BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Tư, 30 tháng 8, 2023

RẰM THÁNG BẢY – Phiếm luận của Đỗ Chiêu Đức


 TRUNG NGUYÊN TIẾT
       
 Từ đời thượng cổ, Rằm Tháng Bảy là ngày Lễ Tế Tổ 祭祖節, cúng tế ông bà vì đã bắt đầu mùa thu hoạch; Và vì tháng bảy là tháng bắt đầu cho giữa năm về sau nên được gọi là TRUNG NGUYÊN TIẾT 中元節; Ta gọi là Tiết Trung Nguyên. Theo thuyết TAM NGUYÊN 三元 của Đạo Giáo bắt nguồn từ đời Đông Hán là: Thiên quan thượng nguyên tứ phước, Địa quan trung nguyên xá tội, Thủy quan hạ nguyên giải ách 天官上元賜福,地官中元赦罪,水官下元解厄.
Có nghĩa: 
Thượng Nguyên (Rằm tháng giêng) tế các quan trên trời nhờ ban phước lộc; Trung Nguyên (Rằm tháng bảy) tế các quan dưới đất mong được xá tội; Hạ Nguyên (Rằm tháng mười) tế các quan dưới nước cầu xin giải hết mọi tai ách. Sau đời Hán khi Phật giáo đã du nhập và được tryền bá rộng rãi trong dân gian rồi, thì gọi ngày Rằm Tháng Bảy là ngày VU LAN BỒN TIẾT 盂蘭盆節, ta gọi là ngày Lễ Vu Lan, ngày xá tội vong nhân là tha tội cho người chết, nên mới có tục lệ cúng Cô hồn Ngạ qủy 孤魂餓鬼, là các hồn phách cô đơn và những con ma đói.
Theo Kinh Chu Dịch, thì số 7 là con số của biến hóa phục sinh:

"Phản phúc kỳ đạo, thất nhựt lai phục, thiên hành dã" 
反覆其道,七日來複,天行也。

Có nghĩa:
Cái đạo ngược xuôi tuần hoàn, trong bảy ngày sẽ trở lại, đó là vận hành của trời.

THU RIÊNG DÀNH..., HOA CỎ MÙA THU – Thơ Tịnh Bình


 
                           Nhà thơ Tịnh Bình


THU RIÊNG DÀNH...
 
Chưa kịp ủ lá sen
Nồng nàn hương cốm mới
Chưa vàng ươm hoa cúc
Mặc bướm về lả lơi
 
Xanh vòm trời ngăn ngắt
Tiếng chim rơi khẽ khàng
Chút heo may se sẽ
Ao thu chao lá vàng
 
Giấu gì trong giậu vắng
Chùm hoa biếc bâng khuâng
Thêm ngại ngần sắc nắng
Như nửa xa nửa gần
 
Chợt mùa về gọi cửa
Rơi rớt cơn mê dài
Đóa vàng hình hoa cúc
Thu riêng dành tặng ai...
 

Thứ Hai, 28 tháng 8, 2023

TÌNH NGHĨA, TRÀ RƯỢU THƠ, TỪ KHI CÓ LOÀI NGƯỜI... - Thơ Chu Vương Miện


 


TÌNH NGHĨA
 
chim xa rừng thương cây nhớ cội
người xa người quá vôị người ơi?
chẳng thà Ngô Việt đôi nơi
trách nhau chi nữa toàn lờì xã giao
bậu một thuả qua Lào sang Thái
ta một thời đèo ải trú quân
hai ta sao cứ phong trần
phong đầy chướng khí, trần thì trần thân
50 năm một vầng cổ độ
cơm xứ người bến cộ tiếc thay?
trầu thì cả xứ trầu cay
mồm đâu há nổi nói này nói kia?
rồi ta bậu mình chia đường nốt
bậu cứ đi còn một ta chờ
thế rồi rụi trọn giấc mơ
lại thêm chim Việt ngựa Hồ giống nhau?
ngày xưa ngóng giang đầu xót ruột
ngày nay giờ lạnh buốt cầu treo
lạc nhau từ thủa đông triều
giờ đây chợ cột còn đeo chiền chiền
bậu chắc là Giáng Tiên bị đọa
xuống cõi trần xa cả phồn hoa
ra đi từ trẻ đến già
tha hương cầu thực 63 tới giờ
nam kha à laị giấc mơ?
 

