BÙI
GIÁNG BÁN CHÁO GÀ
Lê Duy Đoàn
Câu nói “Việt Nam ta ra ngõ gặp anh hùng” hay “nhiều người ngoại quốc mơ ước sáng ngủ dậy
thấy mình là người Việt Nam” được lặp đi lặp lại từ học đường đến các phương
tiện truyền thông đại chúng của Việt Nam sau năm 1975. Đã là người Việt mà đứng
ngoài ngõ thì có thể đó là anh hùng. Một
nhà thơ nổi tiếng vì tài hoa, trí tuệ nhưng có vẻ bên ngoài thuộc hàng điên ngoại
hạng mà vỗ ngực xưng mình là anh hùng thì đó là chuyện lạ vô cùng. Nhưng không
sao, ông ấy là người Việt.
Năm 1978,
nhân một chuyến vô Sài gòn dịp hè như thế, tôi ở lại nhà một người chú trên đường
Cách mạng tháng 8 (trước là Lê Văn Duyệt). Trước 1975, anh An, một người theo học
chương trình Cao học báo chí trường Đại Học Vạn Hạnh làm précepteur dạy kèm cho
mấy đứa con của chú. Năm 1974, anh An tốt nghiệp, được nhận vào làm phụ giảng
cũng ở khoa báo chí của trường này. Nhiều lần vào Sài gòn chơi ở lại nhà chú
trước đây, tôi và An trở nên thân thiết. Anh An cùng quê Quảng nam với nhà thơ
họ Bùi, nên hai người thân tình vì vừa là đồng nghiệp vừa là đồng hương.
Một buổi
chiều, anh An rủ tôi lên phòng của nhà thơ chơi. Nhà thơ vẫn còn lưu trú trong
một căn phòng nhỏ ở tầng ba trên đó, dù cơ ngơi trường Vạn Hạnh đã bị trưng thu
rồi. Phòng của nhà thơ bên cạnh một căn phòng rộng vẫn còn để bảng ghi chữ “thư viện”. Nghe An nói trước đây thư viện
của Viện Đại học Vạn Hạnh nhiều sách lắm nhưng qua nhiều đợt “truy quét sách báo đồi trụy phản động” của
chính quyền, thư viện toàn là sách quý chỉ còn mấy dãy giá sách trống hoác.
Không biết là sách bị đốt hay ai đó bê về nhà làm của riêng. Phòng của nhà thơ
cũng chẳng còn sách báo gì. Chỉ có mấy tờ báo Tin sáng vất bừa bãi ở góc phòng.
Khi chúng tôi đến thì đã có một chiếu rượu
bày sẵn trên chiếc chiếu cáu bẩn trải trên nền nhà. Một can rượu trắng màu ngà
và mấy món nhậu đơn sơ. Chúng tôi cũng đem theo một xâu nem, một gói phá lấu
góp mồi cho phải phép. Ngồi chơi với Bùi tiên sinh có nhà thơ Phạm Thiền, anh
An, tôi và Sanh, Lộc là hai người Huế tôi cũng quen thân. Hai người này theo học
trường Thanh niên Phung sự Xã hội khóa đầu tiên, khi khoa này đang là một phân
khoa của Viện Đại Học Vạn Hạnh.
Một ly
rượu xoay tua, ai cũng cạn chén dễ dàng, chỉ có tôi ngập ngừng uống và mau say
vì chưa bao giờ uống rượu trắng kiểu thế này.
Cuộc rượu
hâm nóng buổi chuyện trò. Có hai nhà thơ nổi tiếng như cồn, ai nghe cũng ngưỡng
mộ lại chẳng nói chi về văn thơ mà chỉ toàn nói chuyện về thế sự. Ban đầu là những
câu chuyện của những người nổi tiếng, nhà văn này bị giam ở đâu, nhà thơ kia
gia đình vợ con khổ sở thế nào. Chuyện những người vượt biên bị đắm tàu, bị bắt
nhốt, bị hải tặc hảm hiếp rồi quăng xác xuống biển. Những sĩ quan chế độ cũ đi “học tập” trở về nhà thì nhà cửa mất
tiêu, gia đình tan nát… Những chuyện như thế làm lòng ai cũng chùng xuống.
Bỗng
nhiên, nhà thơ Bùi Giáng đằng hắng giọng hớp một ngụm rượu rồi chuyển đề tài: “Thôi, tụi bay ơi, nói cho lắm cũng tắm ở lổ,
nói trái nói phải cũng dưa cải nước mắm. Chừ, nghe tao kể chuyện mới xảy ra với
tao nè.” Ông xưng hô mi tao, tụi bay thoải mái vì tuổi ông đáng hàng cha
chú chúng tôi.
