BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 27 tháng 3, 2023

HƯ CẤU TRONG VÕ HIỆP KIM DUNG (2) – Phiếm luận của Đỗ Chiêu Đức

                          NHỮNG MỐI TÌNH OAN NGHIỆT

Nhà văn Kim Dung 
                                                                                     
          
四張機,                  TỨ TRƯƠNG CƠ
            
鴛鴦織就欲雙飛,   Uyên ương chức tựu dục song phi,           
可憐未老頭先白。   Khả lân vị lão đầu tiên bạch.            
春波碧草,               Xuân ba bích thảo,           
曉寒深處,               Hiểu hàn thâm xứ,            
相對浴紅衣。           Tương đối dục hồng y.
      
Đó là bài TỪ của bà Anh Cô 瑛姑 (trước là Lưu Quý Phi của Đoàn Nam Đế) thêu trên chiếc khăn tay để tặng cho Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông 周伯通. Châu Bá Thông là người không sợ trời không sợ đất, bình sinh ông ta chỉ sợ có hai người: Sư huynh Vương Trùng Dương và... Hoàng Dung, cô em dâu bất đắc dĩ của thằng bạn kết nghĩa vong niên Quách Tĩnh. Mỗi lần muốn khống chế và đối phó với Lão Ngoan Đồng thì Hoàng Dung chỉ cần đọc ba chữ "TỨ TRƯƠNG CƠ..." thì Chu Bá Thông y như là trúng phải tà, như Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm chú khẩn cô, nhất nhất nói gì cũng nghe theo cả! Thì ra...
 

NGHE THANH LAM GỌI NẮNG – Thơ Bùi Chí Vinh


    

NGHE THANH LAM GỌI NẮNG
 
Sau khi Tuấn Ngọc đổi tên VIỆT NAM thành CHIỀU NAY
Thợ hát Thanh Lam hết hồn GỌI NẮNG
Bởi vì chiều nay mà hoàng hôn đi vắng
Thì phải gọi nắng lên để nhạc Trịnh mơ màng
Quá sợ tiếng gào thất thanh của quái nữ dịu dàng
Quá ớn tiếng gầm “đề xi pen” ngang động cơ phản lực
Hồng nhan thời này quả thiệt đa truân
Muốn làm “đi va” phải rống lên cho… nắng cực !
“Thương nữ bất tri vong quốc hận” còn phải rơi nước mắt
Giặc ngoài, thù trong gọi nắng giống trò hề
“Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa” càng thêm nhục
Nắng cực tưng bừng cho đất nước hôn mê !
 
                                                                  Bùi Chí Vinh

BÙI GIÁNG VIẾT VỀ THƠ TUỆ SĨ



Tuệ Sỹ một vị sư. Ông viết văn quá nghiêm túc, những sở tri của ông về Phật học quả thật quảng bác vô cùng. Thấy ông vẻ người khắc khổ, không ai ngờ rằng linh hồn kia còn ẩn một nguồn thơ thâm viễn u u…. Một bữa ông đọc cho tôi nghe hai câu thơ chữ Hán của ông:
 
Thâm dạ phong phiêu nghiệp ảnh tùy
Hiện tiền vị liễu lạc hoa phi
 
Ông bảo làm sao tiếp cho hai câu để nên một bài tứ tuyệt. Tôi đề nghị với ông nên nhờ ni cô Trí Hải tiếp giùm. Ông ngượng nghịu bảo tôi đừng nên rỡn đùa như thế. Vậy tôi xin lai rai thử viết:
 
Thâm dạ phong phiêu nghiệp ảnh tùy
Hiện tiền vị liễu lạc hoa phi
Phiêu bồng tâm sự tân toan lệ
Trí Hải đa tàm trúc loạn ty
 
Và xin ông chả nên lấy thế làm bực mình.
 

CHÙM THƠ THÁNG TƯ CỦA THI SĨ ÁI NHÂN



Nhà thơ ÁI NHÂN
Tên thật: Bùi Cao Thế
Hội viên Hội VHNT – Hưng yên
Hội viên Hội nhà văn Hà nội
Đã in riêng 12 tập thơ tình tại NXB Hội NV
ĐC: 139 Ngõ 399 đường Ngọc lâm – Long biên – HN
ĐT: 0984470914
TK: 10524096395016 Tecombank
 
 
THÁNG TƯ
 
Loa kèn trắng muốt tinh khôi
Tả tơi gạo đỏ bời bời bến sông
Mặt trời hớn hở vừng đông
Bồng bềnh mây trắng, mây hồng đua bay
 
Nồm nam, lá múa như say
Mưa rào bất chợt ngang ngày rưng rưng
Ve con tập hát nửa chừng
Đỗ quyên khản cổ ngập ngừng gọi nhau
 
Hội tàn, hẹn gặp xuân sau
Chong đêm còn thức hồn đau đáu chờ
Lúa non lấp ló đầu bờ
Sấm non nô nức mở cờ mà xanh
 
Mắt nàng thôn nữ long lanh
Hồn nhiên đánh thức trong lành… hạ sang
 

MỘT BÀI VIẾT THIẾU LƯƠNG THIỆN CỦA ÔNG TRẦN TRUNG ĐẠO – Phạm Đức Nhì


Nhà bình thơ Phạm Đức Nhì
 
Tình cờ đọc được bài “Việt Nam Buồn Lắm Em Ơi” của Trần Trung Đạo trên trang Nỗi Niềm viết về việc ca sĩ Tuấn Ngọc khi hát đã tự ý sửa lời bản nhạc Tình Bơ Vơ của nhạc sĩ Lam Phương.
 
Từ nguyên bản “Trời vào thu Việt Nam buồn lắm em ơi” Tuấn Ngọc đã sửa lại thành “Trời vào thu chiều nay buồn lắm em ơi”
 

Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2023

ĐỢI EM – Thơ Đặng Xuân Xuyến


  


ĐỢI EM
(Với TTQT)
 
Thắc thỏm ta chờ em ghé chơi
Để ta được ngắm nụ em cười
Để ta tíu tít kìa em tới
Để giỡn nắng chiều líu ríu rơi.
 
Ừ, đến đi nào, đến ngắm chơi
Vườn xuân rúc rích gió vui cười
Kìa đôi én liệng, chừng như đợi
Một dáng kiều thơm, mặt sáng ngời
 
Ừ, đến đi nào, đến ghé chơi
Để đêm thêm đắm mắt em cười
Để vườn xưa đượm hương gió mới
Để rộn tiếng lòng, yêu mến ơi.
 
Hà Nội, 3g30 - 25/03/2023
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

GẶP NHAU GIỮA MÙA ĐẦU TIÊN – Thơ Trần Thoại Nguyên


  


GẶP NHAU GIỮA MÙA ĐẦU TIÊN
(Tặng anh Đỗ Tư Nhơn, anh trai của Bạn Vàng Đỗ Tư Nghĩa.)
 
Nửa thế kỷ đã già nua
Còn duyên nhau, gặp giữa mùa đầu tiên!
Hẹn nhau từ bữa sinh tiền
Đỗ Tư Nghĩa đã về miền Bồng Lai!
 
Bây giờ mới gặp nhau đây!
Đỗ Tư Nhơn hỡi! Sáng nay Hoa Vàng
Phạm Thiên Thư ngó nhìn sang
Cùng vui cười nói rộn ràng quán không!
 
Bây giờ tóc trắng như bông
Đỗ Tư Nghĩa! Nhắc Bạn! Lòng nhớ thương!
Trần gian ngọn gió vô thường
Bạn đi trước! Hẹn quán đường thiên thu!
 
Ở đây sương khói bụi mù
Vui từng khoảnh khắc theo phù hoa bay!
Chén tình rót uống hồn say
Cõi nhân gian mộng cỏ cây xanh bờ!
 
Gặp anh đây, tặng vần thơ
Chút tình lưu niệm giấc mơ cuộc đời!
Mai sau nhật nguyệt mù khơi
Còn xanh rêu đá mây trời nghìn thu.
 
Quán Hoa Vàng, sáng 27/9/2022.
BỤI ĐỜI THI SĨ Trần Thoại Nguyên

Thứ Bảy, 25 tháng 3, 2023

VỀ LAGI – Thơ Dũng Nguyên


   


VỀ LAGI
 
Về Lagi đi qua dốc Tỉnh
Đèn đường đêm vàng ánh lung linh.
Gió thoảng nhẹ thơm mùi biển mặn
Đẫm hơi sương lành lạnh vô tình.
 
Sương thấm ướt đường về cố xứ,
Lòng chưa vơi nỗi nhớ tình xưa.
Đêm rớt rụng giọt sầu quá khứ.
Ngấm vào từng hạt lạnh đêm mưa.
 
Gieo chi hạt tình trên luống nhớ,
Bạc lòng ai theo gió phai phôi!
Tình Lagi nuôi mầm kỷ niệm,
Mắt vương buồn màu nhạt bờ môi.
 
Xin giữ lại tình trong ánh mắt,
Cho hương nồng thơm giấc mơ xưa.
Thuyền em đã rời xa bến mộng,
Căng buồm khơi theo gió sang mùa.
 
                            DŨNG NGUYÊN

THƯƠNG... – Thơ Tịnh Bình


  

THƯƠNG...
 
Thương trong màu nội cỏ
Chân phương dáng quê nhà
Thương trong màu nắng lóa
Dáng mẹ về xa xa...
 
Thơ ngây con diều biếc
Bơi trong gió chiều vàng
Ước về làm trẻ nhỏ
Rộn rã tiếng cười vang
 
Ta về bên sông cũ
Thương vầng trăng dậy thì
Nửa mảnh vàng neo đợi
Lau lách tiễn mùa đi
 
Hoàng hôn trôi bảng lảng
Bông ô môi rụng thầm
Khói đồng cay mắt gió
Thương một chiều xa xăm
 
Ta về qua ngõ vắng
Rong rêu mùa ấu thơ
Nghe thương miền hoa nắng
Tháng năm chẳng phai mờ...
 
                     TỊNH BÌNH
                      (Tây Ninh)

MINH ĐỨC HOÀI TRINH, NGƯỜI SÁNG LẬP TRUNG TÂM VĂN BÚT VIỆT NAM HẢI NGOẠI - Trịnh Thanh Thủy


 Minh Đức Hoài Trinh
 
Có ai ngờ, thi sĩ Minh Đức Hoài Trinh, người phụ nữ rất sợ hãi cô đơn trong thơ của bà, đã ra đi và phải lên đường một mình.
 
Như một lời tiên tri, người con gái nhỏ bé, ăn mặc lịch lãm vững chãi, từng bước tự tin trên đại lộ thênh thang của thành phố Paris ngày nào, đã nức nở trong những lời thơ “Đừng bỏ em một mình”, cuối cùng chịu thua, nằm xuống, thôi chống chọi với cuộc sống và mặc cho côn trùng rúc rỉa.
 

https://www.youtube.com/watch?v=Wd1_dPwcJJg
 
Đừng bỏ em một mình
Cho côn trùng rúc rỉa
Cỏ dại phủ mộ trinh
Cho bão tố bấp bênh
 
Đừng bỏ em một mình
Môi vệ thần không linh
Tiếng thời gian rền rĩ
Đường nghĩa trang gập ghềnh
 
Tôi thường gặp bà và phu quân, nhà văn Nguyễn Quang trong các buổi họp mặt văn nghệ. Bà gầy, nhỏ, mong manh và chịu đựng sự tàn phá của thời gian, mất đi trí nhớ, ngồi bên chồng, níu lấy ông, một cây tùng chở che vững chãi. Bà lặng lẽ, nét thanh lịch vẫn còn đó, nhưng chỉ còn như một cái bóng. Tôi không thể hình dung bao nhiêu năm trước sức sống và sự tranh đấu của người phụ nữ này kiên cường đến mức nào. Lịch sử cuộc đời bà là những trang hoạt động tích cực và có ý nghĩa biết là bao.
 
 
Minh Đức Hoài Trinh tên thật là Võ Thị Hoài Trinh, bà thường lấy các bút hiệu là Hoàng Trúc, Nguyễn Vinh, Bằng Cử. Bà sinh ngày 15 tháng 10 năm 1930 tại Huế, sống ở Pháp từ năm 1953 đến 1964. Sau đó bà đến định cư tại quận Cam, Hoa Kỳ từ năm 1982. Mất ngày 9 tháng 6, 2017.
 

LƯỚT THƯỚT CỨ MƯA HOÀI – Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Nguyễn Hữu Tân, ca sĩ Tâm Thư trình bày


   


LƯỚT THƯỚT CỨ MƯA HOÀI
 
Có tình yêu thế gian còn đẹp mãi
Có nụ cười hoa thắm chẳng tàn phai
Có mắt nhìn một lần là mãi mãi
Có môi em trái nho chín ngọt ngào
Có trăng sao trời đêm đầy mộng ảo
Có tiếng cười ngọc vỡ thấy nao nao
 
Có tiếng khóc nghe xót xa nghẹn ngào
Có ánh nắng sáng ngời trên mái tóc
Có mặt trời nuôi sống thế gian đau
Ánh mắt chàng làm tim thấy xôn xao
Môi hôn chàng giúp quên đời khổ não
Nụ cười chàng làm suốt kiếp lao đao
 
Cón khát khao nên còn làm thơ mãi
Lá úa buồn cỏ nát dưới chân ai
Có em nhớ, em nhớ anh nhiều lắm!
Có em nhớ, em nhớ anh nhiều lắm!

Trời còn mưa lướt thướt cứ mưa hoài

                            Quách Như Nguyệt

  
      

HÒN BÀ ƠI – Thơ Nguyễn Anh Dũng


   


HÒN BÀ ƠI
 
Hòn Bà nghiêng dáng trông về biển khơi
Nhìn em sưởi ấm nắng hồng môi thơm
Nâng niu hạt cát đôi cánh tay mềm
Chân ai bãi vắng dấu in dỗi hờn
Nghe trong gió cuốn vang say trong hồn
Tình trong mắt biếc chập chờn hoàng hôn
Hòn Bà ơi!
 
Về đây nghe gió ru hời biển xa
Về đây nghe sóng vỗ bờ thiết tha
Về đây nghe tiếng đá reo vang ghềnh
Ánh trăng rơi xuống ngập ngừng biển trôi
Về đây gió cuốn không gian xa vời
Đại dương xanh biếc một màu biển khơi
Lòng nghe xao xuyến không gian bồi hồi
Hòn Bà ơi!
 
Một mình trong chiều vắng
Hạt nắng vang tiếng cười
Nhìn xa chiều biển mặn
Xao xuyến lòng bâng khuâng.
Về đây nghe hờn dỗi
Ngập ngừng con nước trôi
Lăn tăn đầu ngọn sóng
Cánh bườm nghiêng xa khơi.
 
Bên đồi ai thỏ thẻ
Rừng dương vang tiếng cười
Bên sông người đứng đợi
Ngơ ngát nhìn sông trôi
Còn đây tình viễn xứ
Hòn Bà, Hòn Bà ơi!
 
               DŨNG NGUYÊN

Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2023

DÒNG THƯ – Thơ Phan Quỳ


  

 
DÒNG THƯ
 
Em viết cho anh những dòng thư,
Thư tình không gởi đẹp như mơ.
Mực xanh nắn nót trên giấy trắng.
Viết đến bao nhiêu để cho vừa?
 
Em viết cho anh những dòng thơ
Thơ tình vần điệu đẹp như mơ
Xoá đi viết lại bao lần nữa
Em cũng không hay mấy là vừa.
 
Em viết cho anh những sớm trưa
Hôm nay, hôm nữa tựa ngày xưa
Thư anh em đọc anh đâu biết
Xấp nọ, chồng kia anh chẳng ngờ.
 
Em đem câu chữ tập làm thơ
Đọc đi đọc lại rồi ngẩn ngơ
Tình em gói ghém trong trang giấy
Em thấy thương em mấy cho vừa.
 
                                     Phan Quỳ

NỖI BUỒN CHÍN BÓI – Thơ Trần Mai Ngân


  


NỖI BUỒN CHÍN BÓI
 
Nỗi buồn em chín bói
Treo trên cành đa đoan
Nửa trăm năm phận người
Em mỏi mòn mình ơi!
 
Tháng Ba Xuyến Chi nở
Trắng bên bờ cỏ xanh
Năm mươi năm loanh quanh
Phận mong manh duyên lạt...
 
Đêm trôi trên tràng hạt
Lần in dấu đơn côi
Nhớ dòng sông xa xôi
Em làm người chết hụt...
 
Chuông đổ tiếng trầm nghiêng
Vang lên lòng độ lượng
Để được nói tiếng thương
Mình ơi! vàng khuôn thước
 
Đôi bàn chân nhẹ bước
Ngày mỗi một xa hơn
Đưa tay đây mình ạ
Dẫu gì cũng ngày xưa...
 
          Trần Mai Ngân

KHẢO BÌNH VỀ “SỐNG CHỤ SON SAO” (BÀI 3) - Nguyễn Khôi

SO SÁNH CÁC BẢN DỊCH “SỐNG CHỤ SON SAO” VỚI BẢN GỐC (Tiếng Thái phiên âm)


- Sống (xống) = Tiễn đưa
- Chụ = nhân tình, người tình
- Son = răn, dạy bảo, (son tạy = dạy dỗ), dặn dò
- Sao = gái, cô gái
Sống chụ son sao = Tiễn đưa người tình, dặn dò cô gái.
 

Thứ Năm, 23 tháng 3, 2023

HƯ CẤU TRONG VÕ HIỆP KIM DUNG (1) - Phiếm luận của Đỗ Chiêu Đức

 
Nhà văn Kim Dung
                                                        
Ai cũng biết truyện võ hiệp của Kim Dung đều toàn là những câu truyện HƯ CẤU, nhưng sao tất cả mọi người già trẻ lớn bé, bất kể sang hèn nam nữ, từ bình dân đến trí thức đều mê như điếu đổ. Truy nguyên, ta sẽ thấy được những HƯ CẤU của Kim Dung đều dựa vào những thực tế của cuộc sống hằng ngày, của tâm lý tình cảm chân thật của con người, của những sự kiện lịch sử có thật kết hợp với những dã sử trong dân gian, những phong tục tập quán của từng địa phương hòa vào trong các tình tiết khúc chiết ly kỳ gây cấn để hấp dẫn người đọc bằng lối kể truyện vừa bình dân vừa bác học, vừa chất phác vừa văn chương, vừa xen vào cái không khí trinh thám như của Sherlock Holmes... Tất cả Lịch sử, Địa lý, Chính trị, Văn hóa, văn chương, tâm lý tình cảm của con người, tất cả tất cả... hòa quyện vào nhau trong câu truyện VÕ HIỆP HƯ CẤU một cách tài tình hợp lô-gích và phù hợp với cuộc sống thực tại của con người !
 

RƯỢU SAY CÙNG BẠN - Chùm thơ Đặng Xuân Xuyến


   


RƯỢU VỚI BẠN
(Tặng Đỗ Tuân, bạn tôi)
 
Nào thì chén nữa, thêm chén nữa
Uống cạn đêm nay cho đã thèm
Tao mày đằng đẵng bao niềm nhớ
Ngán đếch rượu kia khuấy say mèm.
 
Ừ, mày chửa say, tạo chửa say
Mấy chuyện oán ân khó tỏ bày
Thiên hạ đo tình bằng đọ của
Nào uống đi mày, nuốt đắng cay.
 
Thì bởi tâm mày trọn Thẳng Ngay
Tao mải loay hoay chọn Nghĩa Tình
Mà đời những rặt trò gian lận
Tao mày nếm đủ những gian truân.
 
Ừ uống đi mày. Uống để say
Dốc cạn đêm nay với chén này
Niềm đau cố dán vào đáy chén
Thôi uống đi mày. Uống nhé, say.
 
Hà Nội, đêm 07 tháng 3-2022
 

THẾ CHÂN VẠC - Tam Quốc Chí ngoại truyện của Chu Vương Miện



Khổng Minh Gia Cát Lượng đứng ngoài ngõ trúc cầm tay thân ái tiễn từng người một. Thôi Châu Bình về Bắc Lăng, Mạnh Công Uy về Nhữ Nam, Tư Mã Thuỷ Kính về Tân Dã. Mọi người đều hẹn nhau tuần sau đến Dĩnh Châu thăm Thạch Quảng Nguyên sẽ bàn tiếp chuyện thiên hạ sự.
 

ĐÔI DÒNG TƯỞNG NHỚ GIÁO SƯ NGUYỄN THẾ ANH (1936 – 2023) – Hoàng Đằng


Ảnh mượn trên mạng: GS. Nguyễn Thế Anh lúc trẻ và lúc già
 
Trên facebook, tin loan GS. Nguyễn Thế Anh qua đời hôm 19/3/2023, lòng tôi dậy lên nỗi bồi hồi thương nhớ.
 
Tôi có may mắn thụ giáo với Thầy năm học 1965 – 1966 ở chứng chỉ “Sử Việt Nam và Đông Nam Á” tại Đại Học Văn Khoa Huế. Tiếc là do điều kiện, hoàn cảnh riêng, tôi phải bỏ dở việc học.
 
Tôi tìm trên mạng một số bài viết về Thầy để viết nên những dòng này, xem như đốt nén hương lòng vọng bái tiễn đưa Thầy về nơi an nghỉ ngàn thu.
 

THÁNG 3 VỚI HUẾ, 1975 – Thơ Lê Phước Sinh


   
                          Nhà thơ Lê Phước Sinh


THÁNG 3 VỚI HUẾ -1975
 
Phượng chưa chớm nụ, ngập ngừng chân bước, Thành Nội với những nàng Tôn Nữ vương gót hài
Hoàng Thành lại thêm náo động, sử ghi dấu ấn "Thất thủ Kinh đô"
Người người chen chân tua bỏ, cộ xe xua về phía nam như đám hành khất gánh gồng bao bị
Thuận An
Ghe ghọ
Bãi trước bãi sau bãi lùm bãi lở
Về phương Nam, gió lồng biển rộng
về phương nam trùng điệp sông dài
Tìm sự sống
để tự do xoải cánh
(cây Nhang Bà Tiên trao Chúa Nguyễn đi dọc bờ sông, mấy trăm năm đã rụi rả tàn)
Tháng 3.1975
định mệnh
thuận hóa thành hóa vàng đốt mã
tản trôi xa.
Bè bạn tình cờ gặp lại
thẩn thờ
gợi nhớ ngày xưa
ngấn lệ nuốt vào
ngào nghẹn.
 
LÊ PHƯỚC SINH