BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 17 tháng 3, 2025

"XẠ THU" NGHĨA LÀ GÌ ? -Vương Trung Hiếu



Hiện nay trên các trang mạng xã hội rộ lên từ "xạ thu", nhiều người thắc mắc không hiểu từ này nghĩa là gì, có nguồn gốc từ đâu.
 
Xạ thu là từ mà sư Minh Tuệ đã nói trên đường đi khất thực ở Thái Lan, một từ thường được hiểu là "lành thay, tốt thay". Có khả năng xạ thu là âm Việt hóa của từ สาธุ (saaR thooH) trong tiếng Thái Lan, một từ mà người Thái phát âm là sà thú, có nguồn gốc từ tiếng Pali: sādhu.
 
Sādhu là thuật ngữ Phật giáo, có nghĩa phổ biến là "tốt, đức hạnh" hoặc tương tự như tiếng "Amen" trong các tôn giáo Abraham (các tôn giáo độc thần thờ Thượng đế với 3 nhánh lớn nhất là Do Thái giáo, Thiên Chúa giáo và Hồi giáo) hay tiếng "Svaha" (Sanskrit: स्वाहा)) mang ý nghĩa là vui mừng trong các câu chú Phật giáo, lẫn trong các nghi thức "lửa" (yajnas) xuất phát từ kinh Veda.
 

...VÀ EM À ANH BIẾT EM NHỚ ANH MƯA BAY – Thơ Trần Vấn Lệ



Người mù đi qua đường, đi được nhờ thói quen?
Tại sao cây trụ đèn vẫn đứng yên một chỗ?
 
Không có ai đứng ngó cây trụ đèn hỏi han.
Ánh sáng bóng đèn vàng chiếu vào đêm im lặng!
 
Ánh sáng đèn là nắng ban ngày không có mưa...
Ánh đèn sẽ mờ mờ khi người mù cứ bước!
 
Mưa là những giọt nước ở đâu rơi xuống đường?
Nếu nhẹ, nước là sương vương vương trời mờ ảo...
 
Tôi nhớ sao tà áo ai đó bay đêm trăng.
Sương thành những dấu ngang nối câu thơ tưởng tượng...
 
Gió mạnh lên sẽ cuốn tà áo bay lên trời,
thành một áng mây trôi... về đâu, tôi chẳng biết!
 
Người mù đi, đi miết, rồi cũng tới bến bờ,
cô đơn từng câu thơ vó ngựa giòn biên ải...
 
Thời xưa tôi không lại trả tôi lại tuổi đời,
có lẽ vì mưa rơi, mây trôi và sương tản?
 
Trụ đèn có ánh sáng như rét rừng vàng da!
Quả thật tôi thiết tha nhớ áo vàng núi, dạ...
 
Cỏ vàng từng thảm lá cuối trời âm hay dương?
Người mù đi qua đường không mơ màng, ai biết?
 
*
 
Không chế độ nào duyệt những bài thơ rất thơ,
hãy để cho gió đùa bay về đâu cũng kệ...
 
Ngày sau nhờ được thế còn thấy thơ ngày xưa...
còn thấy áo dài tơ dệt vàng đêm Thu Nguyệt!
 
... và, em à, anh biết
Em Nhớ Anh Mưa Bay...
 
                                                      Trần Vấn Lệ

"TAM DƯƠNG NGHÊNH PHÚC", TRANH DÂN GIAN ĐÔNG HỒ - Ung Chu

Chuyên mục nhằm thuyết minh các kí tự Hán và Nôm trên các tác phẩm tranh dân gian Việt Nam, giúp người Việt Nam hiện đại cảm thụ rõ hơn nội dung các bức tranh này. Tranh dân gian là các di sản Hán - Nôm có giá trị, có sức sống bền bỉ và độ tiếp cận rộng rãi trong dân chúng.


Phân tích một bức tranh Đông Hồ do Nghệ nhân Ưu tú Nguyễn Hữu Quả sáng tác, tên là "Tam dương nghênh phúc". Chữ trên tranh đọc từ phải qua trái.
 
Về tính biểu tượng, người Trung Hoa và người Việt dùng các con vật và cây cối hoa lá có tên Hán ngữ gần giống với các chữ Hán mang ý nghĩa tốt đẹp. Chẳng hạn:
- dương : dê, thay thế cho "dương" trong âm dương
- bức / phúc : dơi, thay thế cho "phúc"
- lộc 鹿: hươu nai, thay thế cho "lộc" 祿 /
- thái : rau cải, phát âm trong tiếng Hoa gần giống chữ "tài" nghĩa là tiền của
- ngư : cá, phát âm trong tiếng Hoa giống chữ "dư" nghĩa là dư dả
- kê : gà, phát âm theo tiếng Quan thoại của người Trung Hoa gần giống chữ "cát / kiết" nghĩa là việc tốt lành, cát tường, kiết tường.

NGUYỄN THỊ HOÀNG VỚI HAI MỐI TÌNH "VÒNG TAY HỌC TRÒ" - Lê Bút



Nguyễn Thị Hoàng sinh năm 1939, tại Huế. Học trung học Đệ Nhất Cấp ở trường Ðồng Khánh, Huế. Năm 1957 gia đình chuyển vào Nha Trang, học trường trung học Võ Tánh Nha Trang. Năm học lớp Đệ Nhị xảy ra mối tình với nhà văn, nhà giáo Cung Giũ Nguyên, lớn hơn ba mươi tuổi. Hậu quả sinh con gái đặt tên Cung Giũ Nguyên Hoàng, chuyển cho bà Nguyên nuôi vì bà không có con.
Gia đình kiện ông Nguyên tội dụ dỗ gái vị thành niên. Trước toà, Nguyễn Thị Hoàng đứng ra nhận trách nhiệm: “không hề bị dụ dỗ”, vị giáo sư được trắng án. Vụ án nầy xôn xao dư luận ở Nha Trang và báo chí ở Sài Gòn khai thác tối đa mối tình thầy trò, tuổi tác so le!

CÓ LẼ ANH YÊU EM - Nhạc Khê Kinh Kha, Hoàng Quân trình bày


   

Có lẽ mây trời mượn tóc em
Nên mây từng cánh rũ sợi mềm
Lang thang chiều vắng nhìn mây xõa
Để nhớ nhung nhiều mái tóc đen
 
Có lẽ nắng vàng mượn môi em
Nên nắng chiều nay quá ửng hồng
Miên man ôm nắng vào tay ấm
Anh hốt nắng vàng ngỡ môi thơm
 
Có lẽ sao trời mượn mắt em
Nên sao rực sáng giữa đêm trường
Đêm đêm ngồi ngắm ngàn sao sáng
Để cố đi tìm ánh mắt trong
 
Có lẽ lan tình mượn hương em
Nên cánh quỳnh lan ngát hương nồng
Bao đêm mơ ước cùng hoa nở
Để thấy hồn mình đượm phấn hương
 
Có lẽ kiếp này anh yêu em
Có lẽ kiếp này anh yêu em
Nên anh yêu hết ánh sao trời
Yêu mây mềm yếu xõa đầy vai thon
 
Có lẽ kiếp này anh yêu em
Có lẽ chúng mình duyên trăm năm
Nên anh yêu quá nắng môi hồng
Yêu cả hương nồng của quỳnh lan
 
Có lẽ kiếp này anh yêu em
Có lẽ chúng mình duyên trăm năm
Xin em chọn bến sông này
Cho tôi quên lãng một đời phiêu du
 
Có lẽ kiếp này anh yêu em
Có lẽ chúng mình duyên trăm năm
Xin em chọn bến sông này
Cho tôi trọn kiếp làm người yêu em
 
                                 Khê Kinh Kha

       

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2025

CHÙM THƠ “LỜI THÁNG BA” CỦA ÁI NHÂN


   
    ÁI NHÂN
         ĐT: 0984470914
         ĐC: 84 Ngõ 27 Long biên 1, Ngọc lâm, Long biên, Hà nội
         TK: 10524096395016 Tecomban


Lời tháng ba

Hoa xoan rụng tím vườn cà
Chông chênh bông gạo, la đà sương say
Trắng ngần hoa bưởi thơm bay
Thơm lên mái tóc xuân ngày… em xoan
 
Mưa rào như lộc trời ban
Lúa thì con gái, hân hoan sấm cười
Đồng xanh mướt mát gọi mời
Nụ tầm xuân tím trong lời ca dao
 
Đi tìm em giữa chiêm bao
Dắt nhau về hội ngọt ngào hương quê

 

Màu nắng tháng ba

Tìm trong màu nắng tháng ba
Gót son một thuở kiêu sa sang đò
Bên sông chấp chới bóng cò
Lúa xanh con gái thập thò chen nhau
 
Ngang chiều bất chợt mưa mau
Sấm non náo nức, theo sau mưa rào
Tinh khôi hương bưởi thầm thào
Gọi ta về với ngọt ngào ấu thơ
Tìm trong màu nắng mộng mơ
Thẳm xanh ánh mắt em chờ xa xôi
Tầm xuân xanh biếc nở rồi
Đầu làng hoa gạo hát lời quê hương
 
Tìm trong màu nắng yêu thương
Hân hoan áo trắng trên đường ban mai
Biết tìm đâu thuở xoan trai
Hoa xoan rụng tím bên ngoài… ngõ mơ
 

THƯ ĐI KHÔNG HỒI ÂM – Trần Vấn Lệ



Gửi đi mười lá thư cho bạn bè tứ tán...Đời:  trời yên biển lặng... Thư đi, không hồi âm!
 
Biết là vì xa xăm, ai cũng yên và ổn.  Mình còn gì mong muốn:  những lời chúc đẹp trao...
 
Bạn vui, mừng xiết bao!  Bạn buồn, mình chia sớt.  Sao thư mình trớt qướt?  Chờ hoài, gió thổi thôi?
 
Đôi khi, phone có cười:  thư mày tao chưa mở, bận đưa bà đi chợ, bận, Hà Nội mới về...
 
Nghe bạn cười hề hề.  Mình nhớ Bác Hồ quá:  một con người cao cả, khoan hồng lũ tàn binh!
 
Qua rồi thời chiến chinh.  Yêu hòa bình lắm lắm...Coi như thư đi chậm nhạt nhẽo đời hội hè...
 
Bao giờ "qua cơn mê sau cuộc đời bềnh bồng?"...  Lời nhạc Trần Lâm Ngân bâng khuâng.  Mưa lác đác...
 
Sông trôi bèo sóng giạt.  Gió rưng rưng bờ lau...
 
                                                                                    Trần Vấn Lệ

ĐẾN VỚI BÀI THƠ MANG HỒN CỐT TỬ VI CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN – Nguyễn Thanh Lâm




CUỒNG YÊU
 
Ta đầu hàng! Xin tạo hóa buông tha
Mệt mỏi lắm Kiếp cư Tài hãm địa
Nát Phu-Thê bởi chềnh hềnh Cô-Quả
Sao nỡ bồi hội Phá-Phục-Hình-Riêu?
 
Ta sợ rồi những phép thử tình yêu
Đã Tham hãm còn đặt Đào trực chiếu
Kiếp trai lơ nhiễu nhương tình dâm loạn
Hội Riêu-Đà thêm bi lụy chiếu chăn.
 
Cơ-Lương-Thìn gặp Tuần-Triệt cắt ngăn
Khiến Phu-Thê đảo chao bao trắc trở
Ngắm thiên hạ líu lo tình chồng vợ
Thêm mủi lòng cời bếp lửa trơ vơ.
 
Đêm vặn mình cạn kiệt những hoang mơ
Ngày lặng lặng gặm khối tình man dại
Xúi Tam Minh cúi đầu nghe vô lại
Ngạo nghễ cười Riêu nhập chủ dâm bôn.
 
Giữa hồng trần lẳng lặng chọn cô đơn
Sát Tý-Ngọ hội Kiếp-Riêu thành khốn
Gái dại giai rải tình trăm bến bãi
Trai trải lòng hoang hoải những bờ vai.
 
Vợ chồng mình nào khác vợ chồng ai
Cũng ái ân cũng ánh nhìn đằm đắm
Sao người ta nói cười vui vạn dặm
Còn mình thì lệ ngược chảy vào tim?
 
Có lẽ vì Mã-Lộc hội Phá-Tham?
Hay sát tinh gặp Âm Dương lạc hãm?
Ừ. Tham-Sát hội cung nên thê thảm
Gái giang hồ, trai tứ chiếng đề tên?
 
Mệt lắm rồi! Xin tạo hóa lãng quên
Buông Mã-Lương đóng ở nơi Tỵ-Hợi
Đời mỉa mai: lũ loạn dâm, làm đĩ
Gột bao giờ mới hết được tiếng nhơ?
 
Đạo vợ chồng nào đâu dám thờ ơ
Nhưng Tử-Tham ở cùng nơi Mão-Dậu
Uẩn khúc đấy, tình trường này, cố giấu
Cửa thiền môn xin dựa bóng sớm chiều!
 
Biết phận mình khoác số kẻ cuồng yêu
Tình chồng vợ như trưa chiều đổi áo
Tuế-Kỵ-Cô hay Đồng-Riêu trở tráo
Cũng dâm ô, đắc kép tựa Mã-Đào
 
Số phận này oan nghiệt bởi trời cao
Ta phẫn uất. Hận bàn tay tạo hóa
Trời cao hỡi! Trời cao ơi! Đểu quá!
Cho đẹp rồi lại phá bởi cuồng yêu!
 
Hà Nội, chiều 10 tháng 11.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
 
 *
 
ĐẾN VỚI BÀI THƠ MANG HỒN CỐT TỬ VI  CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN.
                                     Nguyễn Thanh Lâm
 
Thơ và tử vi hòa trong máu của Đặng Xuân Xuyến. Thơ là tiếng lòng anh. Tử vi là tự nghiên cứu và chiêm nghiệm, soi đời mình trong lá số, đặc biệt là soi sự đổ vỡ trong tình yêu của chính anh. Có lẽ vì thế, anh tung lên facebook bài thơ - CUỒNG YÊU. Cuồng yêu là bài thơ chỉ những người biết về tử vi mới hiểu, những người ngoại đạo chỉ cảm bằng thơ, nhưng hiểu sâu xa đến cội nguồn thì chỉ lơ mơ.
 
Bình bài thơ này tôi không bình về nghệ thuật thơ, mà chỉ chú giải các sao trong tử vi trong bài thơ để mọi người hiểu về bài thơ.
 
Mở đầu bài thơ nhà thơ viết:
 
Ta đầu hàng! Xin tạo hóa buông tha
Mệt mỏi lắm Kiếp cư Tài hãm địa
Nát Phu-Thê bởi chềnh hềnh Cô-Quả
Sao nỡ bồi hội Phá-Phục-Hình-Riêu?
 
''Kiếp'' là sao Địa Kiếp trong tử vi, được gọi là hung tinh, đóng ở đâu phá ở đấy, đặc biệt ở ''cung Tài - ''tiền tài'' hãm địa sẽ làm cho tiền bạc của con người gieo neo, khổ ải. Thậm chí vong gia bại sản, sự liều lĩnh của sao Địa Kiếp - Địa Không còn dẫn tới ngục tù.

SAO MAI – Thơ Lê Kim Thượng


   


Sao  Mai 1 - 2
 
1.
Vườn yêu nở rộ Hoa Đào
Tỏa hương thơm ngát, ngọt nào đắm say
Tình mình thưở ấy thơ ngây
Ngẩn ngơ nói chuyện trời mây… ơi à…
Mỗi lần lỡ hẹn không qua
Lời yêu hờn dỗi:  “Chắc là quên nhau…”
Dây trầu quấn quýt thân cau
Tôi – Em quấn quýt bên nhau không rời
Hẹn thề son sắt một lời:
“Trong Em, mãi mãi muôn đời là Anh…”
Tình yêu chín mọng, ngọt lành
Tỏa hương mật ngọt đầu cành dịu êm
Bàn tay nhè nhẹ ngày đêm
Luồn sâu mái tóc, vuốt mềm vai thon
Cho Anh những tiếng cười giòn
Cho Anh hết cả môi son tươi màu
Chúng mình thề hẹn với nhau
Hồng vôi quyện với xanh cau một lòng
Chúng mình trọn vẹn Chữ Đồng
Đôi chim thêu gối, chỉ hồng thành đôi…
 