Nhà thơ có
lối kể chuyện rất lôi cuốn, không biết là vì lối nói của ông khúc chiết, dí dỏm
hay là vì câu chuyện hay ho. Mọi người lắng nghe ông kể chuyện. Chuyện kể của
ông được tôi viết lại thành một câu chuyện xen những câu của ông nói (chữ
nghiêng) vì văn nói có phần rườm rà.
Một Chủ nhật, Bùi tiên sinh nghe tin một người bạn
thân có nhà gần chợ Thủ Đức đi “học tập cải
tạo” được trả về sớm vì trại giam giải thể. Thật là chuyện hy hữu trong chế
độ mới. Ông đi bộ từ Sài gòn lên. Chừng hai chục cây số mà ông đi mất cả buổi.
Tới nơi trời đã gần trưa, vô nhà thì người bạn đi vắng không biết đi đâu và khi
nào về. Ở lại sợ làm phiền người ta, ông đành chào vợ bạn ra về. Vợ người bạn
khẩn khoản mời ông ở lại nhưng ông cứ nằng nặc xin kiếu. Thấy ông đi xa mà
không gặp được bạn, người vợ nói khéo với ông rồi vạch túi áo bà ba, biếu ông một
số tiền kha khá.
“Có tiền, tao nghĩ tới chuyện đi buôn.
Tau phải làm giàu. Thời buổi này mà cứ thơ với thẩn như tao thì mần răng mà khá
được. Nghĩ vậy, tao làm liền. Tao vô chợ Thủ Đức mua một đôi quang gióng, một cái nồi
gang, một cái thúng, mấy ki gạo và một con gà mái còn sống. Một con dao phay để
chặt thịt. Mấy thanh củi để nấu. Không thiếu thứ chi. Tụi bay biết tao bán gì
không? Tao bán cháo gà Bán Dùi. Có tên tuổi thương hiệu hẳn hoi đấy nhé! Tao
còn mua thêm một khẩu súng M16 bằng nhựa màu đen, lảy cò nghe một tràng tạch tạch
tạch đã lắm, như súng thiệt. Lỡ có thằng vô lại nào cướp nồi cháo gà của tao
thì tao có súng để bảo vệ nồi cháo chứ, phải không tụi bay?”.
Nhà thơ
vừa gánh nồi cháo gà giả tưởng, đi giữa đường nắng chang chang, cứ rao luôn miệng: “Ai ăn cháo gà không? Cháo gà Bán Dùi đây,
cháo gà thơm ngon nóng hổi đây.”
Đi tới
ngã tư giao lộ giữa đường Hà Nội (trước đây là quốc lộ 1) và đường vô chợ Thủ Đức,
nhà thơ cứ mải miết đi không kể gì xe cộ lưu thông trên đường. Một người công
an giao thông tay cầm dùi cui, miệng thổi còi đang tất bật điều khiển giao
thông. Thấy ông nhà thơ đi loạng quạng chẳng kể phép tắc chi cả, người công an
trẻ tuổi rất bực mình vì anh ta tuýt còi rét rét và vung gậy dùi cui lên loạn xạ
mà ông ta chẳng để ý gì, coi anh ta chẳng có gram nào cả. Anh bỏ chỗ chạy đến: “Ê, ê, ông già, điên hả?”. Anh ta nói cầu
may mà đúng phoóc. Khi tay người công an chạm vào vai nhà thơ, ông mới giật
mình. Tưởng là tên du côn nào đến cướp nồi cháo gà, tài sản mới tậu để làm giàu
của ông, ông vội vã đặt quang gánh xuống, mò lấy khẩu súng M16 trong cái thúng
chỉa vô người công an. Phản ứng tự vệ làm người công an tái mặt, tưởng súng thật,
bèn nhảy lui sau bục điều khiển giao thông núp tránh đạn, tay mở bao da rút
súng ra. Người đi đường xúm lại xem cười cợt chế nhạo làm anh công an bẻ mặt. Tức
giận vì bị quê trước đám đông, anh công an giữ nhà thơ lại và gọi điện đàm kêu
người đến đưa nhà thơ về trại tạm giam quận Thủ Đức gần đó.
