BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn TÙY BÚT. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn TÙY BÚT. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2020

THẾ NÀO LÀ BÌNH YÊN - Trần Mai Ngân


      
                                  Tác giả Trần Mai Ngân


          THẾ NÀO LÀ BÌNH YÊN

Thế nào là bình yên?
Khi bạn được sống trong yêu thương, trong hạnh phúc và trong sinh hoạt bình thường thì tâm bạn không sầu lo, không đau khổ đó mới thật sự là bình yên.

Người ta hay nói hay viết những câu hoa mỹ “bình yên từ tâm”... Tôi không nghĩ thế!
Nếu bạn đang gặp khó khăn, hoạn nạn, mất mát, bệnh hoạn... thử hỏi tâm sao tự bình yên được. Lúc đó, người yếu đuối thì đau khổ, tuyệt vọng khóc than có khi lại buông trôi theo số phận... Người bản lĩnh thì chịu đựng đè nén và tìm lối thoát bằng nhiều cách và họ cố đứng vững, cố bước qua, cố giữ lòng không bi luỵ gục ngã... Tâm lòng lúc ấy cũng đau, cũng tan nát... chứ sao mà “bình yên từ tâm” được. Thế cũng là đã hay lắm rồi!

“BỖNG”, “NHƯ”, “LÀ”… NHỮNG ĐIỀU TÔI YÊU VÀ KHÔNG YÊU - Phan Quỳ

  
               
                              Tác giả Phan Quỳ


“BỖNG”, “NHƯ”, “LÀ”… NHỮNG ĐIỀU TÔI YÊU VÀ KHÔNG YÊU

Cuộc sống vốn dĩ bất thường hằng. Điều đó thì ai cũng biết và phải chấp nhận như là một quy luật để phát triển, nhưng chắc rằng ai trong chúng ta cũng thích những điều ngạc nhiên thú vị hơn là những gì bất xứng ý chợt đến: một tin vui từ xa gởi về, một người bạn lâu ngày bỗng gặp, một thông báo về niềm vui của người thân, một niềm hạnh phúc nho nhỏ do con cháu mang lại, một dòng tin nhắn nhủ hỏi thăm.… hơn là một sớm mai thức dậy bỗng như cổ họng đau rát và thấy mình lại mắc bịnh nữa rồi, hay cơn gió lành lạnh ngoài kia và nghe nhức nhức đâu đó trong cơ thể.

Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2020

BUỒN ƠI, TA XIN CHÀO MI... - Trần Mai Ngân


   
                             Tác giả Trần Mai Ngân


BUỒN ƠI, TA XIN CHÀO MI...

Có những tháng ngày ta cùng nỗi buồn đồng hành và chịu đựng nhau.

Những tháng ngày ấy thật dài và đen tối. Ta buông mình rơi sâu xuống vực ảm đạm tưởng chừng như đã tan ra thành từng mảnh vỡ từ khổ đau. Cứ thế, ta lăn trôi theo nỗi buồn dẫn dụ...
Lúc ấy, ta đã quên mất buổi sáng vẫn luôn còn có bình minh và tiếng chim hót. Không nhớ được những cơn gió nhẹ nhàng ban trưa và hoàng hôn vàng trên tóc khi đến chiều...
Ta đã quên, quên tất cả để đắm mình trong hơi thở muộn phiền. Nỗi buồn bây giờ như một đam mê, huyền bí làm ta lạc lối đời...
Cứ thế ta chìm sâu mê muội!

Đến một lúc, nỗi đau đã đủ, đã đầy... ta như chết đi. Chết đi để rồi hiện sinh lại ở một kiếp khác ngay trong kiếp này... ta thành một con người khác! Ta buông nỗi buồn và xa lánh nó ! Ta quên hết, quên hết!

Đúng vậy, khi nỗi đau đã đủ đã đầy ta tự khắc sẽ buông ra. Và ta sẽ mỉm cười.
Nỗi buồn ơi! Vẫy tay chào mi nhé !

                                                                                  Trần Mai Ngân

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2020

TÔI VÀO NỘI CUNG... - Trần Mai Ngân


    


TÔI VÀO NỘI CUNG...

Những đền đài lăng tẩm uy nghi và trầm mặc như nỗi buồn của tôi...

