong
buổi sáng. Anh muốn thăm mộ phần của cha mẹ tôi. Anh đã có ý muốn ấy lâu rồi –
lúc anh em mới kết nghĩa 12/12/2010, tuy
nhiên, vì điều kiện và “lực bất tòng tâm”. Đêm 23 rạng 24/12/Quý Tỵ, mẹ tôi qua
đời ở tuổi 92, anh không về thắp hương được vì lúc ấy, chị cũng trong thời kỳ
hấp hối.
Xe
trở đầu theo Quốc Lộ 9 về hướng Đông rồi vào Quốc Lộ 1 xuôi Nam . Chưa đến cầu Lai Phước, xe rẽ
hướng Đông vào con đường nhựa nhỏ mang tên Nguyễn Hoàng. Mừng là ở Quảng Trị,
kể từ khi trường trung học lớn ở thị xã tỉnh lỵ mất tên sau năm 1975, nay có con
đường này dành để đặt tên Chúa Tiên – Vị Chúa đã tạo dựng ra xứ Đàng Trong, một
nửa giang sơn Việt Nam .
Nhưng tiếc là chưa xứng tầm. Công lao Chúa Tiên, trong lịch sử dựng nước, có
thua thì chỉ thua các vua Hùng.
Xe ngược Quốc Lộ 9 nhánh D hướng Cam Lộ. Xe chạy khoảng 4 km thì dừng lại. Mộ cha mẹ tôi nằm sát đường – “mặt tiền”. Tôi hướng dẫn anh vào, thắp hương. Trước mỗi mộ, anh cung kính vái và thì thầm trình diện. Cử chỉ và thái độ của anh khiến tôi cảm động, mấy giọt nước mắt lăn xuống má. Anh cho biết kế hoach tiếp là đến thắp hương thầy Nguyễn Viết Trác đã mất đầu năm 2010. Anh muốn đi viếng mộ thầy Trác 2 lần rồi, nhưng chưa thực hiện được; lần này phải đi cho được thôi. Tôi làm người hướng dẫn. Xe trực chỉ hướng Tây – phía Cam Lộ, chạy chưa đầy 1 km thì rẽ phải. Đường đến khu mộ thầy Trác đi theo lối này phải qua một đoạn nguyên trước là hố tập trung rác của thành phố Đông Hà vừa mới được chôn lấp và san bằng. Tài xế đưa xe vào lối, thấy trước mặt gập ghềnh, xập xậy, từ chối đi tiếp vì sợ xe lún. Kế hoạch thăm mộ thầy Trác đành tạm hủy, chờ dịp khác, miễn Trời cho anh khỏe là được.
Xe ngược Quốc Lộ 9 nhánh D hướng Cam Lộ. Xe chạy khoảng 4 km thì dừng lại. Mộ cha mẹ tôi nằm sát đường – “mặt tiền”. Tôi hướng dẫn anh vào, thắp hương. Trước mỗi mộ, anh cung kính vái và thì thầm trình diện. Cử chỉ và thái độ của anh khiến tôi cảm động, mấy giọt nước mắt lăn xuống má. Anh cho biết kế hoach tiếp là đến thắp hương thầy Nguyễn Viết Trác đã mất đầu năm 2010. Anh muốn đi viếng mộ thầy Trác 2 lần rồi, nhưng chưa thực hiện được; lần này phải đi cho được thôi. Tôi làm người hướng dẫn. Xe trực chỉ hướng Tây – phía Cam Lộ, chạy chưa đầy 1 km thì rẽ phải. Đường đến khu mộ thầy Trác đi theo lối này phải qua một đoạn nguyên trước là hố tập trung rác của thành phố Đông Hà vừa mới được chôn lấp và san bằng. Tài xế đưa xe vào lối, thấy trước mặt gập ghềnh, xập xậy, từ chối đi tiếp vì sợ xe lún. Kế hoạch thăm mộ thầy Trác đành tạm hủy, chờ dịp khác, miễn Trời cho anh khỏe là được.
Xe
qua cầu Đại Lộc, một cây cầu bê-tông cốt thép mới bắc qua sông Thạch Hãn. Như
vậy, qua sông Thạch Hãn bây giờ có đến 06 cây cầu: Cầu Ga xe lửa, cầu Ga ô-tô,
cầu bê-tông An Mô, cầu bê-tông Đại Lộc, cầu phao An Dã, cầu bê-tông Cửa Việt,
ấy là chưa kể con đập chắn sông thủy lợi Nam Thạch Hãn phía trên xã Hải Lệ.
Nghĩ mà hãnh diện cho sự phát triển hạ
tầng giao thông của quê nhà.
Đường
nối vào cầu Đại Lộc ở mạn Tây chưa hoàn chỉnh, trước khi lên cầu, xe phải chạy
ngoằn ngoèo. Chắc là ngân sách đầu tư công thiếu hụt. Thôi thì đành chờ vốn
ODA!
