BÂNG KHUÂNG
Thứ Hai, 4 tháng 2, 2019
CUỐI NĂM UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH - Thơ Ngô Nguyên Nghiễm
Họ tên thật : Ngô Tấn Thiền.
Sinh ngày 12/08/1944 tại Châu Đốc (Thất Sơn-Nam Bộ).
Tốt nghiệp Đại Học Dược Khoa Sài Gòn.
Thơ văn được giới thiệu trên nhiều tạp chí văn chương trong và ngoài nước.
Đã xuất bản riêng 11 tác phẩm, không kể có mặt trong hơn 40 tác phẩm chung với bạn hữu.
Chủ trương tạp chí xuất bản Khai Phá trước 1975.
Các tác phẩm đã xuất bản:
- Dấu chân vó ngược, tập thơ, Thể Hiện 1964.
- Ngọn Gió Hơi Cuồng, tập thơ, (in chung Lưu Nhữ Thụy),
Trình Diện Tuổi Đất 1966.
- Thơ Kinh Tự, biên luận, NXB Khai Phá 1971.
- Thiên Thu Ca, tập thơ, NXB Khai Phá 1972.
- Người Hành Giả Và Khúc Trường Ca Sinh Tử, tập thơ, NXB
Khai Phá 1974.
- Tổ Ấm, tập thơ, NXB Trẻ 1988.
- Hiến Dâng Cát Bụi, tập thơ, NXB Mũi Cà Mau 1989.
- Hương Lửa, tập thơ, Văn Nghệ Châu Đốc 1990.
- Chớp Bể Mưa Nguồn, tập thơ, Văn Nghệ Châu Đốc 1992.
- Hoàng Hạc, tập thơ, Văn Nghệ Châu Đốc 2004.
- Trăm năm ngàn năm, tập thơ, Văn Nghệ An Giang 2008.
Tác phẩm in chung:
- 40 tuyển tập thơ và văn.
(Nguồn: Tác Giả Tác Phẩm Người Đồng Hành Quanh Tôi I)
Giới Thiệu Sách:
CUỐI NĂM UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH
Chiều cuối năm gió thổi
bật hồn ngươi
Tên lãng tử phiêu bồng
thế kỷ
Cốc rượu đắng đổ đầy
râu bạc
Hay là trăng soi xuống
lệch đường trăng
Chiều cuối năm khí hậu
mênh mang
Chau cổ tháp hồn xanh
đá chảy
Hình như tiếng thảo
trùng động đậy
Từng vi âm rơi rụng xuống
hoàng hôn
Từng hơi thở bay ngập
không gian
Nhả từng giọt hiển hoa
bí tử
(Quanh thế gian, quỷ
thần ngồi tư lự
Cháy lập lòe bát lửa đầy
vơi)
Chiều cuối năm trổi dậy
hình hài
Mưa lác đác bên ngoài trời
đất
Quê ai, mà đỏ bè thủy
lục
Đèn mù u vò võ ven
sông
Lang bạt chưa đầy kín
cánh buồm
Sao gió nở thổi tan hồn
phách
Triệu năm sau, nếu có
lần hóa thạch
Đời tử sinh còn gắn bó
nơi nầy
Một mình uống rượu với
ai đây
Tên lãng tử phiêu bồng
thế kỷ
(Độc ẩm cho cháy càn
khôn vậy
Rượu chừa chi nát dạ
quỷ thần)
Chiều cuối năm núi vỡ
quanh hồn.