2.
Sao Mai đứng lặng bồi hồi
Nói câu cuối nữa… để rồi xa nhau
Ngày vui thấm thoát qua mau
Em – Anh giờ đã mất nhau thật rồi
Tình xa bổi hổi, bồi hồi
Sao nghe tê tái, đơn côi một mình
Nợ nhau cả một cuộc tình
Chúng mình chưa trả… chúng mình buông xuôi
Xưa rồi kỷ niệm buồn vui
Đau thương rơi xuống, chôn vùi tình ta
Buồn trông về phía xưa xa
Chỉ còn ảo ảnh, theo tà áo bay
Em đi, mùa ấy Heo May
Anh về nhặt nhạnh tháng ngày yêu xưa
Em xa, hết đợi, hết chờ
Hết mơ, hết mộng, hết giờ… tình tan
Em giờ lỡ bước sang ngang
Tôi thì vẫn cứ mơ màng đợi mong
Chúc Em mắt biếc, môi hồng
Nụ cười trẻ mãi… bên chồng, bên con…
 
                  Nha Trang, tháng 02. 2025
                          Lê Kim Thượng               

BÀI THƠ ĐẦU NĂM, BỤI XUÂN, KHE KHẼ LỜI GIÊNG – Thơ Tịnh Bình


  
 
 
BÀI THƠ ĐẦU NĂM
 
Hình như bên ô cửa sổ
Giọt mưa non chạm vào lấm tấm xuân
Ý tưởng ngập ngừng bài thơ đầu năm khai bút
Nghe rõ không ký tự ?
Sao chưa vang thành câu thơ...
 
Không nỡ cắt ngang giai điệu mùa xuân đang cất cao tiếng hát
Những gì lấp lánh thường không thật
Dẫu biết thế
Sao ta vẫn hoài tin điều kì diệu phía cuối đường
 
Đổ loang vệt nắng màu chiều
Cúi hôn bông hoa tím biếc
Mưa như ngấn lệ buồn tiễn biệt
Men theo đường ánh sáng mùa xuân
Đoàn tàu rời ga
 
Bắt đầu những chuyến hành trình không ngừng lặp đi lặp lại
Chợt nhìn mình như lũ kiến vô thức
Ngày lại ngày
Trống rỗng
Nối nhau đi...
 

NHỮNG BÀI TỨ TUYỆT (10) – Thơ Nguyên Lạc


   


1.
chợ đời góp nhặt sân si
quảy lên chùa đổi từ bi vô thường
đường về gặp phiến môi hường
vội vàng bỏ bị thiên đường đâu xa!
 
2.
Em ơi! em đẹp huy hoàng
Thân cong dâng hiến thiên đàng... thiện tai!
May còn tỉnh, nếu mà say
Thì thôi chắc phải... "đi đời nhà ma"
 
3.
Lên chùa gặp một ni cô
Giật mình sao giống cô bồ ngày xưa
Vội vàng mô Phật xin thưa
Mỉm cười Phật khẽ: hiểu chưa vô thường
 
4.
Thấy trời đất rộng thênh thang
Thấy ta sao giống một viên sỏi buồn
Ngậm ngùi thế sự tang thương
Lật trang cổ sử từng chương thống trầm!
 
5.
Quê nhà xa lắc ngậm ngùi thôi
Sân trước đêm qua tuyết trắng trời
Rời khỏi êm đềm sông Hậu đó
Đã rồi lữ khách mãi người ơi!
 
6.
Pha trà lữ thứ nhớ quê hương
Tri kỷ ai người chia luyến thương?
Cố lý bao năm rồi cách biệt
Lệ nhòa ly khách tuyết muôn phương!
 
7.
Xanh trắng đổi thay màu năm tháng
Có biết không em ảo mộng đời
Nhân thế phù vân tình sương khói
Một lần ghé trọ một lần thôi!
 
8.
Về đi chuốt lại bờ môi ấy
Che mắt nhân gian một nụ cười
Phấn hương xóa được màu năm tháng?
Mây trắng nghìn năm lặng lẽ trôi!
 
9.
Cố lý muôn trùng xa cách biệt
Ai người thương nhớ mộng mơ nhau?
Còn gì đâu nữa mà thương tiếc
Thôi nhé hồng nhan ước mộng đầu!
 
10.
Môi say đêm mật tình nào
Sâu trong ký ức vỡ trào mùi hương
Thôi em lạc mất thiên đường
Nghìn xa viễn mộng miên trường nhớ nhau! 
 
                                                 Nguyên Lạc

TÌNH NGHĨA, GẶP NHAU, TIẾNG TANG TÌNH, GẶP NHAU QUA, XUÂN CŨ NGẬM NGÙI, ĐẤT TRỜI, TIỀN BẠC, BÊN ĐÀNG, XONG, TỰ DO - Thơ Chu Vương Miện


  

 
TÌNH NGHĨA
 
vắng hơn chùa bà Đanh
xưa còn hát “quên sao đành? đành quên sao?”
bây chừ không buồn vẫy tay chào?
mạnh ai nấy dông mạnh ai nấy cút
chả mở ước nào chả hy vọng nào
đọc thơ của tiền bối đi mây về gió
đời tàn trong ngõ cụt
toàn bêtông toàn vách ciment
cao ốc cao hun hút cao ngất
ngày trước Bá Nha còn chiếc cổ cầm
chán quá xá dang tay mà đập?
bây giờ thì hai bàn tay trớt huớ tất
chả xu teng dính lưng?
làm sao mà vào quán nhậu
làm sao mà quất cần câu? chó ăn chè
miệng ta ta nói tai ta ta nghe
toàn rặt lời vô nghĩa mầu mè
kêu thùng thùng ngang trống lủng
còn tiền còn mánh ôi thôi đào kép rất ấn tượng
không tiền thành thủ ấn hoạ lem nhem
không tiền nhìn trăng tưởng đèn
nhìn thái giám ra thị vệ
nhìn cung nữ thành pêđê
ố là là “tráng sĩ sông dịch ơi ?”
có đi không thuyền sắp xa bờ?
 

Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2025

GÃ KHỜ HAY THẰNG NGỐC VIỆT NAM CÒN SÓT LẠI Ở ĐẦU THẾ KỶ 21 NÀY? – Nguyễn Bàng


Nhà giáo, nhà văn Nguyễn Bàng
 
Biết tôi hay lò dò lên mạng để tìm đọc dăm ba thứ thay vì phải đọc báo in, nghe đài hay xem nghe truyền hình thời sự nhưng lại là một ông già không biết chơi Phây, không biết Gúc để tìm tòi các trang mạng hay, nhà văn Đặng Xuân Xuyến đã gửi Mail chỉ đường dẫn mời tôi đọc CHUYỆN CỦA GÃ KHỜ, một truyện ngắn anh viết năm 2006, ra sách năm 2007 (in chung) nhưng giờ mới post lên blog của anh và gửi một số trang và như anh nói gửi để tôi đọc cho vui. Chính vì thế, khi nhìn vào tên truyện, tôi ngỡ mình sẽ được đọc kiểu truyện chàng khờ với hình tượng nhân vật trung tâm là các anh chàng ngốc nghếch với những hành động, việc làm… ngây ngô ngớ ngẩn dại khờ đã đem lại tiếng cười sảng khoái và những trải nghiệm vô cùng lí thú để từ đó người nghe, người đọc rút ra những bài học cho bản thân. Nhưng đọc xong CHUYỆN CỦA GÃ KHỜ, tôi chẳng được vui tý nào mà lại cảm thấy đắng lòng khi nhận ra gã Khờ này phải chăng là một THẰNG NGỐC VIỆT NAM còn sót lại ở đầu thế kỷ 21 này.

VẪN KIÊU HÙNG LÀM NGƯỜI VIỆT NAM - Nhạc Khê Kinh Kha, Thanh Thúy trình bày, Hoàng Thi Thơ hòa âm