BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2019

GIÁNG SINH - Thơ Trần Mai Ngân


   


GIÁNG SINH

Đồng hồ đúng 24 giờ
Mọi người ôm nhau chúc Merry Christmas!
Thì em và anh vẫn lặng lẽ đi bên nhau
Bàn tay không nắm lấy bàn tay
Giá lạnh... Đông của Sài Gòn lúc 24h đêm...

Trong trái tim anh và em
Gọi nhau bằng tiếng im...Yêu Dấu!
Chắc một điều chúng ta cùng hiểu thấu
Là một tình yêu mang đến nghìn sau...

Thời khắc qua mau
Anh và em hát bài thánh ca
Cả phòng vỗ tay... karaoke cho một trăm điểm tròn
Đâu ai biết ta đã hát bằng mỏi mòn tuyệt vọng...

Vũ trường đêm nay lạnh cóng
Ta dìu nhau những bước rumba
Vòng tay ôm không đủ gọi là
Đôi tình nhân thiết tha đêm thánh...

Đêm giáng sinh trời sao lấp lánh
Em trở về như một Lọ Lem...
Để rớt trái tim ở lại bên thềm
Đông buốt giá... trái tim rồi khô héo!

                                Trần Mai Ngân
                              Giáng Sinh 2019

BÀI THƠ ‘GÁNH HÁT’ CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN VÀ NHỮNG CẢM NHẬN


       
                   Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến


GÁNH HÁT

Ngẩng mặt lên anh
Quệt nước mắt đi anh
Dừng thôi mấy trò “con hát”
Đời vốn đủ đắng cay mặn chát
Nếm cả đi anh để thấu hiểu lẽ đời
Đừng đắp điếm nụ cười
Đừng ép niềm tin đem tráo đổi
Chẳng phải quan tham
Chẳng cố phạm sai lầm
Hà tất ngán mặt sắt đen sì xét xử
Hà tất khiếp lòng người giận dữ
Chẳng sợ làm ma trong tù
Chẳng sợ tòa tuyên án tử
Ngẩng đầu lên để không thẹn sống hèn.

Thôi nín đi mấy anh mấy chị
Thương vay khóc mướn thế đủ rồi
Bữa sáng người ta ăn
Bằng cả tháng nhà đông con không
                         cần chi tiêu tằn tiện
Chai rượu người ta uống
Hơn tháng đẫm lưng mồ hôi đám người lao động
Người ta ở nhà lầu
Người ta đi xe hơi
Con cái ngông nghênh tiêu tiền chẳng phải nghĩ
Tiền ở đâu ra
Của ông của cha
Hay thiên hạ xót nghèo đã nhón tay “lại quả”.

Đúng sai đã có quan tòa
Anh hãy ngẩng cao đầu
Thử một lần làm đấng trượng phu
Và đám mấy người kia
Đâu cần rủ nhau khóc mướn

Hà Nội, sáng 16 tháng 01.2018
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

LẠI MỘT MÙA ĐÔNG - Thơ Nguyên Lạc


    
                  Nhà thơ Nguyên Lạc


LẠI MỘT MÙA ĐÔNG

1.
Chớm đông lạnh mặt trời không dậy sớm
Bạc sầu sương vương mắt cây trơ
Có chiếc lá tiếc cành nức nở
Nuối tiếc chi? Rồi cũng đổi mùa

Trời tàn thu đông phong đến vội
Lạnh lùng chi? Trời chẳng nắng hồng
Bao năm rồi buốt giá mùa đông
Nhớ thương lắm quê hương tôi nắng ấm

Tôi nhớ lắm dòng Hậu Giang yên ắng
Ôm vào lòng thành phố Cần Thơ
Thành phố của tôi. thành phố mộng mơ
Từng ngõ ngách thân quen. từng ngôi trường hoa phượng vĩ

Thành phố của tôi. lứa bạn bè tri kỷ
Những quán đêm. góc phố hẹn hò
Những quán chè ngọt lịm môi mơ
Tựa bước lang thang bến đêm Ninh Kiều rạng rỡ

Thành phố của tôi: Cần Thơ một thuở
Thuở yêu người. thuở xuân mộng lên ngôi
Thành phố của tôi một thuở ... đã rồi
Mù xa thăm thẳm. lận đận đời viễn xứ!

2.
Sáng mùa đông biết cách chi ấm hở?
Mặt trời đâu? Những tia ấm rực hồng?
Thắp giùm tôi chút nắng được không?
Cho tôi rọi hồn ... Tìm lại Cần Thơ ngày cũ

Thành phố của tôi. mối tình xưa cũ
Cố nhân ơi! Tôi vắng mất người rồi
Cố lý ơi! Chỉ hoài niệm mà thôi
Cô lữ. Lưu vong ...
Một mùa đông lại đến!

                                              Nguyên Lạc

MỪNG CHÚA GIÁNG SINH 2019 - Đức Hạnh cùng thi hữu


   


MỪNG CHÚA GIÁNG SINH - 2019
          “Tung hoành trục khoán”

Giáng Sinh nẩy nở tình nhơn thế
Cứu rỗi hồi sinh những cảnh đời…

GIÁNG hạ trần gian trải kiếp người [1]
SINH mùa lạnh lẽo tuyết sương rơi
NẨY đường nhiệm thể [2] ngời muôn phú
NỞ cánh Thiên ân thắm vạn thời
TÌNH Chúa khai nguồn trao Sự thật [3]
NHƠN loài hối lỗi nở lòng tươi !
THẾ nhân ngưỡng mộ mừng Thầy đến
CỨU RỖI HỒI SINH NHỮNG CẢNH ĐỜI…

Đức Hạnh
Noel - 2019

[1] Ðấng Thiên Chúa hóa thân làm người ấy lại tự đồng hóa với mỗi một con người sinh ra trên cõi đời này, nhất là những con người bé mọn nhất trong xã hội.
Ngài đã nói: “Những gì các ngươi làm cho một trong các anh em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta.” - Chúa Giêsu
[2] “Ngài giúp chúng ta luôn luôn sống như là nhiệm thể của Chúa Kitô, được liên kết như một gia đình, như nhiệm thể Chúa Kitô và như một dấu chỉ hữu hình và tuyệt vời của tình yêu của Chúa Kitô.” - Tông Đồ Phaolô
[3] “Thầy là con đường và là sự thật và là sự sống. Không ai đến với Cha mà không qua Thầy.” - Chúa Giêsu

Thứ Năm, 19 tháng 12, 2019

VÀ TÔI - Thơ Đặng Xuân Xuyến


       
                Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến


VÀ TÔI

Một người góc chợ la cà
Một người lẩn giữa cõi ma ú òa

Và tôi một kẻ mù lòa
Ngu ngơ đặt cược quan tòa xứ gian.

Hà Nội, 15 tháng 12.2019
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

ĐỌC “NHỚ CÂY ĐA CHÙA VIÊN GIÁC” THƠ TRẦN TRUNG ĐẠO - Châu Thạch


               
                          Nhà bình thơ Châu Thạch


ĐỌC “NHỚ CÂY ĐA CHÙA VIÊN GIÁC” THƠ TRẦN TRUNG ĐẠO
                                                                                         Châu Thạch

Có ai làm cho cây có linh hồn được không nhỉ? Chúa Trời thì không làm rồi. Trong Phật Giáo hình như có kinh nào đó nói đến linh hồn cúa đá, của cây nhưng ở thể rất đơn sơ. Thế nhưng có một giới người đầy quyền  phép, có thể làm cho muôn vật  đều có linh hồn. Đó là giới làm văn chương vậy. Họ sáng tạo linh hồn cho cả động vật, thực vật, và họ gọi sự sáng tạo đó là “nhân cách hóa” trong văn thơ nhạc của mình.
Ví dụ như hôm nay, nhà thơ Trần Trung Đạo đã nhân cách hóa cho cây đa ở chùa Viên Giác thành người tri kỷ năm xưa. Phải chăng cây đa ấy phải có linh hồn mới “làm bạn vỗ về giấc ngủ”, mới “vàng thương nhớ” khi Trần Trung Đạo ra đi, xa nhau mười hai năm chẵn không về.

