Trong nắng đẹp ngày xuân hòa bình hôm nay, chạnh nhớ lại mùa xuân ly tán trong chiến tranh tang tóc của đất nước một thời phân chia, ai mà không chao động cõi lòng, rưng rưng cảm xúc cho non sông bị tàn phá , ruộng nương nhà cửa bị bom đạn cày xới, thấm đẫm máu người. Sinh ly tử biệt sầu dâng! Càng mũi lòng rỏ lệ cho nỗi lòng của người con xa xứ, biệt bóng quê nhà, đau đáu dõi trông về Đất Mẹ bên kia giới tuyến, trĩu nặng khối tình,“ray rứt mùa xuân”. Xin giới thiệu video clip RAY RỨT MÙA XUÂN. Thơ của Xuân Ly Băng tức Đức Ông LM Goan Baotixita Lê Xuân Hoa cảm tác từ đầu thập niên 1960.
Tiệc cưới con trai út của mình được tổ chức vừa xong. Đây là đoạn phim chiếu trong tiệc cưới ở nhà hàng Minh Thơ (Thị xã LaGi, Bình Thuận) trưa ngày 10/01/2016.
Hình ảnh trong video clip do hai cháu chụp chuẩn bị cho đám cưới.
TÔI ĐI RỒI... Một mai kia, thân tôi không còn nữa, Mảnh hình hài tứ đại trở về không.. Sẽ tuân theo đúng định luật vô thường, Phàm hình tướng, tất nhiên đều hủy hoại... Tôi đi rồi giòng thời gian vẫn chảy, Vẫn ngày đêm tối sáng đuổi theo nhau, Vẫn bình minh rực rỡ ánh muôn màu Và chiều xuống hoàng hôn rồi đêm tối. Vẫn bàng bạc trăng vàng soi muôn lối, Muôn nghìn sao lấp lánh ở không trung, Mây vẫn bay, gió thoảng với bảo bùng, Cùng thảm hoạ thiên tai thường xuyên đến... Tôi đi rồi, có chăng vài thương mến, Hay buồn phiền thầm lặng hoặc chê bai, Theo thời gian sẽ biến nhạt mờ phai, Rồi tắt lịm, lặng rơi vào quên lãng... Từng thế hệ nối đuôi vào dĩ vãng, Vẫn chào đời khôn lớn đến già nua, Vẫn quay cuồng trong nhịp sống tranh đua, Đầy loạn động giữa cuộc đời ô trọc. Tôi đi rồi vẫn còn nhiều tang tóc, Nghĩa trang buồn tăng mọc những nấm mồ, Bao vòng hoa tươi thắm biến dần khô, Sầu lặng lẽ theo chơn người quá cố... Trên báo chí vẫn còn nhiều cáo phó, Với đau buồn mất mát của thân nhân, Và phân ưu thân hữu ở xa gần, Cầu hồn được phiêu diêu miền vĩnh cửu... Vẫn nhảy nhót trên cành mùa hoả lựu, Chim tung tăng ca hót mỗi sớm chiều, Giữa đêm trường văng vẳng tiếng hạc kêu, Và mưa xuống côn trùng hoài rên rĩ... Gió Xuân đến, cỏ hoa đầy sinh khí, Hè vẫn sang, inh õi tiếng ve sầu, Rồi Thu về cây lá lại thay màu, Đông tuyết lạnh phủ trùm màu tang trắng... Vẫn còn mãi những cuộc tình cay đắng, Chưa đạt tên, đã vội vã xa lìa, Nhiều gia đình êm ấm bổng phân chia, Vẫn thường xảy dưói bầu trời mưa nắng... Trên xa lộ, những tuyến đường dài dẳng, Vẫn ồn ào xe cộ chạy liên miên, Và đêm đêm phố thị vẫn lên đèn, Luôn hờ hững vô tư như thường thấy... Có cũng vậy..không tôi... Đời vẫn vậy.. Vẫn vận hành, chuyển động chẳng ngừng nguôi, Ước nguyện sao giây phút vĩnh biệt đời, Lòng thanh thản nhẹ nhàng rời dương thế... Phước Tuyền Ngô Quang Huynh (July 10, 2012)
... Tôi cũng được nhà giáo, nhà thơ La Thuỵ tặng quyển THƠ ĐỜI NGÂN VỌNG.
Tập thơ không dài, không ngắn. Tròn bốn mươi lăm bài. Theo tôi, mỗi bài là một tiếng ngân vọng khác nhau - vì thế, đã tạo nên một âm thanh du dương, trầm bổng trong lòng người đọc rất tuyệt vời...
Với tôi, tôi yêu thích nhất là bài THẢ của La Thuỵ. Tôi đọc bài THẢ khi buồn, khi vui và cả khi hồn mình thanh thản hay đang tuyệt vọng...
Chừ đây mình thả hương nồng Phiêu phong hoài vọng rêu rong cõi người
Không biết có phải tác giả muốn nói hãy THẢ vào cuộc sống này những "hương nồng" cho nhau dẫu chỉ còn là "hoài vọng" trong cuộc đời ta...
"Hương nồng" này không phải chỉ dành cho tình yêu mà là cả tình người trong tất cả chúng ta!
Đọc hai câu này tôi cảm nhận được thiện tâm của nhà thơ - thật chan hoà, nhân ái. Mà tại sao lại không cho nhau để...
Mai kia thả nốt tuổi trời Thời gian cuốn hút phận đời mong manh
... Đời người tưởng dài nhưng đôi khi như thoáng qua và mong manh lắm ! La Thuỵ nói đúng .
Hãy bỏ hết đi những đôi mắt trần gian , những tia nhìn ganh ghét , thù hằn - để ta nhẹ nhàng và sống trong yêu thương chân thành nhất . Vì đời vốn vô thường , vốn hợp tan...
Sắc không ừ thả bồng bềnh Mộng lòng dù đã ươm xanh... thả dần
Cuối cùng là gì...
Là sắc không, không sắc... trong đạo thuyết của nhà Phật - trong Bát Nhã tâm kinh...
Ta không quá vui, quá đau buồn khi được mất. Hãy hiểu, hãy thấu "phận đời mong manh" lắm !
Và có yêu thuơng đến đâu, oán hận đến đâu cũng có một lúc ta phải buông và thả đi... Thiết tha cũng vậy , cách xa cũng vậy .
Tôi xin được bắt chước nhà thơ La Thuỵ...
"Mộng lòng dù đã ươm xanh ... thả dần"
Đây là cảm nhận của riêng tôi về bài thơ THẢ. Tôi viết lên như một lời cảm ơn gửi đến La Thuỵ quý mến.
Nếu có sai sót hoặc không đúng ý nhà thơ mong không chấp nhé !
Chúc La Thuỵ luôn thành công và hạnh phúc trong cuộc sống .
Thân mến !
THẢ (Tặng TMN) Chừ đây mình thả hương nồng Phiêu phong hoài vọng rêu rong cõi người Mai kia thả nốt tuổi trời Thời gian cuốn hút phận đời mong manh. Sắc không ừ thả bồng bềnh Mộng lòng dù đã ươm xanh... thả dần.
Tác giả Phước Tuyền Ngô Quang Huynh vừa gửi email cho chúng tôi một bài thơ khác cũng viết bằng bốn sinh ngữ :Việt Nam, Anh ngữ, Pháp ngữ và Tây Ban Nha ngữ, xin giới thiệu bài thơ LOÀI HOA ĐẸP NHẤT cùng quý bạn đọc!
LOÀI HOA ĐẸP NHẤT
Những đoá hoa đẹp thật mong manh, Chỉ cơn gió nhẹ giựt xa cành. Sớm mai phơi phới khoe sắc thắm, Chiều rụng não nề giữa cỏ xanh. Chẳng bướm ong nào đến viếng thăm, Khi hoa vàng úa, vết tàn nhăn. Ai đây đắm đuối thường lui tới, Cũng ngại, e rồi trốn biệt tăm. Thôi đừng mê dại với tình si, Say đắm bên hoa chẳng đặng gì ? Cố gắng nhắc mình luôn tĩnh mộng, Dù rằng lộng lẫy cũng tàn đi... Hoa đã nở rồi, nghĩ phận hoa, Thời gian sống đẹp được bao xa. Để rồi như thấy trong linh ảnh, Từng cánh hoa rơi bóng xế tà... Hồn ta bay tận ở nơi đâu, Vũ trụ trời cao chốn biển sâu, Vạn vật quay cuồng "sinh với diệt". Huống hồ hoa đẹp với muôn mầu. Có một loài hoa thật đẹp sang, Muôn đời tồn tại với thời gian, Gió cuồng sóng loạn không lay chuyển, Đó: "Hoa Tình Thương" chẳng vỡ tàn.
Em kiều mị bất ngờ ta choáng váng
Phút giây nào thảng thốt đến mê si
Từng ép xác dưng không chừ thoáng đãng
Lòng Tiểu Phi* đồng vọng viễn khúc gì?
Ừ, Mai Hoa Đạo* mỹ nhân kỳ ảo
Kiếm ngây tình, lãng tử muốn Tầm Hoan*
Lâm Tiên Nhi* từng đêm về cởi áo
Dợn sóng tình mê mải cõi hồng hoang
Vô tình kiếm, bên hông đa tình khách
Có bừng lên sát khí chấn đêm trường
Chừ phóng kiếm ném tung vào tuyệt cốc
Dạo sông hồ khinh khoái gót Lưu Hương* ...
La Thụy
* Cổ Long (1937- 1985) là nhà văn Đài Loan viết tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng. Ông cũng là nhà biên kịch, nhà sản xuất và đạo diễn. Các tác phẩm của ông đã được chuyển thể nhiều lần trên phim truyền hình cũng như điện ảnh. * Lý Tầm Hoan, Tiểu Phi, Mai Hoa Đạo, Lâm Tiên Nhi, Sở Lưu Hương ... : Tên nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Long
Chuyện hai người ấy nếu kể ra thì chẳng ai tin được. Ngay chính hai người cũng bàng hoàng bỡ ngỡ với chuyện tình của họ. Tình đến với họ như là điện xẹt, như là sét đánh ngang mày, thơ ngây mà nóng bỏng như trẻ thơ đùa với lửa . Ôi, chẳng có ngôn ngữ nào tả được “cú” này. Coup de foudre.
Trời cuối thu dìu dịu, thả bộ về nhà sau một bữa tiệc gia đình thân mật ở nhà hàng gần nhà, Thúy Vy miên man suy nghĩ về người đàn ông mới gặp lần đầu trong bửa tiệc, rồi mĩm cười một mình vì răng mà lại nghĩ tới người ta nhiều như rứa. Đã nhiều năm qua từ ngày chồng nàng qua đời đột ngột vì một cơn đau tim bột phát không kịp đưa đền bịnh viện nàng chẳng hề mảy may nghĩ tưởng đến ai. Nàng sống khép kín hàng năm trời trầm lắng trong niềm đau mất mát và dửng dưng với bất kỳ người khác phái nào tỏ ra quan tâm đến nàng. Dặn lòng như thế nhưng nào dễ quên. Người chi mà lạ, người ta đang hát bài “Mùa thu không trở lại” của Phạm Trọng Cầu trên sân khấu, tự dưng không cầm cái micro sans fil lù lù xuất hiện đến bên cạnh Thúy Vy nhập vô hát bè đoạn coda ngọt xớt giống như hai người đã tập dượt với nhau ăn ý từ lâu rồi. Người nghe vỗ tay ào ào làm Vy thấy lúng túng mất tự nhiên vì quá bất ngờ nhưng cũng cố trấn tỉnh để hát cho xong bài hát. Vậy mà anh ta cũng tự nhiên khoác nhẹ vai nàng cúi chào điệu nghệ làm như hai người là một cặp đôi hát bè cùng nhau. Tiếng vỗ tay lại rộ lên lần nữa làm Vy ngượng chín người. Vội vàng trờ về bàn ngồi, nàng cứ phân vân không biết ai mà chơi trội rứa hè? Sự xuất hiện đầy ấn tượng như thế làm nàng xúc động và nghĩ ngợi lung lắm.