BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2020

CHÙM THƠ "TA..." (2) CỦA LÊ VĂN TRUNG


        


TA GỞI GÌ VÀO GIỌT RƯỢU CHIỀU NAY
             (Trích thơ của Ngói)

Ta ném vội nỗi buồn vào quên lãng
Những đợi chờ, hy vọng sẽ tàn vơi
Và ta sẽ như một loài cây cỏ
Cứ nở hoa khoe sắc hiến dâng đời
Lòng ta sẽ vì thơ mà thắm lại
Yêu nhân gian, yêu cả những phụ phàng
Ta yêu cả những tình đi không trở lại
Yêu em như yêu Chúa, bỏ thiên đàng
Ta sẽ ném nỗi buồn không tưởng tiếc
Giọt rượu này trôi suốt cõi vô biên
Ta yêu cả những sinh tồn hủy diệt
Ta yêu em yêu giấc mộng không thành
Chiều nay ta uống mà không thể
Gửi đến lòng ta ly rượu cay
Đã ném đời ta vào dâu bể
Mà nghe tình em như mây bay.


TA MẤT CÒN GÌ NĂM MƯƠI NĂM

Năm mươi năm trở lại
Môi xưa còn ngậm sương
Tình xưa vừa hàm tiếu
Hoa xưa còn thơm hương
Năm mươi năm trở lại
Ta gác kiếm giang hồ
Áo xưa còn lấm bụi
Lòng xưa con thơm tho
Em như dòng giang nguyệt
Chảy suốt một rừng thu
Ta ôm tình lãng khách
Tắm trong dòng thương đau
Nỗi đau như giọt lệ
Nhỏ xuống nẽo hạnh đời
Nỗi đau là chuyện kể
Về tình người hanh hao
Năm mươi năm trở lại
Áo xưa vàng hơn xưa
Đừng son phai phấn nhạt
Mà đau bầm câu thơ.

(Trích thơ của Ngói)                    


TA NGƯỢC CHIỀU SINH TỬ ĐẾN VÔ BIÊN

Em vẽ một vòng cong vào đường bay vũ trụ
Như cánh chim cắt ngang bầu trời
Để cho ta suốt một đời lam lũ
Cặm cụi viết thơ tình phung phí cuộc rong chơi

Em tắt một vầng trăng
Vùi lấp hết sao trời
Đêm ba mươi đời mình ta như kẻ đui mù bước đi bằng trí huệ một ngàn năm khổ hạnh

Bằng tinh huyết thi ca
Bằng nhiệm mầu hiển Thánh
Ta mãi đi tìm thứ ánh sáng chiêm bao
Ta mãi đi tìm dù chỉ một vì sao
Trong vết cắt của đường bay vũ trụ

Ta dẫu biết triệu triệu năm ánh sáng
Ta vẫn xoay tròn như hành tinh cô đơn
Có bao nhiêu quỹ đạo trong một con người?
Có bao nhiêu quỹ đạo trong cõi tình em?
Và bao nhiêu đường dẫn vào trái tim?

Người ta bảo thi ca là nguồn cơn của hủy diệt
Để soi tìm vĩnh cửu giữa vô biên
Người ta bảo tình yêu là một đường bay không bao giờ có thật
Chỉ tỏa hương vào cơn mộng ảo huyền
Và mùi hương là độc dược thần tiên
Để hủy diệt và hồi sinh bất tử
Em vẽ một vòng cong vào đường bay vũ trụ
Ta ngược chiều sinh tử đến vô biên.

                                                                             Lê Văn Trung

Không có nhận xét nào: