BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2022

ĐƯA EM VỀ LẦN CUỐI – Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc, ca sĩ Hùng Phú trình bày


   
                                Nhà thơ Quách Như Nguyệt
 


ĐƯA EM VỀ LẦN CUỐI
 
Em về nhé, dẫu trời mưa nặng hột
Muốn giữ em, níu kéo chẳng cho về
Chiều hôm nay, ngàn đời không mai một
Đưa em về, anh gìn giữ cho em
 
Em về nhé mặc dầu anh chẳng muốn
Còn gì bằng cùng nghe tiếng mưa rơi
Mưa lớn quá, mỗi lúc mưa một lớn
Cơ hội này mấy thuở có em ơi
 
Tuổi mười bốn, em ngây thơ trong trắng
Tình yêu đầu, em ngơ ngác thương anh
Anh trưởng thành, hơn hai mươi mốt tuổi
Tuy yêu bé nhưng không là tình cuối
 
Yêu bé nhiều nhưng cố không mê muội
Bé ngoan hiền, dễ thương quá bé ơi!
Chẳng dám nói… dẫu yêu thương quá đỗi
Bé yêu à, ta ngừng lại ngay thôi!
 
Bé về nhé… dẫu trời mưa tầm tả
Sau lần này, ta tránh gặp, bé nha
Còn nhỏ quá, làm sao mà bé hiểu?
Tình cảm anh rắc rối, lắm phong ba…
 
Không muốn cột đời anh vào đời bé
Không muốn em phải khổ sở, đoạn trường
Đưa em về lần cuối, thấy đau thương!
Hiểu cho anh, sau này em sẽ hiểu...
 
                                   Quách Như Nguyệt

      

                         Nhạc: Nguyễn Tuấn
                         Thơ: Như Nguyệt
                         Ca sĩ: Hùng Phú

THĂM BẠN QUA MẠNG - Hoàng Đằng

Hình dưới đây tôi vừa xin Nguyễn Văn Trị. Tôi nghe tin bạn tôi - Đoàn Đức - không khỏe đã mấy tháng nay. Nóng lòng. Tôi muốn mặt gặp mặt bạn. Nhưng đường sá xa xôi, chuyện ấy đối với tôi bất khả. Giờ thì thấy bạn qua bức ảnh cũng cho tôi hình dung sức khỏe của bạn như thế nào rồi.


*
Tôi quen biết Đoàn Đức đúng 50 năm.
Mùa thu 1972, tại liên trại tạm cư Hòa Khánh, phục hoạt trường trung học Triệu Phong, tôi được thuyên chuyển về đó, gặp Đức là thầy dạy Anh văn chủ lực đã mấy năm.
Qua đầu hè năm 1974, Đức và tôi cùng theo chương trình khẩn hoang lập ấp vào khu Láng Gòn (xã Tân Hà, huyện Hàm Tân, tỉnh Bình Thuận), tại đây, trường Nguyễn Phúc Chu mở, chúng tôi cùng công tác ở trường này, rồi tháng 7 năm 1975, cùng nhau nhập trại, "đồng lao cộng khổ".

Thứ Tư, 17 tháng 8, 2022

HÀI KU ĐẦU - Thơ Chu Vương Miện


    


HÀI KU ĐẦU

“dừa làm tức thời”
 
Chim Việt đậu cành Nam
Ngựa Hồ hý gió Bấc
Bơ sữa ngập mặt
Ngựa chim quên hết
 
Hôm qua vợ chồng người cháu tới thăm
Xin bác cây hoa Mãn Đình Hồng
Mầu tím nhạt
Cuối tuần bác xuống thăm
Hỏi hai cháu cây hoa còn hay mất
Vợ chồng cháu nhìn lẫn nhau
Lắc đầu không biết?
 
Chết là chín suối mười thác
Nằm ngáo ngoài nhị tỳ
Nghèo xơ nghèo xác
Được choàng vào cần cổ vòng hoa lục bình
Thiên chức nhà giáo
 
Nghèo cạp đất thó mà nhai
Quyền rơm vạ đá
Thiên chức nhà văn
“xỏ lá”
 
Danh khởi văn chương trứ
Quan ưng lão bệnh hưu
So với animaux domestiques nuôi trong sân
Thua cả chó mèo?
 
Sách thiên hạ bốn bồ
Một mình Quát chiếm ba
Chả làm nên cơm cháo gì?
Thác lãng nhách
Bị một viên đội suất
Bắn cho một phát súng điểu thương
Quát tan xác
?
Phù danh và danh hão
Theo bèo cuốn phăng phăng đi
Văn bia cùng văn miếu
Chả tích sự chó gì?
 
Con cóc nằm trong hang thì còn
Rồi đứng đó một chặp
Nhẩy đi
Chả trở dìa
 
                     Chu Vương Miện

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2022

“THÁI LIÊN KHÚC” THƠ BẠCH CƯ DỊ – Đỗ Chiêu Đức




THÁI LIÊN KHÚC                                          
(Khúc Hát Hái Sen) 
   
Cũng là Thái Liên Khúc, cũng là "khúc hát hái sen", nhưng không phải của giới qúy tộc, mà là của một thôn nữ vừa đến tuổi cài trâm, được Thi Bá Bạch Cư Dị diễn tả lại một cách rất thực tế sống động sau đây:                 
    
採蓮曲                    THÁI LIÊN KHÚC           
白居易                                   Bạch Cư Dị
 
菱葉縈波荷颭風,   Lăng diệp oanh ba hà chiếm phong,
荷花深處小船通。   Hà hoa thâm xứ tiểu thuyền thông.
逢郎欲語低頭笑,   Phùng lang dục ngữ đê đầu tiếu,
碧玉搔頭落水中。   Bích ngọc tao đầu lạc thủy trung.
 

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2022

NÓI VỚI EM... – Thơ Đặng Xuân Xuyến


   
                       Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến


NÓI VỚI EM...
 
Anh chẳng dại ví em là biển
Lặn chừng nào mới chạm đáy biển khơi
Sóng tụ về lại tỏa muôn nơi
Thì tội lắm! Khổ tình ai vò võ....
 
Anh cũng chẳng ví em là gió
Mênh mang trời lãng đãng trăng sao
Gió rì rào gió quấn trên cao
Thì em hỡi! Chỉ nối dài nỗi nhớ.
 
Ừ, anh chẳng ví em là Thỏ
Là trăng non, hoa nở, ngọc ngà...
Em cứ là "nhõng nhẽo" của ngày qua
Lúc mệt mỏi cứ vịn anh mà dựa.
 
Ừ, anh hứa sẽ ngàn lần không lựa
Những thề non hẹn biển của mây trời
Câu thơ tình anh viết gửi trăm nơi
Trái tim anh chỉ mình em trú ngụ!
 
Trái tim anh chỉ mình em là đủ!
Em cứ là "nhõng nhẽo" của ngày qua!
 
          Hà Nội, sáng 08 tháng 08-2022
                ĐẶNG XUÂN XUYẾN

BÀI THƠ VỀ LỄ VU LAN – Nguyên Lạc


Nhà thơ Nguyên Lạc

Trước khi vào bài thơ, xin được ghi ra vài hàng về lễ Vu lan - mùa báo hiếu: mùa báo đáp, đền đáp công đức sinh thành dưỡng dục của người con đối với cha mẹ.
 
Theo truyền thống Phật giáo Bắc truyền, ngày rằm tháng bảy âm lịch là ngày lễ Vu Lan hằng năm, để tưởng nhớ công ơn cha mẹ và tổ tiên nói chung; tức cha mẹ của kiếp này và của các kiếp trước. Rằm tháng 7 năm nay, 2022 sẽ rơi vào thứ Sáu 12 tháng 8 dương lịch.
 

