TRĂNG
GẦY
“Chiều chiều én liệng cò
bay
Bâng khuâng nhớ bạn... bạn
rày nhớ ai...”
Nắng chiều thoi thóp chờ
ai
Nghiêng nghiêng chiếc
bóng đường dài xa xăm
Ngày qua lần lữa tháng
năm
Chưa về gõ cửa... ghé
thăm quê nhà
Bây giờ chỉ có mình ta
Một mình ta với xót xa
nghẹn ngào
Nhớ về quê cũ... chiêm ba
Túi thơ, bầu rượu, gốc
đào, trăng treo...
Màu lam mái rạ quê nghèo
Trăng lên bóng xế ngã
theo chân người
Ao thu lạnh lẽo lá rơi
Trăng thanh, lều cỏ...
bóng đời đong đưa
Một thời côi cút nắng mưa
Cuốc đêm kêu mãi... đêm
chưa hết buồn
Đêm nằm gối ánh trăng
suông
Trong lòng chớp biển, mưa
nguồn hôm mai
Nửa khuya chuông vọng bên
tai
Sương đêm đọng nhẹ... Cánh
Lài nở hoa
Bên hiên nhấm nháp tách trà
Nhâm nhi chén rượu...
ngày qua nhẹ lòng...
Gánh đời... một gánh bán
rong
Rưng rưng mắt đỏ... lòng
vòng tả tơi
Xa quê... xa ánh trăng ngời
Cho tôi mắc nợ biển trời
nước mây
Ngàn năm vẫn mảnh trăng gầy
Ngàn sau... sau nữa... lất
lây một mình
Đêm nghe biển hát bên ghềnh
Rứt ray nỗi nhớ... mông
mênh hương thừa
Thời gian trầm tích dấu
xưa
Rêu phong cát bụi... nắng
mưa rã rời
Cô đơn bên mái hiên đời
Tóc xanh đã bạc... một thời
đã qua...
“Dầu nên... cũng bởi mẹ cha
Dầu không... cũng nhớ cây
đa, bến đò...”
Nha Trang, tháng 6. 2020
LÊ KIM THƯỢNG
“...” Ca dao