MÙA TUYẾT TRẮNG - Thơ Nhật Quang


       
 

MÙA TUYẾT TRẮNG

Gió chuyển mùa xao xác
Lá nghiêng bay góc trời
Vầng trăng buồn ở lại
Tiễn Thu sầu chơi vơi

Sương giăng qua tay ngóng
Thơm từng ngón hoa đan
Đếm Đông về khe khẽ
Mấy mùa yêu nồng nàn?

Tuyết rơi bờ vai nhớ
Lưu luyến lòng rưng rưng
Cho em từng hơi thở
Ấm áp Đông lạnh lùng

Lung linh màu tuyết trắng
Chuông trầm nhịp thánh ca
Thắm xanh bao ước mộng…
Hương tình ngát nở hoa.

                  Nhật Quang

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2019

CUỒNG SI - Thơ Quách Như Nguyệt , nhạc Ngô Bảo Quốc


     
                Nhà thơ Quách Như Nguyệt


CUỒNG SI

Cho em mượn vầng thơ Đường óng ả
Buổi sáng buồn tóc xỏa ướt vai êm
Cho em xin môi hôn nào lơi lả
Mắt nhìn nào mê đắm giữa trời đêm

Cho em nghe tiếng dương cầm réo rắt
Tiếng hát nào ngọt ấm, lịm hồn em
Lời nói nào nghe ru ngủ êm êm
Vòng tay nào quên đời trong phút chốc

Em cầu xin tình đừng bão lốc
Xin cuồng si giảm tốc độ kinh hoàng
Xin mỗi ngày cho một bớt nhớ thương
Xin mỗi phút đừng ước mong được gặp

Cho em mượn vầng trăng rằm tháng Tám
Hai ta ngồi đối ẩm đợi trăng lên
Tối nay nhé, ngồi cạnh nhau đừng nó
Em ước thầm thời gian hãy ngừng trôi

Cho em nhé đóa hoa mầu tím ngắt
Cầm nâng niu, cài mái tóc anh nhì
Dù không muốn Xuân vẫn tàn trong nắng
Tình mùa hè bốc lửa quấn mê nha

Đêm nay sáng, trăng tỏa ngời tháng Tám
Tuổi bây giờ đành mất Tết Trung thu
Cho xin nhé chút gió lùa, mây trắng
Gió hiu hiu, dịu mát buổi giao mùa

                        Quách Như Nguyệt


        

Thơ: Quách Như Nguyệt.
Nhạc: Ngô Bảo Quốc.
Ca sĩ Tâm Thư trình bày.

CHIỀU TRÊN BIỂN VẮNG - Thơ Nguyên Lạc


   


CHIỀU TRÊN BIỂN VẮNG

Ngóng về cố lý xa xăm
Thấy tôi và bóng nghìn năm nỗi sầu
Quê hương giờ biết nơi đâu?
Quê hương là một nỗi đau đoạn trường!

Mười năm lòng vẫn vấn vương
Mười năm canh cánh một phương: Phương đoài! *
Đoài phương người biết có ai?
Tha phương cô lữ nỗi hoài thiên thu

Đoài kia cố lý xa mù
Chiều trên biển vắng hải âu khóc người
Trời hồng ngụp lặn trùng khơi
Bỏ tôi ngần sóng biển lời nhân gian

Ngóng về cố lý xa xăm
Mồ côi biển lạnh trọn hồn cố nhân

                                 Nguyên Lạc

TRƯỜNG CẤP 3 HÀM TÂN VÀ TÔI… - Đoàn Thuận


           
                           Tác giả Đoàn Thuận


          TRƯỜNG CẤP 3 HÀM TÂN VÀ TÔI…
                      (Kính tặng thầy Thái Mạnh Hoài)
                                                                                        Đoàn Thuận

* Tháng Tư năm 1975, sau khi “học tập cải tạo tại chỗ”, tôi được cấp “Giấy phép làm thợ hồ”, theo nghề của Ba tôi. Hôm sau, Ban Quân Quản giao tôi “tu sửa trường lớp” ở Trung học Bình Tuy cũ…

Tôi lên trường nhận việc. “Nhóm thợ hồ” chúng tôi nhận tu sửa dãy phòng học cũ làm “khu tập thể” gần cổng sau, và xây mới “bếp ăn tập thể” cùng bốn nhà vệ sinh. Khi xong việc, tôi đến trình Bác Kích, bác bảo vệ trường. Bác nói với tôi “trước cầm phấn, giờ cầm bay”. Như vậy, từ đây tôi không còn đi dạy nữa, dù đã dạy học ở quê nhà La Gi gần hai năm. Tôi úp bàn tay phải lên trụ cổng sau và thầm từ giã trường Trung học Bình Tuy, với nỗi buồn không lời...

             
                    Trường Trung Học Bình Tuy (trước năm 1975), 
                              tiền thân trường Cấp 3 Hàm Tân (sau năm 1975)
                  

HƯƠNG ĐẤT - Thơ Lê Kim Thượng


        
            Nhà thơ Lê Kim Thượng


HƯƠNG ĐẤT

Người thôi dạo bước phong sương
Thôi bôn ba mấy nẻo đường thế gian
Đời tàn... mộng ảo cũng tàn
Lui về vui với xóm làng Cố Hương
Nước sông, gạo chợ, củi vườn…
Trưa vàng, chiều tím, thân thương quê nghèo…                  
                                       
Vi vu gió thổi qua đèo
Thôn xa đồng vắng, nắng treo bóng dừa
Mùi hương đất mới thoảng đưa
Bờ Lau rũ bến sông xưa nắng hè
Cò về đậu trắng hàng tre
Lạc bầy tiếng Cuốc vẳng nghe thất thường
Hoa cau rụng trắng sân vườn
Gió lay lay… thả làn hương trăm miền
Đường thôn quạnh quẽ ngõ xiên
Áo Bà Ba dáng dịu hiền mong manh
Ngu ngơ vườn mộng mình anh
Chiều tà ai thả khói xanh bồn chồn
Nắng chiều rơi nhẹ vào hồn
Một mình… một bóng hoàng hôn qua đời…
                                      
Bao năm quên mất tiếng cười
Rượu không đủ ấm cho người gian nan
Đêm qua… điếu thuốc cũng tàn
Ngồi buồn thèm ngắm một làn khói đưa
Ngoài hiên đêm lạnh rơi mưa
Nghiêng chao nỗi nhớ, tình xưa mơ màng
Đèn khuya bóng lã, bấc tàn
Chợt nghe hương tỏa Dạ Lan thắm đằm
Giường đôi… lạnh một chỗ nằm
Vọng đêm khuya… tiếng gọi thầm Cố Nhân…

                           Nha Trang, tháng 12. 2019
                                LÊ KIM THƯỢNG

NHỮNG CÁCH THAY ĐỔI VẬN MỆNH ĐỜI NGƯỜI - Đào Anh Dũng


          Nếu như “Mệnh” là do Trời định trước, thì “Vận” lại nằm trong tay mỗi người. 
          Vậy chúng ta làm thế nào để có thể cải biến vận mệnh của mình?

NHỮNG CÁCH THAY ĐỔI VẬN MỆNH ĐỜI NGƯỜI
                                                                                 Đào Anh Dũng

Quan điểm của phương Đông về số phận dường như là một phạm trù đã được an bài, Mệnh và Vận đã được định đoạt sẵn, con người không thể nào vượt qua được số phận. Nhưng cũng cùng lúc đó các nhà học giả cho rằng Đức năng thắng số, khuyên con người hành thiện sẽ cải được mệnh vận, trả được nghiệp quả và có một cuộc đời an bình hơn.

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2019

VÌ SAO TÔI YÊU ANH - Thơ Lệ Hoa Trần


     


VÌ SAO TÔI YÊU ANH

Trong ánh mắt một lần ta gặp gỡ
Đã vô tình tỏa sáng trái tim tôi
Phút đầu tiên tôi bỗng chợt bồi hồi
Đêm thao thức trở trăn rồi trăn trở

Lời anh nói bên tai tôi ngày đó
Nghe u buồn dịu ngọt biết bao nhiêu
Càng gần anh tôi càng thấy thương nhiều
Lòng chân thật đã từ từ hiện hữu

Trong khoảnh khắc lòng tôi luôn tự nhủ
Có vội vàng trước hai chữ đúng, sai
Thời gian trôi như nước chảy sông dài
Anh vẫn mãi như ngày đầu đến hẹn

Rồi từ đó tôi không còn bẽn lẽn
Trao ân tình trao cả những niềm tin.

                                    Lệ Hoa Trần
                                    15-12-2019

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2019

ĐÔNG VỀ NHỚ NHỮNG ĐÔNG NAO ! - Thơ Văn Thiên Tùng


   


ĐÔNG VỀ NHỚ NHỮNG ĐÔNG NAO !

Mưa đầu đông se se buốt buốt
Gió đầu mùa lướt thướt hanh heo
Nắng cười mưa khóc lần theo
Thương sao! nhớ lắm quê nghèo thuở nao !

Theo chân mẹ cha vào đồi trọc
Những bụi sim trơ gốc ra tay
Hì hục… đào bới cả ngày
Gánh về dự trữ chất đầy gác hiên

Tiết Đại Hàn quả nhiên rét đậm
Công việc đồng nào chậm được đâu
Cấy cày biền bại nông sâu
Chân bùn tay lấm dãi dầu sớm trưa

Bếp than chiều cũng vừa nhúm đỏ
Trâu về chuồng nhai cỏ đằm rơm
Củi hừng hực nựng niêu cơm
Tréc bắp rang nổ lựng thơm gọi mời

Bên chụm kiềng than cời tỏa ấm
Cả nhà đồng quay chụm bên nhau
Cùng mài sắn bột đầy thau
Bánh xèo, bánh ép,… chốc sau có liền…

Cảnh quê xưa dịu hiền đáng mến
Mái tranh chiều quyến luyến bên nhau
Mâm cơm ấm dậm sắc màu
Hương đồng cỏ nội… mắm rau… ấm lòng

Quả củi sim than hồng đượm lửa
Lại gần kề từng bữa bếp đông
Nào quên một thuở cha ông
Lên non bới gộc gánh gồng về xuôi

Những đồi sim tốt tươi mọng quả
Mỗi xuân sang tím bủa trời mây
Hạ qua thu vãn dạn dày
Sim luôn là bạn đong đầy chợ quê…

Mỗi cung tiết đuề huề mỗi sắc
Nụ mầm hoa khỏe chắc pha màu
Thương thay thân gộc dãi dầu
Chắt chiu dinh chất tô màu thế nhân

             Mai Vân - Văn Thiên Tùng
                          25/11/2018

P/s:
“Quê mình những đồi sim bạt ngàn, kéo dài liên đồi rừng các vùng cận sơn như Khe khế, La Vang, Nà Mè cho tới tần vùng cát Sắt ( K4) lên đến vùng Trâm Trái, Ái từ, Cam Lộ đều là những đồi sim ... một màu tím biến đồi theo thời gian từ lúc hừng sáng đến khi chiều tối và nhiệt độ trong ngày nữa nên chuyển từ màu nhạt,tím hồng rồi tím biếc và tím sẫm biếc đan xen các vạt mua dưới nà và mỗi cuối hạ quả sim là nguồn trái cây rừng ưa thích nhất, không thể thiếu ở các chợ quê, chợ tỉnh.
Qua Thu Đông, những gốc sim cội, hay nhưng cây sim già trở thành chất đốt để sưởi ấm qua suốt mùa đông. bởi vì than cui sim rất hừng và củi sim rất đượm.sau cây thanh ngạnh ( màng nghẹng) Nhất là gốc của nó. Và mỗi cuối thu nhà nhà sáng sớm, cơm mo muối tiêu ớt cuốc triêng gánh lên núi đào, bới gốc sim về dự trữ làm củiđốt qua hết Giêng hai”.


                     

           

EM TIN - Thơ Trần Mai Ngân


    
                Nhà thơ Trần Mai Ngân


EM TIN

Màu son tím sen trên đôi môi em
Anh tham lam đã làm phai nhạt mất
Em không trách bởi thời gian chật vật
Nhưng trong em nỗi buồn tủi khôn nguôi...

Lời nói thật - giọt nước mắt đàn ông
Chưa rơi xuống nhưng lòng em đau buốt
Ngoài khung cửa kính buổi trưa trong suốt
Nắng dịu dàng cho mây nhẹ bay qua...

Màu tím sen trên cánh môi thật thà
Còn hờn giận, còn ghen... anh uống cạn...
Đôi chúng ta những con người ngạo mạn
Thà chia xa, thà im lặng đớn đau.

Em tin. Tình yêu này mãi của nhau
Dù góc bể chân trời... em vẫn thế
Em cất giấu đê mê trong xa lạ
Trong lạnh lùng, trong phụ rẫy tình anh

Anh nhìn kia... hoa và lá rất xanh...
Em tin.
Giọt nước mắt chưa rơi xuống là thật
Ta đi mãi trong cuộc đời tất bật
Nghĩ về nhau và luôn nhớ về nhau

Em tin. Người đàn ông vốn tự cao
Khi anh khóc... chắc là điều rất thật!

                               Trần Mai Ngân
                                  13-12-2019

CÁI TỘI KHÔNG CÀI LẠI KHUY ÁO NGỰC - Phạm Đức Nhì


        


TAN VỠ

Mở ngăn kéo rồi anh bỏ ngỏ
Bút viết xong không đậy nắp bao giờ
Ôi anh yêu, lơ đãng đến là
Con nai rừng của em...

Tất cả rồi dễ qua đi, qua đi
Chúng mình sẽ thành vợ thành chồng
Nếu không có một lần...
Một lần như đêm nay

Sau phút giây
Êm đềm trên ghế đá
Anh không cài lại khuy áo ngực cho em

            (Dư Thị Hoàn, tập thơ Lối Nhỏ)

Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2019

VÀI LỜI VỀ MẤY BÀI VIẾT GẦN ĐÂY CỦA ÔNG NGUYÊN LẠC - Đặng Xuân Xuyến


                      
                           Tác giả bài viết Đặng Xuân Xuyến


VÀI LỜI VỀ MẤY BÀI VIẾT GẦN ĐÂY CỦA ÔNG NGUYÊN LẠC
                                                                       Đặng Xuân Xuyến


Chuyện ầm ĩ đầu năm 2019 ông Nguyên Lạc vô cớ gây sự với tôi tưởng đã chìm sâu và mãi mãi tôi sẽ không phải nhìn thấy cái tên Nguyên Lạc (Nguyễn Lạc) như gặp phải đại dịch thì chiều 15 tháng 11.2019, lợi dụng bài "Trao Đổi Với Nhà Thơ Nguyễn Vượng Về Ngôn Ngữ Trong Thi Ca" của nhà Phê bình Văn học Nguyễn Xuân Dương đăng trên blog Bâng Khuâng, ông Nguyên Lạc lại tiếp tục lèo lá gây sự với tôi, mà theo chữ của Nhà thơ Phạm Ngọc Thái thì đó là những trò nhố nhăng của "thằng lưu manh láu cá vặt vãnh".