ĐƯỜNG ĐI ĐẾN PHỐ ĐẦU TUẦN – Thơ Lê Phước Sinh


   
                Nhà thơ Lê Phước Sinh

 
ĐƯỜNG ĐI ĐẾN PHỐ ĐẦU TUẦN
 
Người leo lên hè phố
Quán xá chồm ra đường
Phố phường trông dị hợm
lắc đầu, thấy mà thương.
 
Lê Phước Sinh
 
Đi qua Cầu Tham Lương, Sài gòn.

CÁI KHOÁI THỨ TƯ – Truyện ngắn của Tràm Cà Mau


Nhà văn Tràm Cà Mau

Ông Tư cùng hai người bạn thi sĩ đang uống trà, đắc ý ngâm vịnh, bỗng nghe chuông điện cửa reo và tiếng đập ầm ầm gấp gáp, tưởng như có bọn cướp sắp tấn công. Ông xanh mặt chạy lại nhìn xuyên qua ống dòm gắn trên cửa, thấy ông cụ Võ đang đập cửa và to tiếng hối:
“Mở cửa gấp, mở gấp! Mau lên”.

VỀ MỘT QUÃNG ĐỜI TRỊNH CÔNG SƠN (Kỳ 7) - Nguyễn Thanh Ty


Tác giả bài viết Nguyễn Thanh Ty
 

Chưa Có Lần Nào Hát Hay Như Thế !
 
Trong những ngày chủ nhật mưa dầm gió bấc, đất nhão, đường trơn, chúng tôi quây quần, có khi nhậu rượu đế với khô sặc của Trần văn Nghị đem từ quê miền Nam lên, có khi nhâm nhi cà phê làm một màn văn nghệ bỏ túi. Nhân vật chính vẫn là Trịnh Công Sơn. Anh đánh đàn, hát. Thỉnh thoảng có bài nào hợp với sáo thì tôi mang sáo ra phụ họa. Anh em cũng luân phiên mỗi người làm vài ba câu, một bản. Tuy nhiên, Sơn vẫn luôn được yêu cầu anh hát chính các nhạc phẩm của anh. Giọng Sơn không trong, không trầm. Một giọng đặc biệt, nhẹ, quyến rũ, truyền cảm, không hay nhưng cảm được người nghe. Anh hát những bài mới làm tại đây như "Chiều một mình qua phố", "Lời buồn thánh", "Vết lăn trầm", "Tiếng hát Dạ Lan" tức "Dấu chân địa đàng" Chúng tôi lặng người ngồi nghe. Không gian yên tĩnh. Thời gian ngừng lại. Ngoài trời mưa vẫn rì rào từng cơn. Không một tiếng vỗ tay, khi Sơn ngừng hát. Chúng tôi sợ tiếng động làm tan biến cái không khí đang quánh đặc lại bởi tiếng hát của Sơn và hồn chúng tôi thành một. Sơn nhẹ nhàng buông đàn. Đôi mắt mơ màng sau đôi kính cận.

TÂM SỰ THỜI THƠ CA NHƯ GIẺ RÁCH, THÔI QUÊN HẾT, ĐẤY CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC – Thơ Phạm Ngọc Thái


    

 
TÂM SỰ THỜI THƠ CA NHƯ GIẺ RÁCH
 
Trót đam mê rồi giấc mộng văn chương
Vào cái thời thơ ca như giẻ rách
Nhiều kẻ làm thơ, người xem lại ít
Thiên tài lạc lõng cõi trân ai
 
Bọn đầu trò thì buôn, lắm loại loai choai
Giữa đời thường thi nhân thành thất thểu
Cao niên đấy mà vẫn đành sống yểu
Hổ trong lồng cũi đó thôi !...
 
