BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 10 tháng 4, 2024

QUÊ SỚM – Thơ Đặng Xuân Xuyến


   
 

QUÊ SỚM
 
Có gì nhộn nhạo sớm nay
Chim chèo bẻo sải cánh bay ngập ngừng
Phất phơ hương bưởi thơm lừng
Nắng non chộn rộn lưng chừng ngõ quê
 
Tiếng cười vắt vẻo triền đê
Liu riu gió nựng tóc thề xòa vai
Ngẩn ngơ câu lý ngân dài
Khoan thai rẽ nước thuyền ai ghé bờ
 
Mỉm cười tôi với bất ngờ
Vẳng lao xao tiếng tuổi thơ vọng về...
 
    Làng Đá, 09 tháng 04 năm 2024
              Đặng Xuân Xuyến

CHÙM THƠ THÁNG TƯ CỦA THI SĨ ÁI NHÂN


   

 
LỜI THÁNG TƯ
 
Sấm non gõ trống ì ầm
Tháng Tư mở hội đêm thầm rước mưa
Dập dìu từng hạt lưa thưa
Lúa xanh phơi phới, đêm vừa thức mơ
 
Rì rào từng đợt vu vơ
Lập lòe chớp liếc vào thơ ướt đầm
Tương tư ngâm khúc bè trầm
Nụ hôn tạo hóa âm thầm sinh sôi
 
Cầu vồng bảy sắc lả lơi
Nối tình trời đất say lời giao hoan
Rộn ràng ếch nhái râm ran
Bờ đê gạo đỏ miên man thắp trời
 
Loa kèn nà nõn tinh khôi
Vườn xanh tu hú hát lời tháng tư

Thứ Ba, 9 tháng 4, 2024

TƯỞNG NIỆM ANH TRẦN VĂN HÒA – Thơ Đoàn Thuận


   
                         Ảnh: em Thuận, anh Hòa
 

TƯỞNG NIỆM ANH TRẦN VĂN HÒA
 
Anh từng phiêu bạt xa khơi
Nay về yên nghỉ dưới trời quê hương.
Giã từ mưa nắng gió sương.
Bỏ buông bao nỗi đoạn trường bể dâu.
Quê Cha đất Mẹ rừng Dầu.
Thôn xưa Tân Lý cúi đầu đón Anh.
Bao năm xa xứ độc hành,
Nay về yên giấc mộng lành thiên thu.
Người từ cát bụi mịt mù.
Trở về cát bụi tầm vu vô thường.
Xác thân cõi tục tang thương
Hồn thiêng tịnh cõi thiên đường an nhiên.
 
                                   Gò Vấp, 9/4/ 2024
                                        Đoàn Thuận

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2024

LỜI XIN 2, HẠNH PHÚC LÀ HOA CỦA KHỔ ĐAU – Thơ Lê Văn Trung


   


LỜI XIN 2
 
Cho tôi dù chỉ một lần
Hôn lên mặt đất mùa xuân cuối cùng
Mai kia về với hư không
Còn thơm hương mật cõi trần gian em.
 
 
HẠNH PHÚC LÀ HOA CỦA KHỔ ĐAU
 
Cho tôi trở lại vườn thơ cũ
Hái một chùm bông khế tím chiều
Để nhớ ngày xưa bông khế rụng
Áo người tím cả giấc chiêm bao
Cho tôi trở lại thời thơ dại
Đêm buồn ngồi đếm những vì sao
Đếm mãi mà không tìm ra được
Vì sao định mệnh ở phương nào
Năm mươi năm xa một dòng sông
Con nước tình duyên chảy ngược dòng
Kẻ đứng bên bờ trông vòi vỏi
Lạc nhau từ giấc mộng tương phùng
Cho tôi trở lại
Dù không thể
Rũ sạch nguồn cơn nỗi bể dâu
Lòng tôi tím với màu hoa khế
Hạnh phúc là hoa của khổ đau.
 
