Thi sĩ Hạc Thành Hoa tên thật là: Nguyễn Đường Thai .
Sinh quán tại Xuân Phổ, Thọ Xuân, Thanh Hóa.
Tác phẩm đã xuất bản:
+ Trong nỗi buồn vàng (Nguyễn Đình Vượng, tạp chí Văn Sài Gòn – XB – 1971).
+ Một mình như cánh lá (Giao điểm Sài Gòn xuất bản – 1973), tái bản (Thư ấn quán Hoa Kỳ xuất bản) 2006.
+ Phía sau một vầng trăng (NXB Thanh niên – Hà Nội – 1995).
+ Khói tóc (NXB Lao động – Hà Nội – 1996).
+ Một mình như cánh lá (Giao điểm Sài Gòn xuất bản – 1973), tái bản (Thư ấn quán Hoa Kỳ xuất bản) 2006.
+ Phía sau một vầng trăng (NXB Thanh niên – Hà Nội – 1995).
+ Khói tóc (NXB Lao động – Hà Nội – 1996).
Thi sĩ Hạc Thành Hoa làm thơ từ năm 1961, đã đăng thơ trên các báo, các tạp chí văn học trước năm 1975 tại Miền Nam Việt Nam. Ông
được người yêu thơ biết đến trước đây khá lâu. Từ đầu thập niên 1960 ,
trên tạp chí Bách Khoa , nhà văn Tam Ích đã trang trọng giới thiệu ông
cùng thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, thi sĩ Nguyễn Bắc Sơn như là những cây
bút tài hoa trẻ của thi đàn Miền Nam VN.
La Thụy hân hạnh mới vừa được chính tác giả gửi tặng TUYỂN TẬP THƠ HẠC THÀNH HOA (Nxb Văn học - 2013). Xin giới thiệu vài bài thơ trong thập thơ trên
La Thụy hân hạnh mới vừa được chính tác giả gửi tặng TUYỂN TẬP THƠ HẠC THÀNH HOA (Nxb Văn học - 2013). Xin giới thiệu vài bài thơ trong thập thơ trên
ĐÔI CÁNH THIÊN NGA
1.cuối cùng rồi nàng cũng ra đi trên một sợi tơ
giăng qua hai bờ vực thẳm
bên kia xa lạ bến bờ
không kịp quay về phía sau
nhìn lại lần cuối cùng mảnh trời xanh ngày cũ
2.đêm cuối cùng đời con gái
nước mắt như thác đổ tự lưng đèo
và đau thương tràn về như cơn lũ
nàng phải cắt đứt mọi sợ dây cột vào quá khứ
như cắt từng khoanh ruột của mình
còn đôi cánh thiên nga
cuối cùng cũng không giữ được
đôi cánh thiên nga quạt gió vào giấc mơ nồng
phải bỏ hết bỏ hết bỏ hết
cho đến khi chỉ còn lại trái tim bị sát thương
nàng lặng lẽ trôi vào đêm tối
rồi tung đôi cánh trắng lên bầu trời sâu thẳm
khi đó trăng sắp tàn trên mái tóc rối bời
và sương giăng ngập lối
nàng vẫn trôi đi trôi đi như kẻ mộng du
giữa biển sương mù
Không ai hiểu được nàng
ngoài bóng tối
3.cuối cùng rồi nàng cũng phải ra đi trên một sợi tơ
giăng qua hai bờ vực thẳm
những buổi chiều
nhìn nắng rụng theo từng chiếc lá
và trăng như vệt khói mờ
trong khung trời xanh ngày cũ
nàng lặng im như tượng
đợi chờ.