Và khi vào nội cung.
...Trong nội cung này đã chôn vùi bao nhiêu là thanh xuân và tình yêu của các cô gái đẹp.
Có người được sũng ái bên quân vương. Có người đã héo hắt chết khô trong mong đợi. Và cũng có người ngày ngày tháng tháng sống trong hoài niệm với một tình yêu dang dở nơi quê nhà...
Chiều mưa trong nội cung. Cơn mưa xuân rắc xuống nhẹ nhàng nhưng đi lâu sẽ thấm buốt tê lạnh...
Tôi như nhìn thấy một bóng cung phi thấp thoáng đâu đó... một nét đẹp u hoài và trên gương mặt sầu vời vợi - tôi không biết đâu là giọt mưa xuân đâu là giọt nước mắt! Và cứ thế họ sống ngày này qua ngày khác trong mong đợi, trong thiếu vắng, cô đơn...

Quân Vương là ai...
Vào nội cung tôi như thấy một Quân Vương không mấy khi biết yêu. Quân Vương chỉ có đam mê và tham vọng nhốt trong một trái tim khô khan như ngói, như đá...
Quân Vương chỉ biết qua đêm nồng nàn rồi quên đi và lại chọn một cung phi khác. Quân Vương không bận tâm với những vui buồn hay những nỗi khắc khoải của cung phi...
Quân Vương là con bướm chỉ dạo chơi trong vườn hoa xuân sắc và chẳng duy nhất, chẳng dừng lại với bông hoa nào mãi mãi...

Tội nghiệp khiếp sống Cung Tần và cũng tội nghiệp Quân Vương chẳng biết mùi vị của một tình yêu chân thành và chung thủy...
Thật tội nghiệp !

Còn chúng ta thì sao...
Chúng ta sung sướng và hạnh phúc hơn nhiều. Chúng ta được chọn lựa nhau, được là duy nhất của nhau.
Thế mà vẫn có nhiều người đã dại dột bỏ đi điều thiêng liêng đẹp đẽ đó để thay lòng hay rời xa nhau.
Họ cũng thật tội nghiệp !

                                                                                   Trần Mai Ngân

Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2019

MƯA HUẾ - Trần Kiêm Đoàn

Nguồn:
http://www.trankiemdoan.net/van/taptruyen/chuyenkhao/ckvh_muahue.htm


MƯA HUẾ

 Hơn hai mươi năm tôi mới được nhìn lại một cơn mưa tầm tã đầu mùa của Sài Gòn.

Mưa Sài Gòn đến và đi hối hả với vẻ tất bật, rộn ràng và tình cờ ghé lại. Hiền như mưa trên phố ! Cứ đi với mưa, sẽ nghe được tiếng mưa vui trong lòng, mưa reo rào rạt bên hè phố, mưa xao xác trên mái ngói, mưa lách tách trên mái tôn. Những sợi mưa chiều Sài Gòn chênh chếch, bạc trắng giữa không gian, xanh mờ qua cây lá và vàng nhạt, long lanh quanh ánh đèn đường.

Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2019

ƠI ÁO TRẮNG NGUYỄN HOÀNG 1970-1975 / Phan Quỳ


                            Tác giả Phan Quỳ


ƠI ÁO TRẮNG NGUYỄN HOÀNG 1970 - 1975

Đã bao ngày tháng im ắng trong tôi, chợt một hôm nao áo trắng quay về, rộn rã mừng vui, e ấp ngại ngần như thời con gái, thời mẹ may cho áo dài để thay đầm mặc đi học. Mẹ bảo nay con đã lớn rồi, mặc áo dài đi thôi. Thuở ấy mình mười ba, ơi ngại ngùng chi lạ. Đã đến giờ vào lớp mà cứ tần ngần mãi không thôi. Hai tà áo cứ vướng víu bước chân. Anh trai nhìn theo cười cười làm mình càng thêm lúng túng...

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2019

THỜI GIAN XIN LỖI... - Trần Mai Ngân


     
                                    Tác giả Trần Mai Ngân


THỜI GIAN XIN LỖI...

Có khi người ta phải vịn vào thời gian để sống!
Chờ đợi thời gian sẽ đem về lại yêu thương và trả lời rằng ta đã chọn đúng người trao gửi...

Cứ thế ta đợi chờ và đầy hi vọng!
Mỗi ngày rồi qua đi... Ta tự nhủ... ngày mai vậy. Ngày mai sẽ đến tốt đẹp hơn, sẽ mỗi ngày gần hơn và yêu thương sẽ trở về ở cạnh...

Cứ thế ta vui vẻ sống từng ngày!
Nếu mỗi ngày qua đi chỉ là sự im lặng và trống vắng. Ta hãy tự nhủ, không sao đâu... thời gian vẫn còn. Ta sẽ đợi ngày mai... ngày mai nữa... nữa...

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2019

TẠ ƠN - Phan Quỳ


                
                                    Tác giả Phan Quỳ

TẠ ƠN

Tôi đi qua thời gian, với bao là chìm nổi. Chắc rằng bạn sẽ hỏi, ai chẳng qua thời gian, có gì mà phải nói? Nhưng thời gian của tôi, có điều gì thật khác, với bao nỗi bồi hồi, với biết mấy buồn vui.
Tôi đi qua đời tôi, ai cũng bảo đó là đời tôi chọn lựa, tôi có gì thở than, trong gặp gỡ trái ngang, vẫn có nhiều thuận lợi. Tôi lặng im không nói, thôi biết nói năng chi!
Tôi đi qua đời em, ngỡ ngàng như trong mơ, một ngày vàng rực rỡ. Thôi hết rồi bơ vơ, giữa dòng đời xuôi ngược. Tôi nhìn tôi ca hát, tôi ngắm tôi ngẩn ngơ. Tôi nghe hồn trôi dạt, giữa muôn trùng ý thơ.
Tôi đi qua hạnh phúc, điều mà tôi chưa biết. Tôi cứ ngỡ trần gian, chẳng có gì diễm tuyệt. Chỉ là sáng mai lên, chỉ là chiều rơi xuống. Trong dòng miên man ấy, tôi thấy mình trôi mau.
Tôi đi qua niềm đau, niềm đau không tên gọi. Tôi thao thiết từng ngày, những ngày không có nhau. Tôi chờ đợi ngày sau, tôi tiếc mong ngày trước. Tôi nâng niu hẹn ước, tôi hoài vọng bước chân.
Tôi đi qua một đời, quãng đời em với tôi. Líu lo lần gặp gỡ, hờn dỗi với chia phôi.
Tôi nhìn tôi thật lạ, tôi thấy đời thân quen, tôi có em bên đời, tôi như nắng mới lên.
Tạ ơn đời bên em, tạ ơn ngày ấm êm, tạ ơn mái tóc mềm, bay trong trời bình yên...

                                                                                            Phan Quỳ

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2019

LOÀI BƯỚM ĐONG ĐƯA - Trần Mai Ngân




    LOÀI BƯỚM ĐONG ĐƯA 

Buổi sáng rỗi rảnh tôi ngồi ngắm hoa, ngắm bướm!
Những con bướm ngũ sắc đẹp rực rỡ dưới ban mai. Nó bay lượn vòng quanh những bông hoa vừa nở toả hương thơm ngát!
Những bông hoa thỉnh thoảng rung rinh theo những cơn gió đu đưa nhè nhẹ... thêm phần quyến rũ bướm ong.
Những con bướm cứ vờn quanh hoa... rồi xếp xoè cánh... có đôi khi đôi cánh như đang run lên!
Bướm hoa sáng nay là một bản giao hưởng tình ca thật đẹp!
Cứ thế hoa rung rinh trong nắng trong gió, còn bướm cứ chập chờn khi đậu lên hoa , rồi bay... rồi đậu...
Cuối cùng cũng đến phút giây đẹp nhất. Bướm và hoa hoà vào nhau là một! Đôi cánh của bướm run lên, bướm bám chặt vào hoa đang cong lên rồi oằn xuống theo từng nhịp run của bướm! Tình yêu hoa bướm có phải là đây!

Bướm đã no say mật ngọt của hoa và bướm phải đến lúc bay đi... Có những con bướm vội vã bay ngay, cũng có những con bướm trước khi bay sang hoa khác còn chút luyến tiếc dư hương nên chập chờn vài vòng bên bông hoa. Cuối cùng thì nó cũng bay đi!
Cuộc tình bướm hoa ngắn ngủi đến thế sao, mà thật đẹp!
Bài tình ca của bướm và hoa đã tạo cho thiên nhiên một bức tranh tuyệt vời!
Tuyệt vời vì sự gặp gỡ vô tình và kết thúc nhẹ nhàng. Bướm thảnh thơi bay đi, hoa vẫn đấy sống tiếp đời hoa của mình cho đến tàn phai mà không hề buồn hay oán trách!

Chợt nghĩ, còn cuộc đời thì sao?
Tình yêu thì sao?
Ôi ! Là bướm là hoa, có phải ?
Mà thôi đừng hỏi vì sao... “vì sao ta yêu nhau... vì sao môi anh nóng, vì sao tay em lạnh...” như trong bài hát Khúc Thuỵ Du...
Hỏi vì sao cũng là đã trả lời vì sao, vì sao rồi!

                                                                                  Trần Mai Ngân

Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2019

BÂNG KHUÂNG CÙNG NỖI NIỀM NẮNG MƯA - Phan Quỳ


       

BÂNG KHUÂNG CÙNG NỖI NIỀM NẮNG MƯA

Đã qua rồi những ngày nắng rát và bây giờ là mưa sâu. Mưa nhiều lắm. Mưa như trút nước vào lòng người xối xả. Mưa đan dày cả màn trời như che kín nỗi chờ mong. Cây cỏ ngại ngần chịu đựng, rạp mình dưới từng hạt nặng mà nghe đầy nhớ thương làn nắng ấm hôm nao.

Thế đó, con người và vạn vật cùng đổi thay với trời đất bất chợt hay quy luật bốn mùa thì cũng khó khăn nhiều phải trải.

Ta đi qua một ngày để rồi hoài vọng thêm một chút. Ta mong bình yên trong tâm tưởng như cầu an hoà cho trời đất ngoài kia.

Ta đi qua một giờ để nuối tiếc thêm thật nhiều. Một lần vui cho ta niềm tự tin hơn với đời, với mình. Một lần buồn mang lại nhiều ngậm ngùi chua xót cùng thế nhân.

Có thể nào ta lý giải được hồng trần với muôn nỗi đa đoan? Dẫu biết thế ta vẫn hoài trăn trở băn khoăn. Một tấm chân tình rộng mở có đến đc với người vô tâm, Ta chờ đợi gì cho dài thêm sâu thẳm chờ mong?

Ta vẫn mãi phân vân giữa hoài nghi và thấu đạt. Con nước xuôi dòng và thân phận lững lờ trôi. Trong im vắng ta nghe như lời thầm gọi, ta lần tìm trong ước vọng xa xôi...

                                                                                          Phan Quỳ

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2019

DƯ ÂM NHỮNG NGÀY HỘI TRƯỜNG… - Phan Quỳ


        
                           Tác giả Phan Quỳ


           DƯ ÂM NHỮNG NGÀY HỘI TRƯỜNG…

Vậy là những ngày nao nức, xôn xao, rộn ràng đã qua. Giờ còn lại mình và nỗi nhớ. Nhỏ bạn ở lại cuối cùng rồi cũng chia tay. Nhỏ ấy có đôi mắt đẹp và buồn buồn muôn thuở, lúc nào cũng ngân ngấn nước. Chúng mình quấn quýt bên nhau và muốn sống mãi giây phút nầy. Bao là thời gian để lại dấu tích trên làn tóc điểm sương, chúng mình vẫn ríu rít như thời cắp sách đến trường mỗi sáng mai lên.

Quay về với đời sống thường nhật quen thuộc, mình vẫn không thôi nghĩ ngợi. Mai lại gặp mặt ở Đà Nẵng, mấy anh chị rủ vào chơi. Mình không đi được dù lòng rất muốn. Mình quyến luyến những lần hội ngộ sum vầy. Nhóm bạn vui chơi đã nhiều ngày nên giờ cũng bận rộn lắm. Mình đi với ai đây. Có anh bạn cảm thấy buồn cười khi hay mình không tự đi được xa. Ừ thì xưa nay vẫn vậy mà. Mình luôn cần có người kế bên để được giúp đỡ, mình thật yếu đuối và buồn...

Hội trường lần nầy vẫn đông vui và chan chứa bao tình với nhiều kết nối gần xa. Mình quen biết thêm nhiều anh, chị và bạn bè lắm và lòng thấy rộn rã sẻ chia. Nhưng có một lần mình đã vô ý lỡ lời và cứ mãi băn khoăn về một người. Tụi bạn trách mình nhiều. Mình đã mở lời xin lỗi nhưng có vẻ như chưa xua được nỗi buồn nơi đó. Biết làm sao bây giờ khi mình đã vụng về và không cố tình. Có lẽ cần thời gian vậy, rồi đành hy vọng mọi chuyện sẽ qua đi qua đi...

Mình có nhiều hình mới và trông mình lúc nào cũng cười. Mình đã vui như từng mong đợi. Mình thầm cảm ơn cuộc đời, cảm ơn mẹ cha, anh chị đã từng trăn trở ruộng nương cho mình được đi học và vào được trường Nguyễn Hoàng yêu dấu, để hôm nay được gặp gỡ bao là anh chị, các bạn, các em thật giỏi giang để cùng chuyện vãn, học hỏi và tâm tình gần xa. Mình muốn nói lời cảm ơn lần nữa.

Mình đọc bài phát biểu trước quý thầy cô, anh chị và bạn hữu đồng môn mà nghe lòng dâng lên một niềm xúc động thiết tha... Biết được mấy lần nữa chúng ta cùng nhau tâm sự ? Thời gian như rượt đuổi sau lưng và có chút gì đó len lõi trong cuống quýt mơ hồ lo lắng.

Cuộc sống vốn dĩ không thường hằng và bao nỗi niềm ẩn khuất đâu đó trong tâm và cõi lòng im im chờ đợi trong thênh thang trùm lấp, trong vây phủ ngút ngàn những suy tư thầm lặng. Mình yêu thương và nâng niu những phút giây nầy như yêu từng cơn sóng nhè nhẹ trên mặt hồ tưởng như bình thản êm trôi.

Mình chợt tìm thấy mình nhìn về xa xăm một phương trời và mộng tưởng xa xôi...

Ơi cõi lòng mình dưới đáy hồ xao động những hạt nước long lanh xô đẩy nhau về phía những mong manh...

                                                                                         Phan Quỳ

Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2019

CHÚC MỪNG, HÃY CHÚC MỪNG NHAU... - Trần Mai Ngân


       


           CHÚC MỪNG, HÃY CHÚC MỪNG NHAU...

Có những người khi xuất hiện làm cho bạn cảm thấy bị khó chịu, bị làm phiền. Và bạn lánh xa, né tránh. Thậm chí cả những lời thăm hỏi bạn cũng không muốn trả lời họ.
Thật khó giải nghĩa cho sự giao thoa của hai tâm hồn và hai con người.
Cả bạn và người đó đều không đáng trách! Bạn không thể miễn cưỡng mãi và người đó cũng sẽ không đeo đẳng mãi.
Chắc chắn sẽ có một ngày bằng cách nào đó , người ấy nhất định không làm phiền bạn nữa!
Người ấy không xuất hiện trước bạn, cũng không gửi tin thăm hỏi bạn.
Lúc ấy, là một khoảng trống mênh mông mà nhất định bạn sẽ giật mình nhận ra. Chúc mừng, bạn đã thoát khỏi sự bực bội vì bị làm phiền!
Nhưng rồi bạn có cảm thấy trống vắng không và có khi nào bạn chợt nhớ, chợt tự hỏi người đó đã ra sao, thế nào... Cũng có thể có, cũng có thể không.
Vào lúc này thì người làm phiền bạn đã biết, đã ngộ ra và dừng lại. Họ đã biết chôn mọi thứ vào miền lãng quên và chọn cách rời xa bạn.
Hãy chúc mừng bạn, chúc mừng người ấy!
Đã dứt khoát và quên được nhau! Chúc mừng, ta hãy chúc mừng!
      
                                                                               Trần Mai Ngân

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2019

TÔI HỎI DÒNG SÔNG VÀ HỎI TÔI – Trần Mai Ngân


       
                                Tác giả Trần Mai Ngân


Xin phép mượn bài thơ HỎI của nhà thơ La Thuỵ cho bài viết này. Rất cảm ơn.

   HỎI?

   Hỏi sông tuôn chảy âm thầm
   Tri âm có gặp nghìn trăm bến bờ? 
   Hỏi lòng sao cứ ngẩn ngơ
   Người xa xăm ấy lặng lờ... bặt tin.
   Lá vàng rơi rụng bên thềm
   Sao khuya lẻ bóng niềm riêng u hoài
   Hỏi trăng chếch bóng non đoài
   Vì sao Cuội vẫn đêm dài... tương tư.
   Hỏi tình sao cứ ơ thờ
   Hỏi sương  nhỏ giọt... cho thơ... ướt mềm.
                                
                                                       La Thuỵ


                        Tác giả Trần Mai Ngân


TÔI HỎI DÒNG SÔNG VÀ HỎI TÔI...
                                               Trần Mai Ngân

Trước mắt tôi là một dòng sông.
Mỗi khi phiền muộn tôi hay đến đây ngồi. Chỉ ngồi một mình im lặng và nhìn con sông trôi chảy mang theo những cánh hoa Lục Bình buồn mênh mang...
Chiều nay cũng vậy. Lòng vẫn vơ thật đầy. Tôi tìm đến con sông và ngồi im.
Bỗng nhiên tôi muốn mượn hai câu thơ mở đầu trong bài thơ HỎI của nhà thơ La Thuỵ để trò chuyện với con sông...
“Hỏi sông tuôn chảy âm thầm
Tri âm có gặp nghìn trăm bến bờ...”
Tôi không biết nhà thơ đi tìm tri âm và đã gặp chưa trong “nghìn trăm bến bờ” của cuộc đời này...
Riêng tôi - tôi dùng hai câu thơ này hỏi con sông và cũng là trả lời cho sự tuyệt vọng trong cuộc kiếm tìm tri âm, tri kỷ. Chỉ một bến bờ thôi mà có khi nghìn trùng không đến, không gặp gỡ nói chi đến “nghìn trăm bến” như nhà thơ La Thuỵ đã mở đầu bài thơ. Ôi thật mịt mù!
“Hỏi lòng sao cứ ngẩn ngơ
Người xa xăm ấy lặng lờ.. .bặt tin”
Có phải nhà thơ La Thuỵ đã gặp người “xa xăm ấy” trong một bến sông thoáng chốc để rồi “lặng lờ bặt tin” gieo thương nhớ cho lòng hoang mang mong đợi!
Còn tôi - đã từng ngồi ngắm con sông, ngắm những đám Lục Bình bềnh bồng trôi như một kiếp người và kể với con sông về quá khứ... Cuối cùng cũng như thơ La Thuỵ “bặt tin” ... im vắng ...
Trong chiều nay, đêm nay lặng lẽ tôi nhìn...
“Lá vàng rơi rụng bên thềm
Sao khuya lẻ bóng niềm riêng u hoài
Hòi trăng chếch bóng non đoài
Vì sao Cuội vẫn đêm dài... tương tư”
Ở đây chỉ là nhà thơ La Thuỵ đã cho chú Cuội tương tư những đêm trăng sáng vằng vặc... như chuyện cổ tích.
Còn tôi -  có phải là tương tư vọng ảo một khúc nghê thường cùng người. Tưởng trăm năm, tưởng cuối đời nhưng chỉ là tình hoài vọng xa xăm!
Tôi bỗng thấm thía! Thì ra cuộc đời không phải ai cũng được hội ngộ như sự mong đợi để rồi mới có sự khắc khoải hằng thâu đêm
Tương tư đêm nguyệt rằm
Tương tư dáng ai nằm
Tóc xoã tình trăm năm
Xa xăm...bặt tin âm...
Và sự thờ ơ trong cuộc đời của tri âm đã làm cho câu “thơ ướt mềm” như những giọt sương đêm rơi xuống đoá Quỳnh hoa năm nào...
Để rồi kết thúc bài thơ La Thuỵ đã hỏi, không phải hỏi con sông nữa mà là hỏi tình, hỏi cuộc tình hay có khi là hỏi một người tình...
“Hỏi tình sao cứ ơ thờ
Hỏi sương nhỏ giọt... cho thơ... ướt mềm.”
Lòng vòng là những câu hỏi và không có câu trả lời...
Chiều nay, con sông trước mắt tôi đang chở những chiếc Lục Bình không biết về đâu... Tôi mượn bài thơ của La Thuỵ để đọc và hỏi... nhưng là một sự im lặng không tiếng vọng trả lời...
Chiều tắt hẳn nắng. Trời sẫm màu buồn!
Tôi phải quay về thôi. Ra về lòng tôi vẫn còn muốn hỏi...
“Hỏi sông tuôn chảy âm thầm
Hỏi lòng sao cứ ngẩn ngơ
Hỏi trăng chếch bóng non đoài
Hỏi tình sao cứ ơ thờ...”
Và tôi quay lại hỏi tôi! Tôi lại hỏi tôi!

                                                                    Trần Mai Ngân
                                                     Tháng Sáu, 2019 trời vẫn mưa

Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2019

MƠ XUÂN - Nguyễn Miều


      
                           Tác giả Nguyễn Miều


           MƠ XUÂN
           (Tình yêu học trò)

Em đã trở về sau những ngày dài xa cách, hình bóng kiều diễm của em đã in hằn trong tâm trí của tôi, tôi đã mê những buổi nắng hồng lên nhè nhẹ trong một vườn hoa thơm ngát có bướm vàng bay lượn xung quanh, những buổi chiều gió heo may lành lạnh thổi đã sưởi ấm cỏi lòng của tôi sau những tháng ngày giá lạnh.
Ngày em ra đi tôi nhu một người mất trí những ngày hè nóng nực vì thiếu hình bóng kiều diễm của em, lá vàng rơi từng chiếc tôi đã đem làm nấm mồ để chôn chặt mối tình si.
Tôi mê em như một tên tục tử mơ tưởng đến một nàng tiên, hình bóng đó tôi đem làm niềm vui cho cuộc sống: những đêm dài thao thức, những đêm trăng một mình một bóng tôi thường âu yếm mơ tưởng đến hình bóng của em.
Em như ngôi sao quá xa vời trần thế, bàn tay tôi ngắn quá làm thế nào để nào để ôm trọn được em. Nhưng chính thế mới là tình yêu thánh thiện, mới muôn đời đẹp mãi với thời gian.

                                                                           Nguyễn Miều
                                                                   (Sáng tác trước 1975)

ĐOẢN KHÚC CHO EM - Phan Quỳ


 
                Tác giả Phan Quỳ


ĐOẢN KHÚC CHO EM

Em. Biết bao lần ta tự nhủ, thôi không còn gì để nhớ để quên, để nghĩ để viết, thế mà, tháng bảy về như một lời tình tự, như một hẹn hò đầy trên mắt ta ngọt ngào những nhớ nhung, tràn lên tay ta vụng về từng con chữ với bao ngậm ngùi tiếc nuối xa xăm.

Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2019

NGỒI YÊN VÀ IM LẶNG - Trần Mai Ngân


       
                             Tác giả Trần Mai Ngân


NGỒI YÊN VÀ IM LẶNG

Tình yêu là cái có có không không... đến và đi cũng bất ngờ.
Chấp nhận một tình yêu thì cũng phải chấp nhận sự rủi ro nếu không may mắn người phụ ta hay ta phụ người.
Và dù đến để rồi đi cũng xin tạ ơn người...
Tạ ơn người đã cho những mặn nồng tưởng như không thể nào phai nhạt được, không thể nào tan biến được vào hư vô... Thế mà vẫn mất, vẫn xa!

Và có phải khi quên đi, mất đi một tình yêu thì người ta lại vội vã lấp ngay vào một cuộc tình mới, màu sắc mới. Đôi khi nó chỉ là sự lập lại cái cũ, nói điều cũ nhưng lại với một người mới...

Tình yêu là những mối dây tơ rối mù giam kín người vào để ở đó có nụ cười, có niềm hân hoan rộn ràng và rồi cũng không bao lâu có nước mắt, có lời chia tay.
Thế thì không có cuộc tình nào là miên viễn là vĩnh cữu sao. Có đó!
Đó là một tình yêu không cần ở cạnh, không cần thốt lên lời... Tình yêu chân thành và độ lượng. Miễn người tôi yêu hạnh phúc với bất cứ ai là tôi hạnh phúc. Rất khó, nhưng thật lòng yêu ta sẽ làm được. Nhất định thế!

Tình yêu khi này là vĩnh viễn trong lòng ta không còn có sự chia xa nữa... Tôi yêu người và tôi hạnh phúc.
Bởi thế tôi ngồi yên và im lặng.

                                                                       TRẦN MAI NGÂN
                                                                       Cho ngày 7-6-2019  

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2019

HÃY SỐNG TỐT - Trần Mai Ngân


  
                              Tác giả Trần Mai Ngân


      HÃY SỐNG TỐT 

Khi bạn còn hối hả với tình yêu.
Khi bạn luôn muốn được ở cạnh người mình yêu.
Và khi con tim bạn luôn muốn thốt lời yêu thương và chờ mong được đáp trả...
Có nghĩa là khi ấy bạn còn đầy khổ đau và chưa hiểu hết về TÌNH YÊU.

Một khi đã được cảm giác đắm say nồng nàn của một thời tuyệt đỉnh. Rồi đến lúc mọi thứ bỗng dưng dừng lại, nguội lạnh... đó có phải là dấu hiệu của sự cách xa phải đến !
Lúc ấy, bạn đừng cố níu kéo, miễn cưỡng. Chỉ làm người khác khó chịu và bạn khổ đau.

Bạn học cách chấp nhận nó đi và trả thù lại sự lạnh lùng đó bằng cách duy nhất là bạn rời xa.
Chắc chắn bạn sẽ đau khổ, nuối tiếc... nhưng rồi cảm giác đó sẽ qua đi. Mau hay chậm tuỳ nơi bạn.
Rồi bạn sẽ thấy thanh thản, nhẹ nhàng và vẫn phải sống tốt!

Có gì đâu. Mấy ai hiểu hết lòng bạn là chân thành là duy nhất! Người ta đã huỷ hoại thì hà cớ gì bạn cứ khư khư ôm giữ...

Hôm nay thôi, bạn hãy khóc cho thật no mắt ! Rồi tập dửng dưng...
Ra bờ sông bạn hãy ngắm đi... dòng nước vẫn mênh mông chảy trôi... mặc bốn mùa khi đầy khi cạn...
Vì thế đau khổ làm gì... tâm cứ như dòng nước vậy và hãy trôi ra biển cả với lòng bao dung...
Rồi bạn sẽ thấy cuộc đời vẫn rất đẹp cùng những yêu thương còn ở lại bên cạnh bạn...

Bắt đầu một ngày mới chim vẫn hót bên vườn đấy thôi và hoa vẫn nở, nắng cũng thật vàng. Mỉm cười đi bạn !

                                                                                Trần Mai Ngân

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2019

BÔNG QUỲ - Tùy bút của Hoàng Long Hải


     


     BÔNG QUỲ
      Tùy bút của Hoàng Long Hải

       Cuối con đường đi về nhà ngoại tôi, gần ngã ba gặp đường Cửa Hậu, có một cây cầu đúc bằng xi-măng. Bên dưới cầu là một con hói khá lớn, nối từ bốn cái hồ chung quanh Thành Cổ Quảng Trị với sông Thạch Hãn. Mỗi năm, khi tới mùa lũ, theo thời tiết ở miền Trung thì “Tháng Bảy nước nhảy lên bờ”, nước nguồn đổ về tràn lên hai bờ sông thì nước sông cũng theo con hói nầy mà vào các hồ chung quanh thành cổ. Nước hồ lên cao.

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2019

EM VÀ NỖI NIỀM - Phan Quỳ


           


           EM VÀ NỖI NIỀM

Em và mùa xuân đã không còn ở lại. Ta chờ đợi gì một mùa thu trút lá? Những đám mây lang thang màu cánh vạc chở linh hồn ta về nơi đầu ghềnh cuối bãi và từng cơn gió rét buốt ngày đông thổi qua lòng ta quạnh vắng đìu hiu.

Thứ Tư, 20 tháng 3, 2019

CHỊ TÔI... - Quang Tuyết


           
                               Chị Thủy An


             CHỊ TÔI...
                                   Quang Tuyết

Viết về chị cả đời không hết chuyện... Khen suốt ngày cũng không cạn ý, và có cố gắng học mãi đức tính tốt của chị cũng khó thành công vì đó là bẩm sinh.
Chỉ mỗi phong thái ngồi, đi... của chị thôi mà tôi học hoài sao cứ lóng cóng vụng về, đừng nói chi đến lời ăn tiếng nói điềm đạm, ôn nhu cùng lối xử thế luôn một mực nhẹ nhàng với tất cả mọi người chung quanh...
Tôi không nhớ là đọc ở đâu bài viết về những người mẹ, người chị Việt Nam..., những hình ảnh và nội dung bài viết làm tôi liên tưởng đến chị: Nhu mì, hiền thục, chu đáo và hy sinh... Chưa hết, còn tiềm ẩn trong lòng một chữ TÂM đậm nét.