MẸ CỦA CHÚNG TA LÀ MỘT NGÀY
Nguyễn
Đức Tùng
Mẹ của chúng ta là một ngày
Khi về nhà buổi trưa nóng nực
Anh nằm lăn ra ngủ một giấc
Trên tấm phản bóng như gương
Như một người đã làm xong bổn phận
Không nghe cột kèo kêu răng rắc
Mối mọt thời gian
Cái còn lại của một ngày
Không phải là tro bụi
Tỉnh dậy, mặt trời sắp lặn
Ánh sáng gỡ xong tấm mạng che mặt
Ra khỏi tâm hồn anh
Ngoài hiên con ong bay rì rào rì rào
Đó là một ngày
Anh có thể làm bất cứ điều gì
Đi thăm mối tình đầu
Gõ cửa phòng chị anh và hỏi
Đôi giày của em đâu?
Đó là ngày anh gặp lại
Kẻ thù xưa trong ngõ hẻm
Kẻ cướp đi của anh: nhà cửa, bạn bè, mẹ cha, tuổi trẻ
Một tên cướp đã già, lưng cong, má hóp, mắt mờ
Đi bán ve chai, rao khản giọng
Anh chửi thề một chặp
Rồi phá lên cười
Rồi lại khóc
Rồi quay mặt đi
Rồi lại cười
Đó là một ngày
Anh mở toang các cánh cửa của dòng sông
Quét sạch mạng nhện trên mặt hồ sen hồng
Nằm ngửa trước sân đình
Mơ màng nhớ người con gái
Hôn anh đánh chụt một cái
Năm 13 tuổi
Đó là ngày
Anh đứng
Ngắm một người tòng teng miệng vực
Trên đầu: con cọp, dưới chân: hang núi
Hai con chuột : trắng, đen
Sắp cắn đứt dây leo. Một ngày nước giếng trong leo lẻo
Anh về đầu làng gặp một cây đa
Thấy “con chim phượng hoàng bay qua hòn núi bạc
Con cá ngư ông móng nác ngoài khơi”
Con cá ngư ông móng nác ngoài khơi”
Trong quán hớt tóc có cây đàn ghi-ta
Và cuối xóm: một nàng thiếu nữ
Đó là một ngày
Anh đã làm xong bổn phận
Khi về nhà
Anh đi thẳng xuống bếp
Như mẹ anh vẫn còn ở đó
Anh đi thẳng tới cái chết
Hỏi thăm tin tức của người thân
Như chưa bao giờ có cuộc chiến tranh
Nguyễn
Đức Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét