BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phan Quỳ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phan Quỳ. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 14 tháng 5, 2023

NGÀY MAI – Thơ Phan Quỳ


  
                    Nhà thơ Phan Quỳ
 

NGÀY MAI
 
Ngày mai trời lặng xanh màu nắng,
Em có cùng ta một bóng mây?
Ngày mai hoa nở về bên ấy
Hương toả bên nầy, em có hay?
 
Ngày mai đường vắng, em về đấy
Lối nhỏ in thêm những dấu giày.
Ta người theo bước, theo em bước
Chỉ có hai ta giữa đêm dài.
 
Ngày mai ngộ nhỡ mưa bay bay
Em có hề gì, ướt tóc mây?
Có đi vội vã đường trơn lạnh?
Em có tìm ta, vịn vào tay?
 
Ngày mai nếu nắng, em, trời nắng
Giọt mồ hôi mềm, đẫm tóc mai.
Lau nhẹ dùm ta chút mằn mặn.
 
Thấm cả hồn yêu vị trang đài.
Ngày mai, ta mộng một ngày mai
Mưa nằng hề chi ở hiên ngoài
Ta sẽ bên người, thôi ướt áo
 
Tóc mềm trong gió, nắng thôi lay.
Ngày mai ta đợi một ngày mai
Em sẽ cùng ta giấc mộng dài.
 
Mơ bên thềm mới trăng về ngắm
Một đoá hoa ngời giữa đêm say.
 
                                   Phan Quỳ

Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2023

DÒNG THƯ – Thơ Phan Quỳ


  

 
DÒNG THƯ
 
Em viết cho anh những dòng thư,
Thư tình không gởi đẹp như mơ.
Mực xanh nắn nót trên giấy trắng.
Viết đến bao nhiêu để cho vừa?
 
Em viết cho anh những dòng thơ
Thơ tình vần điệu đẹp như mơ
Xoá đi viết lại bao lần nữa
Em cũng không hay mấy là vừa.
 
Em viết cho anh những sớm trưa
Hôm nay, hôm nữa tựa ngày xưa
Thư anh em đọc anh đâu biết
Xấp nọ, chồng kia anh chẳng ngờ.
 
Em đem câu chữ tập làm thơ
Đọc đi đọc lại rồi ngẩn ngơ
Tình em gói ghém trong trang giấy
Em thấy thương em mấy cho vừa.
 
                                     Phan Quỳ

Thứ Ba, 21 tháng 3, 2023

BÉ XƯA – Thơ Phan Quỳ


  

 
BÉ XƯA
 
Bé đã xa rồi bé xưa ơi,
Mây ngang chừng tóc nắng quanh đồi
Mắt như hồ nước chiều thu lặng.
Bé chẳng vương lòng chút tình tôi.
 
Bé luôn dậy sớm để ôn bài
Toán Văn Sử Địa cứ lo hoài
Ơi Hình không gian chi mà khó
Chứng minh làm bé toát mồ hôi.
 
Bé mong một ngày Thầy Cô nói
Thôi thì chỉ học Sử, Văn thôi
Em mô không thích thì cho nghỉ
Tính toán làm chi để khổ đời.
 
Tháng ngày êm ả cũng dần trôi
Bé khua guốc mộc đường song đôi
Mắt môi dần mọng, da hồng thắm,
Bé đã quen rồi ánh mắt tôi.
 
Ai hay trời đất thành cơn bụi
Bé đã xa dần những buổi chơi
Tôi về đếm bước lòng cô quạnh
Thương nhớ bên trời, thương nhớ ơi.
 
Mấy mươi năm đã nửa cuộc đời
Thôi hết mất rồi thuở hồng tươi
Bé nơi thềm nắng ngồi hong tóc
Ai xúi chân tôi cứ đứng ngoài.
 
Ai đem mắt tôi về bên ấy
Cả lòng, cả dạ, cả chân tay
Ước chi mình biến thành cơn gió
Ve vuốt tóc nàng, từng sợi mây.
 
Bé đến phương nào, tôi ở đây
Buồn ơi tự cổ góp bao ngày
Thềm xưa vắng bóng, tôi ngồi nhớ,
Tôi gọi tên nàng, bé có hay?
 
Bé đã quên rồi ánh mắt say?
Tôi về gom lại bờ mi cay
Gởi theo làn gió về nơi ấy
Ai có bên thềm hong tóc mây?
 
                              Phan Quỳ

Thứ Hai, 20 tháng 3, 2023

EM VÀ ANH – Thơ Phan Quỳ


  
                       Nhà thơ Phan Quỳ


EM VÀ ANH
 
Em xa như trăng tỏ
Em gần như bóng mây
Làm sao anh giữ được
Một khoảng trời trên tay?
 
Em buồn như liễu úa
Em vui như mộng đầy
Anh ở đây lặng ngắm,
hạnh phúc. Em có hay?
 
Em đi, sầu cây cỏ
Em về, lá hoa reo.
Lòng anh ngày trẩy hội.
Lung linh nắng mừng theo.
 
Áo em màu muôn thuở
Tóc em dài trăm năm
Anh nghe mình vụn vỡ
Tan đi giữa đêm rằm.
 
Em có thấy ăn năn?
Em có lần xưng tội?
Về trước Chúa Hài Đồng
Em có nhắc tên anh?
 
Rằng anh nhiều tội lỗi
Vì cứ theo em hoài.
Rằng em cần sám hối
Vì gây nhiều đắm say.
 
Nầy em, em có hay???
 
                    Phan Quỳ
 

Thứ Bảy, 18 tháng 3, 2023

EM KHÔNG BIẾT – Thơ Phan Quỳ


  
             Nhà thơ Phan Quỳ


EM KHÔNG BIẾT
 
Em không biết ngày mai rồi có khác,
Chỉ hôm nay là biển vắng thưa người?
Chỉ hôm nay là nắng nhạt mưa rơi.
Hoa cỏ lặng, thôi rì rào tiếng hát.
 
Em không biết màu kia xanh bát ngát
Lá non tơ chợt khắc khoải theo mùa.
Chim chuyền cành quên điệu nhạc say mơ.
Khúc luân vũ cho đất trời dịu mát.
 
Em không biết mắt môi người mặn chát
Chợt tìm nhau khi gió chướng sang mùa.
Thoảng qua hồn lấp lánh những sao rua.
Ngày định mệnh đưa nhau về hoan lạc.
 
Em không biết ngoài kia còn tiếng hát?
Khúc mê ca rộn rã cõi lòng nầy.
Em không biết ngày mai đời có khác.
Chỉ bây giờ cuống quýt một lần say.
 
                                            Phan Quỳ

Thứ Bảy, 8 tháng 1, 2022

LỜI DẠM NGÕ - Thơ Phan Quỳ


 

 
LỜI DẠM NGÕ
 
Bước xuống vườn trầu
Tìm chút vôi son
Ra hái trái cau
Tìm trong tròn trịa.
 
Một cánh môi thơm
Tia nắng cuối vườn
Long lanh mắt biếc.
Một chú chim non
 
Bên cành ríu rít
Mừng đón yêu thương
Trái ổi chín vàng
Đong đưa nhè nhẹ
 
Một làn hương bay
Ngỡ chừng rất khẽ
Dáng người quanh đây.
Tiếng cười dòn tan
 
Một chiều rất trẻ
Đất trời miên man
Ngập trong mộng mị.
Tình ơi mênh mang
 
Về trong một cõi
Biết tuổi đá vàng
Biết đâu nguồn cội.
Vương mang, vương mang.
 
Thênh thang, thênh thang
Mơn man mơn man
Lá hoa tình tự.
Là lời dạm ngõ
Một cánh trầu cay.
 
Một ống vôi đầy
Một trái cau ngoan.
Đất trời hân hoan.
Làm nên đính ước.
 
