BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2021

GỬI NGƯỜI BẠN ĐỒNG SONG ĐỖ TƯ NGHĨA – Nguyễn Đình Hạnh

 

Nhà thơ Đỗ Tư Nghĩa


           GỬI NGƯỜI BẠN ĐỒNG SONG ĐỖ TƯ NGHĨA 
                                                                 Nguyễn Đình Hạnh
 
Nghĩa ơi…
 
Khoảng 3 ngày một lần, mình thay phiên gọi cho cô Nhiên, Thắng để hỏi thăm về bạn, đã mịt mù tăm cá bóng chim từ Covid… Vẫn hay dù căn bệnh oan nghiệt, trầm kha nhưng được chăm sóc tận tình nên mọi sự chưa đến nỗi nào. Bạn vẫn còn ở đó, vẫn bềnh bồng trên khoảng không bụi bặm này (trần gian), đang chờ nhau…. chờ Thắng, Đức, Hạnh chờ một ngày yên ổn để được gặp nhau… để nói với nhau những điều chưa kịp nói về muôn nỗi đa đoan, trầm luân, oan nghiệt cuộc đời… Để nói bao nhiêu điều nhiêu khê, thúc phược chất chứa trong lòng không thể nói cùng ai… Để nói cùng  thông, cùng chim, cùng nước Xuân Hương, cùng nai Bảo Lộc…
 

ĐÔI LỜI GỞI BẠN ĐỖ TƯ NGHĨA – Nguyễn Văn Quang



Nhà thơ Đỗ Tư Nghĩa


ĐÔI LỜI GỞI BẠN ĐỖ TƯ NGHĨA 
              (Trước lúc bạn đi xa)
                                                                   Nguyễn Văn Quang
 
Nghĩa ơi! Sáng nay nhận được tin bạn vừa từ biệt cõi trần, mình cảm thấy bàng hoàng, lòng trống trải vô cùng, vì từ nay mình mất đi một người bạn dễ thương, tài hoa và trí thức! Bạn ra đi, gia đình, bạn bè và nhất là những người tri âm tri kỷ, vô cùng thương tiếc, ngậm ngùi. Ngay thuở thiếu thời, bạn đã được bạn bè, đồng môn yêu mến cảm phục về tri thức và tài hoa của chàng trai mới lớn. Rồi con đường Triết học đã dẫn bạn lên một tầm cao mới về đời sống tinh thần. Nỗi đau thân phận, nỗi đau nhân thế, tác động vào tâm tư bạn và bạn đã đem hết ruột gan viết tâm tư mình "gởi tình yêu, gởi cuộc đời". Và rồi bạn đã được hồi đáp bằng những "tiếng vọng tri âm" đầy ắp tình yêu thương. Mọi người đã cảm thông, chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng bạn.
 
Tôi lên Đà Lạt lần nào cũng để tâm đến thăm bạn, cầu mong bạn có cuộc sống an vui, vì cứ ngộ nhận rằng cuộc đời bạn quá ư cô đơn, buồn khổ. Nhưng khi nhìn cả một thư viện sách cá nhân đồ sộ của bạn, tôi lại thấy mình đã nhầm. Thì ra, Nghĩa có rất nhiều bạn tri âm. Họ đang lặng lẽ tâm tình với Nghĩa qua từng trang viết trong hàng ngàn cuốn sách dày cộm trên các giá sách vây quanh chỗ ngồi của Nghĩa. Họ là ai? Là những triết gia, giáo chủ các tôn giáo, những văn nhân thi sĩ đông tây, kim cổ đã tụ hội về đây và thỏ thẻ tâm tình cùng kẻ tri âm là Đỗ Tư Nghĩa - còn có biệt danh là Đỗ Tố Như! Giờ thì tôi cảm thấy chính mình bé nhỏ, cô đơn và biết bạn đang sống đời hạnh phúc, vì các triết gia, các nhà trí thức bao giờ cũng sống đời giản dị, lặng lẽ, không thích ồn ào.
 
Tôi mừng cho bạn và thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Những tháng ngày qua, bạn đã đem hết sở tài làm sở dụng để chuyển ngữ hàng chục tác phẩm quý giá trong kho tàng tri thức nhân loại ra tiếng mẹ đẻ, biến chúng thành những thông điệp, những món quà tinh thần và tình cảm gởi lại cho đời trước khi bước về cõi vĩnh hằng. Nghĩa ơi! Tôi làm sao hiểu hết được lòng bạn, làm sao hiểu hết những tư tưởng cao xa của bạn! Nhưng có một điều tôi biết chắc, đó là tình yêu của bạn dành cho cụ Nguyễn Du, bằng chứng là bạn đã lấy biệt hiệu "Đỗ Tố Như" ký vào tác phẩm của mình và dùng trên trang mạng cá nhân để chia sẻ tâm tư với mọi người. Ngày xưa, cụ Nguyễn Du còn băn khoăn: "Bất tri tam bách dư niên hậu, Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?" Còn bây giờ, Nghĩa ơi! Có biết bao người thân yêu, tri âm tri kỷ, đang ngậm ngùi tiếc thương đưa tiễn Đỗ Tố Như rời xa cõi tạm! Không hiểu sao, giờ phút này tôi chợt nhớ 4 câu thơ của Vũ Hoàng Chương: "Lũ chúng ta đầu thai nhầm thế kỷ, Một đời người u uất nỗi trơ vơ. Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị, Thuyền ơi thuyền, xin ghé bến hoang sơ!" Và, bạn đã nhanh chân hơn chúng tôi. Bạn đã lên thuyền về bến hoang sơ trong khi chúng tôi còn vướng chân trong cõi hồng trần. Từ nay, cái thân tứ đại của bạn không bị mục rữa trong lòng đất lạnh như bao người khác, mà đã biến thành những nắm tro hòa vào nước hồ Xuân Hương và các hồ xinh đẹp đầy mộng mơ của xứ Đà Lạt sương mù! Rồi đây, người thân và bạn bè sẽ lên Đà Lạt thăm bạn, và vào một đêm trăng thanh gió mát, ra bờ hồ Xuân Hương gọi Nghĩa cùng uống cà phê, kể chuyện quê hương, chuyện ngày thơ ấu, chuyện mùa hoa dã quỳ... và cùng tiếp tục viết lên những dòng tâm tư "gởi tình yêu, gởi cuộc đời" rồi lắng nghe tình yêu và cuộc đời vang lại "Tiếng vọng tri âm" chứa chan tình thân ái cho tình người thêm nồng ấm và cuộc đời này vơi bớt khổ đau, bạn nhé!
 
Ở quê nhà Quảng Trị xa xôi, đang trong mùa đại dịch, tôi không có điều kiện đến tiễn đưa bạn về Miền Tây phương cực lạc. Tôi viết mấy dòng này thay nén tâm nhang, nguyện cầu hương hồn bạn luôn an vui ở cõi vĩnh hằng!
VĨNH BIỆT BẠN THÂN YÊU!
 
Thị xã Quảng Trị, sáng 16/9/2021
            Nguyễn Văn Quang
 
 

Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2021

NHÀ THƠ, DỊCH GIẢ ĐỖ TƯ NGHĨA QUA ĐỜI ĐỂ LẠI NHIỀU TÁC PHẨM CHƯA IN


 
Nhà thơ Đỗ Tư Nghĩa


TTO - Dịch giả Đỗ Tư Nghĩa vừa trút hơi thở cuối cùng ở tuổi 75 tại nhà riêng nơi phố núi Đà Lạt lúc 6h15 ngày 16-9, sau thời gian nằm bệnh vì tuổi già.
 
Đỗ Tư Nghĩa thuộc lớp trí thức miền Nam trong chiến tranh, ông tốt nghiệp triết học ở Đại học Văn khoa Huế, sau đó dạy triết và tiếng Anh tại Blao (Bảo Lộc) từ trước 1975.
 

SÀI GÒN ĐÃ GIẢI PHÓNG TÔI - Trần Mạnh Hảo

Nguồn:
http://www.buctranhvancau.com/new-blog/2021/8/21/saigon-gii-phng-ti-trn-mnh-ho
 
 

Không phải bây giờ, sau 46 năm từ rừng Lộc Ninh vào Sài Gòn, mà ngay lúc đi trên những con đường ngùn ngụt khói đốt sách cuối tháng 5-1975, tôi đã khóc, làm dấu thánh giá lạy Thiên Chúa cứu chúng con, đã biết chính kho sách của Sài Gòn đang bị đốt đã giải phóng tôi, cứu tôi ra khỏi địa ngục ngu dốt. Xin được giấy giới thiệu của của ủy ban quân quản thành phố : “giới thiệu nhà báo, nhà thơ Trần Mạnh Hảo đến khắp các vỉa hè đang đốt sách tìm sách cho đồng chí viết báo tố cáo sách vở độc hại của Mỹ -ngụy, xin các tổ dân quân tự vệ, các phường khóm giúp đỡ đồng chí hoàn thành nhiệm vụ đảng giao phó”…Tưởng đồng chí Tần Thủy Hoàng đã sống lại từ 2300 năm trước, chợt tiến vào giải phóng thành đô này và ra lệnh đốt hết sách…
 

LỜI TIỄN BIỆT ĐỖ TƯ NGHĨA CỦA HAI NGƯỜI BẠN VƯỜN ĐÀO – Nguyễn Thắng và Đoàn Đức


Nhà thơ Đỗ Tư Nghĩa
 


6 giờ 15 phút ngày 16 tháng 9 năm 2021, Cành-Đào bỗng gãy! Hoa Đào ngát hương phủ đầy mặt đất. Than ôi! Nghĩa đã mất thật rồi! Thời gian như ngừng lại... Hai đứa Thắng – Đức mắt nhòa lệ, tưởng như nhìn thấy cô giáo cũ Nguyễn Thị Nhã đang nắm tay Nghĩa dẫn đến lớp Đệ Tứ 2, trong ngôi trường Nguyễn Hoàng 57 năm về trước.

Từ nay không còn đủ “Tam-Anh-Vườn-Đào” mà Cô thường nhắc, để cố gắng học hành cho xứng với tên.
Nhớ ngày nào ba đứa chúng ta cùng nhau sáng chiều, mưa nắng đến trường. Những buổi học chung, những lần bắt chim, những ngày chủ nhật đi hái sim, hái ổi tận An Đôn, Nhan Biều…
 
Trong lớp, ba đứa luôn ngồi bàn đầu trước thầy cô giáo. Nghĩa giành ngồi giữa để có được Thắng – Đức cả hai bên, sao khôn thế? Những buổi thuyết trình trước lớp, Nghĩa cũng giành đọc phần giữa, không chịu trình bày nhập đề và kết luận, bởi biết rằng có Thắng và Đức kề bên.
 
Lên Đệ nhị cấp, Nghĩa cùng Đức về một lớp Ban C. Tội cho Thắng một mình lạc lõng ban B. Từ ấy, ba đứa chỉ còn gặp nhau cuối tuần hoặc mỗi tháng. Rồi dù tay vẫn còn nắm, nhưng đã buông lơi. Bởi những bóng hồng xinh đẹp vờn qua hư ảo.
 
Chúng ta vẫn nhớ nhau, gặp nhau dù mỗi người đi một lối. Đôi lúc ngồi lại, nhắc chuyện thuở học Đệ nhất cấp…
 
Lên Đại học, Thắng rẽ lối Y Khoa, chỉ còn lại Nghĩa Đức cùng vào Văn Khoa. Bốn năm Nghĩa đi vào con đường Triết học, truy tìm chân lý cùng Mậu Minh, Đình Hạnh, Lương Tuấn, Như Ngân… chọn nẻo về của ý để diễn đạt hết lòng mình.
Thắng và Đức đứng xa, nhìn hạnh phúc trong vòng tay của Nghĩa.
 
Chúng ta lời chưa nói, đêm nào đã nói; thường chúc phúc cho nhau dù mỗi người một nẻo. Nhưng sợi chỉ hồng “Vườn-Đào” vẫn luôn kết nối chúng ta, dù mỏng manh - bởi Cô Nhã đã buộc vào ba đứa từ độ hoa niên – không tài nào gỡ ra được! Thế nên, chúng ta luôn nhớ về nhau và mong gặp mỗi khi có dịp. Cho dù xa xôi cách trở bởi sông núi, chúng ta luôn gần gũi vì hằng nghĩ đến nhau trong tâm hồn.
 
Nay bạn ra đi, hai đứa còn lại buồn đau vì thấy mất đi một cái gì không nói được: đó là con tim thời thơ ấu chúng ta. Nó chiếm hết một phần ba đời người. Nghĩa là một phần đời của Thắng và Đức. Và ngược lại!
 
Nay về lại cố quận, Nghĩa được Cô Nhã, Thầy Bá, Thầy Tâm mừng đón rồi cùng họp mặt với các bạn đồng môn khác…
 
Nơi đây, Thắng với Đức luôn nghĩ Nghĩa không bao giờ mất đi. Nghĩa vẫn còn đó! Dalat là Nghĩa – Nghĩa là Dalat. Nghĩa hiển hiện phơi phới diệu kỳ giữa rừng thông cao vút, trên mặt hồ đầy sương mù, bên dòng suối thơ mộng và trong những cơn mưa nhạt nhòa hay nắng ấm vàng rực muôn ngàn cánh hoa dã quỳ thương nhớ. Thế là Thắng và Đức vẫn dễ dàng gặp Nghĩa dù âm dương cách biệt đôi đàng!
 
Thôi, chia tay với Nghĩa như ngày xưa, chia tay với con Phượng Hoàng gục chết giữa lửa hồng để hồi sinh trong những tác phẩm để đời!
 
Cho Thắng và Đức ngăn dòng lệ chảy tràn trên má để cố gắng mỉm nụ cười nhìn bạn đi xa.
 
                                     Viết cho Nghĩa ngày 17 tháng 9 năm 2021.
                                              Nguyễn Thắng – Đoàn Đức



      
Tam Anh Vườn Đào Trung học Nguyễn Hoàng (1960-1967)

Đỗ Tư Nghĩa và  Đoàn Đức

Đoàn Đức và Nguyễn Thắng





CHÙM THƠ LÊ VĂN TRUNG BẮT ĐẦU BẰNG PHỤ ÂM Đ


   

 
ĐÓA HỒNG
 
Xin vẽ lại chút tàn phai hiu hắt
Của mùa thu xa vắng buổi yêu người
Xin thắm lại buổi hoàng hôn hương sắc
Đóa quỳnh xưa về nở giữa chiêm bao
 
Xin đốm lửa trong tàn tro nguội lạnh
Cháy cùng tôi trong cõi quạnh hiu này
Xin là gió thổi qua lòng nắng hạn
Xin mùa xanh về nhuộm nỗi tàn phai
 
Em dù đã xa xôi bờ bến lạ
Tôi  cũng đành sóng vỗ một bờ đau
Xin về lại như đã từng hiện hữu
Miền đam mê ngà ngọc buổi yêu đầu
 
Xin về lại trên lối tình nhung lụa
Tôi trầm nhang dâng Thánh lễ ơn người
Xin về lại, dẫu quên lời tuyên hứa
Một đóa hồng vẫn thắm ở tim tôi.
                         

Thứ Năm, 16 tháng 9, 2021

TÒ HE – Thơ Đặng Xuân Xuyến


  


TÒ HE
(Tặng 1 người em)
 
Phút trải lòng đắng ngắt
Điếng lòng người lặng nghe
Thương nửa đời nén chặt
Nhốt hồn trong xác ve.
 
Chiều cuối ngày nắng quắt
Dụ hồn nhập Tò He (*)
 
Hà Nội, chiều 14 tháng 9.2021
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
 
...
 
(*) Tò he: là những hình người, con vật được nhào nặn bằng bột trong trò chơi dân gian Bắc Bộ.
 

Thứ Tư, 15 tháng 9, 2021

SỬ GIA HAY SỬ TẶC? - Phan Thanh Tâm

Ông Phan Thanh Tâm, tác giả bài này, là cháu năm đời của cụ Phan Thanh Giản.
 
Cụ Phan Thanh Giản


- “Minh tinh chín chữ lòng son tạc” (một câu trong bài thơ điếu Phan Thanh Giản của nhà thơ yêu nước Nguyễn Đình Chiểu)
 - “Phan học sĩ hết lòng mưu quốc” (một phần của câu 30 trong bài ‘Văn tế nghĩa sĩ trận vong Lục tỉnh’ của nhà thơ yêu nước Nguyễn Đình Chiểu)
 
“Phan Lâm mãi quốc, triều đình khí dân”“một sản phẩm được chế ra bởi chính Viện Trưởng Viện Sử Học miền Bắc, Giáo sư Trần Huy Liệu”. Và chuyện “đề cờ” chung quanh câu này đã trở thành một thứ “sự thật lịch sử”, “siêu tài liệu”, hay “siêu bằng chứng” là nhờ tài nghệ sáng tác cùng kinh nghiệm làm báo cũng như làm chính trị của “người anh cả” giới sử học Hà Nội. Luật Sư Winston Phan Đào Nguyên đã xác định như vậy trong cuốn “Phan Thanh Giản và vụ án Phan Lâm Mãi Quốc, Triều Đình Khí Dân”. Tác giả đã dành một năm nghiên cứu quá trình nguồn gốc tám chữ được dùng để hạ nhục cụ Phan “vì mục đích đánh chiếm miền Nam”.
 

HƯƠNG BẬU ĐẦY TRÊN ÁO – Thơ Trần Mai Ngân


 


HƯƠNG BẬU ĐẦY TRÊN ÁO
 
Buông Bậu khỏi vòng tay
Hương Bậu đầy trên áo
Bến nước chiều chao đảo
Thuyền đưa Bậu ngược dòng...
 
Ta ở lại mênh mông
Nghe sóng xô ngập lòng
Dáng Bậu hiền...thương quá
Cớ gì sao cách xa!
 
Đôi mắt Bậu nhạt nhoà
Đau nghẹn trái tim ta
Mới hôm qua hôm qua
Còn cười và mơ ước...
 
Cuộc tình dẫu biết trước
Đến lúc Bậu phải đi
Ta chẳng biết làm chi
Để ngăn chân đừng bước...
 
Phận duyên là vết xước
Quên nhau cố quên nhau
Xưa cũ đã phai màu
Sao ta còn thiết tha...
 
Buông Bậu khỏi vòng tay
Hương Bậu đầy trên áo!
                                    
            Trần Mai Ngân

NHỮNG BÀI TỨ TUYỆT – Thơ Nguyên Lạc


 
                         Nhà thơ Nguyên Lạc


NHỮNG BÀI TỨ TUYỆT 1
 
 
ĐÊM CÔ LỮ
 
Đêm nay trăng lạnh người có lạnh?
Điệp khúc hư không nỗi đoạn trường
Nâng ly cô lữ sầu viễn phố
Tri kỷ cùng ta khúc Hồ Trường!
 
 
PHONG VŨ
 
Phong là gió nhưng chắc đâu là gió?
Vũ là mưa nhưng có phải mưa đâu?
Gió mưa môi mắt đêm thu đó
Phong vũ ngàn năm cố lý sầu!
 
 
TÍM CẢ ĐOẠN TRƯỜNG
 
Sương rơi trắng cả con đường
Em rơi tím cả đoạn trường trong anh!
Tinh như sương khói mong manh
Nghìn năm nhan sắc nát thành quách xưa
 
 
TÌNH NHỚ
 
Như sương rơi trắng muôn trùng
Như trăng rêu biếc não nùng huyễn không
Tụ tan mây trắng vân mồng
Thiên thu tình sử nát lòng thế nhân
 
 
QUEN THÔI
 
Nơi này cũng núi cũng sông
Cũng trời đất rộng nhưng không có người
Chẳng hề chi, sẽ quen thôi
Vọng chiều thăm thẳm những lời mây bay!
 

BÁNH MÌ NÓNG VÀ MÌ XÍU QUẢNG TRỊ - Đinh Hoa Lư


Bánh mì đang nướng trên lò trước khi phân phối

Bánh mỳ NÓNG này phân biệt với mỳ xíu trong phần kế. Các lò bánh mỳ còn ra giả chạng vạng để phân phối cho các em bé bán mỳ rao vào ban đêm. Vài chục ổ bánh mỳ nóng dòn, loại 2 đồng (như trong hình) được các em bỏ vào trong hai lớp bao mỳ trắng, mang một bên vai, vừa đi nhanh vừa rao khắp các con đường ngoại ô thành phố. Tôi còn nhớ như in rằng không bao giờ thấy các em bé bán mỳ này mặc quần dài, chỉ những chiếc quần đùi và đi chân đất. Lại một điều nữa, nghề rao mỳ nóng ban đêm chỉ có các em trai thôi.
 

Thứ Ba, 14 tháng 9, 2021

CÔ GÁI BÁN DON - Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích

Đến định cư tại miền Bắc California Hoa Kỳ hơn nửa năm, bỗng một hôm, tôi nhận được cú điện thoại của Thung từ Texas gọi qua. Thung là bạn học, cũng là chiến hữu của tôi ngày xưa. Hắn đề nghị gởi vé máy bay mời tôi qua Houston chơi. Nhân tiện thăm viếng khu vực dễ làm ăn và giá nhà cửa cũng dễ thở hơn nhiều so với San Jose. Tôi đồng ý. 

Tác giả Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
 
Một tuần lễ sau, một vé máy bay và một cái check 300 Mỹ kim trong bì thư gởi đến. Đây là một món quà khá hậu hỉ ở đất lạ quê người. Ba ngày sau, tôi lên máy bay của hãng Continental Airlines đi Texas. Bay suốt bốn tiếng đồng hồ, chiếc Boeing mới hạ cánh xuống phi trường Houston. Thung đón tôi tại lối ra của khu hành khách. Lần gặp nhau cuối cùng ở quê nhà vào năm 1973, tại Đại Học CTCT Đà Lạt. Ngày ấy, trông hắn rắn rỏi, khuôn mặt sạm nắng mà hôm nay, sau mười sáu năm định cư tại Mỹ, hắn hoàn toàn lột xác. Nước da trắng hồng đỏ au, cái bụng căng tròn, dáng người bệ vệ trông “rất ông chủ”. Mà chủ thực. Thung làm chủ cái chợ bán đồ biển. Vợ và con quản lý còn Thung lo chạy vòng ngoài.
 

Thứ Hai, 13 tháng 9, 2021

DỞ DANG, DỖ DÀNH TƯƠNG LAI, DỤ NGÔN, DƯỚI CHÂN ĐÈO VẠN TƯỢNG – Thơ Lê Văn Trung


   

 
DỞ DANG
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
 
Đi chưa cuối những con đường
Mà chiều tôi đã ngập ngừng bước chân
Qua chưa hết một dòng sông
Mà hoàng hôn đã mịt mùng khói sương
Uống chưa cạn một ly buồn
Mà men rượu cháy cả hồn thu xưa
Mơ hoài chưa hết cơn mơ
Mà nghe hoạn nạn bên bờ chiêm bao
Rụng chưa hết một mùa đau
Vàng thu tôi mãi xôn xao lá vàng
Mây đời tôi mãi lang thang
Từ em mang nỗi dở dang theo cùng.
                        

KHÁI NIỆM ĐÊM #3 – Thơ Khaly Chàm


   
                               Nhà thơ Khaly Chàm


khái niệm đêm #3
 
thời tiết nhú mầm mê sảng
những con mắt lá hoài nghi nhiệt lượng
giấc mơ loài chim linh giác
tiếng đập cánh báo mùa tuẫn nạn
những cái bóng nguỵ trang sau chùm ánh sáng
cường điệu nỗi khát thèm rực rỡ
nhiều gương mặt u mê
khàn đục giọng lưỡi
 
linh hoạt những ngón tay
man dại nhục thể ve vuốt mùi hương
ảo tưởng nở hoa trên làn da
tiếng cười thú tính hả hê bay đi
còn lại giọt nước mắt xám mờ
nỗi đau mộng du
quay vòng trên con đường số mệnh
vết thương tâm thức mơ hồ lành lặn
 
con chữ nói lời phán quyết
trí tưởng tôi phải tìm một chỗ trú
đừng xuẩn ngốc bơi qua biển đêm
tôi choàng tỉnh nhìn thấy mặt trời
những ẩn dụ
vượt thoát bằng tốc độ ánh sáng
 
cuchithu 2016
  khaly chàm

NHẬN ĐỊNH BÀI TỔNG KẾT VỀ PHAN THANH GIẢN CỦA “NGƯỜI ANH CẢ” GIỚI SỬ HỌC HÀ NỘI - Phan Thanh Tâm

Nguồn:
http://talawas.org/talaDB/showFile.php?res=3409&rb=0302


Cụ Phan Thanh Giản
 

Ông Phan Thanh Tâm, tác giả bài này, là cháu năm đời của cụ Phan Thanh Giản.
 
 
NHẬN ĐỊNH BÀI TỔNG KẾT VỀ PHAN THANH GIẢN CỦA “NGƯỜI ANH CẢ” GIỚI SỬ HỌC HÀ NỘI 
                                                                                Phan Thanh Tâm
 
Nước ta tuy có lúc thịnh, lúc suy
Nhưng hào kiệt đời nào cũng có
(Nguyễn Trãi - Bình Ngô Ðại Cáo)
 
Bài tổng kết “Chúng ta đã nhất trí về việc nhận định Phan-Thanh-Giản” của ông Trần Huy Liệu, “Người anh cả” giới sử học Hà Nội viết từ tháng 10.1963 tự nó không tạo ra vấn đề hay gây ảnh hưởng gì cả dù rằng không hẳn mọi người đã nhất trí như tựa đề. Bài báo chỉ đâm ra dễ sợ, gây nhiều bất mãn sâu đậm khi nó theo đoàn quân chiến thắng tiến vào thủ đô Sài Gòn năm 1975.
 

PHẠM NGỌC THÁI VÀ THIÊN TÌNH CA MÙA THU - Tuyết Thúy


  

                   
SÁNG THU VÀNG
                         
Nhớ ngày gặp lại em bên hồ gió                       
(Kỷ niệm Bích Đào)
 
Gặp lại em một sáng thu vàng
Nơi em đứng nắng tràn ngoài phố
Với trời xanh, hồ xanh gió
Gió đưa làn tóc em bay...                      
                           
Sáng thu này trĩu cả hàng cây
Đô thành dịu mát
Ông lão ngồi bên gốc cây,
bán những cây sáo trúc thổi vói lên trời
Bà xúc tép váy khều khào nước…
 
Một thời xa lắc
Em nghiêng chao về một thời xa.
 
Người con gái đã thành chính quả
(phảng phất trên đầu đôi nét phôi pha)
Đôi mắt em bóng trúc bay xoà...
Đường phúc hậu vầng trăng đầy nở...
Nghe không gian, đổ vỡ cả mùa thu!
 
Sáng thu vàng mông mênh, mênh mông
Anh đứng trông em bên bờ sóng vỗ
Hồn đã mất trong rừng hoang thiếu nữ
Và trái tim cũng không còn
 
Sáng thu vàng xang xênh, xênh xang
Những con đường xưa tắm hơi em
Môi em cười, hoa lá nát đau thêm
Thời gian trôi… cuộc sống buồn tênh.
 
Một mùa thu lá lá
Nơi ấy giờ chỉ còn có cỏ
Bướm vàng hoa cũ vẫn bay ngang
Người đàn bà! Em nuốt mùa thu tan...
 
                              Phạm Ngọc Thái
 

TRÁI TIM GẤP BẰNG GIẤY / ORIGAMI – Thơ Quách Như Nguyệt


   


TRÁI TIM GẤP BẰNG GIẤY /  ORIGAMI
 
Có người nói tình yêu không thể dấu
Mỗi khi gặp được chàng... người yêu dấu,
tôi rạng rỡ, lòng mở hội, ca vang
Trái tim tôi vọng mãi tiếng yêu chàng
Tim chiến thắng, tình yêu bao phủ
 
Xé rời trang báo cũ
Gấp giấy, hồn ngất ngây!
Tiếng giấy sột soạt leo thang tình đầy
Chàng nào biết... trái tim giấy dấu tình tôi trong đấy
 
Trái tim Origami, góm ghém tình tôi, trái tim tôi…
nằm trong lòng bàn tay anh
Tôi làm tặng anh kèm nụ son môi
“Gì đây em?” ngạc nhiên chàng hỏi
“Chữ V anh ạ”, ngần ngừ… tôi nói dối…
 
                               Quách Như Nguyệt
(Cảm hứng từ bài thơ tiếng Anh “Origami” của chị Khổng Thị Thanh Hương)