1.cuối cùng rồi nàng cũng ra đi trên một sợi tơ
giăng qua hai bờ vực thẳm
bên kia xa lạ bến bờ
không kịp quay về phía sau
nhìn lại lần cuối cùng mảnh trời xanh ngày cũ
2.đêm cuối cùng đời con gái
nước mắt như thác đổ tự lưng đèo
và đau thương tràn về như cơn lũ
nàng phải cắt đứt mọi sợ dây cột vào quá khứ
như cắt từng khoanh ruột của mình
còn đôi cánh thiên nga
cuối cùng cũng không giữ được
đôi cánh thiên nga quạt gió vào giấc mơ nồng
phải bỏ hết bỏ hết bỏ hết
cho đến khi chỉ còn lại trái tim bị sát thương
nàng lặng lẽ trôi vào đêm tối
rồi tung đôi cánh trắng lên bầu trời sâu thẳm
khi đó trăng sắp tàn trên mái tóc rối bời
và sương giăng ngập lối
nàng vẫn trôi đi trôi đi như kẻ mộng du
giữa biển sương mù
Không ai hiểu được nàng
ngoài bóng tối
3.cuối cùng rồi nàng cũng phải ra đi trên một sợi tơ
giăng qua hai bờ vực thẳm
những buổi chiều
nhìn nắng rụng theo từng chiếc lá
và trăng như vệt khói mờ
trong khung trời xanh ngày cũ
nàng lặng im như tượng
đợi chờ.
BÓNG HOA XƯA
Người đến dịu dàng như ngọn gió
Người đến mơ hồ như ánh trăng
Đêm xanh một đóa quỳnh hoa nở
Trắng ngần mấy cánh mỏng như sương
Đóa hoa chỉ nở trong chớp mắt
Rồi lặng lẽ tàn lúc nửa đêm
Gió đã đi rồi trăng cũng lặn
Bình minh ngơ ngẩn dáng sương mềm
Đóa quỳnh đã lặn vào đêm tối
Tưởng đâu khép cánh ngủ muôn đời
Những đêm trời đất mênh mông quá
Lại trở về trong bóng nguyệt soi.
Người đến dịu dàng như ngọn gió
Người đến mơ hồ như ánh trăng
Đêm xanh một đóa quỳnh hoa nở
Trắng ngần mấy cánh mỏng như sương
Đóa hoa chỉ nở trong chớp mắt
Rồi lặng lẽ tàn lúc nửa đêm
Gió đã đi rồi trăng cũng lặn
Bình minh ngơ ngẩn dáng sương mềm
Đóa quỳnh đã lặn vào đêm tối
Tưởng đâu khép cánh ngủ muôn đời
Những đêm trời đất mênh mông quá
Lại trở về trong bóng nguyệt soi.
VỚI LÍ BẠCH
Bây giờ người ở đâu xa
Có còn ôm bóng trăng tà cuối sông
Tôi về con nước mênh mông
Còn trăng đáy nước sao không thấy người.
Bây giờ người ở đâu xa
Có còn ôm bóng trăng tà cuối sông
Tôi về con nước mênh mông
Còn trăng đáy nước sao không thấy người.
8 nhận xét:
TEM NHÉ ANH!
Chỉ đọc và thưởng thức thôi!Chiều vui anh nhé!
Muội thích hình ảnh con thuyền trên dòng sông trăng đó. Cảnh đẹp và yên bình nhưng man mác buồn huynh nhỉ? :-(
Đọc và thưởng thúc là một cái thú rồi! Tối an lành nhé! :-h
Con thuyền lờ lững trên dòng sông trăng, chỉ thiếu điệu hò khoan dìu dặt hay những câu ca dao bay bổng thì "thú xuất trần tiên vẫn là ta"(thơ Nguyễn Công Trứ) phải không gadoinon2013 nhỉ! :D
Cóc! Cóc! huynh ơi " kíu" muội với. Bên nhà anh K sắp sửa " xử trảm" muội rùi hixhix :-(
Mình đã sang thăm nhà bác Khung K rồi. Tội gadoinon2013 quá hè! Ai biểu thịt gà thơm ngon mần chi nên người ta thèm... :)) Lạ là loại gà đội nón quý hiếm nữa chứ! :-/
Ôm trăng mà chết giữa dòng
Hồn xưa Lý Bạch trăng lồng đáy sông
Người từ muôn cõi xa xăm
Có nghe trăng khóc âm thầm tiếc thương
Thơ cảm đề hay lắm. Chúc vui! :bh
Đăng nhận xét