BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 28 tháng 4, 2020

CHUYỆN THÁNG TƯ QUÊ TÔI - Thơ Nguyên Lạc


      
                  Nhà thơ Nguyên Lạc



         CHUYỆN THÁNG TƯ QUÊ TÔI
        (Gởi Trần Phù Thế - Hậu Thạnh, Đại Ngãi, Hậu Giang)

"Ai muốn chép công ta chép oán,
Công riêng ai đó oán ta chung"
                       (Vô danh thị)

I. MỘT THỜI EM TÔI

"Bìm bịp kêu nước lớn anh ơi
Buôn bán không lời, chèo chống mỏi mê"
                                                   (Ca dao)

Nhánh lục bình trổ chùm bông tím biếc
Vướng bãi bùn khóc dòng xiết trôi xa!
Con thòi lòi trố mắt nhìn thương tiếc
Bỗng giật mình trái bần rụng chiều tà

Người về đâu lệ lưng tròng rưng rức
Bỏ lại sau bờ bến khói sương và...
Xuôi về đâu chiều bóng ngả bờ xa?
Buồn con nước bìm bịp kêu đôi tiếng!

Người năm cũ đâu còn áo lụa!
Trên dòng kinh bờ lở bờ bồi
Đôi mái chèo cùng đứa con côi
Vạt tóc khét lưng còng đời cô phụ!

Người năm cũ đâu còn cười nụ
Bên dòng đời khóc nỗi tàn phai!
Người "chinh phu" trên ngàn đẵn gỗ [*]
Ngày khổ sai lệ đổ đêm dài!

Ai gây chi oan khiên dâu bể?
Để em tôi cơ khổ phận người!
Để héo hon tuổi mộng đôi mươi
Trang đài cũ tả tơi cùng năm tháng!

Tháng Tư chi?
Nhân sinh đầy khổ nạn
Ký ức ơi!
Chứng tích đến khi nào?
Làm cách gì?
Biết làm sao?
Ai níu được mây trắng bay... bay...
Mãi...!

.........

[*] Trại "cải tạo"

Chém tre, đẵn gỗ trên ngàn
Hữu thân, hữu khổ phàn nàn cùng ai?!
(Ba năm trấn thủ lưu đồn - Khuyết danh)

Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2020

MƯA THÁNG TƯ - Thơ Đoàn Giang Đông


    


MƯA THÁNG TƯ

Trời tháng tư sao mà mưa lạnh thế.!
Hạ đã về vẫn cứ thấy âm u
Cơn mưa đến làm phiền bao đồng lúa
Đợi một ngày quang tạnh hết mây mù

Đầu Hạ rồi đang ngồi chờ giọt nắng
Nắng ban mai rọi xuống má em hồng
Như ngày đó bên thềm ngày xa vắng
Ta nhớ em tìm giọt nắng Mùa Đông

Đêm nằm nghe ngoài vườn mưa rả rích
Ta chạnh lòng một thuở áo thư sinh
Và nghe mãi tiếng ai luồn trong gió.?
Bỗng giật mình ngày ấy tuổi băng trinh

Em phương ấy có nghe mưa không nhỉ.?
Có nghe cơn gió lạnh tháng tư về.?
Thôi cứ thế cứ nằm nghe mưa đổ
Tháng tư qua sẽ có ánh trăng thề
Ánh trăng thề một chiều đôi ta đã
Biển lặng yên ngồi đợi bóng hoàng hôn

                                    Sáng 26/4/2020
                                  Đoàn Giang Đông

Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2020

NHỮNG BÀI THƠ THÁNG TƯ CỦA BÚT NHÓM SÔNG QUÊ - Phan Thạch Nhân, Nguyễn Thị Vĩnh Phước, Nguyễn Thị Liên Hưng


    


TUỲ BÚT

Ngày Tháng Tư nỗi niềm đau vô tận
Thương tháng ngày lệ đá đẫm bờ mi
Đá cũng khóc thương kiếp người lận đận
Bước chân trần vội bỏ xứ ra đi

Phố chết buồn tênh hàng me rũ bóng
Có nỗi đau nào thấm cảnh chia ly
Ai có chờ ai? Chiều buông đứng ngóng
Đêm đen nào tàu lặng lẽ ra đi

Ngày Tháng Tư nghĩ về nơi xa ngái
Có ai chờ nơi đất tổ quê cha
Con chim nhỏ lạc đàn bay, bay mãi
Chập chững vào đời tuổi mới mười ba

Bỏ sách đèn, bỏ ngày xưa thân ái
Xa trường xưa, xa phố nhỏ thân yêu
Thành phố lớn bước chân về ái ngại
Đêm nằm nghe phố thị ấy tiêu điều

Ngày tháng tư độc hành qua cuối phố
Phương Nam buồn lặng gió giữa ban trưa
Ta đếm ngược thời gian từng con số
Nắng đổ muôn chiều, em đã về chưa?

Phố vắng hắt hiu chiều nay thứ bảy
Vỉa hè buồn chẳng muốn bước chân đi
Thôi thì thế! Thôi thì em cứ hãy
Giới nghiêm rồi, thành phố đã cách ly

Ngày Tháng Tư đạp xe qua góc nhỏ
Công viên chiều ve nức nở lời ru
Hạ về chưa? Mà phượng hồng thắm đỏ
Điệp khúc buồn ray rứt kẻ lãng du

Nhìn phượng thắm mắt nhòa đôi kiếng cận
Cố nhân ơi! Tìm lại bóng hình xưa
Nỗi niềm ấy, nên dòng thơ về chậm
Tháng Tư rồi chờ đợi một cơn mưa.

                           Phan Thạch Nhân 

NỐI MỘT TRANG THƠ - Thơ Đỗ Huy Sanh


    


NỐI MỘT TRANG THƠ

1
Quảng Trị ơi tôi đã về đây
Nghe máu chảy trong tim mình xao xuyến
Nhớ thuở ấy ra đi mà bịn rịn
Lửa - Đỏ- Mùa - Hè cháy cả tuổi thơ tôi !

Lửa đỏ mùa hè thiêu rụi những niềm vui
Những bài học dở dang và những lời hẹn ước. . .
Trước sân nhà ai lòng tôi rạo rực
Gần bên em - bỗng hóa mộng tao phùng !

Gần bên em mà xa cách muôn trùng
Làn hương ấy tóc bay còn gửi lại
Ngày cứ trôi ai hững hờ nhớ mãi
Một cái bắt tay, một bức tường ngăn ?

Tôi nhìn đêm và cứ mãi ăn năn
Em suýt ngã khi vội vàng xuống phố
Nhà tôi nhà em là hai con ngõ
Cạnh bên nhau chưa kịp nói câu gì !

Chạy dọc mùa hè là những phân ly
Không phải phượng đâu mà chỉ là hoa lửa
Một - chín - bảy - hai hàng nghìn hoa nhỏ
Vội úa tàn không kịp nở thành hoa !

2
Quảng Trị ơi, tôi đã về qua
Trần Hưng Đạo con phố dài thương nhớ
Lương Giang, Tùng Sơn, Tao Đàn mở cửa (1)
Mỗi buổi chiều tan học ghé vào xem.

Sách vở thuở nào giờ lũng đoạn con tim
Chữ nghĩa bước ra lủng cà lủng củng
Lời tôi nói có con đường làm chứng
Lạ lẫm rồi những góc phố thân quen !

Tôi bước đi mắt vẫn cứ trông tìm
Hình bóng cũ của một thời áo trắng
Nhưng tất cả quanh tôi là im vắng
Em về đâu tha thướt của năm nào ?

Quay một vòng quá khứ đuổi theo sau
Số nhà Mười Hai con đường Lê Thái Tổ
Nhà hàng xóm đâu rồi tôi lần chần đứng ngó
“Cô hàng xóm ngước mắt nhìn trời đôi mắt trong” (2)

Hiện tại ném vào tôi con mắt lạnh lùng
Của kín cổng cao tường - bốn mươi năm cách biệt
Có gì đâu, chỉ nỗi buồn da diết
Tôi bây giờ là khách - lạ - quê - hương !

3
Bạn bè tôi cũng mỗi đứa một phương
Sông Thạch Hãn chảy hoài trong huyết quản
Ly cà phê nhìn sông xanh tản mạn
Cứ trôi - đi - chảy - mãi những tâm tình !

Ôi một thời Quảng Trị quá lung linh
Lay động mãi trong hồn tôi nỗi nhớ
Tôi lại đi trên đường Lê Thái Tổ
Đến Nguyễn Hoàng để nối một trang thơ !

                                            Đỗ Huy Sanh

…..


(1) Tên các hiệu sách ở thị xã Quảng Trị, đều nằm trên đường Trần Hưng Đạo.
(2) Thơ Nguyễn Bính :
“Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm
Ngước mắt nhìn trời đôi mắt trong”.
             (Trích trong bài Xuân Về)

LOA KÈN, DÂNG LÁ, THỨC MÙA - Thơ Ái Nhân


   


LOA KÈN

Loa kèn nghiêng nụ tháng ba
Long lanh mắt biếc, kiêu sa nụ cười
Thơ yêu chớp mắt ngỏ lời
Hân hoan con chữ mơ vời vợi bay

Tưng bừng nắng gió ru cây
Tóc đen, môi thắm.
Thơ say em rồi
Sông Tương Tư sóng lở bồi
Trái tim mơ mộng đêm bồi hồi mong

Mơ hồ khúc nhớ long đong
Bâng khuâng tiếc thuở trắng trong loa kèn

Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2020

CHÙM THƠ "TẠ ƠN..." CỦA LÊ VĂN TRUNG


        


TẠ ƠN EM VÀ QUI NHƠN

Tạ ơn những phố những phường
Qui Nhơn và những con đường mùa đông
Xin tạ ơn một tấm lòng
Đã cho ta biết một lần yêu em
Tạ ơn những nhớ cùng quên
Những chiều tóc rối những đêm lụa nồng
Tạ ơn em và Qui Nhơn
Đã cho ta biết mùi hương đất trời
Xin tạ ơn những buổi chiều
Có mây ngàn dặm về theo bóng người
Có hồng thơm đóa hoa môi
Có nồng men ngọc trong lời ái ân
Tạ ơn em và Qui Nhơn
Nở cho ta đóa nguyệt hồng trong thơ.
                          

Thứ Năm, 23 tháng 4, 2020

CẢM TÁC “TÌNH CA THIẾU KHANH” - Thơ Châu Thạch


    


CẢM TÁC “TÌNH CA”
(Tập thơ của Thiếu Khanh)

Ta biết danh từ thuở hai mươi
Lúc trăng còn mộng xuân còn tươi
Bây giờ tuổi hạc thu qua trọn
Đông đến đời khuya nhận sách người

Một tập vần thơm trĩu ngón tay
Hương từ xuân trước vẫn còn bay
Ta tìm ta lạl trong thơ ấy
Để thấy trăm năm mộng vẫn đầy

Ta cảm ơn người thơ Thiếu Khanh
Cho hoa lá nở giữa khô cành
“Tình Ca” đem gió năm xưa lại
Tắm mát hồn ta một suối xanh

Ta thấy ta nghe tiếng yến oanh
Tiếng sông, tiếng biển sóng vờn quanh
Tiếng ai vang vọng đôi bờ giấy
Như tiếng hồn ta mộng rất lành!

Ta thấy mùi thơm của chiến bào
Thấy trời xưa vọng tiếng binh đao
Thấy ta lãng mạn yêu em gái
Và nhớ tình xưa đã vẫy chào

Ta gối sách thơ như gối sao
Ru đêm ta thức với ly tao
Rồi ta gối mộng lên trang sách
Để nhớ thương ta tuổi ngọt ngào

                               Châu Thạch

Thứ Tư, 22 tháng 4, 2020

HÃY QUÊN ĐI THÔI - Thơ Nguyên Lạc


       
                        Nhà thơ Nguyên Lạc


HÃY QUÊN ĐI THÔI

1.
Những con đường có lần qua đó
Vì có em bỗng chợt thân quen
Tháng Tư nào đổi màu thành phố
10 năm về hụt hẫng bước chân!

2.
Đường giờ lạ. con đường người dưng!
Một con dã nhân về từ núi rừng
Ngụy ngôn. hận thù. Đâu hồn phố cũ?
Còn lại điêu tàn. hoại tử thanh xuân!

Sài Gòn dấu yêu giờ đã đổi tên
Quê hương thân yêu giờ thay đổi chủ!
Một con dã nhân rã rời đường cũ
Tìm em nơi nào? Hình bóng khói sương!