Chủ Nhật, 27 tháng 8, 2023

NHÂN VẬT Z.28 TRONG TRUYỆN GIÁN ĐIỆP CỦA NHÀ VĂN NGƯỜI THỨ TÁM - Hoài Nguyễn



Năm học lớp đệ Ngũ, thầy Hưng dạy môn Địa, một hôm trong giờ dạy, mới hơn gần nửa thời gian của bài giảng, thầy nổi hứng hỏi cả lớp “Các em có biết Z. 28 không?”. Cả lớp trố mắt và cũng chẳng hiểu thầy hỏi có ý gì nên cùng nhao nhao: “Không ạ!”. Thầy cười cười: “Trai trẻ như các em mà không biết Z. 28 thì xoàng quá! Này nhé Z. 28 là bí danh của điệp viên hành động Tống Văn Bình đấy! Các em muốn nghe tôi kể chuyện điệp viên Z 28 này không?”. Thế là cả lớp đồng loạt hưởng ứng “Muốn …Thầy … Thầy kể Z. 28 đi thầy …”.
 

TÔI ĐI BỤI ĐỜI - Chu Tất Tiến



Hồi đó, Mẹ tôi làm ăn thất bại, bị lừa mất hết vốn, nên thành “Tặc Dăng Nổi giận”, cứ mắng la lũ chúng tôi hoài làm các anh chị tôi từ từ chuồn hết. Anh Cả thì đang phục vụ Quân Đội, không nói làm gì. Chị Hai lấy chồng, nên ở tít Chợ Lớn. Anh Ba tôi biến đi làm giám thị công trường ở Đà Nẵng. Chị Năm thì kiếm việc làm thư ký ở Qui Nhơn. Riêng Chị Tư tôi lẳng lặng trốn đi tu làm Mẹ tôi giận nhất. Bà đoán chừng là có vị linh mục nào quyến rủ, nên lặn lội đi khắp các xứ đạo Biên Hòa, Hố Nai, Gia Kiệm, Long Khánh… mà Mẹ tôi quen biết từ lâu để kiếm, nhưng không ai nói. Mẹ tôi phờ phạc cả người, đi về, không nói không rằng, kiếm cớ đánh tôi. Mẹ quát:“Ai cho mày vẽ Ma vẽ quỷ thế hả, thằng ranh con kia?” Tôi có vẽ ma quỷ gì đâu, lợi dụng Mẹ đi vắng, nên vẽ nàng tiên Brigitte Bardot ở trần, tóc vàng bay che nửa ngực, mắt liếc đa tình; vẽ nàng Sophia Loren có hai quả bưởi to đùng, nàng Marilyn Monroe vừa sở hữu bưởi Biên Hòa vừa làm chủ bộ mông thật cong, giống mông ngựa… Ngoài mấy người đẹp khoe của này, tôi cũng vẽ Audrey Hepburn gầy nhom, không có ngực nghẽo gì, chỉ có đôi mắt phù thủy, nhìn thấu tim thiên hạ. Thế mà Mẹ tôi đánh tôi bất tỉnh luôn. Nhưng mà thật ra, tôi chẳng thấy đau thịt, mà đau lòng. Bao công lao ngồi gò lưng, cầm những cục Pastel vẽ từng ly từng tý với hết tâm hồn mình, mà