“Tình cảnh của tao lúc đó giống y chang thằng
cha người Tàu bị cảnh sát bắt vô đồn” Ông chuyển qua giọng lơ lớ của người Tàu
nói tiếng Việt không chuẩn: “Ngộ bị thằng công an hỏi giấy, ngộ hổng có giấy.
Nó hỏi cạc, ngộ nói ngộ hổng có cạc. Nó nói ngộ hổng có giấy có cạc thì nó bắt
về đồn. Tụi nó đẩy ngộ vô đồn. Cái đồn chi mà tối thui, mà đông quá là đông”
Giọng của ông nhểu nhại giọng Tàu âm đờ nói thành âm lờ , vần ây ra thành vần
ai nên câu nói của ông nghe tục ơi là tục…Vã lại ông cũng chẳng ngại chi vì người
nghe ông kể chuyện đều là đực rựa cả! Ông nheo nheo mắt cười cười hóm hỉnh. Mọi
người khoái chí cười ha hả.
“Cứ bắt là giam đã, tính sau. Tụi nó lấy
nồi cháo gà của tao, sai mấy thằng tù sẵn gà, gạo, dao phay, củi tao mới sắm, đem nấu một nồi cháo gà bự chát. Thân gà thì
dâng lên cho mấy thằng công an trực; chân, đầu, cánh cổ, bộ lòng thì mấy thằng
tù gặm. Tụi hắn còn nghĩ tới nồi cháo gà là của tao, đem cho tao một tô cháo
lót dạ.
Vô phòng giam, tụi hắn dẫn tao tới gặp
thằng trưởng buồng to con, đen đủi, mặt bặm trợn. Hắn thấy tao ốm yếu thảm hại
quá nên hỏi tao: “Tội gì”. Tao có biết tao tội gì mà nói. “Không có tội”. “ Vớ
vẩn, không tội sao tụi nó bắt?” “Ưa bắt giam thì bắt, ai biết đâu!” “Xì ke ma
túy, trộm cướp, môi giới mại dâm, lừa đảo... chi cũng dính một thứ tụi nó mới bắt
chứ. Thôi, không tội mà vô đây thì cũng coi như là có tội. Bây giờ tui cử ông
làm trưởng buồng vệ sinh, chịu không?”
Nghe như
vậy, tao sướng quá, liền quỳ xuống lạy thằng trưởng buồng: “Ôi, cám ơn Trời Phật, cám ơn ông. Từ nhỏ tới bây giờ, Bùi Giáng này
chưa bao giờ có một chức vụ gì cả, chừ ông cho tui một chức vụ như thế này tui
thật là hạnh phúc vô cùng. Con người ta, vệ sinh là việc vô cùng trọng đại. Tui
làm trưởng buồng vệ sinh thì ai cũng phải nghe lời tui. Mọi người phải đi tiêu,
đi đái đúng chỗ nghe chưa…
Mấy đứa con nít nghe tao nói như rứa dạ
rân làm tao khoái trá quá chừng chừng vì tao thấy tao trở thành người quan trọng.”
Trong
phòng giam quá chật hẹp, mà lại giam nhiều người nên nóng quá sức. Ông cởi áo
ra kê đầu, ở trần trùng trục nằm canh cửa cầu tiêu. Một chốc ông thiếp đi. Chợt
ông cảm thấy mấy vòi nước nóng đồng loạt tưới lên người mình. Thì ra, mấy thằng
du côn rủ nhau đái lên người ông. Ông vùng dậy vừa mắng chưởi vừa vung cái áo
quất vào tụi nó. Tụi nó chẳng sợ mà hè nhau đần ông một trận tơi tả nên thân.
Xế trưa
ngày hôm sau, trường công an trại tạm giam cho người dẫn ông lên văn phòng. Một
người nào đó biết ông bị bắt giam vô cớ ở Trại tạm giam Thủ Đức, tức tốc đến gặp
Hòa thượng Thích Minh Châu, nguyên Viện trưởng Viên Đại Học Vạn Hạnh, Sài gòn
nhờ can thiệp. Người này mang lá thư viết tay của Thầy lên trại tạm giam, vào gặp
trực tiếp trưởng trại đưa thư. Trong thư, Thầy nói ông Bùi Giáng trước đây là
giáo sư Đại học, là nhà thơ, bị tâm thần nhẹ…
Thấy nhà thơ họ Bùi chẳng có tội chi, lại thêm có thư tay của Thầy Minh Châu, trưởng trại nói với Bùi Giáng: “Ông có tội gây rối trật tự trị an, đáng lý là phải giam ông vài tháng nhưng có người can thiệp nên chúng tôi tha. Ông là nhà thơ phải không? Nếu là nhà thơ thì ông làm một bài thơ ca ngợi Bác, ca ngợi Đảng. Tui nghe lọt lổ tai thì tui thả ông ra”.
