BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2018

CHÙM THƠ VỀ QUẢNG TRỊ VÀ HUẾ CỦA HUY UYÊN


                 Nhà thơ Huy Uyên


MÙA HẠ, THƯ GỬI MỘT ĐỊA CŨ

Là khi sợi khói tơ vương mắc
mang chi em những kỷ-niệm bùi ngùi
là khi lạc tình xa mất
nghẹn lòng ở lại riêng tôi.

Phố, chiếc xe buýt già chạy quanh
em cắn môi
ngày tròn mười sáu tuổi
tương tư ngủ quên bóng hình
để sáng chiều cho ai thêm bối rối.

Tôi lặng im một mình cùng mùa hạ
từ em đi về mãi cuối sông
trên cao ai ru hoài đời lá
hỏi em còn có nhớ tôi không ?

Nửa đêm em thức dậy trong vườn
hương-hoàng-lan đậu hoài trên tóc
sáng chiều tôi thấy thương
cô-em-gái-tóc-vàng-sợi-nhỏ
mỗi lần ngang cửa sổ
liếc nhìn em tôi "người em xóm học".

Vương mắt ai ảo-hình khó phai
em tặng tôi nỗi đau có thật
xa nhau từ độ đầu hè
em bỏ tôi mà đi đâu mất.

Có phải tình ta như chiếc lá
em, bao năm rồi ở lại trong tôi
vườn cũ chao ơi, trăng-tàn-bóng-xế
sao em đi mà không hẹn ngày về.

Đã vĩnh viễn xa mấy đoạn đời tim
bao tháng ngày tôi lầm lũi bước
mộng tưởng người trôi nổi khuất chìm
biết chăng còn mất.

Ngỡ quanh tôi bông hoa cười mắt lệ
tóc ai bay mà ngơ-ngẩn tiếc sầu
thư tôi gởi về em quên địa-chỉ
tình ta rồi cũng đã phai mau
mùa hạ hôm qua bỗng quay về.

NỤ HÔN ĐẦU - Thơ Hoành Châu


   


NỤ HÔN ĐẦU

Tâm lòng rạo rực nhũn hồn say
Ngây ngất nhịp tim loạn vắn dài
Hương đọng làn môi,  môi mộng thắm
Cảnh vờn khóe mắt, mắt nồng cay
Tình trường ảo diệu muôn trùng sóng
Yêu ái sầu vương mấy nhịp chày
Giữ nụ hôn đầu theo suốt kiếp
Khuya nào… mộng dẫn lối, buồn thay !

                                   Hoành Châu
                          Vĩnh Long, 10 /9/ 2018


    

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

CHÙM THƠ THIỀN 21 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


       


NGHIỆP THƠ

cụ Tú Xương làm thơ được
cả đời sống trong nghèo nàn
vợ và nhiều con
sầu đời rồi thác
cụ Tản Đà làm thơ hay hơn
thi bá cõi trời nam
tài ngang với ăn
làm thơ bán cho trời
không bán cho người
mấy mươi năm toàn túng thiếu
cụ Bùi Giáng xêm xêm hai người trên
vừa dạy học vừa điên
thơ đọc ngang phè không ai hiểu cả
guốc dép xoong chảo đeo đầy vai
vừa lang thang vừa thở dài
qua trọn thế kỷ 20

ĐÔNG VỀ - Thơ Nhật Quang


    

ĐÔNG VỀ

Chiều buông trầm
Gió níu Thu vàng vương lên mắt nhớ
Hoàng hôn tím nhuộm bâng khuâng
Ngõ phố xạc xào
Hương Thu còn sót trên nhành lá
Có tiếng chim gù gọi bạn
Rơi vào khoảng lặng mênh mang

Trên gác vắng
Tiếng dương cầm văng vẳng, ray rứt
Quyện vào bóng đêm tĩnh lặng
Hàng cây bên đường  run run
Và những chiếc lá cong queo nằm trăn trở…
Hứng giọt sương buốt giá
Nghe mùa Đông thức giấc quay về.

                                   Nhật Quang
                                     (Sài Gòn)

CON SÁO SANG SÔNG - Thơ Trương Thị Thanh Tâm

        
           Nhà thơ Trương Thị Thanh Tâm


CON SÁO SANG SÔNG

Đã là con sáo sang sông
Anh ơi đừng nhớ đừng mong làm gì
Em làm anh khổ một thời
Em yêu, mà chẳng lấy người em yêu

Cho nên quả báo đến nhiều
Khổ đau lận đận bao điều bận tâm
Giá như ngày trước anh gan...!
Yêu em, sao chẳng nói rằng...yêu em

Bây giờ trầu héo cau xanh
Tim em mở ngõ, phòng không lâu rồi
Nhưng anh thì đóng cửa thôi
Vuông tròn hạnh phúc anh thời có đôi

Nhờ em anh mới có nơi
Con xinh vợ đẹp, tháng ngày yên vui
Bây giờ... lặng lẽ mồ côi
Em đang gánh chịu, phần tôi của mình!

                      Trương Thị Thanh Tâm
                                   Mytho

NHỮNG HẸN HÒ TỪ ĐÂY KHÉP LẠI... - Trần Mai Ngân


   
                                  Tác giả Trần Mai Ngân


        NHỮNG HẸN HÒ TỪ ĐÂY KHÉP LẠI...

Đến một lúc nào đó mọi thứ xung quanh bỗng trở nên không còn tha thiết nữa. Những lợi danh, những tranh đua... không còn quan trọng nữa và những yêu thương cũng không cầu, không mong nữa !
Những lúc đó là bây giờ đây.
Ta chỉ muốn quay về ngồi yên dưới hiên nhà. Ngồi yên để ngắm mây nhẹ nhàng bay thênh thang cuối trời. Để lắng nghe tiếng gió thì thầm bên tai... về sự lãng quên và tha thứ.
Tha thứ cho ta, tha thứ cho người những cầu mong đổ vỡ... đó là sự độ lượng và tâm từ bi. Đó cũng là một hạnh phúc mang ý nghĩa vĩnh cữu khi không còn bận tâm giữa mất còn, được không...
Lòng thật bình yên quay về tâm chính niệm và hơi thở của mình.
Hít thở... để thấy mình may mắn có được một kiếp người đã trải qua vui buồn, yêu đương và xa cách. Dẫu thế nào ta cũng thấy tình yêu qua đi thật đẹp.
Cảm ơn cuộc đời đã cho ta dung thân đến hôm nay... Cảm ơn người những ngày xưa hạnh phúc, cả những hôm nay không còn... CẢM ƠN .

                                                                     Trần Mai Ngân
                                                                        28-10-2018

PHỤ NỮ THẬT SỰ MUỐN GÌ?


baomai.blogspot.com

PHỤ NỮ THẬT SỰ MUỐN GÌ?

Vua Arthur trẻ tuổi của nước Anh, bị quân Pháp phục kích và bắt giữ. Lẽ ra vua nước Pháp sẽ giết ngài, nhưng vẻ trẻ trung dễ mến của Arthur đã làm cho vua Pháp cảm động. Ông hứa sẽ trả tự do cho Arthur nếu giải được câu đố vô cùng khó. Thời hạn trả lời là một năm, không giải được Arthur sẽ phải chết.

Câu đố là: PHỤ NỮ THẬT SỰ MUỐN GÌ?

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2018

THẦY LÊ VĂN HỘ VÀ THƠ - Phan Dương Thy


    
                                         Thầy Lê Văn Hộ


        THẦY LÊ VĂN HỘ VÀ THƠ

1/ THẦY
Tôi có cái duyên may là được học môn Địa lý với thầy Lê Văn Hộ suốt 3 năm tại trường cấp 3 Hàm Tân, niên khóa 1977-1980. Hình ảnh thầy với chiếc xe đạp cổ, cái cặp da đã sờn, chiếc thắt lưng da bò đã tróc, mấy bộ đồ cũ: áo xanh lơ, vàng, xám ngắn tay, là "tàn dư của chế độ cũ" sót lại! Thầy bảo: "mình thích những cái gì đã cũ. Vì mỗi cái cũ, nó gắn liền với nhiều kỷ niệm". Rồi thầy kể chuyện cái bình vôi từ thời ông cố, ông kỵ. Thầy kể chuyện mấy cái sẹo hồi nhỏ chơi đùa, chơi trốn tìm, rúc bụi, chơi đánh nhau! Thầy nói về những chiếc áo đã sờn... cứ nghe mà mê mãi! Nhớ những năm đói thời bao cấp, dáng thầy thì gầy mà trò thì không thể lớn!