rồi Mẹ tôi tống hết vào bếp lửa. Nhìn ngọn lửa thiêu từ từ những bức tranh vẽ trên các tờ giấy Croquis, tim tôi nhỏ máu ròng ròng. Thật sự, tôi không có máu dê đâu, tôi nhìn ngực nghẽo phụ nữ như nhìn ngực đàn ông vậy thôi, nhưng chỉ có sắc đẹp kinh người, cặp mắt lẳng lơ, thăm thẳm làm tôi mê man. Chỉ có ngày đầu đi học vẽ tại Lớp Hội Họa Thế Hệ đường Phan Thanh Giản, tôi mới cứng cả người vì thân hình phụ nữ. Mới đóng tiền (chị tôi cho) học xong, Thầy dẫn tôi vào trong, cho mượn cái giá vẽ, đưa cho tôi cây bút chì, giấy vẽ và bảo tôi chờ người mẫu. Chừng vài phút sau, một cô thiếu nữ mặc áo dài trắng bước vào, lẳng lặng tiến lên bục, rồi…từ từ bấm nút bấm, cởi tung áo ngoài ra, rồi với tay ra sau, móc cóc xê bỏ sang bên cạnh, sau đó thì tụt quần ngoài, quần trong ra, đoạn ngồi banh cà-na trên ghế, hai tay để lên đùi, nhìn xa xăm. Thằng bé mới lớn, tuổi xuân phơi phới mà trông thấy người đẹp trần như nhộng, thì các bắp thịt cứng ngắc, mắt hoa lên, tay cầm bút chì thật chặt, chết dí, không cử động được. Ông Thầy tiến lại, gõ “cóc” lên đầu, cười: “Mới thấy lần đầu hả? Đứng đực ra đấy làm gì? Vẽ đi!” Rồi ông lấy bút chì, giang thẳng tay ra, cầm bút chỉ dựng đứng lên, nheo mắt nhìn theo cây bút, giảng cho tôi: “Này nhé, em lấy chuẩn từ đầu xuống cổ là một đốt ngón tay, từ cổ xuống đầu vú một đốt nữa, từ vú tới rốn một nữa, từ rốn xuống ngã ba chưa tới môt đốt,  từ mông xuống đùi…” Ông cứ nói thao thao mà không để ý đến hồn tôi đang phiêu lưu trong một tâm thức tê dại… Rồi ngày trôi qua, tôi đã quen nhìn thiếu nữ ở trần, và vẽ liên miên, và chỉ lựa người đẹp xi-la-ma mà vẽ, vì biết Mẹ ghét thứ này, nên vẽ xong thì dấu ở nhà bạn. Không ngờ thằng bạn xấu, nó chôm luôn vài bức rồi đem cho bồ. Tôi tức mình, mang về nhà dấu dưới chiếu nằm. Đến khi Mẹ đi vắng, mới lôi ra trưng. Ai ngờ Mẹ về bất ngờ.. thế là đau cả mông, cả tim, cả đầu. Đau nhất là không được đi học vẽ nữa. Giá Mẹ đừng cấm thì có thể giờ này thành đệ tử của Van Gót, Van Ghét gì đó.
 

Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2023

CHỈ LÀ... NGẠI... DỤ... NGƯỜI VỀ - Chùm thơ Đặng Xuân Xuyến


  


CHỈ LÀ...
(tặng chị Nguyễn Thị Ngọc Diệp)
 
Chị ngồi để tám gió khuya
Để ve vuốt ánh trăng lòa xòa buông
Chị nào đợi vọng tiếng chuông
Chỉ mong một chút gió cuồng lạc đêm.
 
Cơi trầu chị bỏ, chả têm
Khát chi duyên hẩm, phiền thêm, báu gì...
 
Làng Tám, trưa 03 tháng 12-2022
 
 
NGẠI...
 
Có người rủ ngủ thử đêm
Mà e lạc trận gió thềm lả lơi
Mấy lần định giả ghé chơi
Lại lo sớm nắng làm vơi gió thềm
 
Đã buồn
còn ghẹo buồn thêm
Có người
rủ rỉ
mấy đêm
cứ chờ...
 
Hà Nội, 25 tháng 8-2023

 
DỤ...
 
Trời hè nắng rõ chang chang
Dụ nhau mơ chút điệu đàng góc quê
Dụ mùi búi cỏ triền đê
Dụ hương lá sả vân vê gió lùa...
 
Hà Nội, trưa 26 tháng 6-2022

 
NGƯỜI VỀ...
(viết cho G)
 
Người về vạch lá tìm sâu
Ta ngồi hong giọt giọt rầu rầu rơi
 
Người về dụ nắng rong chơi
Ta ngồi hun lụi cả trời gió mưa
 
Người về phá nhịp đò đưa
Ta ngồi vét tiếng nhặt thưa chợ đời
 
Hà Nội, 19 tháng 5-2022
Đặng Xuân Xuyến
 

MẮT THIÊN DI – Thơ Tịnh Bình


   
                  Nhà thơ Tịnh Bình


MẮT THIÊN DI
 
Những buổi sáng tôi ngồi đợi
Quen thuộc hạt sương vương
Trên thảm cỏ cũ
Dấu tích một bước chân
 
Phía hoàng hôn chói đỏ
Tôi vẫn thường mường tượng
Những đôi cánh thiên di bay mê mải
Có thể nào chúng đang thực hiện cuộc di cư khỏi hệ mặt trời?
 
Trong âm vang sâu kín
Đám ngôn ngữ réo gọi nhau loạn xạ
Mở ra tầng tầng tiềm thức
Những liên kết không theo thứ lớp
Trò chơi của huyễn ảnh
Dựng lên vở kịch cuộc người
 
Đôi khi thèm một sự ra đi
Kết thúc một vở tuồng bỏ lửng
Ngày mai và ngày kia
Nhòa dấu vết những mặt người vô tích
 
Cần một điểm dừng ngưng cuộc tái sinh
Ta hèn nhát trước một thế giới đầy bất an nghi ngại
Những bình minh và hoàng hôn ở lại
Mắt thiên di rơi ngấn lệ buồn...
 
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)

ĐẤT CÁT MIỀN TÂY, "CẠN TÀU RÁO MÁNG" – Thơ Lê Phước Sinh


   
                     Kè tạm tại Cà Mau - Ảnh: camau.gov.vn


ĐẤT CÁT MIỀN TÂY, 
"CẠN TÀU RÁO MÁNG" ?!
 
Đào sâu Nạo đáy
đến mức cạn trơ
Sông, Kênh nham nhở,
chẳng phân bụi bờ.(*)
 
Một vùng Châu thổ
nước ngọt, phù sa
bây chừ con cá
vùng vẫy phá ra.
 
Vắt Đất thành Cát,
nát phá vùng quê
như con gái lở
thượng tới hạ nguồn.
 
Một bàn chân đẹp
lún dưới sình bùn,
làm sao kéo được,
Triêng Lúa chổng nghiêng.
 
Miền Tây miền Tây,
giọng hò vọng lại...
 
Lê Phước Sinh
 
***
(*) Đầu tháng 08, Thủ Tướng Phạm Minh Chính vừa đi cùng đoàn khảo sát Đồng bằng Miền Tây về vấn đề đất cát xói lở.

NHỮNG TƯ TƯỞNG NGHỆ THUẬT CỦA VĂN CAO - Xuân Diệu


         
 
Mặt trận tư tưởng, tinh thần, mặt trận văn hoá văn nghệ quả thật là xung yếu, tinh tế! Những tư tưởng Nhân văn-Giai phẩm luồn lách như chạch; không phải lúc nào nó cũng lộ liễu như trộn trấu, cát vào gạo cơm ta ăn, khiến ta biết ngay; mà có khi nó giấu tay rỏ thuốc độc vào những chai thuốc dán nhãn hiệu là "bổ". Văn Cao vào hạng có bàn tay bọc nhung như thế. Sự giả dối đã thành bản chất của Văn Cao, nên những cái lạc hậu, thoái hoá của Văn Cao cứ nghiễm nhiên mặc áo chân lý và tiến bộ. Cũng là một thứ văn thơ "giật gân", giật gân đến một độ rất nguy hiểm; thà cứ như cái thùng sắt tây Lê Đạt, thà cứ ngổ ngáo cao bồi như Trần Dần: dễ thấy; đằng này cứ như triết gia ban phát đạo lý nghìn đời; người nào đã biết thế nào là chân lý chân chính, đọc một số thơ và những bài văn, tựa của Văn Cao, có thể tức tối đến đau óc, bởi cái giả dối ở đây nó chằng chịt thật là khó gỡ, nó đã thành máu thịt của Văn Cao, nó nói cứ như thánh, và còn biết nhoẻn miệng cười duyên nữa!
 

Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2023

PHỤC VIÊN (VỀ VƯỜN) – Phụ lục “Đồ Long nữ tử” – Chu Vương Miện



Trong lán trại của Minh Giáo an toạ trong khu rừng phía sau của Thiếu Lâm Tự  giáo chủ Trương Vô Kỵ ngồi chủ trì đại cuộc, bên cạnh là Triệu Mẫn quận chúa có hai vị Tiêu Dao nhị tiên [tức hai vị sứ giả Dương Tiêu và Phạm Dao], Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu, cùng nhị sư bá Dư Liên Châu phái Võ Đang, cuộc họp nội bộ này dùng tiếng Mông Cổ là chính, để khỏi lọt bí mật ra ngoài tiếng Háng chỉ là phụ. Nói là cuộc họp, nhưng thực ra là một cuộc phân công phân nhiệm cắt đặt hậu sự của giáo chủ Minh Giáo mà thôi, và người [nhân tuyển] được chỉ định chức phận cũng chỉ chấp hành nghiêm chỉnh phục mệnh. Giáo chủ Trương Vô Kỵ phân bổ nói:
- Sự đời đến và đi là một con đường thẳng, cục phân bò hay Kim Mao Sư Vương Ta Tốn thì cũng không khác chi nhau! Bát cơm hay bát cứt giá trị tương đương, bát cơm dùng cho con người, bát cứt dùng cho con chó, đếu là chất bồ dưỡng tương đương, chẳng qua thời gian chuyển hoá trước và sau mà thôi, thì cái chuyện đến và đi nó cũng vậy. Cuộc đơì vốn bất thường vô thường, nay vầy mai khác. Vậy trong lúc còn bình thường thư giãn, bổn giáo chủ xin được phân công phân nhiệm những nhiệm vụ trong bổn giáo vào những ngày sắp tới, kính mong những vị đại hiệp cao cấp hộ giáo một lòng đáp ứng nhiệt tình ủng hộ cho. Nay đề cử tả sứ Dương Tiêu là giáo chủ Minh Giáo đời thứ ba mươi lăm, hữu sứ Phạm Dao là phó giáo chủ, có nhiệm vụ phụ tá cho giáo chủ xử lý công việc hoàng dương bổn giáo. Các vị còn lại mỗi vị thăng lên một cấp. Riêng bổn tọa thì xin được cáo lão hồi hưu, nhiệm vụ đến đây cũng tạm như “đại công cáo thành”. 

Thứ Năm, 24 tháng 8, 2023

MẤT – Thơ Trần Mai Ngân





MẤT
 
Tạ ơn đời khốn khó
Đưa ta lại gần nhau
Tạ ơn đời chiêm bao
Một cuộc tình xanh xao
 
Tháng Tám có qua mau
Rủ đi mùa đã cũ
Dắt tay nhau đọa đày
Qua vũng lầy cơn say
 
Tạ ơn đời chẳng hay
Người rời như giấc mộng
Tôi học bài sắc không
Nhưng đau nhói trong lòng...
 
Không quen được mất người
Tôi học cười, học khóc
Tạ ơn đời mưa móc
Ta chẳng còn của nhau!
 
Trần Mai Ngân

Thứ Tư, 23 tháng 8, 2023

CHÙM THƠ "CÒN NGÂU" CỦA ÁI NHÂN


   
                             Nhà thơ Ái Nhân


“Ngàn năm khóc một mối tình
Hạt ngâu rơi lõm mái đình thờ yêu” – AN

 
CÒN NGÂU
 
Nỗi buồn mọc đứng như cây
Trải tình yêu giữa trang phây khoe người
Hồn nhiên khi khóc lúc cười
Chang chang nắng bỗng bời bời trở mưa
 
Mắt người sắc tựa dao cưa
Liếc ngang một cái dư thừa nỗi đau
Gót hồng giẫm nát hồn nhau
Lời thương dạo trước… còn ngâu đến giờ
 
 
MONG NGÂU
 
Suốt tuần nồng nực tả tơi
Đêm mưa cỏ lại bời bời mọc xanh
Nạ dòng thức giấc mong manh
Xa xôi vạn dặm ai dành cho ai?
 