Thấy nhà thơ họ Bùi chẳng có tội chi, lại thêm có thư tay của Thầy Minh Châu, trưởng trại nói với Bùi Giáng: “Ông có tội gây rối trật tự trị an, đáng lý là phải giam ông vài tháng nhưng có người can thiệp nên chúng tôi tha. Ông là nhà thơ phải không? Nếu là nhà thơ thì ông làm một bài thơ ca ngợi Bác, ca ngợi Đảng. Tui nghe lọt lổ tai thì tui thả ông ra”.
“Tao nghe được thả ra, tao quỳ xuống liền. Nghe
làm thơ ca ngợi mới được tha, tao nói với viên Thiếu tá trưởng trại: “Chi chơ
làm thơ ca ngợi thì tui làm hết sẩy, làm mười bài một lúc cũng được. Nhưng ông
thông cảm. Từ sáng tới giờ tui chưa ăn chi cả, tui đói quá, làm thơ không được.”
Viên thiếu
tá cười cười: “Ông muốn ăn chi tui kêu
người đem cho ông ăn”.
Bùi tiên
sinh làm như người lên cơn, cằn lết trên hai đầu gối vội vàng tiến sát đến cạnh
viên thiếu tá đang đứng dạng chân, chống nạnh. Ông đưa hai tay như gọng kềm bóp
mạnh vào hạ bộ của ông thiếu tá: “Tui muốn
ăn cái này, ăn cái này”. Quá bất ngờ vì chuyện xảy ra, viên thiếu tá la lên
chói lói rồi vùng ra, đẩy Bùi Giáng ngã sóng soài trên nền xi măng, đạp thêm một
đạp. “Đồ điên. Đi. Đi cho khuất mắt”.
“Tụi bay đọc truyện Thủy Hử, thấy phường
thảo khấu Lương Sơn Bạc chưa. Ai đọc chuyện, xem phim, coi tuồng cũng nói họ là
anh hùng Lương Sơn Bạc. Tao nghĩ mấy thằng du côn du đảng mà tau gặp trên trại
tạm giam cũng là anh hùng. Tụi nó không theo lề thói đời thường, chống lại xã hội
tầm thường để dành một chỗ đứng trong xã hội, rứa là anh hùng.
Mấy
ông công an tao cho là anh hùng hơn tụi du côn du đảng. Có anh hùng hơn mới bắt
giam được tụi kia chứ.
Suy
cho cùng, tao là anh hùng nhất vì tao đã trị được thằng sếp của tụi công an.”
Bùi thi
sĩ cười ha hả nói như thế...!
Lê Duy Đoàn
Sài Gòn, 25/8/2013.
48 nhận xét:
Giai thoại thi nhân Bán Giùi khi nào cũng làm cho người đọc cười. Vậy cũng là đóng góp của ông cho đời vui.
Bác Rhum xông đất mở hàng. Chắc entry này đắt khách lắm đây! Đầu tuần vui nhiều hí! :bh
Suy cho cùng, tao là anh hùng nhất vì tao đã trị được thằng sếp của tụi công an...
Chào bạn Nguyên! Thật vui khi lần đầu gặp bạn. Đêm an lành nhé! :bh
Quả là người Anh Hùng thiệt !
[img]http://img-hcm.24hstatic.com/upload/1-2013/images/2013-01-16/1358319490-Park-Min-Ha-6.jpg[/img]
Rất vui khi bác phong sương ghé thăm và ghi cảm nhận. Nhày mới an lành nhé! :bh
Những giai thoại về Bùi Lão thi sĩ bao giờ cũng thú vị!Năm học mới nhiều vui anh nhé!
Ai noi nha tho Bui Giang dien dien , MN rat nguong mo va yeu thich tho Ong . Doc giai thoai ve Ong cuoi nhung lai cam Thay buon buon va thuong Ong the nao ay ... Chia se cung bai viet ve Ong .
Chuc Anh Thaydo trua vui nhe .
Rất vui khi Quỳnh Lý Đức ghé thăm và chia sẻ nhé! Chiều an lành! :bh
Có được sự chia sẻ của cô giáo Mai Ngân thì còn chi vui hơn hè! :D
Chiều thân tâm an lạc hí! :bh
Em vừa đọc vừa cười vui. Chuyện tình của Bùi Giáng còn độc hơn nữa phải không anh?
