BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 11 tháng 1, 2018

ĐỌC “TRÊN BỤC GIẢNG NGÀY NÀO” THƠ LÃNG UYỄN CHÂU - Châu Thạch


                 
                Nhà bình thơ Châu Thạch


                  ĐỌC “TRÊN BỤC GIẢNG NGÀY NÀO” 
                                          THƠ LÃNG UYỄN CHÂU 
                                                                    Châu Thạch


Hôm nay là một ngày hạnh phúc với tôi. Buổi sáng đọc được bài thơ “Người lính già chống gậy đón xuân” của Dư Mỹ. Cảm động viết ngay lời bình. Buổi trưa nằm trên giường chơi facebook qua chiếc điện thoại. Vừa lim dim muốn ngủ thì chợt tỉnh ngay bởi bài thơ “Trên bục giảng ngày nào” của Lãng Uyển Châu. Bài thơ lạ ở chổ nói về nhà giáo mà chẳng thấy gì là mô phạm, nghĩa là nó không chịu cái chuẩn mực của những bài thơ viết về nhà giáo. Tất nhiên tác giả cũng phải dùng những cụm từ như bục giảng, phấn trắng, sân trường để nói đến quãng đời dạy học. Tuy nhiên những cụm từ đó được đặt trong một lồng kính lạ của những tứ thơ rất mới, thoát cái xác khô cứng đạo mạo của vị thầy và hóa hình họ vào trong những vẻ đẹp thắm tươi đầy thơ mộng và đầy sinh lực. Bài thơ chỉ có ba khổ thơ, khổ thơ đầu đưa ta bước vào một mùa khai giảng:

LỜI RU CỦA MẸ - Trần Nhàn, Minh Tiên


     
                  Nhạc sĩ Trần Nhàn

       Mời các bạn thưởng thức video clip LỜI RU CỦA MẸ

                      Nhạc và hoà âm: Trần Nhàn
                      Trình bày: Ca sĩ Minh Tiên
                      Video clip: Phú Đoàn


        
       

Thứ Tư, 10 tháng 1, 2018

TRÊN BỤC GIẢNG NGÀY NÀO - Thơ Lãng Uyển Châu




    TRÊN BỤC GIẢNG NGÀY NÀO 

    Dù nhắm mắt lại thật lâu đi nữa 
    Vẫn dáng tôi trên bục giảng ngày nào
    Của một thời mơ lá gió xôn xao 
    Của hoa cỏ đầu thu còn khép nép...

    Tôi đứng đấy thuở mộng đời ngoan đẹp 
    Nét thanh xuân làm bạn áo trắng quen 
    Thu đã về bên bảng phấn bao phen 
    Cơ hồ tiếng giảng bài quanh cửa lớp 

    Nhắm mắt lại... ôi, một mùa nắng ngợp
    Vẫn chói chang cánh phượng vỹ sân trường 
    Xuân đã về bao tim ngợp yêu thương 
    Đông se lạnh ôm trùm muôn nỗi nhớ !!

                                 Lãng Uyển Châu
                                          (2003)

Thứ Ba, 9 tháng 1, 2018

NGƯỜI VỀ - Thơ Trần Mai Ngân



         Nhà thơ Trần Mai Ngân


    NGƯỜI VỀ

    Người khiêng mang tảng đá
    Xây thành lũy hư vô
    Trần gian cứ mơ hồ
    Tôi là ai mắt lệ...


    Người vác khuân thập tự
    Nghiêng ngả bước chân tình
    Đi nốt đoạn tử sinh
    Tim nương náu bóng hình...

    Người lặng thinh, lặng thinh
    Trôi theo cùng năm tháng
    Những dòng sông hiện sinh
    Rong rêu phủ phận mình

    Người mỉm cười, mỉm cười
    Nơi cửa trời thênh thang
    Một bóng hình miên man
    Gần trăm năm tuyệt vọng

    Người về... mây thong dong
    Trả trần gian ở lại
    Chân thành dốc hết lòng
    Khi làm người đi qua !

              9-1-2018
    Trần Mai Ngân KTD

THẦY TRƯƠNG NGỌC HỘI, NGƯỜI THẦY KỲ LẠ DẠY ANH VĂN LỚP ĐỆ NGŨ 2, NK 1962-1963 - Đoàn Đức

     
            

THẦY TRƯƠNG NGỌC HỘI - NGƯỜI THẦY KỲ LẠ DẠY ANH VĂN LỚP ĐỆ NGŨ 2,  TRƯỜNG NGUYỄN HOÀNG 
                                 NIÊN KHÓA 1962 - 1963

Thầy người ốm dáng cao da ngăm, tóc chải vuốt, thích mặc áo màu rêu. Đến trường, thầy ít giao tiếp với các thầy cô khác, bao giờ cũng như con sếu cô độc. Ở trường Nguyễn Hoàng thầy dạy tiếng Anh, nhưng dạy thêm “cua” toán ở trường nữ Phước Môn thì thầy lấy tên là Hoàng Ly Yến. Nghĩa và tôi đoán mò, người tình của thầy là Yến hay Hoàng Yến vì biệt hiệu trên là “Hội loves Yến” chúng tôi cũng thỉnh thoảng gọi thầy bằng tên này và nói cho thầy biết cách giải thích trên, thầy chỉ cười vui, nụ cười đó hàm ý mắng chúng tôi “đồ ranh con mà”.
Thầy Hội dạy không theo chương trình, mà dạy theo ý thầy. Thầy dạy thơ và đoạn trích từ các truyện dài hay ngắn Tiếng Anh. Con nít lớp Đệ Ngũ (lớp 8) mà học thơ tình của Lord Byron, John Keats. Nếu bây giờ, cách dạy như vậy sẽ bị đưa lên báo, lên mạng và bị phê bình, kiểm điểm là điều chắc chắn. Với chúng tôi nhờ thế mà sau này lên lớp Đệ Nhất (12) và vào đại học Anh Văn lại trở nên quen thuộc với văn chương Anh Mỹ. Tôi xin ghi lại phần lớn những bài dạy và lời giảng của thầy theo trí nhớ của mình.

Chủ Nhật, 7 tháng 1, 2018

CẢM TƯỞNG KHI ĐỌC "ĐOÀN ĐỨC, HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO” - Bản Tiếng Anh của thầy Hồ Sĩ Châm

Bản viết bằng tiếng Anh CẢM TƯỞNG KHI ĐỌC "ĐOÀN ĐỨC - HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO” của thầy Hồ Sĩ Châm.
Mời xem bản Tiếng Việt ở phía dưới




               THE IMPRESSION ON READING 

             "REMINISCENCES OF TEACHERS"
                                   Translated by Ho Si Cham                  

Writing this is not for me personally and I would like ask for permission to represent the colleagues who had taught at Nguyen Hoang High school the same time with me.

Thứ Năm, 4 tháng 1, 2018

RU NHAU - Thơ Giáng Thu Xưa


  


     RU NHAU

     Ru nhau chung bóng tình trao
     Giang tay ôm lấy đượm bao tình hồng
     Yêu nhau ấp ủ say nồng
     Vòng tay khép chặt chờ trong nỗi niềm

     Quyện hoà chất ngất đượm êm
     Mỉm cười qua mắt viền mi rủ mềm
     Xoãi mình thảm cỏ vào đêm
     Kết thành giọt nhớ êm đềm anh, em

     Trăng khuya gió quyện bên thềm
     Mành buông trải giấc thâu đêm diễm tình
     Vờm trời ló dạng bình minh
     Niềm vui chưa tỏ chúng mình lại xa

     Buồn vui vây kín quanh ta
     Chân đi lòng dạ chút pha lệ trào
     Bao giờ chung bóng rượu đào?
     Thì ta dệt lại tình giao ước thề...!

                           Giáng Thu Xưa
                             03- 01-2018

Thứ Ba, 2 tháng 1, 2018

THÁNG GIÊNG VỀ - Thơ Trần Mai Ngân


 

     THÁNG GIÊNG VỀ

     Tháng Giêng về ai quên ai nhớ
     Dáng em như sương mộng quanh đây
     Nhịp cầu xưa nỗi nhớ sum vầy
     Tôi thắp nến tháng Giêng mở cửa...

     Tháng Giêng về tình tôi ở giữa
     Nửa bên nầy nhớ nửa bên kia
     Như trăng non khuyết cứ vơi đầy
     Thức giấc rồi mộng chữa thật say!

     Tháng Giêng về ôm tình hai tay
     Ghì xiết chặt xin đừng xa nữa
     Để chúng ta mãi là đôi lứa
     Của ông bà nguyệt lão se tơ

     Tháng Giêng về đẹp một bài thơ
     Mà chỉ có em, tôi là chính
     Như hoa bướm dập dờn luýnh quýnh
     Tháng Giêng tình là cặp môi ngon

     Và đôi ta như thể vẫn còn
     Còn thương nhớ dìu nhau cõi mộng!
     Tặng tháng Giêng tôi 

                                   Trần Mai Ngân

Thứ Hai, 1 tháng 1, 2018

THÁNG GIÊNG TÌNH - Thơ Trần Mai Ngân


     
          Nhà thơ Trần Mai Ngân


     THÁNG GIÊNG TÌNH 

     Tháng Giêng, tháng Giêng...
     Chạm vào anh, chạm vào em kỉ niệm
     Thắp nến lên cho sinh nhật đôi lần
     Nắm đôi tay để ta nhớ rất gần
     Nào xa cách nào có đâu dịu vợi...

     Tháng Giêng , tháng Giêng
     Em bao giờ vẫn mãi chờ mãi đợi 
     Nụ cười xuân tươi cả đất trời Xuân
     Em bâng khuâng, nhịp bước cứ bâng khuâng
     Chiếc cầu cũ bến xưa thuyền neo đậu

     Tháng Giêng, tháng Giêng
     Gọi tên anh... anh đâu, em ở đâu
     Sông đầy thế mênh mông cùng con nước
     Lục Bình trôi xếp hàng tình sau trước
     Dửng dưng đời của duyên phận chia ly

     Tháng Giêng, tháng Giêng
     Mãi mãi nha anh không nói phân kỳ
     Dẫu năm tháng mỏi mòn ai có hiểu
     Lòng em chắc dù đời không bền vững
     Biết làm sao... em chìm nổi vì anh

     Tháng Giêng, tháng Giêng
     Trời rất xanh mây rất trắng bồng bềnh
     Thắp nến sáng chảy tan dòng định mệnh
     Tình cứ thế lung linh không chạm đến
     Dù trái tim đã thổn thức nhau rồi

     Tháng Giêng, tháng Giêng
     Thơm ngọt ngào là những nụ hôn môi
     Hương bát ngát tình xa xôi vẫn đợi! 

     Ngày đầu Xuân 1-1-2018 cho một tình yêu                                       
                              Trần Mai Ngân KTD

HOÀI VƯƠNG KỶ NIỆM - Thơ Giáng Thu Xưa






     HOÀI VƯƠNG KỶ NIỆM

     Giá như tìm thấy sớm hơn
     Thì nay đâu phải tủi hờn chia đôi
     Sương khuya rớt lạnh ngoài trời
     Hoà trong cô tịch chơi vơi nỗi buồn

     Lắng lòng mỏi đợi uyên ương
     Bao năm cách biệt yêu thương mãi còn
     Nhớ anh từng phút héo mòn
     Canh trường lẽ bóng ngõ hồn thẫm sâu

     Tưởng chừng như vẫn bên nhau
     Say men hạnh phúc gối đầu môi trao
     Nụ hôn chất ngất ngọt ngào
     Ru ân luyến ái tim xao đượm tình

     Mãi chìm giấc mộng đêm thinh
     Một cơn gió nhẹ thình lình phớt qua
     Làm cho điệp giấc chỉ là
     Hoài vương kỷ niệm nhạt nhoà trong em...!
     ... Anh à…!

                                           Giáng Thu Xưa
                                              01-01-2018

Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

SUY NGHĨ VỀ MỘT SỐ VẤN ĐỀ TRONG THƠ (THẨM THƠ CÁNH ĐỒNG -NGUYỄN ĐỨC TÙNG) - Nguyên Lạc



              Tác giả Nguyên Lạc

 Phần I  
SUY NGHĨ VỀ MỘT SỐ VẤN ĐỀ TRONG THƠ
                            
Xin được sơ lược về quan niệm thơ và những điều cần thiết cho sự thẩm nghiệm (BÌNH) thơ của riêng tôi.

THƠ LÀ GÌ?

Ngài Bùi Giáng đã nói đại để như sau:
"Con cá thì ta biết nó lội, con chim thì ta biết nó bay, nhưng thơ là gì thì đó là điều mà ta không biết được" 
Ngài nói chơi chứ biết quá đi thôi. Tính ngài ưa giỡn nên "lửng lơ con cá vàng" như vậy!
Thôi tui đành nhờ ông Nguyễn Hưng Quốc vậy:
"Thơ là một cảm xúc đi tìm một đồng cảm. Thơ là tiếng nói một người nhân danh tất cả mọi người trong hoàn cảnh ấy, số phận ấy."
Và ông giải thích thêm:
[ Đó là sự đồng cảm giữa con người với nhau nói chung. Đó là mối "tương liên" giữa thế hệ này với thế hệ khác, giữa thế kỷ này với thế kỷ khác. Đó là những giọt nước mắt con người ứa ra qua những "tam bách dư niên hậu". Lại nhớ đến Nguyễn Du.
 Nguyễn Du viết về Đỗ Phủ:

Dị đại tương liên không sái lệ
(Khác thời đại thương nhau ứa nước mắt)

Đỗ Phủ sinh năm 712 và mất năm 770 ở Trung Hoa. Nguyễn Du sinh năm 1766 và mất năm 1820 ở Việt Nam. Tính theo năm sinh, Nguyễn Du ra đời muộn hơn Đỗ Phủ 1.054 năm. Thế nhưng hai người gần nhau biết mấy. Đêm đêm hồn Nguyễn Du vẫn nằm mộng trong những vần thơ Đỗ Phủ (Mộng hồn dạ nhập Thiếu Lăng thi). Bao nhiêu khoảng cách bỗng bị xoá nhoà. "Cách hàng ngàn năm gặp gỡ, tâm sự vẫn giống nhau"(Thiên cổ tương phùng lưỡng bất vi).

Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

CÓ MỘT DÒNG SÔNG ĐÃ QUA ĐỜI... - Trần Mai Ngân



                             Tác giả Trần Mai Ngân


CÓ MỘT DÒNG SÔNG ĐÃ QUA ĐỜI...

Có một dòng sông đã qua đời đêm qua trong giấc mơ của tôi.
Dòng nước mênh mông thuở nào giờ đây đã cạn kiệt, đám rong rêu Lục Bình cũng gửi phận mình nơi đó và chết khô ! Tôi trở về ngồi khóc một dòng sông...
Mới hôm qua thôi tôi đã nói với dòng sông về thân phận một con người từ lúc được chào đời đến lúc tuổi thu vàng nhạt. Con người đó đã thôi không còn đau khổ, không còn buồn vui... Con người đó đã gửi gắm tất cả vào dòng sông hãy mang đi và lưu giữ.
Bây giờ, con sông không còn nữa và người đó sẽ ra sao với những lận đận, bộn bề... Tôi bỗng khóc !
Nước mắt lăn dài để tang cho một dòng sông đã cùng tôi cùng người.
Còn đâu, còn đâu nữa. Dòng sông đã qua đời đêm nay trong giấc mơ mà tôi không sao thức giấc được...
Giấc mơ miên man...

                                                                     Trần Mai Ngân

CẢM TÀN ĐÔNG PHÚ - Lê Đăng Mành


   
                 Tác giả Lê Đăng Mành


   CẢM TÀN ĐÔNG PHÚ


   Tháng chạp lạnh lùng
   Ngày đông rét buốt.

   Lũ  lụt - Còn đọng ngấn, tủi lọn bãi bờ
   Phù sa – Vẫn lưu bùn,đau triền sông nước
   Hun hút - Cánh cò quạt gió tẩm đến bơ phờ
   Mênh mang - Ánh nguyệt luồn mây dầm lên sướt mướt

   Trước ngõ  - Không bóng vãng lai
   Trên đường - Chẳng người cất bước
   Trâu nghé - Nhìn đê cỏ nhuộm bùn non lơ láo, cũng nhớ nhung
   Lợn gà - Thấy sắn khoai dầm nước bạc sượng sùng, mà thương tiếc

   Nhớ xưa !
   Mẹ lẩy bẩy-Trong bếp thổi lửa mun khói ủ, ngan ngát vị quê hương
   Cha co ro - Giữa đồng huơ con cúi rơm vùi, thơm tho tình đất nước
   Cây phạng - Vung lên cơ bắp cuồn cuộn giữ mảnh uy phong
   Con cày - Xốc tới tinh thần thủ phận lưu danh lẫm liệt...

   Nghèo khó -  Xóm giềng chia sẻ với dạ ân cần
   Cơ hàn - Làng mạc chan hòa với lòng tha thiết

   Mong thay !
   Nồi điện - Không un khói, mong gom trí tuệ mãi thăng hoa
   Bếp ga - Chẳng ủ mun, ước gìn nghĩa nhân đừng bế tắc.
   Cửa phủ - Thôi tung tẩy nhũng nhiễu để tranh giành
   Sân trường - Bớt múa may quấy rầy hòng cướp giựt.
   Băng hoại - Nên dừng ngoài cửa mầm non
   Hư hao - Hãy chặn trước đường giáo dục.

Thứ Năm, 28 tháng 12, 2017

CHÙM THƠ TRƯƠNG ĐÌNH ĐĂNG


    alt
              Nhà thơ Trương Đình Đăng


     TÌM

     Thế gian
     ai khóc
     ai cười
     Ta ngồi đây
     với quanh đời
     nhiễu nhương.

     Từ em
     lạc giữa vô thường
     Ta như cỏ dại
     gió sương
     võ vàng.

     Đâu trần tục
     đâu thiên đàng
     Biết tìm đâu
     giữa dối gian
     cõi người ?

              7/2011


    TƠ CHIỀU

     Cố gỡ
     sao lòng mãi rối tơ
     Bờ mê
     bến giác
     trắng sương mờ
     Nằm nghe
     âm vọng ngoài vô tận
     Lắng tiếng ru đời
     đắng giọt thơ !


Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017

LA GI THỜI THẢO MUỘI - Phan Chính


      

             LA GI THỜI THẢO MUỘI

             Vào khoảng năm 1930, trong một câu đối của tri huyện Hàm Tân Lương Trọng Hối phác hoạ mảnh đất La Gi “diện hải bối lâm”, không những về địa thế mà còn nói đến tiềm năng thiên nhiên ở đây như một dải lụa vắt dài từ biển lên ngàn. Tiếng là trung tâm huyện hạt Hàm Tân nhưng thời ấy chỉ lơ thơ làng chài Phước Lộc, Tân Long, xứ đạo Tân Lý và các xóm dân cư với chòm nóc nhà lợp lá buông rải rác cặp theo đồng ruộng Cây Trâm, Gò Tôn, Xóm Rẫy, Hồ Tôm… Rồi La Gi suốt mười năm là vùng kháng chiến thời chống Pháp, là những cánh đồng mùa vụ chập chờn, bãi biển vắng lặng vì chỉ cày gặt, chài lưới núp dưới bóng đêm bởi ngày phải tránh máy bay oanh kích. Cái nghèo khó tội nghiệp nhất còn mãi nỗi ám ảnh cả một thời trước bữa ăn với những lát mì sần sụi mang vài hạt cơm, nồi khoai lang luộc hay bằng bột củ nần… để sống xanh xao từng ngày như bầy khỉ, dọc hoang dã vô tư đu nhảy hái lượm trên cây.

ĐỌC THƠ HUYỀN DIỆU NGẮM TRANH NGƯỜI - Thơ Châu Thạch


    

    ĐỌC THƠ HUYỀN DIỆU NGẮM TRANH NGƯỜI
    (Tặng Du Thụy Khúc Trần Mai Ngân)
                                        
    Đọc thơ “Huyền Diệu” của Đinh Hùng
    Ngắm tranh Thụy Khúc đẹp vô cùng!
    Ô hay tinh tú đâu rơi xuống
    Đứng giữa rừng xanh ai đóng khung.

    Có phải lửa trời trên tóc em
    Hay là trăng sáng vạn rằm đêm
    Hay là tất cả bao tình sử
    Từ buổi hoang sơ đậu tóc mềm.

    Ta tưởng ta say đắm đuối nhìn
    Con người của mộng ở trong tim
    Từ thiên niên trước ta lưu lạc
    Cứ mãi trong thơ cứ mãi tìm.

    Có phải em là chim cõi thiên
    Xuống trần đứng giữa chốn bình yên
    Cho ta những phút hồn thư thái
    Lặng ngắm tranh em, lặng cõi thiền.

    Ta chỉ là người rất xấu xa
    Đường trần muôn sự lướt đi qua
    Nhìn em ta bỗng dừng chân lại
    Để ngắm thanh tao ngắm ngọc ngà.

                                     Châu Thạch

Thứ Ba, 26 tháng 12, 2017

NHỚ HUẾ CUỐI NĂM... - Thơ Trần Mai Ngân


      
                                      Nhà thơ Trần Mai Ngân

       
       NHỚ HUẾ CUỐI NĂM...

       Cuối năm rồi Tớ tặng Cậu bài thơ
       Ngày hấp hối qua vài tờ lịch nữa
       Mây không bay cứ chùng chình ở giữa
       Giữa mênh mông và giữa một tấm lòng...

       Cuối năm rồi cạn chén rượu cay nồng
       Tớ rót nhé. Cậu này, ta cùng hết
       Dưới đáy cốc ngập ngừng là dấu phết ( , )
       Trong câu văn thuở vụng dại làm thơ...

       Cuối năm rồi ngày tháng chẳng đợi chờ
       Trôi vun vút cơn mơ chưa kịp thức
       Riêng Tớ, Cậu vẫn cơ hồ đâu đó
       Ú ớ thinh không ủ mộng nghìn trùng

       Cuối năm rồi lòng Huế vẫn bão bùng
       Nơi Cậu lớn cũng là nơi Tớ nhớ
       Quê của Cậu là tình yêu của Tớ
       Một mùa xa mãi đợi một mùa sang !

                                   Trần Mai Ngân
                                  Cuối năm 2017

GẶP EM HUYỀN DIỆU - Thơ Đinh Hùng


   


       GẶP EM HUYỀN DIỆU

       I

       Em tự ngàn xưa chuyển bước về
       Thuyền trao sóng mắt dẫn trăng đi
       Những dòng chữ lạ buồn không nói,
       Nét lửa bay dài giấc ngủ mê,

       Em đến, mong manh vóc ngọc chìm,
       Tàn canh hồn nhập bóng trăng im.
       Ta van từng đoá sao thuỳ lệ,
       Nghe ý thơ sầu vút cánh chim.

       Mười ngón tay dâng lửa nguyện cầu,
       Hỡi ơi! Hồn chuyển kiếp về đâu?
       Ta xin giữ trọn lòng trinh bạch,
       Ngưỡng vọng Em như Nữ Chúa Sầu.

       Em đến từ trong giấc hỗn mang,
       Lời ca không mở cửa thiên đường.
       Thời gian bốn phía nhoà gương mặt,
       Ảo tưởng nghiêng vầng trán khói sương.

       Em với ta chung một hạn kỳ,
       Hoá thân vào nét chữ cuồng si
       Chiêm bao động gót giầy mê hoặc,
       Trang giấy bay mùi tóc ái phi.

       Nét chữ hoang sơ hiện dáng người,
       Ta ngừng hơi gọi: Diệu Huyền ơi!
       Mắt ai tinh lạc xanh vần điệu?
       Tuyết gợn làn da bóng nguyệt trôi.

Chủ Nhật, 24 tháng 12, 2017

SAY NOEL - Thơ Xuân Ly Băng




     SAY NOEL

     Đêm nay Noel về
     Hồn hỡi lắng tai nghe
     Đàn muôn cung réo rắt
     Dồn dập khắp sơn khê

     Đêm nay Hài Đồng đến
     Đem hoan lạc của trời cao
     Đêm nay thơ kính mến
     Sẽ say ngã lao đao

     Ôi Noel đêm trời mầu nhiệm
     Rượu nồng ta không nếm
     Sao lòng trí ngất ngư?
     Ta say muôn ánh nến

     Ngời rạng vạn hào quang
     Ta say tiếng chuông vàng
     Trông gió trời hổn hển
     Từng trận đổ vang vang…

     Ta say muôn lời kinh
     Thơm như hoa thiên đình
     Em như dòng suối nhạc
     Đẹp như lệ đồng trinh

     Ôi Noel ! đêm trời mầu nhiệm
     Nhạc an hoà, thơ kính mến
     Hương phượng thờ đang ngào ngạt dâng lên
     Ban cho lòng người đau khổ trần gian
     Hiểu ý nghĩa Noel miền cao cả!

                              Xuân Ly Băng

CẢM NHẬN VỀ VÀI ĐỊA DANH Ở VÙNG ĐẤT LA GI (BÌNH THUẬN) KHI ĐỌC TẬP SƯU KHẢO "LA GI ĐẤT XƯA..." CỦA PHAN CHÍNH - La Thụy


    

CẢM NHẬN VỀ VÀI ĐỊA DANH Ở VÙNG ĐẤT LA GI (BÌNH THUẬN) KHI ĐỌC TẬP SƯU KHẢO "LA GI ĐẤT XƯA..." CỦA PHAN CHÍNH 

Nhận tập sách “Lagi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm” do anh Phan Chính tặng, tôi thật vui khi có món quà quý giá này. Nếu nơi chôn nhau cắt rốn chính là quê hương, thì La Gi là quê hương yêu dấu của vợ và các con của tôi. Riêng với tôi, La Gi là quê hương thứ hai, hơn nửa đời tôi đã dạy học, sinh sống và nghỉ hưu tại đây.  Đọc tập sưu khảo địa danh “La Gi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm”, chúng tôi biết rõ thêm và yêu hơn mảnh đất quê hương La Gi thân thương này.
Tập sưu khảo “La Gi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm” gồm 28 bài viết mà anh Phan Chính đã tập hợp từ các bài viết đã đăng rải rác trên các tạp chí Xưa – Nay (của Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam), báo Bình Thuận, Tạp chí Văn Nghệ tỉnh Bình Thuận. Tập sưu khảo này là tư liệu quý giá góp phần vào yêu cầu nghiên cứu địa phương.


Thứ Năm, 21 tháng 12, 2017

YÊU NHAU... NHÉ ANH - Thơ Giáng Thu Xưa




     YÊU NHAU... NHÉ ANH

     Tuyết rơi bao phủ đầy trời
     Chạnh lòng nhớ đến thuở đôi năm nào
     Bên nhau ấp ủ xuân trao
     Vòng tay quấn quýt ngọt ngào môi hôn

     Vầng trăng gói nửa gần hơn
     Bên nhau quyện đắm say hồn anh, em
     Ru nồng núm níu tràn thêm
     Xoãi mình ấm áp bên rèm trải then

     Đượm đà thương nhớ chưa quên
     Dìu nhau đưa đến tình men vỗ về
     Sợi thương sợi nhớ ru mê
     Ngọt ngào cháy bỏng duyên thề chẳng xa

     Thầm thì khẽ nhỏ đôi ta
     Xin cho ngày tháng mặn mà yêu nhau... Nhé anh..!

                                                        Giáng Thu Xưa
                                                           12-20-2017

ĐỌC “KHOẢNH KHẮC ĐỜI TÔI” TẬP THƠ ĐƯỜNG LUẬT CỦA VĂN THANH - Châu Thạch


          


              ĐỌC “KHOẢNH KHẮC ĐỜI TÔI” 
              TẬP THƠ ĐƯỜNG LUẬT CỦA VĂN THANH
                                                                        Châu Thạch

 Nhà thơ Văn Thanh tên thật là Trương văn Thanh nên ông còn có bút danh là Văn Thanh Trương và trên dòng facebook của ông cũng lấy tên ấy.
Văn Thanh ở độ tuổi trên thất thập cổ lại hy hơn mười niên nhưng còn rất đa tài và minh mẩn. Ông thường tạo dựng những tập video  thơ nhạc đầy màu sắc và âm thanh tuyệt vời, gây nhiều ấn tượng cho người thưởng thức. Một lần đi cùng nhà thơ Kha Tiệm Ly về Tây Ninh để thăm Ban Biên Tập trang web datddung.com, nhà thơ Kha Tiệm Ly đã nói thẳng với Châu Thạch: “Thơ Đường Luật của anh còn thua thơ anh Hai nhiều lắm”. Anh Hai tức là nhà thơ Văn Thanh. Tôi không cảm thấy giận dỗi gì mà còn vui vì sự thật là như vậy. Văn Thanh chuyên sáng tác thơ Đường  Luật nhưng ít đăng trên diễn đàn mạng mà chỉ giao lưu chủ yếu với thi hữu trong  nhóm thơ “Hoàng Gia”. Cái tên “Hoàng Gia” của nhóm chi là để dí dỏm nói ngược chữ “Già Hoang”.Tuy thế các thi hữu của nhóm thơ nầy quả thật là những cột trụ Đường Luật  và là những cây bút tài hoa của thể thơ khác. Nam thì có những cây bút như Võ Làng Trâm, Võ Sĩ Quý , Lê Hoàng, Độc Hành, Từ đức Khoát..vv, nữ thì có Sông Thu, Hoài Hương Xưa, Thy Lệ Trang, Như Thu, Ca Dao Như Thu, Lê Liên..vv.Thi hữu của nhóm nầy ở khắp quả địa cầu và kiến kỳ thanh nhau nhiều hơn kiến kỳ hình. Tuy vậy họ rất gắn bó yêu thương nhau vì chung một dòng máu thi ca. Bây giờ nói đến thơ Đường Luật của Văn Thanh
Nhà thơ Văn Thanh vừa cho ra đời tập thơ “Khoảnh Khắc Đời Tôi”. Đời tôi mà là một khoảng khắc thì ta biết ngay đây là một quan niệm bi quan , cho cuộc đời như là một bóng câu qua cửa sổ. Thế nhưng đọc tòan bộ trên 200 bài thơ của ông, “Khoảnh Khắc Đời Tôi”chứa đầy những tư tưởng lạc quan trong cuộc sống. Nhà thơ quan niệm rằng đời chỉ là khoảnh khắc, nhưng trong khoảnh khắc đó ta  hạnh phúc trong vần thơ chén rượu:

     Đời là khoảnh khắc đấy mà thôi
     Phút chốc trăm năm đã hết rồi
     Danh vọng phù vân sao mệt mõi
     Tình yêu say đắm mãi xa xôi
     Mặn mà chi lắm thêm sầu khổ
     Ân ái sâu đầy lắm nổi trôi
     Quên hết tháng ngày trong quá khứ
     Vần thơ chén rượu mãi vui thôi
                           (Khoảnh Khắc)


Thứ Ba, 19 tháng 12, 2017

ĐỌC “THU PHAI” CỦA TRẦN MAI NGÂN VÀ “THU LẠNH” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Châu Thạch

   
            
           Nhà bình thơ Châu Thạch


            ĐỌC “THU PHAI” VÀ “THU LẠNH”
           (Thơ Trần Mai Ngân và Đặng Xuân Xuyến)

Hình như đọc thơ cũng có cái duyên tiền định. Kiếp trước không biết tôi có quan hệ gì với hai nhà thơ nầy hay không mà kiếp nầy đọc thơ họ, tôi luôn cảm thấy có một sợi dây trong thơ ấy quấn quýt lòng tôi, buôc tôi phải nghĩ phải suy và phải viết. Như hôm nay bài thơ Thu Phai của Trần Mai Ngân và bài thơ Thu Lạnh của Đặng Xuân Xuyến khiến cho tâm hồn tôi cũng thấy phai và thấy lạnh. Lạ thay, phai lạnh trong cuộc đời thì buồn nhưng phai lạnh trong cuộc tình lại thường làm cho tâm hồn phong phú thêm. Điều đó được chứng minh ở hai bài thơ nầy, bởi họ không có cuộc tình phai, lạnh thì làm gì có hai bài thơ làm cho ta cảm động. Điều đó cũng được chứng minh khi tôi ngồi đọc thơ họ giữa thời tiết vào đông, bên ngoài đang phai và đang lạnh thì tiếng lòng phai lạnh của họ trong thơ cũng đem đến cho tôi những cảm xúc thăng hoa.
Đọc Thu Phai của Trần Mai Ngân ta thấy thu không phai chút nào mà kỷ niệm mùa thu trong lòng tác giả cũng chẳng phai, chỉ có tóc trên đầu tác giả là phai mà thôi. Vậy thì Trần Mai Ngân dùng tóc mình để nói về tuổi vào thu cúa cuộc đời mình, một cuộc đời mà đeo đẳng một cuộc tình triền miên trong nối đau. Lạ thay, nỗi đau đó lại được tác giả “Thắp hương sùng bái” nghĩa là tôn sùng nó và hy sinh cho nó đến nỗi “Gánh buồn ôm hết- ngọt ngào cho ai”. Không cần bíết sâu về cuộc tình ta cũng đoán định được, đây là một cuộc tình lớn trong tâm hồn tác giả. Bài thơ cho ta thấy một thân phận trong tình yêu, thân phận đó phải đối mặt với những nghịch lý trong tình trường, chịu đắng cay với nỗi buồn ôm hết nhưng cũng bằng lòng với hạnh phúc của một thuở xa xưa nào đó, đến nỗi muốn nhuộm lại những năm dài xa xưa ấy như nhuộm cho xanh lại mái tóc mình. Thế nhưng cuộc tình khác với mái tóc, không làm sao nhuộm được. Bài thơ ngắn nhưng ôm trọn biến cố của thời gian vào lòng, thức dậy trong lòng người đọc những tình cảm khác lạ, trong đó sự ray rức và cảm mên, sự hờn dỗi và yêu đương, sự thiết tha và hời hợt xen lẫn cùng nhau, khiến cho đọc nó ta như thấy mùa thu tuổi đời đang phai nhưng mùa thu của ngày nào hình như còn hiện hửu mãi trong tim.
Qua “Thu lạnh” của Đặng Xuân Xuyến ta thấy lạnh ngay, lạnh nhiều, lạnh cóng vì “Người đã đi rồi, đi quá xa”. Bài thơ “Thu lạnh” của Đặng Xuân Xuyến cho ta một khung cảnh còn héo hắt hơn “dấu xưa hồn thu thảo/nền cũ bóng tịch dương”. Hình ảnh cái giếng năm xưa, nước vẫn còn trong nhưng bậc cấp bước lên rêu phủ, giống như yêu vẫn còn nhưng tình đã hóa xa xôi. Hình ảnh con chim cu gù và tiếng kêu của nó trong thu vàng nắng, trong mây tím lưng trời làm cho bức tranh thu vô cùng xa vắng và nỗi buồn thu bàng bạc kia phả xuống, len trong từng ngóc nghách của làng quê. Những câu thơ buông xuôi, hờn dỗi “ừ thì trách gì, chỉ nhớ thôi / Người đi thì cũng đã đi rồi/Nào ai biết được duyên mà đợi” nó không làm ta cảm thấy đau lòng như “Thu Phai”, nhưng nó làm cho cõi lòng ta trống vắng đến vô cùng, hiu hắt đến vô tận. Trong cái khung cảnh hiu hắt đó, con người cô đơn lại càng cảm thấy cô đơn hơn nữa, nhà thơ Đặng Xuân Xuyến đã thở dài một câu thườn thượt làm cho thu lạnh càng kéo dài lê thê đến tận cuối chân trời: “Mây tím lưng trời, thôi, cũng thôi”
Bài thơ cũng không dài lắm, không than van lắm, mà sao nó khiến xao động lòng ta đến thế. Bởi vì tác giả dựng một bức tranh quê quá thân yêu, chứa chan bao dấu tích, mà nay trở nên lặng lẽ đến vô cùng. Rồi thì nhà thơ gởi vào bức tranh đó cõi lòng tê tái, tê tái nhưng vẫn gượng ép, gượng ép chối bỏ sự tê tái của mình bằng những câu thơ bất cần, buông xuôi và vu vơ hờn trách.
Tôi vô tình đọc hai bài thơ của hai tác giả một lần, “Thu Phai” và “Thu Lạnh” đọc trong buổi đầu đông. Những cơn gió phai và lạnh trong thơ lạ thay, làm cho tôi âm áp. Ngược lại, cơn gió thổi đầu đông ngoài kía đem cái lạnh len lỏi vào phòng. Cả hai cơn gió đều làm tôi se lòng, se lòng nhớ quá khứ tuổi thanh xuân.

                                                                               Châu Thạch


     
             Nhà thơ Trần Mai Ngân


     THU PHAI

     Thắp hương sùng bái nỗi đau
     Gánh buồn ôm hết - ngọt ngào cho ai
     Giật mình sợi tóc Thu phai
     Làm sao nhuộm hết năm dài xa xưa

                                  Trần Mai Ngân


     


     THU LẠNH

     Người đã đi rồi, đi quá xa
     Bỏ ta ở lại với quê nhà
     Hôm nay về lại thăm làng Đá
     Ngơ ngẩn chiều tà ta với ta…

     Giếng nước còn trong, bậc đã rêu
     Chênh chao chiều vọng tiếng cu gù
     Tháng chín thôi mà... sao đã lạnh
     Thu vàng vồi vội rải nắng hanh.

     Ừ, trách gì đâu, chỉ nhớ thôi
     Người đi thì cũng đã đi rồi
     Nào ai biết được duyên mà đợi
     Mây tím lưng trời, thôi, cũng thôi.

     Hà Nội, chiều 20 tháng 10.2017
               ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Thứ Hai, 18 tháng 12, 2017

ĐỌC TẬP THƠ ĐƯỜNG LUẬT “ĐỜI” CỦA VĂN THANH - Châu Thạch

               
                  Châu Thạch                               Lê Văn Thanh

   ĐỌC TẬP THƠ ĐƯỜNG LUẬT “ĐỜI” CỦA VĂN THANH
                                                                                Châu Thạch

Những năm gần đây thơ Đường luật lại thịnh hành trên đất nước ta. Nhờ có các trang web, amail và facebook mà các nhà thơ có cơ hội phổ biến sáng tác của mình, giao lưu xướng họa nhộn nhịp trên diễn đàn văn thơ, tạo nên một sân chơi Đường thi với nhiều đề tài, cảm hứng và thi pháp rất mới.
Nhà thơ Văn Thanh là một trong những lLão Đường thi tại vùng đất Bà Rịa- Vũng Tàu được thi hữu và bạn đọc mến mộ bởi bút pháp và văn tài của ông. Nhà thơ đã cho ra đời tập tác phẩm Đường thi “Vô Quái Ngại” rất được giới yêu văn chương khen ngợi. Nay ông lại tiếp tục đem tặng đời tập tác phẩm cũng mang tên “Đời” của ông, như là những sợi tình đã dệt nên lụa, thành quả của con tằm miệt mài năm tháng nhả tơ.

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG - Thơ Giáng Thu Xưa





     NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG

     Đông về rồi đó anh ơi
     Cho em nỗi nhớ khung trời có đôi
     Cùng nhau ngắm ánh trăng soi
     Đan trong khung cảnh dưới trời luyến vương

     Gửi về bên đó sợi thương
     Ươm nồng sắc ái như dường mới đây
     Tình yêu ấp ủ đong đầy
     Hoà chung nhịp điệu ôm vây vị nồng

     Ngõ hồn đan mộng chờ mong
     Hoài mơ hạnh ngộ thỏa lòng ướm thương
     Hương yêu dìu dặt giăng buông
     Quyện hòa điệp khúc đêm trường ngất say

     Đón Đông chung bóng sum vầy
     Hoàng hôn dần xuống vòng tay chúng mình...!

                                                       12-17-2017
                                                   Giáng Thu Xưa