CẢM ĐỀ SƠN NỮ - Video clip ngâm thơ La Thụy


   


CẢM ĐỀ SƠN NỮ
(Truyện ngắn của Lương Minh Vũ)

Ngày tháng lặng buồn tênh vòng cơm áo
Ta chồn chân mỏi gối với đời mòn
Thu mình lại ẩn thân vào ốc đảo
Chút khẽ khàng liệm kín khối tình son.

Tóc đà bạc sao lòng còn hoài vọng
Một đời ta luôn dõi mắt tìm trông
Em hồn hậu trong ta thành vang bóng
Mắt môi xưa đọng ngấn ngát hương lòng.

Rồi lãng đãng gần xa, huyền dáng mộng
Nét thơ trinh vằng vặc ánh trăng ngần
Em thoáng hiện cho thơ đời ngân vọng
Ta ngậm ngùi nhìn lại - Đã tàn xuân.

                                           La Thụy

                             
        

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2018

ĐỜI TÀN NGÕ HẸP - Thơ Vũ Hoàng Chương


     
            Nhà thơ Vũ Hoàng Chương

ĐỜI TÀN NGÕ HẸP

Gối vải mộng phong hầu
Vàng son mờ gác xép,
Bừng tỉnh mưa còn mau,
Chiều tàn trong ngõ hẹp.

Mưa lùa gian gác xép,
Ngày trắng theo nhau qua.
Lá rơi đầy ngõ hẹp:
Đời hiu hiu xế tà.

Ôi! ta đã làm chi đời ta ?
Ai đã làm chi lòng ta ?
Cho đời tàn tạ lòng băng giá
Sương mong manh quạnh chớm thu già.

Mải mê theo sự nghiệp,
Quá trớn, lỡ giàu sang;
Mưa rơi, chiều ngõ hẹp,
Lá vàng bay ngổn ngang...

Dìu vương nhau mươi chiếc lá khô vàng,
Xuân đời chưa hưởng kịp,
Mây mùa thu đã sang.

Giấc hồ nghe phấp phới
Cờ biển nhìn mơ màng,
Đường hoa son phấn đợi,
áo gấm về xênh xang...

Chập chờn kim ốc giai nhân...
Gió lạnh đưa vèo,
Khoa danh trên gối rụng tàn theo!
Nao nao đàn sáo phai dần...

Hạnh phúc tàn theo,
Nửa gối thê nhi lá rụng vèo!
Song hồ lơ lửng khép,
Giường chiếu ấm hơi mưa;

Chiêm bao mờ thoáng hương thừa,
Tan rồi mộng đẹp,
Ôi thời xưa!

Ta đã làm chi đời ta xưa?
Ta đã dùng chi đời ta chưa?

Thiên thu? ngờ sự nghiệp!
Chiều mưa rồi đêm mưa;

Gió lùa gian gác xép,
Đời tàn trong ngõ hẹp.

VŨ HOÀNG CHƯƠNG



CHÙM THƠ THIỀN 20 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


      
    
ĐỜI NGƯỜI

gừng ớt vẫn cay
càphê vẫn đắng
ăm làm gì
uống làm gì
mà đắng với cay
đường quá ngọt
ăn quá nhiều
bệnh đái đường
đái cho đến chết
đời là vậy
đời là như thế
than củi làm gì
than thở mà chi
đến rồi đi
cùng bắt đầu từ một chỗ
chiếc giường
cay với đắng
ong với bướm
làm đẹp vườn hoa
làm đẹp người ta
buổi sáng chiều tà

CHÙM THƠ NGUYỄN ĐỨC SƠN NĂM 1992

Nguyễn Đức Sơn sinh năm 1937 tại làng Dư Khánh, Ninh Chữ tỉnh Bình Thuận. Khởi đầu sự nghiệp văn nghệ bằng bút danh Sao Trên Rừng ở các tạp chí Sáng Tạo, Văn Nghệ… tại miền Nam từ các năm 1959-1960, ông không chỉ nổi tiếng với tập thơ đầu tay “Những bài tình đầu” gồm 3 phân khúc: Bọt nước, Hoa cô độc (1965), Lời ru (1966) như một thi sĩ kỳ dị, mà còn được chú ý với các tập truyện ngắn đặc sắc như Cát bụi mệt mỏi (1968), Cái chuồng khỉ (1969), Xóm chuồng ngựa (1971)…
Năm 1972, Nguyễn Đức Sơn lọt vào top 5 khi tuần báo Khởi Hành (do nhà văn Viên Linh làm Thư ký tòa soạn) tổ chức chọn tìm tác giả yêu thích nhất. Ông cũng được đánh giá là một trong 3 “kỳ nhân văn nghệ” (bên cạnh Bùi Giáng và Phạm Công Thiện)  và là một trong “tứ trụ thi ca” của miền Nam (bên cạnh Bùi Giáng, Thanh Tâm Tuyền, Tô Thùy Yên). Hiện ông sống tại Phương Bối, Bảo Lộc, Lâm Đồng, và nổi tiếng là lão thi sĩ vạn thông (vì ông trồng một vạn cây thông) với biệt danh “Sơn núi”.

     
                    Nhà thơ Nguyễn Đức Sơn


        TÂM SỰ VỚI MỘT ĐẢNG VIÊN GỐC CHÙA

Nay về thành phố tình cờ
Cố nhân gặp lại sững sờ bể dâu
Anh vô chùa được bao lâu
Thì theo cách mạng nhiệm mầu dắt ra
Hai lần bái biệt cửa nhà
Thoát ly mấy kiểu chắc là khác nhau
Tay sờ mái tóc trắng phau
Có khi nào ngấm cái đau dữ dằn
Vợ con thừa thãi cái ăn
Cám ơn một chút trán nhăn riêng mình

                                                 12/1992

ĐỪNG ĐI - Thơ Đặng Xuân Xuyến


        


ĐỪNG ĐI

Ở lại đi
Một đêm thôi
Một đêm thôi, ở lạ
Ta xin người ở lại, chỉ một đêm
Ngoài kia trời lướt khướt sũng đêm
Ta tí tách trong này mơ hồ từng giọt rỏ

Ta nào khóc. Chỉ là ta quá nhớ
Những chiều Thu ai tết tóc bên thềm
Rãi trăng vàng ai ríu rít hằng đêm
Và ai nữa khiến ta từng ngộp thở.

Ta xin đấy. Ngoài kia là những gió
Hun hút đêm, hun hút ánh đèn mờ
Người ở lại.
Đừng đi!
Đừng đi!
Ta sợ
Bảy năm trời thoáng chốc chỉ là mơ.

Làng Đá, đêm 29.09.2018
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

EM VÀ NỖI NHỚ - Thơ Tịnh Đàm


      
                 Nhà thơ Tịnh Đàm


EM VÀ NỖI NHỚ
(Gởi Kim Chi, Gò Công Tây, Gò Gừa)

Em
Và nỗi nhớ
Trào dâng...
Tình đi
Những bước lâng lâng...
Vào hồn !

Mắt nào ?
Đọng
Bóng hoàng hôn
Nghe trong hoài vọng
Sóng dồn...
Mênh mang !

Câu thề xưa
Hẹn đá vàng
Cớ gì quên ?
Để lỡ làng duyên nhau !

Tóc xanh
Giờ đã úa màu
Môi thơm sớm lạnh
Tàn mau
Nụ tình !

Tay ôm sợi nhớ
Ru mình...
Hương yêu ngày cũ
Vương hình dáng xưa !

Người còn đợi ?
Dưới hiên mưa
Áo hoa ướt mộng
Thấm vừa vai ngoan.

Đời vui,
Được mấy vẹn toàn ?
Khi con tim
Mải
Đa đoan cuộc tình !

TỊNH ĐÀM
(Hóc Môn, TP. HCM)

TRÚC THANH VỚI BẢN TÌNH CA XÔ-NÁT - Phạm Ngọc Thái


    
        Nhà thơ Phạm Ngọc Thái

        TRÚC THANH VỚI BẢN TÌNH CA XÔ-NÁT
                                                            Phạm Ngọc Thái              

     Trúc Thanh có không ít những tình thơ tâm huyết, có thể làm rung cảm trái tim đời. Trong số những bài tôi thích ở thơ em: “Mong manh” là một áng thi huyền ảo và thật xúc động.
     Tình thi nói về sự đa sầu, đa cảm của một cô thôn nữ, gửi niềm tâm tư tới người yêu tận phương trời. Em muốn tin mà chưa dám tin ? Em yêu… lại sợ tình yêu rồi sẽ tan ? vào một đêm trường, lòng em cồn cào tha thiết mà thổ lộ. Ta hãy nghe Trúc Thanh mở đầu trang thơ:

           Đời sập tối mây che vầng tinh tú

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

CHÙM THƠ NGUYỄN BẮC SƠN SAU 1975


    
                                  Nhà thơ Nguyễn Bắc Sơn

Nguyễn Bắc Sơn tên khai sinh là Nguyễn Văn Hải, sinh năm 1944 tại Phan Thiết, Bình Thuận.
Năm 15 tuổi, ông đã lên nghĩa địa, cắt cổ tay, nằm chờ chết. Không may cho ông là có người vào thăm nghĩa địa, tìm thấy và cứu ông thoát chết. Sau này ít nhất ông còn có hai lần nhảy lầu tự tử nhưng không chết.
Cha Nguyễn Bắc Sơn là cán bộ tập kết ra Bắc năm 1954, đến 30/4/1975 mới trở về đoàn tụ gia đình, mang cấp bậc Đại tá Quân đội nhân dân, Phó Chủ nhiệm Cục Chính trị Quân khu 6. Sau một thời gian ngắn đã qua đời vì một tai nạn xe hơi.
Trước năm 1975 Nguyễn Bắc Sơn là binh nhì lính địa phương quân của chính quyền VNCH, thời gian này ông đã nổi tiếng với tập thơ phản chiến in năm 1972 là Chiến tranh Việt Nam Và Tôi, gây được tiếng vang trong giới văn nghệ miền Nam. Thơ Nguyễn Bắc Sơn từng được nhiều bạn đọc ưa thích, ngâm nga trong các quán văn nghệ ở Đà Lạt, Vũng Tàu, Sài Gòn, Cần Thơ…
Nguyễn Bắc Sơn là con người đa tài: rất giỏi tiếng Anh, nghiên cứu triết học Đông – Tây, đặc biệt là Kinh dịch và triết học Phật giáo, lại có bàn tay châm cứu tuyệt vời cộng với tấm lòng nhân ái của một lương y thực thụ. Thập niên 70, 80 của thế kỷ trước, ông đã từng tham gia chẩn trị và hướng dẫn châm cứu cho lớp đàn em ở các cơ sở Đông y Phan Thiết và Hàm Thuận Bắc.
Nhà thơ Nguyễn Bắc Sơn đã qua đời do bệnh tim vào lúc 8h50 sáng ngày 4 tháng 8 năm 2015 tại nhà riêng ở Phan Thiết.
Hưởng thọ 71 tuổi

Tác phẩm đã xuất bản:
- Chiến tranh Việt Nam Và Tôi
               (1972)
- Ở Đời Như Một Nhà Thơ Đông Phương
                (NxbTrẻ, 1995)
Tập thơ do nhà văn Đoàn Thạch Biền và thân hữu góp sức xuất bản.
- Biển Của Một Thời
Tuyển tập thơ nhiều tác giả
               (1999)

NHỚ MẸ CHIỀU ĐÔNG - Thơ Nhật Quang


        
                    Nhà thơ Nhật Quang    
                    

NHỚ MẸ CHIỀU ĐÔNG

Ngoài trời trở gió sang Đông
Lá vàng xơ xác, nhói lòng con xa
Rưng rưng hình bóng quê nhà
Chiều phai tím đẫm lệ nhòa bâng khuâng

Cúc vàng héo hắt ngoài sân
Nghe hanh hao rụng bao lần Thu qua
Mấy Đông thương mẹ, nhớ cha
Cách vòng tay ấm, con xa không về

Thương cha đau bệnh nằm mê…
Rẫy nương bóng mẹ chiều quê mịt mờ
Canh khuya vai lạnh bơ vơ
Tìm hơi ấm mẹ, con mơ…đêm dài

Nắng loang tóc mẹ bạc phai
Gánh đời dâu bể, bờ vai hao mòn
Con ngồi soi bóng hoàng hôn
Lòng nghe ray rứt, chiều hôm tháng ngày

Gió Đông buốt giá chiều nay
Trông về quê mẹ mắt cay giọt buồn.

                                     Nhật Quang

CHÙM THƠ THIỀN 19 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


        

MÙA XUÂN

quay đi thì vẫn quan tiền
quay về thì vãn tiền quan thế mà
quay đi thì vẫn đàn bà
bao năm vẫn chuyện con cà con kê
quay đi rồi lại lộn về
quay quanh rồi lại ê chề quay luôn
thảm thay cái cõi vô hồn
không già cũng bệnh chưa chuồn ngôì đây
thà làm một đámmây bay
cà lơ vớ vẩn đông tây rạc dài
thà làm ó biển thằng chài
bay quanh bờ đá mò trai dưới duềnh
em à núi chả có gần
biển xa xăm cũng chả ân tình gì ?
thôi thì em cứ vu qui
mùa xuân có đến ích gì về sau ?