Phố xá thân yêu giờ xơ xác buồn
Ngôi trường thân thương giờ của dị nhân
Sài Gòn năm xưa Sài Gòn đã từng
Áo dài Văn khoa. mắt biếc. bâng khuâng

Lá me. Tóc huyền. Tung tăng chân sáo
Quán vắng. nhạc tình “Uống ly chanh đường”
“uống môi em ngọt... vào niềm thương nhớ” *
Cố nhân đâu rồi? ...
Vùi xác trùng dương!

3.
Thôi nhớ chi tôi? Câu chuyện tình buồn
Thôi nhớ chi tôi? Thời đó quê hương
Tháng Tư năm nào sinh li tử biệt
Cố nhân dấu yêu giờ đã nghìn trùng!

Hãy quên đi thôi!
Đừng nhớ tôi ơi!
Hãy cố quên đi! ...
Nhưng được không người?

                                                 Nguyên Lạc
........

* Lời nhạc “Trả Lại Em Yêu” của Phạm Duy

Thứ Ba, 21 tháng 4, 2020

NẾU MỘT NGÀY - Thơ Đoàn Giang Đông


       
              Nhà thơ Đoàn Giang Đông


NẾU MỘT NGÀY

Nếu một ngày tóc bạc trắng
Tôi ngồi đếm lại thời gian
Nghĩ về những ngày năm tháng
Đã qua gió biển mây ngàn

Nếu một ngày em bỏ tôi
Giữa hoàng hôn chập choạng
Tôi sẽ ra dòng sông trôi
Viết lại tình khúc dĩ vãng

Nếu một ngày em về đây
Với tôi vòng tay vụng dại
Hương em choáng ngợp ngất ngây
Cầu cho mùa xuân còn mãi

Nếu một ngày tôi ra đi
Bỏ lại chiều thu hoang vắng
Bên hiên khi trời tắt nắng
Em còn nhớ kỷ niệm xưa?!?

Nếu một ngày em không còn
Tôi cũng xin về nơi ấy
Tìm lại dấu vết chân son
Nối cuộc tình xưa đã mất....

          Đoàn Giang Đông

Thứ Hai, 20 tháng 4, 2020

GỞI QUỲNH NHƯ ! - Thơ Phan Quỳ


        
                               Nhà thơ Phan Quỳ


GỞI QUỲNH NHƯ !

Em đi, sương lạnh chiều năm ấy,
Mưa gió bên đời em có hay?
Vai gầy, bước nhỏ em về đấy,
Hiu quạnh lòng ta những tháng ngày.

Môi mềm nhấp mãi chén rượu cay,
Thấp thoáng hình em vơi lại đầy,
Mưa đêm phố nhỏ buồn câm nín,
Đường về xa ngái với cơn say.

Chấp chới trong ta một hình hài,
Vai kề bước mộng lối thiên thai,
Áo bay vấn vít bàn chân nhỏ,
Ôi hạnh phúc đầy, em có hay?

Chợt tỉnh cơn say chợt bẽ bàng,
Tàn cơn mộng mị, giấc mơ hoang.
Em ơi ! một phút huy hoàng ấy,
Cháy giữa đời ta những lỡ làng!

                                  Phan Quỳ

TẦM XUÂN - Thơ Lê Kim Thượng


    


TẦM XUÂN

Nắng về đánh thức Tầm Xuân
Ngàn hoa hương sắc bâng khuâng bên đường
Người xưa nhớ nhớ, thương thương
Tơ lòng quấn quýt, vấn vương hẹn thề
Một lòng yêu một miền quê
Bốn mươi năm... Kẻ quay về... già nua...
                  
Nắng vàng quyện với gió đùa
Chồi non, lộc biếc tươi mùa Xuân sang
Đồng vui, lúa tốt ươm vàng
Em cười trong nắng, dịu dàng, thơ ngây
Trời xanh không một vạt mây
Se se gió lạnh, nhớ ngày tàn Đông
Bốn bề hương thảo thơm nồng
Mùa Xuân vừa chớm, nắng hồng vừa sang
Chiều quê... nắng lụa tơ vàng
Thương thương mây trắng lang thang xa nhà
Võng đưa chao mãi lời ca
“Cái Cò, Cái Vạc...” đồng xa dãi dầu
Gió Xuân bay áo qua cầu
Nắng Xuân xóa hết bóng sầu truân chuyên
Trăm con chim mộng bay chuyền
Ru tôi giấc mộng, hoặc huyền tiếng chim
Tôi chìm vào “Cõi - Lặng - Im”
Ru lòng cho hết nỗi niềm gian truân
Buông trôi cho hết nợ trần
Yên lành giấc ngủ bên sân cuối ngày...
Rượu quê rót cạn đêm say
Sẻ chia những chuyện đắng cay một thời
“Tửu phùng tri kỷ thiên bôi...”
Đếm từng kỷ niệm xa xôi hiện về...
                     
Mang Tình Xuân một miền quê
Tôi về Đất Khách, bốn bề hoàng hôn
Chiều chiều, chớp biển, mưa nguồn
Quanh tôi, mưa đổ sợi buồn xanh xao
Nhớ nhà, nỗi nhớ ngọt ngào
Gửi theo giông bão, bay vào trùng khơi
Ngày qua, điệp khúc rã rời
Nốt Thăng, Nốt Lặng... chơi vơi, eo sèo
Biển Dâu xô đẩy cánh bèo
Thương người xa xứ, phận nghèo long đong
Xuân Hè rồi đến Thu Đông
Bốn mùa mưa nắng vẫn không xao lòng
Đã đành không?... Chắc là không?...
Nhìn về quê cũ ngóng trông ngày ngày
Cửa Sài gió thổi lay lay
Bên thềm có Kẻ rượu say hoang đàng
Cuối đời còn giấc mơ hoang
Nửa mê, nửa tỉnh... bàng hoàng, u minh
Ước gì kết nối ân tình
Buồn vui, sớm tối... Quê - Mình bên nhau...                      

                          Nha Trang, tháng 4. 2020
                                  Lê Kim Thượng

TA VỀ - Thơ Trần Mai Ngân


    
                   Nhà thơ Trần Mai Ngân
     

TA VỀ

Ta về nhẹ như sương
Ngồi soi lại bóng mình
Có dòng sông lặng thinh
Trăm năm cõi vô minh

Ta về vàng đèn khuya
Bước ngập ngừng sợ vỡ
Ai đang tròn giấc mơ
Nào biết đời thờ ơ...

Ta về xưa cổ tích
Người như dấu chim bay
Mộng đã tan theo ngày
Trốn chạy tình loay hoay

Ta về nhuộm sắc không
Máu đỏ con tim khóc
Ngàn Bỉ Ngạn mênh mông
Lòng đã cách xa lòng

Ta về lạc lối đi
Chánh điện buồn hương khói
Nhặt cánh hoa từ bi
Chuông ngân... bóng em quỳ !

               Trần Mai Ngân
(Sài Gòn ngày cách ly thứ 20)

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2020

VẾT THƯƠNG - Thơ Nguyên Lạc


   


VẾT THƯƠNG

1.
Hai mươi năm đời vốn đã buồn thiu
Từ lúc gặp em ta hết tên liều
Yêu những con đường thương đôi mắt biếc
Thơm tóc em bay... Thương lắm... rất nhiều!

Tà áo Văn khoa trắng cả buổi chiều
Mắt liếc dao cau chém hồn ta tiêu
Chân sáo bên nhau nhạc tình quán vắng
Môi son ngon nồng... Yêu biết bao nhiêu!

Tạm biệt Sài Gòn lòng sao không đành
Trong hồn lính trận ngực ngải trầm ngoan
Đâu biết từ ly rồi là mãi mãi!
Trại thẳm rừng sâu mất dấu kinh thành

2.
Mười năm ngục tù dã nhân trở lại
Hụt hẫng bơ vơ ngả cũ thị thành
Hàng me gục đầu sáng chiều hiu quạnh
Biết tìm em đâu? Mây trắng trôi nhanh!

Lối cũ trường xưa tám hướng đường thành
Một con dã nhân lên xuống loanh quanh
Mười năm không gặp con tim rướm máu
Nhất quyết tìm em cơ khổ cũng đành!

Một câu trả lời sấm động trời xanh
Con tim dã nhân dao chém tan tành!
Ngày ấy tang thương có người vượt biển
Cuồng nộ trùng dương...
Thôi nhé phải đành!

Thôi hết còn đâu
Xa cách nghìn trùng!
Thôi hết còn đâu!
Còn gì mà mong ...?

3.
Bao tháng năm qua thời đó cố quên
Tháng tư trở về mưng mủ vết thương
Mỗi tháng tư về rượu say để ngủ
Rượu vẫn không say!
Đầy mắt cuộc tình!

                                      Nguyên Lạc