Sân đình vắng bóng trúc mai
Hằng đêm nỗi nhớ thêm dài mộng mơ
Mưa về đẫm ướt trang thơ
Ngoài kia ếch nhái lên bờ gọi nhau
 
Ơi Trời có thấu niềm đau
Sao không Ngâu sớm cho nhau… khỏi chờ
 

ĐỌC LẠI Ý THỨC MỚI TRONG VĂN NGHỆ VÀ TRIẾT HỌC CỦA PHẠM CÔNG THIỆN (4) - Nguyên Lạc


Phạm Công Thiện

Những điều Phạm Công Thiện đã viết:

Mặc dù trần gian này đầy đau khổ, nhưng trần gian này vẫn luôn luôn là một trần gian tươi đẹp. Nếu sự đau khổ không còn ở trần gian này thì trần gian không còn tươi đẹp nữa. Thế giới này phải được thoát thai trong sự đau khổ để làm trần gian này trở thành một toàn thể (une totalité). Trần gian này, cuộc đời này, sự sống này là một cái gì trọn vẹn mà chúng ta không bao giờ nhìn thấy đủ hết tầm vóc. Bất cứ một hệ thống triết lý nào, bất cứ một ý thức hệ nào, bất cứ một chính trị nào cũng thất bại…
– Con người ấy phải là một đám mây trắng lênh đênh trên trời, bềnh bồng trong sự sống không vô hạn, bay trên những ti tiện và cao siêu của nhân thế. Bay trên tất cả những chiều hướng xung khắc đối chọi nhau của cuộc đời. Đám mây trắng phiêu bạt ấy không thuộc về một bầu trời nào, không thuộc về một lũng đồi nào, không thuộc một giải đất nào, không thuộc về một đại dương nào; đám mây trắng ấy không thuộc về riêng một cái gì và đám mây trắng ấy thuộc về tất cả. Con người hãy ngước nhìn mây trắng, con người không cần phải thuộc về đâu cả, không cần phải thuộc một nhóm nào, một đảng phái nào, một tôn giáo nào hoặc một chủ nghĩa nào…
(Ý thức mới trong văn nghệ và triết học – Ý thức sinh tồn – Phạm Công Thiện)
 

Thứ Hai, 21 tháng 8, 2023

TÌNH THU YẾU ĐUỐI - Nhạc Khê Kinh Kha, Ý Lan Trình Bày

        
  

     

TÌNH THU YẾU ĐUỐI
 
trời vào thu em ơi
quanh đây đầy lá úa
tình buồn theo mưa rơi
lòng sầu đầy thương nhớ
trong sương mờ
anh đợi chờ
đợi tình em mong manh
thương em bờ tóc ngắn
từng mùa thu không em
từng ngày từng tiếc nuối
trong tim này
thu chết em ơi
một mùa thu chưa say
một đời chưa quen hơi
tình nồng sao phôi phai
để hồn thu yếu đuối
từng mùa thu xa em
tim đau bao nỗi niềm
từng ngày ta yêu em
một đời đêm tối vây quanh
tình mùa thu không em
không em cười trong nắng
một mình anh bâng khuâng
nhặt từng giọt nắng ấm
anh ngỡ rằng
môi em nồng
từng mùa thu xa em
xa bao tình yêu mến
thèm bờ môi em ngoan
lòng này còn hoang vắng
ôm lá vàng
anh khóc tình em
 
Khê Kinh Kha 

 

NƯỚC ĐỔ ĐẦU VỊT, THƠ “NỤC BÁT” – Thơ Chu Vương Miện


  

 
NƯỚC ĐỔ ĐẦU VỊT
 
Nước chẩy lá môn
Cơm đường cháo chợ
Nước chẩy đá mòn
Một khối tình lớn
Dăm khối tình con
Hết vuông lại tròn
Hết tròn lại méo
Tinh như kẹo kéo
Càng kéo càng dài
Càng nhai càng ngọt
Con chim đang hót
Con bướm đang bay
Ta lạc chốn này
100 hoa đua nở
Muôn hồng ngàn tía
 