                          Lê Văn Trung

GỌI NẮNG THÁNG TƯ – Thơ Tịnh Bình


    



GỌI NẮNG THÁNG TƯ
 
Tháng Tư về mang sắc nhớ tinh khôi
Tạm biệt nhé những ngày xuân rực rỡ
Phượng đầu mùa ửng hồng như mắc cỡ
Tiếng ve ngập ngừng len lén phía hàng cây
 
Tháng Tư về... Nắng như thể bâng khuâng
Trên mái phố bầy chim câu lơ đãng
Người chẳng vội mặc dòng đời tấp nập
Đóa loa kèn bừng sắc trắng sau lưng
 
Tháng Tư về chớm gió gọi mùa sang
Mây bay mãi lộ khoảng trời xanh ngắt
Tiếng rao trưa vỉa hè lưng áo mẹ
Ướt lòng con thấm đẫm vị mồ hôi
 
Tháng Tư về... Khúc hát gửi người xa
Mùa hạ trắng những đêm dài thao thức
Đường phượng bay nhòa cơn mưa hư thực
Gọi nắng vai gầy... Em còn nhớ tháng Tư ?
 
                                                Tịnh Bình
                                               (Tây Ninh)

ĐỂ BIẾT TÔI CÒN YÊU THẾ GIAN – Thơ Lê Văn Trung


   

 
ĐỂ BIẾT TÔI CÒN YÊU THẾ GIAN
 
Hình như trời đất cho thêm tuổi
Thu xếp hành trang để trở về
Người có cùng tôi đi dặm nữa
Vội gì mà uống rượu phân ly
Vội gì mà nói lời chia biệt
Mà gửi vòng hoa phúng điếu tôi
Nghìn sau chẳng có ngày sau hết
(Xin thấy lòng tôi đang nở hoa?)
Hãy đốt nhang thơm, hãy xông trầm
Mừng vì trời đất quá bao dung
Cho tôi thở nốt từng hơi thở
Để biết tôi còn yêu thế gian
Để biết trên bến bờ sinh tử
Trái tim tôi vẫn nhịp điên cuồng
Trái tim tôi nghìn năm vẫn nở
Triệu đóa yêu thương, triệu đóa Hồng.
 
                                     Lê Văn Trung

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2024

CUỐI XUÂN, CỎ QUÊ – Thơ Tịnh Bình


  

 
CUỐI XUÂN
 
Chập chờn ngọn khói già nua
Hằn lên mắt mẹ dãi dầu tháng năm
Sông chiều nước gợn xa xăm
Lục bình lỡ hẹn âm thầm bến quê
 
Trăng sao hút lối đi về
Nhớ người năm trước buồn tê tái lòng
Mái dầm khua nước long đong
Lặng nhìn khói trắng từng vòng miên di
 
Hoàng hôn tiễn bóng ngày đi
Bóng xuân dần cạn tiếc gì lời thơ
Ru người cõi mộng vào mơ
Lạc loài sợi khói vu vơ cuối trời
 
Mưa xuân giọt giọt không lời
Người dưng thôi nhớ... rối bời gió sương...
 

MƯA PHỤC SINH – Thơ Trần Vấn Lệ


  

 
MƯA PHỤC SINH
 
Hồi tối có mưa... mưa Phục Sinh,
Sáng nay còn mưa, mưa bình minh!
Dĩ nhiên lạnh buốt.  Vô cùng lạnh.
Thấy núi mà không phải núi xanh!
 
Ngày cuối tuần nên đường sá vắng,
Đường xe xa lộ cũng không nhiều...
Trời mưa không tiếng chim nào hót
Chỉ tiếng thì thào gió hắt hiu...
 
Có thể tuyết đầy trên Big Bear
Hết mưa thiên hạ rủ nhau về
Chơi môn trượt tuyết, vui, vui nhé
Nuớc Mỹ mà! Vui Vẻ sướng mê!
 
Thấy nước người ta, lòng nhức nhức:
Nước mình khô hạn suốt mùa Xuân!
Rất nhiều tai nạn đường cao tốc,
Sống chết nằm bên cái miếng ăn!
 
Mưa sa hồi tối, mưa như khóc,
Cơn bão không tên tới nữa rồi!
Ngày Chúa Phục Sinh, vừa Lễ Lá
Là buồn ghê lắm, chẳng ai vui?
 
Boong boong Chùa đổ chuông mừng sáng
Chuông Giáo Đường nghe có nghẹn ngào...
Mừng Chúa Phục Sinh ai đấm ngực
Cho tôi chia sớt với thương, đau!
 
                                            Trần Vấn Lệ

ĐÊM TÀN – Thơ Lê Phước Sinh


  

 
ĐÊM TÀN
 
Ly Cà phê buổi sớm,
một bình trà nhỏ,
thơm.
Trăng đi hoang,
về muộn.
Ta,
mênh mang
lòng buồn.
 
Lê Phước Sinh

NGƯỢC XUÔI CHO HẾT VÒNG LUÂN LẠC – Thơ Lê Văn Trung


   

 
NGƯỢC XUÔI CHO HẾT VÒNG LUÂN LẠC
 
Người đi bỏ lại bên thềm cũ
Những lời hò hẹn đã xanh rêu
Đưa tay vuốt nhẹ làn sương bụi
Chợt thấy lòng xưa úa bóng chiều
 
Người đi bỏ lại con đường vắng
Lá rụng vàng phai áo lụa vàng
Con đường hun hút xa vô tận
Cát bụi đau từ mỗi bước chân
 
Có kẻ ngồi buồn bên hiên quán
Rót rượu mà ngâm “Tống Biệt Hành”
Người đi bỏ lại lòng sông quạnh
Bọt bèo từ đó cũng lênh đênh
 
Người đành bỏ lại, đành quên lãng
Giấc mộng đời xanh buổi tóc xanh
Ngược xuôi cho hết vòng luân lạc
Tìm nhau nơi cuối bãi đầu ghềnh
 
                              Lê Văn Trung
                                04. 2024

M. MAU, MUÔN MẦU, T. GẦY, KHÔNG AI - Thơ Chu Vương Miện


  


M. MAU
 
Vẫn con đường QT ngày 2 buổi
Vẫn gặp nhau ừa vẫn gặp nhau
1/2/3 năm chuuyển qua trường khác
Rồi xa nhau như chim bỏ mái lầu
Sau đó anh đi lính trận
Nhớ hoài hoài nhưng núi cả rừng sâu
Gió Hạ Lào dồn về La vang Thượng
Phước Môn Trường Sơn đục một mầu
Sông Thạch Hãn đổ về cửa Việt
Bích La Bồ Bản luỹ tre bầu
Thời chinh chiến ai mà quên lãng
Trời sóng vàng qua một trận mưa mau
Giờ già nhởn nhơ ngồi nhớ lại
Bản nhạc xưa gửi lại một nốt sầu
Dù chểnh mảng theo dòng đời ô hợp
Trong lòng này khuôn mặt chả phai đâu?
 
-
Mùa thu cúc
Mùa xuân đào
Mỗi mùa mỗi thứ
Lá vàng rụng nơi ao?
Có người làm thơ
Có người làm thẩn
Có người luẩn quẩn
Thả thơ cho gió bay

NGƯỜI THƯƠNG – Thơ Trần Mai Ngân


  
 

NGƯỜI THƯƠNG
 
Người thương em nơi đâu
Ngày tan cơn mơ sầu
Duyên sao không bền lâu
Cầm lòng... thôi quên mau
 
Người thương như trăng sao
Bây chừ đành xa nhau
Tay rời tay hôm nào
Còn đầy hương mê say
 
Người thương ơi hôm nay
Tình là cơn mê dài
Người thương ơi người thương
Triền miên trong tơ vương...
 
                 Trần Mai Ngân

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2024

ĐỜI NGƯỜI, GÀ QUÈ, GHỆ - Thơ Chu Vương Miện


  

 
ĐỜI NGƯỜI
 
Đời người tựa giấc chiêm bao
Chẳng qua sương khói hạ Lào bay bay
Thì thôi nậm rựợu bỏ đây?
Ta tu một hớp chuyển ngày qua đêm
Lơ mơ chân cứng chả mềm
Tỉnh ra ngày cũng ngang đêm thế mà?
-
Trăm năm trong cõi ta bà
Người ta người Rợ “dân tộc” vốn là bà con
Người thì dao quắm nơi non
Người thì đồng áng làng thôn dưới này
Khác nhau cũng chỉ trâu cày
-
Nửa quan mua lấy con mèo
Trăm quan mua được chức lèo ở không
Đàn bà rồi lại đàn ông
Suốt đời cứ lại vợ chồng người ta
Một đôi được gọi ông bà
Một người thì giống cây cà dái dê
Bao năm? Một cõi đi về?
-
Em ơi em trụ tại nhà
Đọc ba cái chuyện con cà con kê
Nhớ nghe “sáng ở tối dìa”
ở luôn hoá lợn nái xề em ơi?
tiếc “ôi thôi rồi nồi xôi”
cũng xong gạo đổ vô nồi
đặt lên trên bếp mấy hồi thành cơm
cũng đành hai chữ tình duyên
 

Thứ Năm, 28 tháng 3, 2024

13 BÀI THƠ ĐỘC VẬN 7 CHỮ - Đặng Xuân Xuyến


  
 
 
TÔI BIẾT
 
Tôi biết người ta cố quên tôi
Ước thề chỉ để thoảng đầu môi
Gặp tôi người cứ ne né vội
Như sợ chạnh buồn phía xa xôi
 
Tôi đã dằn lòng phải thế thôi
Người ta giờ đã khác xa rồi
Chữ tình khéo bẻ thành trăm lối
Dụ khách say tình, lén chuốc vôi.
 
Tôi sẽ về thăm lại lần thôi
Để nghe gió lạnh thốc mé hồi
Để xem u uẩn chiều loang lối
Để ngó mây trời lững lững trôi.
 
Hà Nội, ngày 06 tháng 03-2024
 
 
EM RỦ RỈ RẰNG...
 
Em rủ rỉ rằng chỉ hôm nay
Gom mây nhột gió để nhốt ngày
Chả cần vịn đến lời bỏng cháy
Mà ánh trăng cuồng líu ríu say.
 
Em lại thì thầm chỉ đêm nay
Vãi trăng rắc sáng trải làm ngày
Cuộn gió làm mồi nhen lửa cháy
Cho khối kẻ khờ ngất ngư say.
 
Em lại... Ừ thì, ta đêm nay
Kê nắng làm đêm gió làm ngày
Vì em ta nguyện làm mồi cháy
Đốt cạn đêm cuồng líu qíu say!
 
Hà Nội, đêm 23 tháng 10/2023
 

NGÀY TRẦM, VÔ TẬN - Thơ Tịnh Bình


  

 
NGÀY TRẦM
 
Gió âm u
Đỉnh núi
Vọng ngày trầm
 
Tia chớp rạch
Báo cơn áp thấp
Về đâu cánh chim giữa cuộc hành trình đơn độc
Chưa kịp hạ cánh an toàn
 
Miên man xoay
Hành tinh xanh đất mẹ
Ta
Mảnh sinh linh bé nhỏ
Lẽ nào chỉ tạm đến và mãi mãi rời xa...?
 
Đã nở một loài hoa
Trong khu vườn cơ man hạt giống
Đã réo rắt lời chim
Ca vang thanh âm huyền nhiệm
 
Chót vót cao
Không thể thấy về đâu lối gió
Nắng vẫn độc hành trên đường xích đạo
Vùng trời hun hút nẻo mây trôi
Gia tài của ta - mật ngôn bản thể
Vỡ lời trầm
khản giọng
vọng âm chuông...
 

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2024

TÌNH VẪN CÒN ĐÂY - Thơ Như Nguyệt, Ngô Khoa Bá dịch qua tiếng Anh


  

 
TÌNH VẪN CÒN ĐÂY
 
Đêm qua có cơn mưa lớn
Mưa về ngập nước đường trơn
Đêm qua hồi sinh tư tưởng
Nhất định không nhớ người thương
 
Nói dễ nhưng làm không dễ
Muốn quên càng nhớ ngập lòng
Nỗi nhớ leo thang mênh mông
Nhiều hơn những giọt mưa mòng
 
Đêm qua mưa về đánh thức
Gió lạnh kèm theo mưa rơi
Em thấy lòng mình thổn thức
Muốn quên chẳng được người ơi
 
Sáng ra thức dậy buông lơi
Làm thơ trãi lòng lên giấy
Tình đã vĩnh viễn mù khơi
Sao vẫn thương nhớ vơi đầy?
 
Anh ơi tình em vẫn đây
Sao anh lạnh lùng thế vậy?
Đã lâu không viết cho nhau
Mưa về, sống dậy tình này!
 
           Quách Như Nguyệt
                May 6, 2017

Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2024

CỔ ĐỘ, MÔI TRƯỜNG, ĐÀO KÉP, ĐI MỘT LÈO, KHÔNG CÓ GÌ – Thơ Chu Vương Miện


  

 
CỔ ĐỘ
 
Ván đóng thuyền cổ độ
Sót trên gành cát khô
Bầy hải âu nương náu
Lan man dưới bóng dừa
Có đôi lần ngó lại
Tìm về cõi vô bờ
Vẫn cây cầu trầm thủy
Lời thệ hải minh sơn
Mót lại trong tim đó
Hình như tảng đá ngầm
Vẫn dòng trôi quạnh qũe
Ven vách núi phũ phàng
Quán thu phong cổ lục
Vướng vất chút tà huy
Xốn xang loang từng chặng
Lau lách nhuộm đôi bờ

BÙN ĐẤT – Thơ Lê Kim Thượng


  
                            Nhà thơ Lê Kim Thượng


Bùn  Đất 1 – 2
 
1.
Một ngày về với Quê hương
Tôi đi về phía người thương mong chờ
Tôi đi về phía… dại khờ
Tìm về làm đứa trẻ thơ trên đồng…
Tôi qua sông rộng đò đông
Nương ngô, bãi mía, mây hồng, trời xanh
Nghe câu Lục Bát ngọt lành
Lẫn vào hương lúa, hương chanh cuối mùa
Nắng qua kẽ lá chen đua
Đường quê rợp bóng lá dừa buông lơi
Tôi đi tìm… thuở thiếu thời
Nhặt câu thơ cũ đánh rơi… thuở nào…
Nắng sông óng ánh lụa đào
Bờ tre nghiêng ngả xanh xao gọi mời
Lá vàng nhè nhẹ rơi rơi
Cánh cò bay giữa khoảng trời xanh tươi
Lấm lem bùn đất mặt người
Còn nguyên vẹn những nụ cười thân thương
Bếp nghèo khói tỏa như sương
Mờ mờ mái lá vấn vương xoay vần…
 
2.
Quê xa… mà ngỡ rất gần
Một lòng gắn bó thiết thân một đời
Sông quê tha thiết gọi mời
Sóng xô nhịp phách ru hời gió đưa
Đâu rồi bến vắng đêm mưa
Con đò côi cút đong đưa sông gầy
Nhớ bàn chân nhỏ thơ ngây
Vùi trong ruộng nước của ngày Lập Đông
Nhớ quê, tròn nỗi nhớ mong
Ngọn tre treo mảnh trăng trong trên trời
Nửa khuya nhớ bóng sao rơi
Mái tranh nghiêng cả một đời Mẹ - Cha…
Buồn buồn nhớ lắm… xưa xa
Cha già cuốc đất nuôi ta ngày ngày
Tóc mây đã lẫn màu mây
Mẹ ngồi võng đợi, đếm ngày héo hon
“Ầu ơ…” Mẹ hát ru con
“Dù cho sông cạn đá mòn…” gầy hao
Ngủ đi, giấc ngủ ngọt ngào
Lời ru quê cũ đi vào… “Ngày xưa…”
     
                Nha Trang, tháng 03. 2024
                         Lê Kim Thượng