Cứ vẫy vùng gầm vang trời đất
Rồi tới ngày ta xé toạc không trung
Sẽ hiền lành về bên Phật ở Tây Thiên
Cùng các thánh mây vờn, gió hát
 
Nơi trần thế khói hương tưởng nhắc
Làm ngôi miếu bên đường như Lý Bạch xa xưa
Rêu phủ bốn mùa, vắng vẻ hoang sơ
Với non nước muôn đời không thẹn hổ
 
Thôi, sướng cũng đã nhiều dẫu còn lúc khổ
Sắp hết đời vẫn cố kiếm tiền nong
Bù cho vợ, con những năm tháng hoài trông
Rồi thanh thản ta đi vào kiếp khác
 
Sức đã kiệt, tháng năm gần hết
Trông chờ vận lộc trời ban
Đem một mảng văn?          
Mấy chục năm ròng viết lách chốn trần gian
Nhượng bớt cho đời. Thánh thần ơi phù hộ !!!
 
Xin để lại thời sau vài lời lỗ mỗ...
 
                          Bệnh viện E 20.7.2022
 

Thứ Ba, 9 tháng 8, 2022

MỘT CHÚT TÂM SỰ KHI ĐỌC THƠ NGUYỄN TUYỂN – Đặng Xuân Xuyến


Nhà thơ Nguyễn Tuyển
 
Tôi đọc thơ Nguyễn Tuyển không nhiều, cũng không thường xuyên nên hiểu về thơ của Nguyễn Tuyển không được sâu nhưng có lẽ Cha Mẹ và Quê Hương là mảng đề tài chiếm dung lượng khá lớn trong thơ anh thì phải.
 

BÀN VỀ LONG - Phiếm luận của Nguyên Lạc


Nhà thơ Nguyên Lạc

Cẩn báo:

- Chuyện hạn chế các Bà và cấm trẻ dưới 18 tuổi!
 
Vào bài:
 
Thấy các ngài vua Đại Hán thường "vỗ ngực" tự  cho mình là Long (Rồng), Nguyên Lạc tôi thử "động não", "nghiên kíu" rồi bàn về chữ Long xem sao.
 

NHÂN DANH THƠ VÀ ĐỌC PHÚC ÂM – Thơ Khaly Chàm


  
 
 
nhân danh thơ và đọc phúc âm
 
ngày nhạt nắng dung dưỡng lũ sương mù
tôi quất mạnh chiếc roi ý tưởng vào bài thơ đang treo lơ lửng
luật bằng trắc trừng mắt nhìn tôi rồi co giật ảo
điềm nhiên với quy ước đối kháng hợm hĩnh tạo rườm rối thi ca
thèm muốn được văng tục đượm mùi đặc trưng bẩn thỉu
 
những con chữ thơ có bao giờ thích đọc phúc âm
hôm nay hay ngày tháng năm qua cũng thế thôi
thật tình mà nói: tôi rất sợ chết quá chừng
dù biết tôi chưa đủ tuổi để già nua theo quy luật!
tội nghiệp, chiếc lưỡi bị cụt từ thập niên bảy mươi của thế kỷ trước
nó luôn thích nghi với đê hèn mong sao còn tồn tại
 
tự nhủ lòng hãy quỳ gối đi chứ
cảm kích văn chương nô dịch đang cào xước mặt mình
với nghi thức xưng tội có thể nhìn thấy sự lột truồng con chữ
dường như, bầy thú trong chuồng trại văn chương hiện hình những bóng ma
chúng rú cười điên dại chắc hẳn đang nghĩ chuyện mộng tưởng phi thường
tôi là ai, không cần phải biết nhưng chẳng mong thơ rơi xuống giáng cú đập mạnh lên đầu
 
                                                                              tpsaigon 8/2022
                                                                                  khaly chàm

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2022

BÓNG NÚI, ĐÓA VU LAN MÀU ĐỎ - Thơ Tịnh Bình


   
                  Nhà thơ Tịnh Bình

 
BÓNG NÚI
 
Men đường chân trời
Trông vời theo bóng núi
Giờ này
Mẹ đang ngồi nhặt hoàng hôn
Vài tia nắng quái chiều rơi vương vãi
Tiếng gà cục tác
Gió bâng quơ trên đám cỏ mần trầu
Con nơi này
Tưởng nhớ phía xa xa
 
Nhòa nghiêng bóng núi
Không thấy hoàng hôn
Không thấy dáng mẹ nữa rồi
Chật vật lời ru
Bay lên từ phía cánh đồng
Oằn cong sợi khói
Gởi tình rơm rạ về đâu?
 
Căn phòng đêm mất ngủ
Sà vào lòng khuya tĩnh mịch
Đôi mắt nhắm trân trối nhìn vào trong
Cố hình dung bóng núi
Mặc những khói sương rơi chầm chậm
Mường tượng quê hương
Vẽ những buổi chiều...
 

“THÁI LIÊN KHÚC” THƠ VƯƠNG XƯƠNG LINH – Đỗ Chiêu Đức



 
“THÁI LIÊN KHÚC” (KHÚC HÁT HÁI SEN)
        
Mùa hè nóng nực, hôm nào nhiệt độ của TP. Houston cũng lên trên 100 độ F. Cái nóng hừng hực và khô khan khiến cho người ta cảm thấy như là đang ở trong lò BBQ vậy... Xin được gởi một luồn gió mát mẻ đến với mọi người bằng Khúc hát Hái Sen sau đây...
       
 採蓮曲                       THÁI LIÊN KHÚC               
 王昌齡                        Vương Xương Linh.
 
 荷葉羅裙一色裁     Hà diệp la quần nhất sắc tài,
 芙蓉向臉兩邊開。     Phù dung hướng kiểm lưỡng biên khai.
 亂入池中看不見,     Loạn nhập trì trung khan bất kiến,
 聞歌始覺有人來。     Văn ca thủy giác hữu nhân lai!

 

BÓNG ĐÈ – Thơ Lê Phước Sinh


   
                          Nhà thơ Lê Phước Sinh

 
BÓNG ĐÈ
 
Tự dẫy dụa tự cương sình
ú ớ gắng cố trân mình ngược xuôi
Đêm bủa vây đốt chết ngày
vô minh vô vọng lấp đầy oan thiêng.
 
                                Lê Phước Sinh

CÓ MỘT CHIỀU THU – Thơ Thùy Châu


   


CÓ MỘT CHIỀU THU
 
Tôi đi gom lá Thu vàng úa
Kết lại thành thơ gởi một người
Bao nhiêu lá rụng rơi chiều ấy
Là bấy đau thương lẫn nụ cười
 
Ngày nao người về mang thương nhớ
Rót xuống đời tôi tiếng khẻ khàng
Nhưng yêu sao chỉ là gian dối
Lời cuối cho nhau đến phủ phàng.
 
 Dẫu biết rằng duyên đã lỡ làng
Cuộc tình dâu biển đã sang trang
Người đi mang cả trời thương nhớ
Có trách nhau chi cũng muộn màng
 
Chiều nay lần giở lại từng trang
Những cánh thư xưa đã úa vàng
Vàng như lá rụng chiều Thu ấy
Phủ kín hồn tôi...  lệ ứa tràn!
              
                         Thùy - Châu
                         (2/10/2020)
  

HOA PHÙ DUNG, KÀ PHÊ, GIANG CHÂU, LÁ RƠI XUỐNG ĐẤT – Thơ Chu Vương Miện


   

 
HOA PHÙ DUNG
 
hoa phù dung sớm nở tối tàn
con phù du thiêu thân
dưới ánh đèn
sống qua một đêm
cũng một sátna
vui khác chi? buồn?
 
bèo hợp bèo tan
trăng khuyết trăng tròn
mất nước rồi độc lập
đánh mãi rồi cũng bình
bình xong mà chả yên
vừa đói lại vừa rét
dẫu sao cũng một miền
ôm cái đầu mà nghĩ
nghĩ mãi rồi hóa điên
 
danh khởi văn chương trứ
quan ưng lão bệnh hưu
bên này vườn tiêu
bên kia vườn điều
ở quãng giữa
lờ lững con diều
 
tổ tiên con người là con khỉ
tổ tiên của con khỉ
là con tiều?
nói phét nói lác
nói ba xàm
như ếch kêu?
 

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2022

HÀ NỘI, DƯƠNG TƯỜNG - Nguyễn Đức Tùng

           Xin đăng lại bài này để mừng nhà thơ chín mươi tuổi 
           (4. 8. 1932- 4. 8. 2022. NĐT)
 

Ngày 6 tháng 4 năm 2007 tại Hà Nội, chúng tôi đến thăm nhà thơ Dương Tường tại nhà riêng. Dương Tường ngồi sau một chiếc bàn nhỏ và thấp chất đầy sách vở và ly tách giữa một căn phòng rộng dùng làm phòng triển lãm tranh. Tranh treo kín các tường. Chúng tôi gồm có Phạm Xuân Nguyên, Nguyễn Trọng Tạo, Du Tử Lê, Nguyễn Đức Tùng, và nhiều bạn bè văn nghệ khác, người từ Sài Gòn ra, người ở ngay Hà Nội. Trưa hôm đó Dương Tường dẫn chúng tôi đi thăm phố và ăn trưa. Chiều hôm sau, 7 tháng 4, một mình tôi quay lại địa chỉ trên theo lời hẹn.
Buổi chiều Hà Nội nhiều nắng, nhưng mát, dịu dàng. Chiếc ngõ dẫn vào nhà ông sâu, quanh co, vắng người, như ở chốn quê. Anh chị Dương Tường đón tôi ở cửa, tươi cười, thân ái.
Ngồi gần bên nhà thơ, hai người trong căn phòng rộng và im vắng, tôi có cảm giác chất nghệ sĩ trong người Dương Tường toả ra thành một với những bức tranh trên tường. Buổi chiều có vẻ siêu thực.
 

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2022

THÁNG TÁM NẮNG TRÀN – Thơ Trần Mai Ngân


   
                Nhà thơ Trần Mai Ngân


THÁNG TÁM NẮNG TRÀN
 
Chếnh choáng một cơn say
Ru lòng mình ấm lại
Tháng Tám à ơi… à
Khúc ca - khúc ca vang…
 
Mùa Thu lá thay vàng
Không buồn em không buồn
Đón mùa sang thênh thang
Áo hoa mới xênh xang
 
Em đi nắng ấm tràn
Bàn chân sao bỗng nhẹ
Mà mênh mang miên man
Tình em gửi về chàng…
 
Chếnh choáng một cơn say
Ru lòng mình ấm lại
Thôi ta đừng nghi ngại
Để em cười hồn nhiên…
 
Xin bình yên, bình yên
Mùa Thu vàng tháng Tám!
 
                 Trần Mai Ngân
 

XE BÒ NƯỚC QUÊ MÌNH - Nguyễn Dũng


                                   Ảnh: John Hansen chụp tại Phan Thiết năm 1965

Ngày đó lâu lắm rồi! Lâu thật lâu so với cái nhớ của một đứa bé như tôi nhớ về hình ảnh đã in sâu vào tiềm thức của một thời tuổi nhỏ. Buổi sáng sớm trời còn mờ sương, đường phố còn vắng tanh nơi cái thị xã nhỏ bé này. Chiếc xe bò đổ nước với tiếng bước chân đều nhịp khoan thai của chú bò vạm vỡ, chân guốc đã được đóng móng, nghe như tiếng sắt miết trên mặt đường. Róc, soạt. Róc, soạt, đều đặn buồn buồn, thêm với tiếng chuông đeo nơi cổ thỉnh thoảng lại leng keng mỗi khi chú bò rướn cổ về phía trước. Phải tinh ý lắm mới nghe ra được cùng một bước chân có đóng móng sắt, nhưng lại có đến 2 âm thanh được nghe khi chú bò đi trên phố. Soạt là tiếng bước chân trước, nghe nhẹ hơn nên có tiếng soạt, còn rốc là tiếng bước chân sau chịu sức nặng toàn thân, cùng với cái xe bò nước phía sau nên nghe vững chãi và chắc chắn, cương quyết hơn. Hình ảnh cái xe bò đi đổ nước ngọt lúc còn khuya của ngày ấy cứ mãi trong lòng tôi.