Xe
chạy qua những làng mạc, những cánh đồng lúa. Nhà cửa hai bên đường đều là nhà
xây, nhà đúc, rải rác có những nhà cao tầng; đời sống dân quê hiện nay đã nâng
lên rõ rệt rồi, huống chi sau này dự án xây dựng nông thôn mới hoàn tất! Nông
thôn và đô thị rút bớt khoảng cách giàu nghèo. Đó chắc chắn không phải là niềm
mơ ước của riêng một ai. Hai bên đường, lúa đang thời thai nghén - làm đòng,
trông dáng vẻ báo hiệu một mùa thu hoạch tốt. Xe theo đường tỉnh lộ 4 về hướng
Cửa Việt. Qua khỏi chợ Bồ Bản, xe rẽ hướng Nam vào huyện lộ DH 41. Trong thời
gian từ 1995 đến 2004, tôi đã đi lại trên con đường này nhiều lần khi làm việc
cho chương trình cộng đồng của Tổ Chức Handicap International rồi World Vision
International. Ngày xưa ấy, đường còn bằng đất, đá đổ lởm chởm, nhiều ổ gà, gập
ghềnh, xe mô tô chạy rất cực. Bây giờ thì đường đã tráng nhựa phẳng lì, Tiếc là
tôi không có cơ may hưởng lợi!
Xe
chạy khoảng 500 mét, về hướng Đông là một vùng đất cồn lăng mộ xây, cái cao cái
thấp, sơn quét đủ màu sắc chen lẩn giữa những bụi cây. Xe dùng lại, anh tôi và
tôi xuống xe. Đi vào nghĩa địa làng Bồ Bản, xã Triệu Trạch, huyện Triệu Phong
thăm mộ phần thân nhân bên ngoại của các cháu. Do dạo này, mắt kém, anh mất phương
hướng, lại thêm, cơn co thắt mạch vành lên
do bệnh tim mãn tính, với lại, không quen đi bộ, anh quên mất vị trí những ngôi
mộ mình muốn thăm. Anh xoa đầu gãi tai, chả lẽ về đây rồi mà không viếng được
mộ. Bỗng dưng một sáng kiến nảy ra trong đầu. Anh nhờ tài xế bấm số máy đứa
cháu gọi chị bằng o trong làng, nhờ nó ra chỉ giùm. Máy đổ chuông liên hồi mà
không ai cầm ống nghe. Nghỉ một chốc, bấm lại, chuông cũng đổ, rồi đầu dây kia
tắt máy. Đứa cháu vắng nhà hay không muốn nghe gọi từ số máy lạ? Thôi. Thử cố
gắng rảo khắp nghĩa địa tìm, xem sao? Tôi khuyên anh kiếm chỗ im mát ngồi nghỉ,
tôi đi lần theo từng lăng mộ, trước mỗi lăng mộ, dừng lại, đọc văn bia. À, đây
rồi, lăng đôi nhạc phụ nhạc mẫu của anh, đây rồi lăng mộ của em gái chị mất lúc
mới 16 tuổi. Thời gian tìm kiếm chưa tới 15 phút. Chắc phải có hồn thiêng những
người đã khuất phò hộ, hướng dẫn, chứ không, việc tìm kiếm cũng phải mất một
vài giờ.
Anh
thắp hương và khấn vái thì thầm trước mỗi mộ. Đúng là ông con rể chí thảo, chí
hiếu!
Anh lại hướng dẫn xe quay lại đường tỉnh lộ
4, chạy lên thị xã Quảng Trị, thăm mấy đứa em khác. Nhà mà anh và tôi đến là
“biệt thự” của “cặp đôi hoàn hảo” Đỗ Tư Nhơn – Hồ thị Tú. Nguyễn Văn Nuôi từ
Ngô Xá, cách 15 km, cũng có mặt tại đó. Kế hoach ban đầu của anh là chuyện trò
vài phút, mục đích là thăm đứa em út Hồ thị Tú vì anh ít thấy mặt; xong, xe về nhà ở Đông Hà cho kịp bữa cơm trưa kẻo các con chờ.
Ngờ đâu vợ chồng Nhơn + Tú sửa soạn bữa cơm trưa gồm nem rán, cá kho, canh cá, thịt heo, rau sống ... và mời ở lại cho kỳ được. Nhơn – Tú có tấm lòng thì anh em sẵn sàng no bụng. Tài đầu bếp của cô Tú cống hiến một bữa cơm không những bắt mắt mà còn ngon miệng. Xe về Đông Hà gần 13 giờ. Gần tối, anh điện thoại hỏi tôi:
- Em mệt không?
Cảm
ơn sự quan tâm đều đặn của anh đến đứa em này./.
Hoàng Đằng
10/4/2014
18 nhận xét:
http://files.myopera.com/carolinemy/albums/14330462/a2.jpg
Chúc anh vui nhiều nhé!
Chà, bạn mở hàng xông đất chắc đắt khách lắm đây! Tem vàng cho bạn nhé!
http://canhdongtruyengiao.net/NghethuatSong/dongtienhanhphuc/tienvang1.jpg
“Sao đời thì ngắn mà ngày thì dài!”
HÌNH NHƯ MÌNH CŨNG BẮT ĐẦU CẢM THẤY NHƯ VẬY
HẠT CÁT BÀ BÀ bắt đầu thấm mệt vì bụi thời gian rồi à! Tải tặng BÀ BÀ nhé!
http://www.youtube.com/watch?v=3O3o2CpA83w
Em qua thăm anh, đọc bài không phải của anh nên em không nói gì, chỉ xin anh cho em ăn cái gì ngon ngon ở quê anh đi.
MỜI CÔ GIÁO DÙNG BỮA LỠ BUỔI TỐI VỚI BÚN BÒ HUẾ VÀ BIA NGÀY THỨ NĂM NHÉ!
http://pic100.picturetrail.com/VOL630/13252760/23924307/399203970.jpg
http://2.bp.blogspot.com/-dkk990DI798/TeNv1jBAI5I/AAAAAAAADA4/t2LTzPHPXf4/s1600/dayofweek-30.gif
Chúc anh PĐ luôn vui nhé.
CÁM ƠN ÉN MÙA THU NHÉ!
http://calyne.c.a.pic.centerblog.net/qxdshfjf.gif
Đọc bài thấy thương tuổi già quá , rồi ta cũng thế thôi . Buồn Anh Thaydo ơi !
Ai rồi cũng thế cả. "Một thời để yêu và một thời để chết" mà! :D
Dạ không ," Một thời để yêu và một thời để nhớ" đã chứ.Không biết có ai nhớ đến ta ? Có diễm phúc như thầy Nguyễn văn Thị được bạn là thầy Hoàng Đằng ân cần chia sẻ lúc cô đơn.
MỘT THỜI ĐỂ YÊU VÀ MỘT THỜI ĐỂ CHẾT - tiểu thuyết của Erich Maria Remarque (nhà văn Đức kiệt xuất, tác giả của những cuốn tiểu thuyết được đánh giá là "hay nhất viết về hai cuộc đại chiến thế giới") có tên nguyên tác: eine Zeit zu leben und eine zu sterben (tiếng Đức) hay A Time to Love and a Time to Die ( tiếng Anh)
Tính cách lãng mạn trữ tình của Remarque là một đoá hoa mọc lên từ máu và bùn. Đọc Remarque, chúng ta cảm thấy niềm tin vào cuộc đời vẫn còn đó, rạng rỡ như một cơn lửa chiều. Mời đọc một đoạn trong MỘT THỜI ĐỂ YÊU VÀ MỘT THỜI ĐỂ CHẾT:
"Không nên bao giờ cứu vớt những giấc mộng.
Nên chứ, nếu không cứu vớt những giác mộng thì cứu vớt gì bây giờ?
Cứu vớt Niềm tin. Còn những giấc mộng thì tự chúng sẽ hồi sinh lại.
Giấc mộng này đi qua, nhưng giấc mộng khác sẽ đến và sống lại. Chỉ có Niềm tin là đáng nuôi dưỡng khi bóng tối vây phủ trên giấc mộng loài người ".
http://phimhd.vn/data/phimle_17/A-Time-To-Love-And-A-Time-To-Die-1958/A-Time-To-Love-And-A-Time-To-Die-1958.jpg
Còn "một thời để yêu và một thời để nhớ" thì rất đẹp trong kỷ niệm và hoài tưởng. Mời xem:
http://www.youtube.com/watch?v=WPS1MVmvEeU
THỨ SÁU AN LÀNH NHÉ!
http://2.bp.blogspot.com/-I5wyKskwcZ8/UFxmekr_zWI/AAAAAAAADzc/LZsLOb5D_5g/s1600/Have+a+Beautiful+Friday.gif
http://1.bp.blogspot.com/-aPMx5kobbK0/T75RjEk1j3I/AAAAAAAADiI/M-0jexTe7N0/s320/anh-dong-cuc-dep_namkna-blogspot-com_090713021728116261.gif
Thăm và đọc nỗi niềm"ngày dài..."
Chúc anh an vui !
Rất vui khi Lý Đức Quỳnh ghé thăm. Chiều an lành nhé!
http://oi40.tinypic.com/16a6sgl.jpg
Chúc anh tìm được nhiều nguồn vui nhé !
Hai chú chim bói cá giành mồi chơi trò "kéo cưa lừa xẻ" vui thật! :D
http://images.pictureshunt.com/pics/h/have_a_nice_day-1837.gif
Đăng nhận xét