            Phan Quỳ

Thứ Sáu, 10 tháng 12, 2021

LỠ LÀNG – Thơ Phan Quỳ


  
                        Nhà thơ Phan Quỳ
 

LỠ LÀNG
 
Trèo lên cây bưởi hỏi thăm nhau
Bước xuống vườn sau kiếm lá trầu.
Vôi son chờ môi người đỏ thắm.
Cau buồng đã trổ, hái về đâu.
 
Trước ngõ tầm xuân còn xanh biếc.
Vườn cà thuở nọ đã trổ bông.
Người đi, kẻ ở, buồn đơn chiếc.
Biết có lồng son ? Biết chạnh lòng?
 
Hỡi người thiếu nữ đã sang sông,
Mang cả tình tôi đi lấy chồng.
Em có về đây nhìn hoa bưởi
Tầm xuân tím biếc, cà trổ bông?
 
Này em có nhớ, nhớ tôi không?
 
                                Phan Quỳ
 

Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2021

BỖNG NGỠ NGÀNG – Thơ Phan Quỳ


   
 


BỖNG NGỠ NGÀNG
 
Bỗng ngỡ ngàng tất cả vẫn còn đây,
"Bỗng ngỡ ngàng như vụt mất trong tay"...
Em mênh mang đầy ắp cả trời mây.
Em lộng lẫy trong tháng ngày tình tự
 
Em đã đến như đủ đầy duyên nợ,
Em đã xa như con sóng lìa bờ,
Em tôi ơi vạn kiếp một giấc mơ,
Lòng thao thiết cõi đời xưa mộng ảo.
 
Em đứng lặng giữa mây ngàn gió bão
Dòng sông xưa chảy mãi đến bây giờ
Ai đã đến bên bờ nao nao đợi,
Ai đã đi phương ấy mỏi mòn trông.
 
Em muốn gởi chút tình theo gió thoảng,
Em muốn thưa lời nhắn đến muôn trùng.
Đời như mộng tan đi khi ngày đến
Con nước đầy lưu giữ một tình chung.
 
                                            Phan Quỳ

Thứ Bảy, 26 tháng 6, 2021

THÌ THẦM CÙNG TUỔI – Thơ Phan Quỳ


   
                        Nhà thơ Phan Quỳ

 
THÌ THẦM CÙNG TUỔI
 
Tuổi sáu mươi trông mình thật lạ,
Làn tóc xanh bỗng chốc hoá đuôi gà
Buộc thành chùm vì đất trời nóng quá
Và cũng vì... ai nữa ngắm nhìn ta??!!!
 
Tuổi sáu hai một hôm ngồi tựa cửa,
Nhìn trời đất xám xịt một màu mây
Lòng cứ ngỡ mưa giăng đầy phố nhỏ
Ai đâu ngờ mang kính mát...
không hay.
 
Tuổi sáu mươi ta ngồi lần kỷ niệm
Đây bạn bè, đây người ấy... quen quen.
Đây dòng thư, lời tỏ thật êm đềm.
Thương dáng ngọc, trăng ngà lên màu má.
 
Tuổi sáu hai ta quên đời mệt lả
Trả cháu con hối hả cuộc mưu sinh
Ta bước đi giữa muôn vàn thư thả
Lòng hoài mong đây đó những chân tình.
 
Tuổi sáu hai chờ dòng tin thăm hỏi
Có khoẻ không, nơi ấy được bình yên?
Có qua đi hết thảy những ưu phiền?
Và nhắc nhau một lần về hạnh ngộ.
 
Tuổi sáu hai ngập ngừng soi dáng nhỏ
Thuốc nhuộm màu mà cứ ngỡ son môi,
Kẻ một đường trang điểm cho ngày vui
Nhìn lại mình thật lạ, thật hỡi ôi!!!
Tuổi sáu hai rộn rã cuộc rong chơi
 
Í ới nhau cho quên ngày quên tháng
Ta hát vang dẫu rớt nhịp quên lời
Có hề chi khi lòng mình như gió
Có hề chi khi lòng mình như mây
Thênh thang mãi giữa đất trời cao rộng
Trả trần gian những buồn vui hờn giận
Ta quay về hoan hỉ ý thơ bay...
 
                                             Phan Quỳ

Thứ Năm, 24 tháng 6, 2021

CÒN TUỔI NÀO CHO MÌNH – Thơ Phan Quỳ


    


CÒN TUỔI NÀO CHO MÌNH
 
Một hôm
Tuổi hai mươi về ngang trước ngõ
Cánh én chao nghiêng
Hoa vàng rực rỡ
Như tâm tình người thiếu nữ sang xuân.
 
Hành trang nhỏ bé vào đời
Bảng đen phấn trắng
Chật hẹp vây quanh
Tần ngần cơm áo
Tàn mộng ngày xanh!
 
Tuổi ba mươi chợt đến thật nhanh
Dắt dìu con thơ
Bước đời quá vội
Tắt lịm ước mơ!
 
Một hôm nao về ngồi bên khung cửa
Trông vời một áng mây xa
Một câu thơ gần
Thấp thoáng, mong manh...
 
Tuổi bốn mươi về trên tà áo
Không còn hồng thắm, sáng tươi
Một màu tím thẳm sâu
Một màu nâu dịu nhẹ
Ai mang thương nhớ về đâu
Giữa muôn vàn lạc lối.
 
Tuổi năm mươi không chờ không đợi
Nghe tim mình chới với
Nghe huyết quản hư hao
 
Chợt ùa về như thác đổ mưa mau
Ai mong chi buổi lục tuần chao đảo.
Bước chân đi lỗi nhịp Tango buồn.
 
Thoáng nghe đời hư ảo mấy vui hơn?
Lần trao gởi cho vơi niềm cay đắng.
Rồi lại nhớ tuổi mình khô trong nắng.
Ướt theo mưa,
đông hỡi
đã sang mùa.
 
                                      PHAN QUỲ
 

Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2021

EM VÀ ANH – Thơ Phan Quỳ




 
EM VÀ ANH
 
Em là hoa buổi sáng,
Anh thành nắng ban mai,
Nắng lên hoa sắc thắm,
Nắng tràn cõi thiên thai.
 
Em là nhành phượng vĩ,
Anh hoá chú ve sầu,
Hai ta thành tri kỷ,
Hò hẹn đến muôn sau.
 
Em là hạt mưa mau,
Anh thành biển hồ sâu,
Mưa êm trong lòng biển
Đôi mình mãi trong nhau.
 
Em là mây trắng bay,
Anh thành trời cao rộng
Thênh thang em có hay
Lòng trời reo như mộng?
 
Ơi cơn mộng một đời
Anh ấp ủ khôn nguôi
Đêm ơi xin đừng thức
Để em mãi trong tôi.
 
                 Phan Quỳ

Thứ Sáu, 7 tháng 5, 2021

CÒN LẠI TÀ ÁO TRẮNG – Thơ Phan Quỳ


   


CÒN LẠI TÀ ÁO TRẮNG
 
Ta còn lại một tà áo trắng,
Giữa dòng đời trôi dạt, mấy phong ba
Lòng lưu luyến một ngày xa xôi lắm
Khoác lên mình e ấp tuổi mười ba.
 
Ta còn lại một tâm hồn xanh thẳm
Nhớ thương ơi chất chứa cả đất trời.
Dù liêu xiêu vật vờ nơi cuối bãi
Hay đầu ghềnh ta vẫn ngóng tin vui.
 
Người cho ta một trần gian diễm lệ
Ta tặng người muôn nỗi xót xa đau.
Từ một ngày và mãi đến muôn sau
Ta khóc cạn dòng nước mắt bỡ ngỡ
 
Ta vẫn nghĩ xa rồi thời sách vở
Ai hay đâu phượng vĩ chợt huy hoàng
Làn môi khô ngóng đợi một mùa sang
Người cúi xuống cho ta hoà nhịp thở.
 
Ta cứ nghĩ đời ta đành lỡ dở
Khoác cho mình màu áo đã xa xăm
Ôi trăng sao lộng lẫy những đêm rằm.
Soi ngà ngọc lên hình hài cổ tích.
 
Ta gom lại ngày xanh như ngọc bích
Như nắng vàng hoa lá dệt mùa xuân
Đêm hạ huyền, thu mộng với hân hoan
Lòng rộn rã chợt quên đời, quên tuổi.
 
Ta trả lại cho đời cùng muôn nỗi
Để quay về e ấp lược gương soi.
Tay ngập ngừng nâng mấy sợi tóc mai
Ôi màu áo lên màu tóc ngày tháng!
 
Người có cùng ta niềm quạnh vắng?
Xin một lần khe khẽ gọi tên nhau.
Xin một lần xoá hết nỗi niềm đau
Ta ngẩng lên, say đắm cả tinh cầu.
 
                                     Phan Quỳ

Thứ Tư, 5 tháng 5, 2021

ANH HÃY VỀ ĐÂY – Thơ Phan Quỳ


   
                        Nhà thơ Phan Quỳ


ANH HÃY VỀ ĐÂY
(Mến tặng những người xa quê)
 
Anh hãy về đây với cố hương
Cùng em đi lại những cung đường
Tìm chút dư âm ngày tháng cũ
Nghe trong hơi gió những yêu thương
 
Anh hãy về đây một ngày xuân
Ngắm mai vàng rực một góc sân
Anh kể em nghe đời lưu lạc
Tự độ xa quê mấy tủi hờn.
 
Anh hãy về đây một ngày hè
Sân trường sắc phượng cùng tiếng ve
Và hãy cùng em vào lớp học
Trông ngoài cửa sổ những hàng me.
 
Anh hãy về đây một chiều thu
Cùng em nghe lá khẽ rơi vừa
Anh nhặt cho em chùm hoa tím
Cài lên mái tóc đã lưa thưa
 
Anh hãy về đây một ngày đông
Khi cơn gió lạnh thổi đầy đồng
Lặng nghe bao lời trong im ắng
Anh khoác cho em chiếc áo hồng
 
Anh hãy về đây nhấp chén say
Cùng em uống cạn những vơi đầy
Nhục vinh xin hãy vào quá khứ
Mây trắng quê mình vẫn mãi bay.
 
Anh ở nơi nào anh có hay
Áo trắng quê mình vẫn mãi bay...
 
                                   Phan Quỳ

Thứ Hai, 3 tháng 5, 2021

ANH ĐƯA EM VỀ QUÊ ANH LẦN NỮA – Thơ Phan Quỳ


   
 

ANH ĐƯA EM VỀ QUÊ ANH LẦN NỮA
 
Em à,
Anh đưa em về quê anh lần nữa
Đường ta đi phố thị đã lên đèn
Anh tìm lại trong vùng trời lưu luyến
Chút hương tình vương mãi những êm êm.
 
Ơi em,
Hãy độ lượng như lòng anh mong mỏi
Em thương anh thương cả mối tình anh.
Thời vụng dại trao một người em gái,
Má môi hồng, áo trắng, tóc mây xanh.
 
Rồi anh xa khi người còn ở lại
Anh ra đi để mãi những mong chờ
Anh gục đầu đêm gọi những cơn mơ
Hình bóng cũ đầy ắp về tâm tưởng.
 
Anh trôi dạt về bao miền vất vưởng
Nhờ có em níu giữ bước giang hồ
Anh muốn nói lời cảm ơn lần nữa
Em dịu dàng, anh gọi có em thưa.
 
Anh muốn cầm tay em chút nữa
Hơi ấm nào lan toả giữa đời anh
Đây dòng sông đây con đường tuổi nhỏ
Nơi quê hương anh sống với êm đềm.
 
Anh muốn được hôn em lần nữa
Dù bao ngày ta đã bên nhau
Anh cúi xuống, chú ve con ầm ĩ
Cháy lên trời sắc phượng vĩ nao nao.
 
Em,
Tha thứ không khi lòng anh vẫn nhớ ???
Một chút thôi lúc trở lại quê nhà.
Bao dịu êm trong một lần bão nổi
Rồi anh về... còn lại...
những trôi xa...
 
                                       Phan Quỳ