Ngô Nguyên Nghiễm
Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2019
TAY HƯ KHÔNG NÊN NẮM ĐƯỢC RẤT NHIỀU - Thơ Trần Kiêm Đoàn
TAY HƯ KHÔNG NÊN NẮM ĐƯỢC
RẤT NHIỀU
Người phàm nói: cho hết lấy gì để dùng
Người trí dạy: dùng hết còn gì để cho
Đem của đi cho
Đừng lo của mất
Đem của đi cất
Đừng tưởng của còn
Mất còn chằng phải không hay có
Trời đất mênh mông có lại không
Mất còn thế sự như sương tuyết
Sương tuyết chung nguồn nước đại dương
Mây tụ che trăng trăng biến mất
Thịnh suy còn mất thế xoay vần
Em đã già mùa xuân đã hết
Xuân về đâu
Xuân trở lại trong hồn
Hoa rất lạnh tiếng dương cầm đã cũ
Hoàng hôn rơi lớp lớp đọng mây chiều
Và cứ ngỡ bóng đêm dài lịm tắt
Soi gương cười hạnh phúc với cô liêu
Em sẽ gặp
những mùa xuân năm cũ
Cho đi em
còn mất có bao nhiêu
Buông xả hết xem đời là phấn thổ
Tay hư không nên nắm được rất nhiều
Trần Kiêm
Đoàn
28-1-2019
LẮNG NGHE MÙA XUÂN VỀ- Thơ Như Thắm
Nhà thơ Như Thắm
LẮNG NGHE MÙA XUÂN VỀ
Bên hiên nhà rực vàng cúc pha lê
Em bỗng nghe xôn xao mùa xuân đến
Cuối chân trời, gió vờn mây lơ đễnh
Trải lụa vàng tô điểm mùa mênh mông
Tháng mười Hai, tháng nao nao đáy lòng
Nơi quê nhà ngóng trông người xa xứ
Tháng cuối năm chùn chân người lữ thứ
Lạc vào dòng người thờ thẩn phố đông
Khép ưu tư, chầm chậm những nhớ mong
Mùa qua mùa, trời xanh trong lơ lửng
Rưng rưng nắng trên nhành lộc hờ hững
Lá biếc xanh, ngập ngừng gọi xuân về !!!
Bình Thuận, 2/2/2019
Như Thắm
Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2019
AO CŨ NGÀY XƯA NƯỚC VẪN ĐẦY - Thơ Nguyễn Khôi
Nhà thơ Nguyễn Khôi
AO CŨ NGÀY XƯA NƯỚC VẪN
ĐẦY
(Tặng Chu Vương Miện)
Cố nhân chẳng lại nơi
vườn cũ
còn Cố Hương này để
cho ai ?
"Ao cũ ngày xưa nước vẫn đầy" *
Người xưa đã đi khỏi nơi đây
Ta về soi bóng trên Ao cũ
Chẳng thấy Người đâu,
chỉ thấy mây...
Mây trắng ngổn ngang nơi trời
cũ
Kìa ai áo trắng mãi phương trời
Dấu chân ai dẫm rêu mờ tỏ
Tôi về tôi lại gặp mình tôi.
Gió chơi thơ thẩn nơi vườn
cũ
Hoa Xoan phới phới dáng hình ai
Người đi như thể không còn nhớ
Để ngõ trăng suông vọng nhớ hoài...
"Ao cũ ngày xưa nước vẫn đầy"
Quê, tết Kỷ Hợi 2018
NGUYỄN
KHÔI
…
…
* Nhớ 1 câu thơ cũ...
Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2019
TA VỚI MÙA XUÂN - Thơ Hồng Thúy, nhạc Thiên Anh, hòa âm Đặng Vương Quân, ca sĩ Tâm Thư
TA VỚI MÙA XUÂN
Vòm cây nắng, dài theo bước nhỏ
Mây cũ về, chim sáo ban trưa
Sông suối hát… thầm xưa nhắc nhở
Nghe một thời… thương nhớ đong đưa
Vành môi thắm, mùa xuân đắm mộng
Đôi mắt huyền xưa, nhìn lắm thân quen
Em cổ tích, bài thơ mở rộng
Thuở gió bồng thổi trắng hoa tiên
Êm nhung tóc đuôi gà xanh ngọn
