Tác
giả bài viết Ngô Văn Tuấn
Với bọn trẻ chúng tôi hồi ấy, những ngày nghỉ học là theo dân làng kéo nhau vào rừng đi đào chai, đi hái trái rừng. Trái cây rừng núi Nhọn rất nhiều loại, ăn ngon không thua gì trái cây vườn. Là dân rừng rú nên trai gái đứa nào cũng biết leo trèo. Đi hái trái rừng hối ấy đông vui lắm, gà vừa gáy là nghe đầu trên xóm dưới hú gọi nhau í ới. Thường những ngày tôi được theo bạn bè đi hái trái, mọi thứ đều được mẹ với chị lo cho đâu vào đó, lon gô cơm ép chặt, gói muối mè vài con cá khô, canh nước uống, rồi bao bị, dao rựa. Tôi chỉ việc thức dậy đánh răng, rửa mặt cho tỉnh ngủ, xong ôm đồ phóng tuốt theo lũ bạn. Đường đi chuyện trò râm ran mãi nên thấy không xa chút nào, đến bìa rừng trời còn tờ mờ sáng. Cả đoàn dừng lại nghỉ ngơi, cơm nước, đợi mặt trời lên, sương ráo, mới chia nhau đi tìm trái.
Trái
gùi rừng
Trái
xay rừng
Trái xay lớn chỉ bằng đầu ngón tay út, hình bầu dục
hơi dẹp, vỏ xốp, có lớp lông tơ màu đen
xám, mịn như nhung, bóc lớp vỏ ra, phần nhân bên trong có màu vàng đậm, xốp và
mềm. Khi ăn mới đầu có cảm giác chát chát, chua chua, nhưng sau lại nghe ngọt
thanh. Trái xay rất được tuổi học trò ưa thích. Người ta còn chế biến món xay
rim đường để bán.
Đi hái viết, hái xay tương đối vất vả, người hái phải
leo lên cây cao, rồi bu ra các cành nhánh, dùng rựa mé từng nhánh nhỏ rơi xuống
đất, người dưới đất gom lại và hái. Viết thì lặt từng trái, xay bẻ từng chùm.
Bọn trẻ làng tôi đi hái trái rừng chủ yếu về ăn chơi
chứ không bán mua gì. Hái được bao nhiêu, tối về trải chiếu ra sân rồi rủ bạn
bè cùng xóm đến ăn, ngồi tán dóc, đặc biệt phần ưu tiên trái ngon, quả ngon bao
giờ cũng dành cho các bạn nữ. Cứ thế, quanh năm mùa nào có trái gì đi hái trái
đó. Không gùi, không viết, không xay, thì có trái thanh trà, trái trường... Nói
chung rừng hồi ấy trái cây nhiều loại lắm. Khi rừng vắng trái lại rủ nhau vào mấy
láng mua, láng sim để được tím môi, tím lưỡi.
Sau này trái cây rừng có giá, người hái chuyên nghiệp
về bán, họ dùng cưa hạ nguyên cả cây. Nên trái rừng cứ thế ngày càng hiếm đi.
Bây giờ thì rừng quê tôi không còn nữa. Núi non chỉ
còn trơ lại đất và đá. Sim, mua cũng “biền biệt” lâu rồi. Hương vị những trái rừng
chỉ còn là hoài niệm về một thời xa lơ xa lắc!
Ngô Văn Tuấn
Trái
thanh trà rừng
Trái
trường rừng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét