BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2018

ƯỚC VỌNG – Đức Hạnh và Thi Hữu


   

ƯỚC VỌNG !
"Song thất lục bát"

ĐỪNG than vãn tình đời cằn cỗi
THỞ bình tâm tỏ lối nhân sinh
DÀI tình nhân ái công minh
HÃY khơi biển cả hoa tình thắm tươi

VƯƠN khát vọng bình minh bát ngát
VAI thong dong gánh vác sơn hà
MÀ nghe đất Mẹ vui ca
SỐNG trao mộng thắm trổ hoa đất trời

BÙN nhớp nhúa nhưng đời rạng rỡ
DƯỚI trăng sao thắm nở ân tình
CHÂN thành cuộc sống lung linh

NHƯNG thêm ước vọng bình minh sáng ngời
NẮNG đẹp quá! Quê mình chim hót
Ở trên cành nhảy nhót múa ca

TRÊN bầu trời mãi bay xa
ĐẦU sông cuối bãi mặn mà thương yêu..!

                                             Đức Hạnh
                                            25.10.2018

CHÙM THƠ THÁNG 11 CỦA HUY UYÊN


        
                       Nhà thơ Huy Uyên


EM, TÔI VÀ MÙA TRĂNG CŨ

Đêm trăng đầy lấp bãi cát vàng
Hai người yêu lặng thinh trên cầu Phụ-Ngọc
Thoáng nghe tiếng ai hát trong vườn
Mênh mông đồng lúa xanh mùa bấc.

Nỗi buồn theo em về An-Thái
Thương nhớ xa lắc tình ai
Làm sao nguôi quên ngày đó
Những giọt nước mắt chảy dài.

Trên sông người tật-nguyền im-lặng
Quẩn quanh chùm hoa đại ngát hương
Bao la đất trời ngủ muộn
Hỏi rằng em có trở về không ?

Buổi tối lạnh đầy trăng
Chừng như khuôn mặt lẫn khuất
Hoang-vu cỏ dậy bên thành
Lá cây suốt đời ngậm sữa.

Có phải em nấm mộ
Thở đầy mùi hương khói hoang mê
Bé bỏng trong em niềm vui nho nhỏ
Trái tim xưa cũng quên lối đi về.

Trăn trối đi qua bóng đêm
Bầu trời những chùm sao xa tít
Phảng-phất ngậm-ngùi trong em
Những khuôn mặt người không quen biết.

Em và cuộc tình chia-biệt
Mùa trăng bỏ lại vuốt ve
Nghe tim quạnh quẻ
Chôn một nụ cười quạnh buốt
Em xa tôi từ đó.

CHÙM THƠ THIỀN 24 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


        

CÂY CẦU

cây cầu kia đã dẹp
giòng sông lấp đã đầy
lơ thơ hồ vài khoảnh
xanh um rặt bèo tây
xoá hẳn tên Tô Lịch
còn con cống queo gầy
tìm tòi nơi chốn cũ
lưa thưa mấy tàng cây
đất đai còn nguyên vẹn
nhưng lịch sử quá dày
trang sau đè trang trước
bừa tràn lên luống cày
xưa sót vài ngôi mộ
kèm mấy tấm bia phai
hạc qui nằm chỏng gọng
mà cổ ngắn cổ dài
ôi cái vòng chu dịch
chả chạy thoát một ai ?
công hầu cùng khanh tướng
chung nhau tiếng thở dài

"HƯƠNG QUÊ", THƠ ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Nguyễn Xuân Dương


      

          "HƯƠNG QUÊ" - THƠ ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Bài thơ viết về cái ngõ quê với rất nhiều bảng lảng khói sương. Thật khó để bình luận vì tất cả thi ảnh ở đây đều ẩn chứa cái phi lí tận cùng của phi lí. Cái hư ảo tận cùng của hư ảo. Câu đầu tiên hiểu thế nào là nhà bên và hiểu thế nào là nhà hàng xóm mà hương cốm đầu mùa đã duyềnh sang nhau. Sao cứ phải ợm ờ? Cái ợm ờ như các cụ vẫn bảo trăm nhát cuốc bổ vào lòng cả trăm. Một câu thơ đã cho ta cảm nhận được mùi hương cốm ở đây vừa quấn quýt, lan tỏa và quyện hòa, vừa thân thương ràng buộc hai ngôi nhà và trong hai ngôi nhà đó có một chàng trai si tình và cô gái vắt ngang dải yếm. Dải yếm là thứ để buộc chặt và che đậy sao ở đây nó lại vắt ngang và vì sao nó lại vắt ngang thì may ra ông trời và Đặng Xuân Xuyến hiểu được mà thôi. Còn chúng ta những kẻ trần tục làm sao có thể hiểu được? Phải chăng cái dải yếm ấy vắt ngang để níu dòng sông để bắc cái cầu đón nhà thơ sang chơi. Tất nhiên khi cái dải yếm được cởi ra để vắt ngang thì chắc chắn nhà thơ đã nhìn thấy một bầu ngực căng đầy khát vọng. Vui quá nhà thơ cứ ời ợi gọi cả làng ra mà trông chúng tôi đang làm cái việc mà chỉ có sức mạnh tình yêu mới có thể làm được. Thật kì diệu cái dải yếm chỉ tày gang thôi mà sao ở đây cứ dài mãi ra đến vô cùng có thể níu đôi bờ sông xích lại gần nhau cho những lứa đôi xum họp thay cho con đò nhỏ mong manh. Để không còn tiếng gọi đó thảm khắc trong đêm.

DẠ KHÚC MÙA ĐÔNG - Thơ Nhật Quang


   


DẠ KHÚC MÙA ĐÔNG

Đông về rồi đó, em biết chăng?
Hàng thông xanh run run trong đêm lạnh
Mây chập chùng đan kín vạt chiều giăng
Nghe đêm thở…hắt hiu buồn trống vắng

Những vần thơ lạnh lùng trong thầm lặng
Trỗi cung buồn, đàn lạc phím đương tơ
Niệm Khúc Cuối nghe chăn gối hững hờ*
Đêm Đông vẳng tiếng hát ai buồn quá!

Cây khẳng khiu bên đường vội trút lá
Vàng võ khuya, trăng rơi nhẹ bên thềm
Hương dạ lý vờn quẩn quanh lối mộng
Chạm nỗi buồn ta thổn thức…về em.

                                          Nhật Quang
                                           (Sài Gòn)

(Niệm Khúc Cuối: một nhạc phẩm của Ngô Thụy Miên)

MỴ CHÂU, TRẮNG TRỜI LÔNG NGỖNG BAY... - Trần Mai Ngân


         


       MỴ CHÂU - TRẮNG TRỜI LÔNG NGỖNG BAY...

Mỵ Châu đáng trách hay đáng thương...
Tôi yêu nhân vật Mỵ Châu trong câu truyện.
Có nhiều người đã buộc tội Mỵ vì tình yêu mà vô tình làm nước rơi vào tay giặc. Cuối cùng nàng phải nhận lấy cái chết bi thảm... và chết khi vẫn còn niềm tin vào tình yêu của mình và tin vào Tình Lang.
Ôi ! Thương thay cho trái tim của Mỵ, một trái tim không hề biết lọc lừa dối trá của cuộc đời. Mỵ đã sống và đã yêu bằng cả chân thành, bằng cả tha thiết đúng nghĩa của một tình yêu...
Đến cuối con đường, ngồi sau lưng Phụ Vương nàng vẫn nghĩ Trọng Thuỷ nhất định sẽ đi tìm nàng như lời hứa...
Những chiếc lông ngỗng bay trắng trời theo vó ngựa... nàng chờ mong trong sự ngây thơ. Nàng đặt hết lòng tin vào Tình Lang không hề hoài nghi, không hề tuyệt vọng...
Đã cuối con đường, đã đến con đường cùng... Nhát chém của phụ vương cũng không làm nàng cảm thấy đau đớn. Nàng vẫn tin chàng. Nàng nghĩ chàng không thể nào phụ tình, nàng vẫn đợi chàng tới...
Nhát chém không là hư vô mà là nhát chém thật của chính cha mình. Xác thân này xin đền tội cùng nước non. Xin lỗi cùng phụ vương.
Nhưng con tim là của Mỵ, hơi thở là của Mỵ.
Kiếp dương trần chàng đà lỗi hẹ. Nhất định Mỵ đã không trách hờn, nhất định My tin chàng chỉ vì oan trái , chỉ vì nghịch cảnh hai nước nên chàng phải chiến thắng.
Ai bảo chàng không yêu Mỵ Châu thật sự, chàng đã từng nói và từng thề non hẹn biển... Mỵ tin chàng, tin vào tình yêu của chàng.
Lông ngỗng trắng nhuộm máu hồng của Mỵ bay lên theo cuồng phong lớn... lại bỗng thành hình trái tim màu hồng lung linh cho ngày nàng qua đời và cho cả ngàn sau...
Ai lên án, ai căm giận nhưng riêng tôi, tôi yêu Mỵ Châu - người con gái biết yêu và sống chết cho chỉ một tình yêu. Tôi trân trọng nàng và tình yêu của nàng. Tôi yêu Mỵ !

                                                                              Trần Mai Ngân
                                                                                 06-11-2018

SẼ CÓ LÚC EM KHÔNG LÀM THƠ NỮA - Thơ Quách Như Nguyệt


       
                         Nhà thơ Quách Như Nguyệt


           SẼ CÓ LÚC EM KHÔNG LÀM THƠ NỮA

Sẽ có lúc em không làm thơ nữa
Ngày đó buồn, thơ buồn lắm hay không?
Không đâu anh, thơ không thể biết buồn
Chỉ có em là buồn hiu buồn hắt

Nếu một ngày hồn thơ em lịm tắt
Em biết phải làm gì… khuất lấp tháng ngày qua?
Ngày một già và trái tim lạnh giá
Dẫu chẳng mong, ngày đó sẽ không xa

Mất mát, khổ đau.. thời gian mờ xóa
Sung sướng, hạnh phúc rồi cũng nhạt nhòa
Còn lại gì, còn lại tình ta?
Những bài thơ với em còn quý giá?

“Ngộ” nha anh, chúng ta cùng tỉnh ngộ
Sẽ có lúc ta rời bỏ chốn này
Chốn trần ai đầy trầm luân khổ ải
Bao muộn phiền theo gió cuốn, mây bay

Sẽ có ngày em chẳng thể làm thơ
Hết lãng mạn, không còn mơ mộng nữa
Hết tôn sùng một tình yêu tàn rữa.
Thế cho nên em sống chẳng ơ thờ

                       Quách Như Nguyệt


       

CHÙM THƠ THIỀN CỦA NGUYÊN LẠC


        
                     Nhà thơ Nguyên Lạc


VẤN NẠN

Cổ độ thuyền về có thật không?
Hình như
tiếng sóng động trong lòng!
Chở ta người hỡi bờ bến ấy
Hãy thắp cho ta
ngọn đuốc hồng!

Vô thường nắm giữ có được  không?
Vẫn thế mây trôi
chuyện đuốc hồng
Nhắc chi hai chữ
sơn cùng thủy?
Có. Không
Khởi. Tận
ở trong lòng!

PHẠM NGỌC THÁI VÀ MỘT KIỆT TÁC THƠ TÌNH - Nguyễn Thị Xuân


 
                       Tác giả Nguyễn Thị Xuân


       PHẠM NGỌC THÁI VÀ MỘT KIỆT TÁC THƠ TÌNH
                                                                          Nguyễn Thị Xuân

        Có lẽ đã qua hơn nửa thế kỷ, từ khi trên thi đàn Việt xuất hiện bài thơ tình nổi tiếng: "Hai sắc hoa ti-gôn" của một nữ sĩ ẩn danh, gọi tắt là T.T.KH - Đến nay, lại mới có một áng thơ tình của một nhà thơ đương đại, trong giới văn chương rất quen biết, đó là Phạm Ngọc Thái ! Thơ ca của anh trên văn đàn cũng được nhiều độc giả ngưỡng mộ.
      "Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối" mà anh mới cho ra đời trên các trang mạng Việt, đã được đông đảo bạn đọc đón nhận và ca ngợi. Nói một cách công minh: với những ai yêu thích thơ ca, kể cả người khó tính nhất cũng phải khen. Là một nhà giáo làm công tác văn chương, vì quá yêu thích bài thơ tình này - Tôi xin được mang chút kiến thức văn học để luận bình bản tình ca, với độ hay tôi đánh giá là một thiên kiệt tác thơ tình !
     Thiên tình ca "Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối" được chia thành chín đoạn, cả thảy ba mươi sáu câu. Tức là, một bài thơ khá dài. Cảm xúc thơ dồn dập chảy trào ra trong trái tim thi nhân, được bắt đầu bằng lời thổ lộ của người tình gái qua ước muốn của nàng. Đọc thơ ta tưởng cứ như là câu chuyện tình đêm khuya, thường phát trên Đài tiếng nói Việt Nam:

                    Em nói với tôi rằng... "muốn có một đứa con"

THƠ TÌNH “IT” (INFORMATION TECHNOLOGY'S LOVE POEM)


    


THƠ TÌNH “IT”
(INFORMATION TECHNOLOGY'S LOVE POEM)

Anh đã viết thư tình trên Net
Gửi em yêu nhưng không thấy Reply
Và mỗi lần anh thử Retry
System hỏi User name và password......
Em vội bước ra đi quên Logoff
Chẳng một lời dù chỉ tiếng Standby
Em quên hết kỷ niệm xưa đã Add
Quẳng tình anh vào khoảng trống Recycle Bin.
Anh vẫn đợi trên nền xanh Desktop
Bóng em vừa Refresh hồn anh
Từng cú Click em đi vàonỗi nhớ
Trong tim anh... Harddisk... dần đầy.
Anh ghét quá, muốn Clean đi tất cả
Nhưng phải làm sao khi... chẳng biết Username
Hay mình sẽ một lần Full Format
Em đã change... Password cũ còn đâu!
Anh sẽ cố một lần anh sẽ cố
Sẽ Retry cho đến lúc Error.
Nhưng em hỡi làm sao anh có thể ..
Khi Software anh dùng... đã hết Free Trial
Hình bóng em vẫn mãi Default...
Trái tim anh, em Select bằng Mouse
Chốn hẹn hò: Forum - Internet
Lời yêu thương truyền bằng phương thức Get
Nhận dáng hình qua địa chỉ IP
Nếu một mai em vĩnh viễn ra đi
Anh sẽ chết giữa muôn ngàn biển Search
Lời tỏ tình không dễ gì Convert
Lưu ngàn đời vào biến Constant
Anh nghèo khó mang dòng máu Sun
Em quyền quý với họ Microsoft
Hai dòng Code không thể nào hoà hợp
Dẫu ngàn lần Debug em ơi
Sao không có một thế giới xa xôi
Linux cũng thế mà Windows cũng thế

Thứ Hai, 5 tháng 11, 2018

NHÀ THƠ VÀ NGHIỆP THƠ QUA MẤY BÀI THƠ THIỀN CỦA CHU VƯƠNG MIỆN - Nguyễn Bàng


               
                             Tác giả Nguyễn Bàng

               NHÀ THƠ VÀ NGHIỆP THƠ QUA MẤY BÀI 
               THƠ THIỀN CỦA CHU VƯƠNG MIỆN

Từ ngày 03 tháng 9 năm 2018 đến nay, mới vừa đầy hai tháng, nhà thơ Chu Vương Miện đã liên tiếp trình làng 23 chùm Thơ Thiền trên nhiều chiếu thơ mạng ở trong nước và ở ngoài nước. Mỗi chùm thơ có từ 2 đến 5 bài, vị chi đã có cả non 100 bài Thơ Thiền Chu Vương Miện đến với bạn đọc. Chữ Thiền, Thiền học vốn từ chữ Thiền tông mà ra, thường được dịch là suy tưởng, suy ngẫm. Xem vậy thật đáng nể sự suy tưởng, suy ngẫm một nhà thơ  không phải là thiền sư.
Thơ Thiền không phải bây giờ mới có. Nó xuất phát từ Trung Hoa và phát triển mạnh từ thời nhà Đường. Ở Việt Nam, Thơ Thiền phát triển vào thời Lý Trần với các tác giả - các thiền sư của các thiền phái như Tỳ Ni Đa Lưu Chi, Vô Ngôn Thông, Thảo Đường, Trúc Lâm Yên Tử mà đỉnh cao có thể kể là Tuệ Trung Thượng Sĩ.
Từ đời Lê đến Nguyễn, hơn năm thế kỷ, một số ít tác phẩm của các danh nhân Việt Nam như Nguyễn Trãi, Lê Thánh Tông, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Ngô Thì Nhậm, Phan Huy Ích, Nguyễn Du, Nguyễn Công Trứ…cũng được coi là thơ thiền
Thơ Thiền Việt Nam hiện đại tiếp tục phát triển trên cơ sở hào quang của Thơ Thiền trung đại và môi trường văn hóa hiện đại . Ngay trong Thơ Mới cũng có một số tứ thơ phảng phất hương vị Thiền.
 Đến những năm 60 ở miền Nam, thơ Thiền Việt Nam đã dần dần tiếp cận sinh khí phương Tây và hiện đại hóa thể hiện trong những ca từ nhạc Trịnh Công Sơn, thơ Bùi Giáng, Phạm Thiên Thư, Phạm Công Thiện…
Trên dòng chảy lịch sử ấy của Thơ thiền Việt Nam, bạn đọc thấy cả trăm bài Thơ Thiền của Chu Vương Miện ở đầu thế kỷ 21 này là điều dễ hiểu.
Không đủ sức và đủ tầm để viết về cảm nhận cả non 100 bài Thơ Thiền của Chu Vương Miện, bài viết nhỏ này chỉ xin nêu mấy cảm nhận cá nhân về NHÀ THƠ VÀ NGHIỆP THƠ qua mấy bài Thơ Thiền trong khjoois thơ phong phú ấy.
Vậy, nhà thơ trong thơ thiền Chu Vương Miện là những con người như thế nào?

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2018

TÂY TIẾN - Video clip La Thụy ngâm thơ Quang Dũng




    

TÂY TIẾN

Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

Ai đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi !
Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời !
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người

Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi


Tây tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm

Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
Áo bào thay chiếu, anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành

Tây tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.

                     QUANG DŨNG
              (Phù Lưu Chanh, 1948)

MÙA THU CHẾT - Thơ Trần Mai Ngân


   
              Nhà thơ Trần Mai Ngân


MÙA THU CHẾT

Mùa Thu cũ và bài thơ cũng cũ
Đâu còn em, đâu còn những chiều xưa
Những niềm vui đã mất hết không chừa
Cười hay khóc trong một lần tiễn biệt...

Mùa Thu cũ ra đi không nuối tiếc
Cớ chi em hay tôi phải vương sầu
Buổi chia tay sương trắng, trắng một mầu
Như dãi lụa khăn tang tình chi vội...

Mùa Thu cũ... Ta còn bao câu hỏi
Tại sao em và hỏi tại sao tôi
Bỗng ngỡ ngàng bởi bạc bẽo như vôi
Quên và xoá nụ cười xa dĩ vãng

Mùa Thu cũ vẫn còn đây bảng lảng
Một bàn tay đã nắm lấy bàn tay
Vội vàng sao lắm... lại vội vàng thay
Tình đã đổi... mùa Thu ôi cũng chết !

                                Trần Mai Ngân
                                   03-11-2018

BA BÀI TỨ TUYỆT VỀ CHÂU MỘC - Thơ Nguyễn Khôi


            
                      Nhà thơ Nguyễn Khôi 

Lời thưa :
Thế hệ chúng tôi ở Miền Bắc Xã hội Chủ Nghĩa bị ám ảnh bởi
những câu thơ : "Ai đi Châu Mộc chiều sương ấy/ có thấy hồn lau nẻo bến bờ/ có nhớ dáng người trên độc mộc/Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa" - Quang Dũng / Tây Tiến 1948.
"Trên Tây Bắc ! Ôi mười năm Tây Bắc/ Xứ thiêng liêng rừng núi đã anh hùng/ Nơi máu rỏ tâm hồn ta thấm đất/ Nay rạt rào đã chín trái đầu xuân"- Chế Lan Viên/ Tiếng hát con tàu 1960.
" Xe chạy nghiêng nghiêng triền núi dốc/Lên miền Tây vời vợi nghìn trùng..."- Lên miền Tây- Bùi Minh Quốc 1958.
Sinh thời, hồi những năm 60 của Thế kỷ 20, Thủ tướng Phạm Văn Đồng có nói " Tây Bắc là Hòn Ngọc ngày mai của Tổ Quốc ".
Ngày 15-4-1963, Nguyễn Khôi tôi tốt nghiệp Đại học Nông Nghiệp, vác ba lô lên Sơn La công tác, ở suốt 21 năm đến 15-4-1984 về Văn phòng Quốc Hội nhận nhiệm vụ mới... Ngày ấy Châu Mộc (Mộc Châu / Mường Sang) còn hoang sơ lắm, nay thì đang sắp thành Đà Lạt thứ 2 : Kinh tế tiên tiến hiện đại đang phát triển, Mộc Châu đang thu hút các Nhà đầu tư, Khách du lịch và là nơi Nghỉ dưỡng lý tưởng ở gần Hà Nội...


BA BÀI TỨ TUYỆT VỀ CHÂU MỘC
(Tặng Châu Hồng Thủy và Nguyễn Anh Tuấn)

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2018

TRO TÀN BAY THEO GIÓ - Thơ Quách Như Nguyệt


       
                         Nhà thơ Quách Như Nguyệt


TRO TÀN BAY THEO GIÓ

Rồi úa tàn như lá
Rồi chỉ còn mình ta
Ngắm trăng tà mà khóc
Hết rồi thời để tóc
Tóc thề buông như mây

Rồi em và anh thương
Ai là người đi trước
Nếu người đó là em
Anh có đến tiễn đưa?
Có nhỏ vài giọt lệ
Anh ơi chuyện bằng thừa

Rồi cũng tan như mây
Rồi cũng bay theo gió
Tro tàn anh thấy đó
Rồi cũng bụi tàn tro

Chào em lần cuối cùng!
Hay em chào anh nhỉ
Mình chưa từng gặp mặt
Sao biết để tiễn đưa?!

Anh muốn gặp em chưa
Anh sợ gì, vỡ mộng
Anh ngại gì, rổng không
Chẳng có gì ngóng trôn
Chẳng có gì để nhớ

Quách Như Nguyệt


     

TÌNH VỘI... - Thơ Quang Tuyết


    
              Quang Tuyết


TÌNH VỘI...

Đừng nói tiếng yêu thương
Khi lòng chưa định hướng
Thuyền xa khơi giữa biển
Hẹn hò chi ngày về.

Đời còn lắm đam mê
Giữa trùng khơi sóng gió
Mộng giang hồ còn đó.
Mặc bến hoài chờ mong

Đừng lo ngày nắng nóng
Đừng ngại đêm mưa dầm
Khi chân trần chưa bước
Khi lòng còn hư không

Tình yêu đâu chỉ nói
Lời ru ngủ trên môi
Vắng nhau lòng quên vội
Lạ lùng thay phai rồi

Tình anh chóng đổi thay
Lời ngỏ theo gió bay
Vội vàng chi anh hỡi
Tay chưa ấm rời tay...

           Quang Tuyết

Ở ẨN, XUỐNG NÚI, CHO MỘT NGƯỜI... - Thơ Ngô Quý Lành


     
                 Nhà thơ Ngô Quý Lành


 Ở ẨN

Bắt chước người xưa lánh cuộc chơi.
Tìm lên bàn đá thuở tiên ngồi.
Ván cờ lỡ thế còn hay mất?
Lưng rượu bầu thơ vẫn nửa vời.
Ven suối lều tranh soi nước biếc.
Lưng đồi hoa bắp nắng vàng phơi.
Thảnh thơi vui thú cùng cây cỏ.
Mưa gió dần phai phấn bụi đời.

MÂY MÙA ĐÔNG - Thơ Hiệp Kim Áo Tím


        
                             Hiệp Kim Áo Tím


MÂY MÙA ĐÔNG

Mây ơi che khuất mặt trời
Làm sao tia nắng chẳng cười với hoa
Dã quỳ khoe sắc hiền hòa
Đất trời tĩnh lặng giao thoa bốn mùa

Mây trôi lãng đãng thẹn thùa
Gió vờn tóc rối khẽ đùa mắt môi
Đông về trên phố đơn côi
Se se gió buốt trên đôi vai gầy

Chỉ còn chiếc lá trên cây
Gió ơi đừng thổi lá này đừng rơi
Cho bao nỗi nhớ đầy vơi
Đừng tan theo đám mây trời thoảng qua

Tình mình sao vội chia xa
Giấu tay trong áo lệ nhòa ướt mi
Người tình vội đến rồi đi
Cho ai phải khóc sầu bi một thời

Mây mùa đông xám bên đồi
Mai già trơ trụi để rồi ngẩn ngơ
Liễu buồn ru gió vu vơ
Xua tan đi đám mây mờ... mùa đông

                        Hiệp Kim Áo Tím
                        Đà Lạt, 3/11/2015