Thơ hững hờ buộc giữa lưng ngoan
Sợ bay mất… lòng ta hối hả
Sợi hương nồng… bưởi ngát tháng năm
Đường trơn ướt, hàng mưa mới trổ
Giọt vô tình... dĩ vãng chưa quên
Hạt sóng sánh… bàn tay khép mở
Mảnh hồn ta… giữ đấy bình yên
Và ta thấy mình bỗng trẻ lại
Vòng xe quay… mưa nắng... gần xa
Em, tiếng nói... nguyên xuân hơi thở
Cho tình xưa, thơ mãi… thiết tha
Hồng Thúy
Nhạc: Thiên Anh
Hòa âm: Đặng Vương Quân
Ca sĩ Tâm Thư
Trình bày: Nguyệt Nga
XUÂN XA XỨ NHỚ MẸ - Thơ Nhật Quang
Nhà
thơ Nhật Quang
XUÂN XA XỨ NHỚ MẸ
Rì
rào ngọn gió xuân lay
Con
ngồi nhớ mẹ dáng gầy hanh hao
Đêm
ba mươi tết năm nào
Mẹ
ngồi nấu bánh đón giao thừa về
Xuân
này con lại xa quê
Bao
năm viễn xứ chưa về xóm thôn
Rặng
tre nghiêng bóng lối mòn
Hương
đồng lúa chín rập rờn cò bay
Thời
gian tóc mẹ màu mây
Gió
sương phủ bạc tháng ngày mong con
Dầm
mưa, dãi nắng héo hon
Sớm
khuya gồng gánh vẹt mòn đôi vai
Ngõ
quê giờ thắm đào mai
Lòng
con thổn thức đêm dài lệ vương
Quê
người nhộn nhịp sắc hương
Nỗi
lòng xa xứ nhớ thương mẹ già
Xuân
này con ở rất xa
Rưng
rưng khóe mắt nhạt nhòa dáng quê.
Nhật Quang
***
Tác
giả: Nhật Quang (TP HCM)
Tel:
0975764469
NHÀ THƠ TƯỜNG LINH - Võ Phiến
Thi
sĩ Tường Linh tên thật là Nguyễn Linh, sinh ngày 12.12.1931 tại làng Trung Phước,
huyện Quế Sơn (nay là Quế Trung, Nông Sơn). Ông xa quê từ năm 1954, ra sống ở
Huế, Quảng Trị. Đến năm 1956 thì ông vào ở hẳn tại
Sài Gòn cho đến nay. Tường Linh thuộc lớp các thi sĩ Quảng Nam xuất hiện vào những năm cuối của cuộc kháng chiến chống Pháp. Bài thơ “Chị Điện Hòa” (1950) và “Năm Cụm Núi Quê Hương” (1954) của ông được nhiều người thuộc lòng, mãi cho đến nay.
Sài Gòn cho đến nay. Tường Linh thuộc lớp các thi sĩ Quảng Nam xuất hiện vào những năm cuối của cuộc kháng chiến chống Pháp. Bài thơ “Chị Điện Hòa” (1950) và “Năm Cụm Núi Quê Hương” (1954) của ông được nhiều người thuộc lòng, mãi cho đến nay.
Thơ
Tường Linh đã xuất bản:
“Thơ
Tập Làm Thuở Nhỏ” (in thạch bản, Tam Kỳ-1950)
“Mùa
Di” (in thạch bản, Bồng Sơn – 1953)
“Mùa
Hoa Cải” (Huế – 1955)
“Mây
Cố Quận” (Tao Đàn, Sài Gòn -1962)
“Nghìn
Khuya” (Tao Đàn, Sài Gòn – 1965)
“Thu
Ơi Từ Đó” (Tao Đàn, Sài Gòn – 1972)
“Giọt
Cổ Cầm” (Đà Nẵng-1998)
“Về
Hỏi Lại” (Đà Nẵng – 2001)
“Thơ
Tường Linh Tuyển Tập” (Văn học – 2011).
NHÀ
THƠ TƯỜNG LINH
Tường Linh là một quân nhân. Tôi có gặp ông đôi lần, và nghĩ
bâng quơ: Lính đâu có lính trông hiền lành đến thế!
Ngay đến cảnh đói khổ của mình, Tường Linh nói đến cũng
không hề cay đắng, hằn học:
“Đất Quảng thân yêu, một thời tuổi nhỏ
Mẹ thèm cơm, còn thiếu áo long đong
Nhà bên sông năm tháng nước xuôi dòng
Vách nứa lung lay trưa nồm thổi mạnh.”