THỦY MẶC

gã tiều phu ngủ trên phiến đá
dưới cội tùng bầy hạc lim dim
con suối uốn quanh núc chảy chậm
vài chiếc lá rơi vào cõi vô cùng

Thứ Ba, 23 tháng 10, 2018

"ĐƯỜNG VỀ BÌNH TUY" NHẠC TRÚC PHƯƠNG - Trần Hữu Ngư




     ĐƯỜNG VỀ BÌNH TUY
                            Trần Hữu Ngư
      *Kính tặng những bạn bè tôi ở Bình Tuy trước 1975

Tôi đã từng viết rất nhiều bài hát của không ít nhạc sĩ, nhưng không hiểu tại sao “Tôi không cảm nhận được một bài hát của quê hương mình?”, tôi muốn nói đến nhạc phẩm “Đường về Bình Tuy” của nhạc sĩ Trúc Phương. Nếu nói không quá lời, thì đây là một tác phẩm viết về Bình Tuy được cho là “tuyệt tác” vì sau đó có năm ba bài hát khác cũng viết về Bình Tuy, nhưng làm sao mà “địch” nỗi “Đường về Bình Tuy” (nó ra đời một thời gian ngắn rồi chết không kịp ngáp). “Đường về Bình Tuy” sáng tác của nhạc sĩ Trúc Phương - một ông vua Boléro - đã gắn bó một thời gian khá dài trên mảnh đất “lắm người nhiều ma sống” được thành lập khá muộn so với tác tỉnh khác, tách ra từ tỉnh Bình Thuận từ 1957. Ngày ấy, Trúc Phương đến Bình Tuy trong Đoàn Văn công Nha Công tác Miền Thượng. Tiếc rằng không ai còn nhớ Trúc Phương đến Bình Tuy năm nào, cũng như ngày ông rời khỏi Bình Tuy? Và cũng tiếc rằng những người quen thân với Trúc Phương đã qua đời, còn tôi, còn rất nhỏ.

          

“VỀ QUÊ ĐI MÀY”, TIẾNG GỌI CỦA NHÀ THƠ HAY CỦA THỜI THƠ DẠI? - Dương Ninh Ninh


            

“VỀ QUÊ ĐI MÀY”, 
TIẾNG GỌI CỦA NHÀ THƠ HAY CỦA THỜI THƠ DẠI?
                                                                     Dương Ninh Ninh

Tôi xa Hà Nội không phải “năm lên mười tám” như nỗi lòng một người đã xa Hà Nội trong một nhạc phẩm nổi tiếng từ hơn 60 năm trước, mà là năm tôi mới lên mười bẩy. Tôi xa Hà Nội cũng không được như người đó “khi vừa biết yêu” mà là tôi chưa hề biết yêu và thật lòng cũng chẳng biết có ai đó đã yêu tôi (!)?. Tôi xa Hà Nội cũng không vì một biến cố trọng đại của chung xã hội hay của riêng gia đình tôi mà chỉ là một duyên cớ rất đời thường: Thi được một suất học bổng sang Sing học tập. Do vậy, khi nhận được giấy báo phải xa Hà Nội, trong tôi đã cuộn sóng những niềm vui sướng suốt cả hai tháng trời chờ đợi. Chỉ đến khi ngồi trên máy bay, tôi mới thấy một nỗi buồn cô đơn xâm chiếm lòng mình mặc dù chuyến bay có đủ cả trăm hành khách. Tôi bắt đầu thấy thiếu vắng gia đình, thiếu vắng bè bạn rồi bất chợt nhận ra cái thiếu vắng lớn nhất là một khoảng trời rộng lớn, đó là Hà Nội quê tôi. Vâng, Hà Nội quê tôi, mặc dù nơi tôi sinh ra và lớn lên chỉ là một con ngõ nhỏ trong lòng phồn hoa của Hà Nội, nhưng bố tôi bảo hơn 10 đời nhà ta đã sống trên mảnh đất ngõ này, trong căn nhà nhỏ thân thương này đã được tạo dựng và tu đi đi sửa lại cũng đã mấy trăm năm.