Đúng như rứa cô giáo CTT à. "Mẫu thân" Kim Cương kể về Bùi Giáng nhiều lắm. Các "mẫu thân" Phùng Khánh, Hà Thanh chưa thấy nói chi...:))
Đọc bài viết này mình lại nghĩ đến hình ảnh các chiến sĩ cộng sản bị tra tấn trong các nhà tù CÔN ĐẢO , PHÚ QUỐC .Cảnh tên Nguyễn Ngọc Loan bắn chết người chiến sĩ biệt động giữa tp Sài Gon . Cảnh những máy bay Mỹ đã thả hàng vạn tấn bom xuống miền Bắc giết chết không biết bao nhiêu phụ nữ và trẻ em . Cảnh máy bay Mỹ thả hàng triệu lít chất độc hủy diệt xuống đầu nhân dân VN và để lại bao di chứng đau khổ cho dân tộc ta ... Lợi dụng Bùi Dáng để nói xấu những người chiến thắng là việc làm của kẻ tiểu nhân . Tính mình ưa nói thẳng . Bạn giận mình cũng chịu . Mình biết trên blog cũng có hàng trăm người là Đảng viên Cộng sản , là cựu chiến binh , là cựu tù nhân , là con em của các gia đình mà người thân đã ngã xuống . Họ im lặng vì không thèm nói với những kẻ vong nô . Chúc bạn an lành .
Chúc anh ngày mới an lành trong trong yêu của Chúa nhân lành
Quan điểm của bác Robert, tôi tôn trọng cũng như tôn trọng những ý kiến khác. Bài của bác Lê Duy Đoàn viết một giai thoại về thi sĩ Bùi Giáng, còn nhận định, phản hồi là ý kiến cá nhân có thể đa dạng, thậm chí trái ngược nhau, không nhất thiết đơn điệu một chiều.
Chúc vui!
Chúc Minh Châu Trần ngày mới an lành! :bh
Vong nô? Hay nhỉ! Bác Phu Doan coi chừng có ngày Bác
Robert cho vô "hộp" vì đăng bài của "Nhân văn giai phẩm mới" đấy nhé?!
Có ý kiến của bạn thì comments đa dạng hơn. Giá như bạn ghi lại tên thì vui hơn ẩn danh như thế này nhỉ! :bh
[img]http://2.bp.blogspot.com/-QzYc71FGkRE/Ub2TjT2C9KI/AAAAAAAAArU/pqCkfksoHAk/s320/0da3aebd63875da435030de53eb315b6.jpg [/img]! cuối tuần rùi ...nhâm nhi vị ngọt đắng, thêm thi vị hưng phấn viết thêm nhiều bài hay nữa nhé !
Mời T.ĐỒ ra Mũi Né....Mực nướng lai rai ,ngắm mưa Thu !
[img]http://sohanews2.vcmedia.vn/2013/phuongphaptunhiengiairuousohasuckhoe310113-1359641794645.jpg[/img]
Uống rượu thì có thêm lẫu hải sản này chắc hết ý, bác Phong Sương ơi!
[img]http://i887.photobucket.com/albums/ac74/thiennhien_2009/00aR0513iKd.gif[/img]
Ờ! Ngày mới an lành nhé!
[img]https://lh6.googleusercontent.com/-LBHKJWoAFKA/UDTI1uirCkI/AAAAAAAAEhQ/y_ziGaWOfHg/s550/825373_orig.gif[/img]
Hiền Mai sang thăm, đọc thêm được một giai thoại về cố thi sĩ Bùi Giáng. Hiền Mai chỉ biết có mối tình giữa Bùi Giáng và Kim Cương, chứ còn Phùng Khánh và Hà Thanh thì chỉ mới nghe Thay Do nói lần đầu tiên đó.
Chúc Thay Do tuần mới an lành, vui khỏe, nhiều may mắn.
Mời bạn truy cập vào các đường links bên dưới để đọc những mẫu chuyện về Bùi Giáng và các vị "mẫu thân" của đại lão thi sĩ này nhé!