("Vọng tình chim”)
THẢ - Thơ Hiệp Kim Áo Tím
Nhà thơ Hiệp Kim Áo Tím
THẢ
Thả mơ
lại sợ mơ bay
Thả tình
lại sợ tình say em rồi
Tim rung
một chút bồi hồi
Nhớ ai tựa cửa
đứng ngồi không yên
Thả đi hết
những ưu phiền
Cho ta giấc ngủ
bình yên
mỗi ngày
Lời cầu nguyện
thả gió bay
An lành mang đến
lá lay hoa cười
Thả hồn
theo hạt sương rơi
Thả thương
thả nhớ tình ơi
vơi đầy
Trong veo
ánh mắt thơ ngây
Thả hình
nhớ bóng em gầy
dễ thương...
Hiệp Kim Áo Tím
Đalat, 30/1/2019
XUÂN VỀ CỚ SAO?, ĐÊM CUỐI NĂM, CHIỀU MƠ - Thơ Nguyên Lạc
Nhà thơ Nguyên Lạc
XUÂN VỀ CỚ SAO?
Mùa xuân đến rồi đó!
Thanhh xuân em để ngõ
Cành mai vàng nở đóa
Nắng nồng nàn... Cớ sao...?!
Xuân về ta vắng nhau!
Gió nhẹ thổi ngang đầu
Rộn rã ngàn chim hát
Sao lòng em nhói đau?!
Nói chi những lời đau?
Để em phải ưu sầu
Ngày chờ và đêm đợi
Xuân về không có nhau!
Mùa xuân đến rồi đó!
Riêng tình em vẫn sâu
Níu mây hồng nắng mới
Hỏi cố nhân nơi nào?
Mùa xuân đến rồi đó!
Sao ta đành mất nhau?!
TRONG SƯƠNG MÙ THẤY NẮNG ĐANG LÊN - Thơ Trần Kiêm Đoàn
TRONG SƯƠNG MÙ THẤY NẮNG
ĐANG LÊN
Có một thuở sương mù che khuất:
Những ngày vui mờ nhạt ánh hồng.
Dưới ánh mặt trời như trong đêm tối,
Chẳng thấy gì trời đất mênh mông.
Là khi không nhìn đời bằng mắt,
Mà thấy bằng Tâm...
Tâm hoang vắng nên tinh cầu
hoang lạnh.
Tâm là ai có phải trái tim...
Trái tim đỏ nằm trong lồng ngực tối?
Tâm không phải là tim.
Bởi có người thay tim hay đeo tim máy,
Vẫn yêu thương hờn giận tuổi ban sơ,
Vẫn u mê và minh triết,
Anh kiệt và dại khờ...
Như những kẻ làm thơ:
Ngu ngơ mà bản lĩnh.
Nên Tâm là Tự Tánh.
Là bản lai diện mục nguyên sơ,
Là tình yêu rỗng không, im lặng như tờ,
Là rất phật thuở hồng hoang Phật chưa thị hiện.
Em là Huế phải không?
Đã giữ Huế trong ngần bằng Tâm Huế.
Cảnh thật mắt trần không đẹp bằng Huế trong Tâm.
Đi trên sông Hương mà nhớ sông Hương.
Vịn Trường tiền mà nhớ Trường Tiền tâm ảnh.
Nên Huế muôn đời là những cơn mưa lòng không tạnh:
Đi mà nhớ không phải ở để mà thương.
Nắng mai lên từ ngõ vắng trong sương.
Anh xa lắm mà tâm mình đang với Huế.
Sacramento 30-1-19
Trần Kiêm Đoàn
Thứ Năm, 31 tháng 1, 2019
XUÂN VẪN THẾ - Thơ Ngô Quý Lành
Nhà thơ Ngô Quý Lành
XUÂN VẪN THẾ
Ngày tháng qua nhanh quá bất ngờ.
Thoáng sang năm mới tưởng lầm mơ.
Nhớ về quá khứ đầy hoa mộng.
Ngoảnh lại tương lai khói bụi mờ.
Cứ ngỡ xuân này âu đổi phận.
Đâu hay tết đến vẫn nghèo xơ.
Cũng bình rượu cũ thay hương vị.
Nhấm nháp men đời say ngẩn ngơ.
Ngô Quý Lành
NÓI VỚI MẸ - MÙA XUÂN / Thơ Trần Mai Ngân
NÓI VỚI MẸ - MÙA XUÂN
Chiều nay về
con cùng ngồi với Mẹ
Con nói nhiều
mà Mẹ chỉ lặng im
Khói hương bay
qua năm tháng nỗi niềm
Con không khóc
cho Mẹ vui trọn vẹn
Trong di ảnh mắt
Mẹ nhìn xa lắm
Như mông
mênh... con ở lại thế nào
Dẫu đắng cay
xin vẫn lấy ngọt ngào
Trên mây trắng
Mẹ yên tâm siêu thoát
Chiều nắng tắt
chẳng muốn rời xa Mẹ
Đôi mắt con,
đôi mắt Mẹ vẫn nhìn
Sao dưng không
con lại khóc một mình
Năm sắp hết...
chín Xuân liền vắng Mẹ!
Con về nhà đây-
đường buồn quạnh quẽ
Dáng đơn côi
con bước nốt cuộc đời
Năm sắp hết nhà
mình sẽ đón Tết
Hoa đầy nhà
hương tỏa mãi ngày xưa!
Trần Mai Ngân
NĂM HỢI NÓI CHUYỆN HEO - Kha Tiệm Ly
NĂM HỢI NÓI CHUYỆN HEO
1. Oan ôi
con heo!
Không biết lý do gì mà trong mười hai con giáp, con heo (chi Hợi)
được xếp đứng sau cùng; nói theo xếp hạng trong lớp học thì gọi là “đội sổ”! Dù
“đội sổ” theo thứ tự, nhưng nếu bàn vể khía cạnh bị người đời rủa xả thì trong
mười một con giáp nằm trên nó, thì chưa chắc ai đã hơn ai!
Đồ ở dơ như heo; ngu như
heo; ham ăn như heo, thứ mặt heo, tồi
tệ hơn nữa là cái mặt như cái l… heo! … và bao lời rủa xả khác cứ nhằm con heo mà
phóng tới tấp. Có phải con heo toàn là khuyết điểm, toàn là xấu xa hay không
thì xin khoan tin vội nếu quý vị chưa đọc bài nầy!
Con người có “ưu điểm” là không ưa khen ai hơn mình, và “sở
trường” là hay bươi móc những khuyết điểm của ngươi dở hơn mình để đem ra làm
đề tài nói cạnh nói khóe mua vui, hoặc
nếu thấy người hơn mình thì cố tìm
khuyết điểm của những người ấy, dù nhỏ như hột tiêu – mà dìm xuống, để nâng
mình lên!
Con heo gần gũi với con người từ thời đồ đá nên không tránh khỏi
“kiếp nạn” nầy!
Nhớ rằng trong các loài động vật thì không có con vật nào ở dơ, ăn
dơ cả: loài lông vũ, lông mao chúng đều dành nhiều thời gian trong ngày để chăm
sóc bộ lông của mình. Con trâu, con heo thích dầm mình trong vũng sình không
phải vì chúng “ở dơ”, mà vì chúng giải nhiệt cơ thể, đồng thời để diệt nhiều
loại kí sinh trùng bám trên da chúng. Sau khi “nằm vũng”, con trâu thích được
chủ tắm; con heo sau một ngày bị chủ nhốt trong một không gian chật hẹp: ăn môt
chỗ, ngủ một chỗ, đại tiện một chỗ, thì làm sao mình mẩy không dơ? Nếu là con
người gặp trường hợp như vậy, hỏi có được sạch hay không?
TÁO CHẦU TRỜI – Đức Hạnh và Thi Hữu
TÁO CHẦU TRỜI
"Thtk"
Dân trình đất Mẹ ngàn dông bão
Táo bẩm Thiên đình chuyện thế nhân..!
DÂN báo năm qua dưới
cõi trần
TRÌNH lên Thượng cấp tỏ
muôn phần
ĐẤT còn khổ nạn vùi
nhà cửa
MẸ đã đau buồn hận cán
cân
NGÀN cảnh thương tâm
nào chỉnh lý
DÔNG nguồn ảm đạm chửa
canh tân
BÃO bùng biển nói trừ
ô nhiễm…
TÁO BẨM THIÊN ĐÌNH
CHUYỆN THẾ NHÂN..!
28 01 2019
Đức Hạnh
BÀI HỌA:
TÁO BẨM THIÊN ĐÌNH
"Thtk"
DÂN chúng bao phen sợ
cõi trần
TRÌNH lên thượng giới
tỏ đôi phần
ĐẤT trời ước vọng ngời
sông núi
MẸ nước mong chờ đẹp
đĩa cân
NGÀN nỗi oan khiên đà
sáng tỏ!
DÔNG mùa giá lạnh chửa
thanh tân
BÃO còn dữ tợn bay nhà
cửa…
TÁO BẨM THIÊN ĐÌNH
CHUYỆN THẾ NHÂN..!
Thành Kha
28 01 2019
XUÂN TẠI SAO BUỒN?, ĐÓN XUÂN NHỚ THỜI ĐÃ MẤT - Thơ Nguyên Lạc
Nhà thơ Nguyên Lạc
XUÂN TẠI SAO BUỒN?
Tại sao buồn hở. tôi
ơi?
Mùa xuân đã đến. không
vui cùng người?
Tại vì. trời lạnh tuyết
rơi
Chạm tôi. tiềm thức.
lâu rồi xuân nao
Trắng ngời dáng áo lụa
nào
Điếng. ai mắt liếc dao
cau. đắm tình
Bàng hoàng nhịp đập
con tim
Ngẩn ngơ bục giảng.
dõi hình bóng ai
Đón xuân xứ lạ. đơn
côi!
Tuyết rơi bông trắng.
bồi hồi trường xưa
Xuân về. lời hát tiễn
đưa
Hai tuần xa cách. đủ vừa
nhớ thương!
Mừng xuân. khúc hát rượu
mừng
"Ước mơ hạnh phúc
thanh bình an vui
Muôn lòng xao xuyến
duyên đời
Rượu hân hoan chúc
sáng trời tự do" [*]
Môi son. tròn nụ lời
ca
Điếng hồn tôi đó em à.
biết không?
Đón xuân. không tiếng
pháo hồng
Chỉ băng tuyết lạnh.
mênh mông nỗi sầu!
Xuân thu nhuộm trắng
mái đầu
Thời gian ai bảo là liều
thuốc hay?
..........
[*]
Lời ca bài hát "Ly Rượu Mừng"
- Phạm Đình Chương
HẬU DUỆ NHÀ TRẦN CỦA ĐẠI VIỆT THÀNH HOÀNG ĐẾ TRUNG HOA? - Trần Hưng
Nguồn:
https://trithucvn.net/van-hoa/hau-due-nha-tran-cua-dai-viet-tro-thanh-hoang-de-trung-hoa.html
HẬU
DUỆ NHÀ TRẦN CỦA ĐẠI VIỆT
THÀNH HOÀNG ĐẾ TRUNG HOA?
Mặc dù còn nhiều dấu hỏi xoay quanh thân thế của vị Hoàng đế Trung Hoa này, nhưng người ta không thể phủ nhận một khả năng lớn rằng ông là người mang dòng máu Đại Việt. Đánh bại quân Nguyên, và ngồi trên ngôi Hoàng đế trong vỏn vẹn 3 năm, ông là ai?
Câu chuyện ly kỳ này phải bắt đầu kể từ vua Trần Thái Tông:
Lúc bấy giờ, vua Trần Thái Tông đã có sáu hoàng tử là Trần Quốc Khang, Trần Hoảng
(vua Trần Thánh Tông sau này), Trần Quang Khải, Trần Nhật Vĩnh, Trần Ích Tắc và
Trần Nhật Duật; cùng hai công chúa là Thiều Dương và Thụy Bảo. Trong đó, Trần
Ích Tắc là người đã đem cả gia quyến đầu hàng quân Nguyên Mông, nên thường bị
các sử gia chê trách. Tuy nhiên nếu nhìn lại thì Trần Ích Tắc có lẽ không phải
là một kẻ hèn nhát, mà là một kẻ sinh nhầm thời…
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)