THÁNG TÁM MÙA TRĂNG – Tùy bút của Trần Mai Ngân



Tháng Tám mùa trăng
Tôi mang tuổi của mình đi ngược dòng phố thị, rời chốn xôn xao để đến nơi bình yên lặng lẽ.
Ở đây sẽ lãng quên những không vui, những tổn thương. Lãng quên cả những lo âu đã theo tôi bao năm tháng qua, nhuộm trắng bờ tóc xanh...
Ở đây là những lãng quên giận hờn, phiền muộn mà có khi người vô tình hay cố ý đã chuốc vào nhau.
Lãng quên hết đi và mỉm cười độ lượng. Độ lượng với người và với cả chính ta.
Hãy tha thứ cho người, tha thứ cho cả trái tim ta để được trọn vẹn an vui. Lần cuối.
Tháng Tám của mùa trăng...
Tôi mang tuổi của mình về phố biển. Để nhớ điều đẹp đẽ nhất của tình yêu đã đi qua và tôi mỉm cười.
Tôi cũng có những ngày tuyệt đẹp hạnh phúc.
Trở về phố biển chẳng để làm gì, chỉ là ngồi lặng im và lắng nghe tiếng sóng.
Tiếng sóng hôm nay rất khẽ, rất nhẹ nếu không đủ yêu thương, không đủ quan tâm thì bạn chẳng thể nào nghe thấy được... Tiếng sóng ấy có khi reo vui và có khi cũng buồn như tiếng thở dài, đôi khi còn là tiếng khóc. Và bờ cát thì cứ vô tình trôi… tan theo con sóng…
Tháng Tám mùa trăng...
Tôi mang tuổi của mình thả lên trời và thành mây bay đi.
Không nhớ, không quên nữa! Vì mây chỉ vô tình lang thang bay ngang qua bầu trời không dừng lại và cũng chẳng biết về đâu. Trách chi nhau.
Tuổi tôi giờ như mây trời bay, bay đi trong lãng quên.
Tháng Tám mùa trăng tôi mang tuổi tôi ngược dòng phố thị, rời chốn xôn xao và quên lãng!
                                 
                                                                                   Trần Mai Ngân
                          
Cho tháng Tám của tôi.
KỈ NIỆM chuyến du lịch vui không tính trước. 18-8-2023 đến 20-8-2023

Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2023

THU – Thơ Phan Quỳ


  


THU
 
Ơi thu nắng nhẹ hạt vàng,
Bay trong mùa nhớ trong ngàn hương yêu.
Ngập ngừng muôn vẻ yêu kiều
Bước về thật khẽ trong chiều thướt tha.
Mộng buồn theo mỗi thu xa,
Dặm dài con chữ, mặn mà ai hay.
Liễu tơ rủ xuống hồn say,
Bóng in đáy nước, tháng ngày lao xao.
Thẹn thùng một vạt trời cao.
Nửa như dừng lại, nửa vào mây xanh.
Lặng nhìn bao cuộc yến anh
Gió trăng về bến, an lành hoan ca.
Đời tươi như vẻ hoa trà
Người xinh như mộng, lụa là thanh tân
Giật mình tỉnh giấc xa gần
Mưa bay đầy ngõ, ngại ngần tóc mây.
Người say, ừ nhỉ người say.
Từ mùa thu cũ đến nay chưa về.
 
Phan Quỳ

THU NĂM NAY LẠ THẾ - Thơ Đặng Xuân Xuyến


 

 
THU NĂM NAY LẠ THẾ
 
Thu năm nay lạ thế
Heo may vàng ngõ quê
Đêm cựa mình tiếng dế
Xới vang cả góc trời.
 
Ồ rúc rích ai cười
Rộn ngõ quê đến lạ
Mà như là trong lá
Thì thầm lời triền đê.
 
Ai hát khúc tình quê
Dặt dìu câu giã bạn
Kìa hàng cây xòe tán
Vươn cao nhiều hơn xưa
 
Chợt nghe khúc đò đưa
Giữa đồng quê bát ngát
Lúa se mình mẩy hạt
Nắng suộm vàng rẻo đê
 
Thu năm nay lạ thế
Heo may vàng ngõ quê
Đêm cựa mình tiếng dế
Thì thầm lời triền đê!
 
Làng Tăm, 16 tháng 8-2023
       Đặng Xuân Xuyến