1/
http://www.thivien.net/viewwriting.php?ID=100
2/
http://www.vietthuc.org/2011/01/15/doi-m%E1%BA%A9u-chuy%E1%BB%87n-v%E1%BB%81-bui-giang/
3/
"Có lẽ nói mãi cũng không hết được chuyện Bùi Giáng làm thơ về những người đẹp. Cho nên ta hãy đọc mấy câu thơ mà ông “phân loại đánh giá người đẹp” trong bài Quốc sắc Việt Nam sau đây:
"Nam Phương Hoàng Hậu đẹp một cách thong dong
Kim Cương Nương Tử đẹp một cách thoải mái
Hà Thanh Công Chúa đẹp một cách cởi mở
Trí Hải Ni Cô đẹp một cách không lời"
http://www.chuakimquang.com/vn/Tu-Lieu/Nhung-Bai-Viet/Tinh-Su-Bui-Giang/
Ô, hôm nay em lại vào được nhà anh rồi nè. Cứ hôn nào anh giới thiệu một trang nào đó là em lại không biết đường nào vô nữa. Tối đầu tuần vui nhé anh!
Cô giáo "đi hoang" mà không lạc đường mới lạ hè! :D
Tối vui nhiều nhé! :bh
! Câu truyện thật hay về các nhà thơ nổi tiếng, các cụ thật vui tính hi hi, chúc anh ngày mới vui khỏe an lành nhé ! (~_~)
Chúc anh và gia đình đón trung thu thật vui và hạnh phúc
[img] http://media.tinmoi.vn/2012/09/10/3_7_1347246929_58_1347245284-trung-thu-sap-den--2-.jpg [/img]
Mùa trung thu vui nhiều nhé! :bh
Mình có link hình flash về Trung thu dễ thương lắm. Rất tiếc cấu hình blog spot chưa thấy cho phép tải trong còm, nên chỉ gửi bạn đường link thôi nhé!
http://d.violet.vn/uploads/resources/511/1514.swf
Em qua để chúc anh ngủ ngon nè!
Chúc cô giáo CTT đêm thu nhiều nhã hứng nhé!
[img]http://img.photo.yume.vn/wall/20130918/thaydo09/thumbnail/381x302/1379504602_dantranh.gif[/img]
Em qua chúc anh chơi Trung thu vui nhé! Sao khi em bấm vào nhà anh, nó ra mấy cái bài từ năm trước cơ. Em phải đi tìm tới bài này đấy.
Do bạn bè chia sẻ bài cũ lên G+ đó thôi. Chúc vui nhé! :bh
Anh ngủ ngon nhé!
Thăm anh buổi tối, chúc ngon giấc
Mình ngủ thật ngon, đánh một giấc đến sáng luôn. Chắc nhờ lời chúc của cô giáo CTT.
Sợ bà xã trách như ri thì cũng khó nói hè: "một giấc đến sáng còn gì là xuân" :))
Cuối tuần vui nhiều, cô giáo nhé! :bh
Cuối tuần vui thật nhiều bạn nhé! :bh
Những giai thoại hay và có giá trị, tuy nhiên đọc xong cs thấy buồn và chua chát vô cùng.
Chúc aPĐ cùng gia đình tối t7 an vui.
Cuộc sống vốn thế, gồm ít nhất 2 mặt tương phản : vui/buồn , hay/dở, ngọt ngào/chua chát,... nên mới đa dạng và... phức tạp... phải không bạn hí!
Chúc cuối tuần vui nhiều!
[img]http://images.yume.vn/wall/20130921/thaydo09/source/1379741740_weekend5.gif[/img]
Vào được nhà thầy rồi đây!
Chúc Thầy ngon giác nhé! Tuần mới đong đầy niềm vui!
Chúc Chu Ngọc ngủ ngon nhé!
[img]http://images.yume.vn/wall/20130915/thaydo09/source/1379259548_goodnight10.gif[/img]
Chúc anh ngày mới vui tươi - Tuần mới an lành, may mắn hạnh phúc và mọi việc thành công tốt đẹp.
CÁM ƠN BẠN NHÉ, MÌNH XIN CHÚC LẠI NHƯ THẾ! :bh
Qua thăm và đọc bài.
Ngày mới vui khoẻ bác Ngũ Hồ hí! :bh
Bùi Giáng đi bán cháo gà
Sắm đồ, quang gánh để mà đi buôn
Thêm khẩu súng nhựa tậu luôn
Dọa tên vô lại cướp nguồn sinh nhai.
Anh ơi TH sang thăm anh. Đọc tùy bút của anh TH không khỏi phì cười vì nó rất hay và hài hước anh ạ. Chúc anh một tuần mới vui vẻ.
Bài viết của ông bạn Lê Duy Đoàn, không phải của mình đâu nhé!
Chúc ngủ ngon ! I-)
Đăng nhận xét