BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2020

CÔ ẤY... – Thơ Trần Mai Ngân


    


CÔ ẤY... 

Đã bao lần...
Anh muốn nói với em về... “cô ấy”...
Nhưng...
Cứ ngập ngừng nỗi sợ hãi trong anh
Tuổi Năm Mươi anh không ngỡ được rằng
Tim rộn rã... tình yêu không nghĩ đến!

Rồi tháng năm dần qua như thắp nến
Cuộc tình xa thêm tuổi gấm thêu hoa
Với em, con... anh vẫn là chồng, cha...
Nhưng trái tim đã chia thành lối rẽ...

Có những đêm...
Em ngon giấc - anh nằm bên lặng lẽ
Giấu tiếng thở dài... anh nhớ cô ta
Cố nụ cười mà ánh mắt nhoà xa
Cô ấy nói: ta là điều không thể!

Và lần cuối rời xa nào đâu dễ
Nhưng quyết tâm... đến đi cũng âm thầm
Em ạ!... anh không lỗi cũng không lầm
Ngôi nhà mình vẫn màu hồng hạnh phúc!

Cô ấy xa... gửi lại lời cầu chúc
Cho chúng mình hạnh phúc đến trăm năm
Anh đau lắm nỗi buốt giá xa xăm
Như những vết dầm trong tim cứa máu...

Ngày tháng, tháng ngày trôi qua đau đáu
Ở trong anh mãi hình bóng cô ta...

                                       Trần Mai Ngân

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2020

KHÔI ĐÌNH BẢNG, NGUYỄN KHÔI - Thơ Chu Vương Miện


       


KHÔI ĐÌNH BẢNG

Đời là con số 0
Cát bụi hoàn bụi cát
“Thơ Nguyễn Khôi”

Chả còn sót lại gì ?
Ngoài cái đèo Tà Lặc
Khác xa đèo Đà Lạt
Đang chờ ngày ra đi
Đang chờ người vĩnh biệt
Thơ văn làm cho vui
Xếp ngang cơm nếp nát
Sống càng già càng mệt
ở mãi lầu 13
y bồ câu nhà nước

Thơ làm cho đỡ buồn
Giống gạo tẻ gạo nếp
Đang giữa tám bó gập
Nhìn trời xanh quá cao
Nhìn đất đen quá thấp
Mọi thứ như phù vân
Bùi mù bay quá gấp

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2020

CHÙM THƠ "TA VỀ..." CỦA LÊ VĂN TRUNG


       


TA VỀ
Bài 1

Ta về trắng cả hai tay
Gánh đời nghiêng nặng bờ vai muộn phiền
Ta về trắng cuộc tình duyên
Phố xa lạ phố, người quên, lạ người

Sầu chao nghiêng mái hiên đời
Sầu rơi như chiếc lá bùi ngùi rơi
Ta về, tàn cuộc rong chơi
Chuyến tàu muộn, không còn ai, ga buồn

Ta về lỡ cuộc trăm năm
Lối xưa vàng úa tím bầm dấu rêu
Nhói lòng buốt một tiếng kêu
Nghe rơi rụng cả bóng chiều đời ta.
                                   

ANH VÀ EM - Thơ Phan Quỳ


    
                 Nhà thơ Phan Quỳ


ANH VÀ EM

Em là hoa buổi sáng,
Anh thành nắng ban mai,
Nắng lên hoa sắc thắm,
Nắng tràn cõi thiên thai.

Em là nhành phượng vĩ,
Anh hoá chú ve sầu,
Hai ta thành tri kỷ,
Hò hẹn đến muôn sau.

Em là hạt mưa mau,
Anh thành biển hồ sâu,
Mưa êm trong lòng biển
Đôi mình mãi trong nhau.

Em là mây trắng bay,
Anh thành trời cao rộng
Thênh thang em có hay
Lòng trời reo như mộng?

Ơi cơn mộng một đời
Anh ấp ủ khôn nguôi
Đêm ơi xin đừng thức
Để em mãi trong tôi.

                Phan Quỳ

THOÁNG HƯƠNG XƯA, KHOẢNH KHẮC SÂN TRƯỜNG - Thơ Văn Thiên Tùng


    
   

THOÁNG HƯƠNG XƯA

Bao tâm tư lắng sâu giờ chợt lại
Dìu ta về tìm lại thoáng hương xưa
Vòng tay học trò - kể mấy cho vừa
Ngần mơ ước ngất ngây miền ký ức

Tuổi chúng mình với những gì có được
Bao yêu thương từ bè bạn - cô thầy
Chuyện đùa vui - hờn giận vốn chất dầy
Ngày hai buổi bên nhau thật trìu mến

Biết giờ đây lắm điều không ngờ đến
Từng cuộc đời - mỗi phận kiếp khác nhau
Giữa phong ba bão táp nhuốm muôn màu
Hay tất tả giữa dòng đời xuôi ngược

Những cánh chim di mãi hoài lạc bước
Đăng đắng tấc lòng - chan chát bờ môi
Thương quê cha - nhớ đất mẹ bồi hồi
Nhưng vẫn vượt qua muôn vàn khắc khoải…

Có lắm điều cố lãng quên nhưng lại…
Đâu đó hoài vương - luống đỗi nghẹn ngào
Trong cổng trường ươm mộng đẹp thanh tao
Gom thành chuổi - giờ đây đọc chợt biết

Trang lưu bút ngây ngô nhòa nét viết
Lá thư tình đỏng đảnh - hỏi tình chi?
Chữ mến thương như rứa - dệt thêu gì
Tình là lạ… là tình yêu chớm nở…

Những cuộc tình gắn liền trang sách vở
Vốn đeo mang tận góc bể chân trời
Để giờ đây tiếc ngẩn, tiếc ngơ hoài
Bởi tiếng yêu… giản đơn sao bỏ ngỏ

Lòng dặn lòng chớ vượt sang vạch đỏ
Giữ vạch xanh tươi thắm một khung trời
Giữ sắc hồng đơm hương tỏa ngời ngời
Âm thầm nhớ - đơn thương tình mới đẹp…

Những câu mến quen rồi đâu dễ khép
Ấy và tôi cùng lứa lại đồng trang
Cớ chi ta lại vội chuyển bậc sang
Để vơi chất hồn nhiên đang tầm với

Ta về lại lục tuổi thơ diệu vợi
Thoáng hương xưa đâu đó vướng vương lòng
Mấy mươi năm ta hằng ước - hằng mong
Gặp lại ấy… chút chút thôi ấy nhé!

Gặp lại để trao bớt đi cho nhẹ
Những trang thư ôm ấp tự bao giờ
Những vần thơ tình ý… vốn đợi chờ
Trong tập vở mãi chẳng nhòa…
                                                     chẳng nhạt.                       

                                 Quảng Trị, 18/6/2017
                             Mai Vân Văn Thiên Tùng

THẤT TÌNH - Thơ Trần Mai Ngân


     
                          Nhà thơ Trần Mai Ngân


THẤT TÌNH

Khi trái tim tan nát
Em sụt còn năm mươi (kg)
Bây giờ đã vui tươi
Em lên cân trở lại

Rõ ràng “người” lợi hại
Làm em mất thăng bằng
Buồn không ngủ không ăn
Sống dật dờ như chết...

Bây giờ thì đã hết
Delete mọi thứ rồi
Em hồi sinh trở lại
Một cánh hồng rất tươi...

Gặp ai cũng mỉm cười
Cuộc đời sao đẹp quá
Lại chăm chú một người
Em quả thật dại khờ...

Hãy sống quý từng giờ
Và yêu mình trước đã
Bởi dòng đời nghiệt ngã
Nào ai thương mình đâu!

             Trần Mai Ngân

Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2020

CÔNG LÝ, CẠN TIN - Thơ Đặng Xuân Xuyến


        


CÔNG LÝ

Ở Việt Nam có chàng Công Lý (*)
Giỏi diễn hề, tráo đổi trắng đen
Cũng mũ hài lái giọng người ngay
Nhưng rặt diễn mấy trò ti tiện

Tôi muốn lắm hề vào vai chính diện
Một lần thôi để Công Lý sáng lòa
Tôi cũng biết chỉ là vai hề diễn
Nhưng lẽ nào CÔNG LÝ mãi là tên?!?

               Hà Nội, trưa 08-05-2020
               ĐẶNG XUÂN XUYẾN

…..

(*) Công Lý: Nghệ sĩ Công Lý thành danh với những vai hài.


CẠN TIN
(Nhân phiên tòa phúc thẩm vụ án Hồ Duy Hải)
 
Chới với...
Níu gì
 
Màn hạ rồi
Kép chính đã tròn vai
Về đi
Về đi
Nước mắt đâu còn để rơi
Công Lý gật gù bên giường con hát.
 
Về thôi
Về thôi
Đạo Người thua rồi trắng ván
Niềm tin cạn rồi đâu còn để rạn
Cao xanh hỡi
Cho tin 2 chữ Luật Trời!
 
Hà Nội, đêm 08 tháng 05/2020
          Đặng Xuân Xuyến


Thứ Ba, 5 tháng 5, 2020

GỌI HÈ, THÁNG NĂM, MIỀN HẠ - Thơ Ái Nhân


       
                         Nhà thơ Ái Nhân


GỌI HÈ

Miên man gió hát đợi hè
Chênh chao nắng gọi tiếng ve giật mình
Dòng sông lơ đãng chùng chình
Bờ tre kéo khúc nhạc tình… tháng tư

Cánh cò cõng nắng, hình như
Con diều no gió say từ chiêm bao
Thoảng nghe có tiếng thì thào
Lập lòe lựu đỏ, hoa mào gà tươi

Rập rờn đồng lúa đôi mươi
Khoe màu con gái giữa trời ngát xanh
Chập chờn lảnh lót vàng oanh
Tiếng yêu khao khát... long lanh hẹn hò!

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2020

THÔI CŨNG ĐÀNH, NỬA VẦNG TRĂNG ĐỢI - Thơ Văn Thiên Tùng


   


THÔI CŨNG ĐÀNH

Cũng lắm khi cố giữ nhưng chợt nhận
Sợi dây tình càng níu lại càng lơi
Ái ân dường cảm thấy cứ vơi vơi
Hương yêu chẳng thắm nồng như trước nữa

Buông thì lỗi đạo tình đà thề hứa
Níu vào thời giông tố đẩy xao chao
Một chặng đường tình muộn ấy lại sao
Không cố được mà phải đành buông nhận

Lìa tay xa hẳn đắng lòng nuốt hận
Nén nỗi đau - kìm thương nhớ để rồi
Cố vùi lấp ngần kỷ niệm trong tôi
Rồi độc bước tiếp chặng đường còn lại.

Nghĩ suy cùng cớ chi tình ta phải
Cứ đan xen chuyện nắng sớm - mưa chiều
Hay chòng chành - chao đảo mái thuyền yêu
Chỏi giông lốc với mưa tình tơi tả

Còn chặng cuối sao cuộc tình lại đã
Nhận chi toàn cay đắng lẫn trái ngang
Lời thề xưa oanh yến mãi vọng vang
Rằng mình phải "Trọn đời thương nhau nhé!".

Nhiều khi ước lời ngọt ngào đâu dễ
Nhưng giận hờn- xa xót lại chất dày
Tâm sự hời… hời hợt cứ bủa vây
Lạc cung bậc -  lỗi thanh âm vậy nhỉ!?
Mình cố nén nỗi đau càng tăng ký

Níu làm chi… giữ chẳng được chi nào!?
Chặng đường đời cũng gần đấy đâu xa
Buông thôi nhé! Mặc thuyền tình chao đảo…
Biết xưa mình… là bạn… có hơn không …???

                      Mai Vân Văn Thiên Tùng
                                 22/10/2018

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2020

DỐC SƯƠNG MÙ – Thơ Đoàn Thuận


       
                             Nhà thơ Đoàn Thuận


DỐC SƯƠNG MÙ 
(Tặng Đỗ Hồng Ngọc)

Dốc mù sương kín non xa.
Vội người, ta chẳng vội qua từng chiều.
Chợt nghe thung dưới đìu hiu.
Cánh chim về khuất bóng xiêu lối rừng.

Dốc mù bay gió qua bưng.
Ngựa nhoài vó, cát bụi chừng ngủ yên.
Mây chao bóng xuống một miền,
Như mưa nắng gửi ưu phiền lại ta.

Dốc đời còn ở thật xa,
Và ta đi mãi chưa qua hết mùa.
Nắng đầy lên cánh hoa mua.
Thoáng bâng khuâng cũ nhẹ khua trong hồn.

Chuyến xe đổ nhịp về thôn.
Đá lên rêu, phố hoàng hôn lên đèn.
Bên đồi một đốm lửa nhen.
Ta nghe ta gõ bước quen dốc đời.

                                                 Đoàn Thuận

CHIỀU ƠI ! – Thơ Hoành Trần


    


CHIỀU ƠI! 

Chiều lên chiều xuống chiều qua,
Mỗi khi chiều đến hồn ta bồi hồi,
Phải chăng gần cuối phận đời,
Như chiều nên đã buông lời nỉ non?
Nhớ về xưa nhớ tuổi buồn,
Tình yêu, hoa phượng, ngôi trường tuổi thơ!
Dẫu rằng chỉ là giấc mơ,
Nhưng là đem lại hồn thơ tuổi hồng,
Như mây hong đẹp trời trong,
Cho tâm có chút an lòng thế thôi,
Tâm an miệng nở môi cười,
Rất quí giá đối với người già nua,
Không còn chi để hơn thua,
Mầm xanh chồi lá nắng mưa trưởng thành,
Để rồi chiều đến vàng nhanh,
Khi màn đêm xuống rời cành là xong!
Ai kia vương vấn trong lòng,
Hư không trở lại hư không thôi mà!
Chiều lên chiều xuống chiều qua,
Lưng trời vẳng tiếng chuông chùa trầm tư!

                                               Hoành Trần
                                                29/4/2020

SỰ TÍCH HOA SIM VÀ HOA MUA - Thơ Hồ Minh Tuấn


   

   


SỰ TÍCH HOA SIM VÀ HOA MUA

Chuyện rằng vào thuở xa xưa
Non sông nước Việt giặc ưa ngó dòm.
Quanh năm khuya sớm chiều hôm
Vó thù phương Bắc mộng ôm bá quyền.
Còn nơi đâu chốn bình yên
Khắp nơi đầy lũ gây phiền hại dân...

Lời Non Sông vọng xa gần
Tráng binh nghĩa sỹ bao lần xuất chinh.
Người ra đi giữ thái bình
Thương người ở lại tấm tình thủy chung.
Người ra đi chí anh hùng
Bao người vợ, mẹ quyết cùng hậu phương...

Trời cao cũng động lòng thương
Cho Tiên hạ thế lên đường giúp dân.
Tử Sim, Tiên đẹp giáng trần
Tử Mua, Tiên cũng muôn phần kém chi.
Đức tài nào có ai bì
Cùng dân khuya sớm quyết vì thái an.
Hậu phương từ đó vững vàng
Chặn loài phương Bắc sói lang hại đời.

Người đi kẻ ở ai ơi
Tiễn nhau là tiễn về nơi chia lìa.
Quê nhà người đợi sớm khuya
Người đi đi mãi bên kia chân trời.
Đồi cao nhìn bóng mù khơi
Để người ở lại lệ rơi không sờn...

Tử Sim yêu nhớ Thái Sơn
Chàng trai tuấn tú tài hơn vạn người.
Tử Mua ngày tháng quên cười
Nhớ chàng Đại Hải chân trời biên cương.
Bao chàng trai đã lên đường
Không ngày tái ngộ nhớ thương lệ sầu.
Thời gian biền biệt còn đâu
Hai nàng hóa kiếp tím sầu Sim, Mua.
Xuân Thu vạn kiếp qua mau
Trên đồi vẫn nở một màu thủy chung...

                              01/05/2020
                    Kachiusa Hồ Minh Tuấn

Thứ Tư, 29 tháng 4, 2020

BÀI THƠ VIẾT TRÊN ĐỒI CHARLIE, ĐỒI SẠC LY - Thơ Nguyễn Khôi

Lời thưa:
Nhân kỷ niệm 42 năm “mùa hè đỏ lửa /4-1972”, lại vừa xem Youtube của Nguyễn Thanh Khiết thăm đồi Charlie... lòng bồi hồi xúc động... xin gửi đăng lại 2 bài thơ của Nguyễn Khôi viết cách nay 26 năm, nhân một chuyến lên Sa Thầy/ Kontum công tác, như một nén nhang để Tưởng niệm các Tử sĩ và chia sẻ với những bà mẹ/ người vợ Việt Nam có người thân tử trận ở đồi Charlie năm xưa:

         
                      Nhà thơ Nguyễn Khôi


 BÀI THƠ VIẾT TRÊN ĐỒI CHARLIE
                       
 Đồi Charlie anh đi không về nữa
 Cỏ chân đồi máu tưới bốc màu xanh
 Sông Pô kô thuyền trôi theo sóng lũ
 để muôn đời vang tiếng hát A Sênh...
                       
 Ôi cuộc chiến ta qua “kênh” đạn lửa
 Hai mươi năm còn cháy khét tiếng lời
 Máu thịt đổ... mộng hóa thành Chim Quý ?
 Ai thương người mẹ góa, con côi ?!?
                          
 Ơi nhân loại, khác chi bầy muông thú
 tiêu diệt nhau để độc chiếm... lạ gì ?
 Xứ dân Thượng có cần chi bão lửa
 Mong chi Đồi đẫm máu Charlie ?!?

                        Kontum 30/4/1992
                            Nguyễn Khôi

                     
 ĐỒI SẠC LY
                   
 Đồi Sạc Ly em đi, anh ở lại
 Sông Sa Thầy dào dạt tình thương
 Cuộc chiến dữ khó nói điều phải trái
 Nỗi đau buồn để mãi ở làng buôn.
                      
 Đồi Sạc Ly máu xương xa vời vợi
 Đất Kontum heo hút một miền rừng
 Người nằm đây nói chi niềm mong đợi
 Em phương trời thương nhớ một người thương.

                             Sa Thầy - Kontum 2/11/1993
                                          Nguyễn Khôi
                                      (Nhà văn Hà Nội)

Thứ Ba, 28 tháng 4, 2020

THÁNG TƯ... XA MÃI !!! - Thơ Lý Hạ Liên


     
                       Nhà thơ Lý Hạ Liên


THÁNG TƯ... XA MÃI !!!

Tháng Tư Hạ đến lay rèm
Gọi mùa điệp nở vườn thêm nhớ người

Giọt buồn mòn mỏi con ngươi
Cho mưa ngâu tới cho vơi khóc thầm

Mưa về ướt bụi lá răm
Nhớ thương bữa ấy đêm nằm nỉ non

Ví dầu tình Bậu sắt son
Trăm năm biển cạn trăng mòn sá chi

Ta về buông mảnh tình si
Vườn xưa bóng cũ xuân thì rã tan

Nhìn vầng trăng khuyết đa mang
Nhìn ta trên vách dã tràng ngày vui

Tháng Tư về có ngậm ngùi ?
Bậu xa ta nhớ ngủ vùi cho quên

Lệ buồn ta một mình ên
Cố quên lại nhớ gọi tên Bậu à !!!

                             Lý Hạ Liên
                              28.4.2020