BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cao Hữu Tình. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cao Hữu Tình. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2019

DẤU CHÂN KHỔNG LỒ NGƯỜI MỞ CÕI: CHÚA TIÊN (CHÚA NGUYỄN HOÀNG) - Thơ Cao Hữu Tình


    
                    Tác giả Cao Hữu Tình


DẤU CHÂN KHỔNG LỒ NGƯỜI MỞ CÕI:
CHÚA TIÊN (CHÚA NGUYỄN HOÀNG)

…Ba ngã rẽ
Bước chân ta rạo rực
Vào Ái Tử nghe câu hò máu thịt
Nước mắt lăn trên từng nỗi nhớ thương
Tiếng ru hời
Man mác đất Ô Châu
Ai thấu được nỗi lòng người lưu xứ

Lìa đất tổ một đi không thề hẹn
Rời yêu thương sống chết cũng liều thân
Đường đến Ô Châu khó hơn vượt cạn
Bao người đi bỏ xác dọc biên cương

Núi tiếp đèo
Vực sâu đá dựng
Cắt đường đi ngọn giáo xoay ngang
Đêm cọp gầm lá rừng xáo xác
Cướp chặn đường máu nhuộm đầu Truông

Thuyền xuôi Nam
Chém muôn ngọn sóng
Đến nơi rồi tưởng biển lặng gió qua
Cướp cạn như rươi chặn đầu cửa phá
Bao thuyền,lương.trời. đành đoạn phủi tay

Ô Châu. Ghê thay. Phận đen như tóc rụng
Mặt bủng da chì cơn sốt thâm căn
Ngọn gió Phơn khô đồng trơ gốc rạ
Bạt núi rừng cát chạy đá lăn

Cơn dông đến gầm gừ trút giận
Bão lũ hoành hành mưa dầm thối đất
Giặc tràn ra tênh mùi đất chết
Ngẩng mặt kêu trời có thấu gì đâu

Ô Châu. Gớm. Nghe tên đà dựng tóc
Xú khí bốc lên
Đất trời ngùn ngụt
Lèn đá cội cây ma hời ẩn núp
Chốn diêm vương đùa cợt cứ trêu người

Nơi phên dậu
Chưa một lần yên ổn
Hai trăm năm rày còn đẩm lệ Huyền Trân
Dân lưu tán như sóng trào nước cuộn
Giữa hùm beo lâu cũng hóa cô hồn

Theo chân CHA vào miền đất tử
Chọn đường sinh quyết dựng lại cơ đồ
MẸ giúp dân ngăn cơn sóng dữ
Kìm cuồng phong cơn thịnh nộ đất trời

CHA một đời du Nam phạt Bắc
Xắn xáy quai cồng
MẸ gánh cả giang sơn
Xẻ núi ngăn sông bắc cầu vỡ đất
Biến hoang địa thành xóm thôn trù mật
Trải hoa thơm xuống nắng gió khô cằn
MẸ nhân từ là cả quê hương

Qua tháng qua năm
Núi sông vạm vỡ
Mái ấm nhà êm đồng xanh bát ngát
Bãi bắp nương dâu lúa thơm ngào ngạt
Điệu hò khoan trai gái dậy hát đêm trăng

Đây bóng CHA xưa bên DINH CÁT làng Trà
Lịch sử khảm vàng dấu chân bất tử
Diệt ác an dân
Khai sơn phá thạch
Đổi dời ác địa mở khơi ngòi
Dựng cõi trời Nam

Kỳ vĩ thay
CHÚA TIÊN
Chọn chốn dung thân
Giữ núi sông liền mạch
Một túi thóc một thanh gươm mở nước
Sừng sững bất di
Chẳng bóng tượng đài chẳng dấu ngựa xe đâu
Mà hóa đá bên dòng sông tâm tưởng

                                      Cao Hữu Tình
                   (Nước Mắt Quê Hương Tôi)

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2019

ĐƯỜNG LÊN BIÊN GIỚI - Thơ Cao Hữu Tình


   
                 Tác giả Cao Hữu Tình


ĐƯỜNG LÊN BIÊN GIỚI
Ta nhớ Khe Sanh
Ngày lên biên giới
Có tới nơi mới thấy nỗi chiều mưa
Ly cà phê đen
Ấm sương khói đồn điền
Vượt Đa krông bụi mờ xuôi Cam Lộ
Vườn quýt cam thơm dứa ngọt bàn tay
Ai ghé qua đây mùa tắt chín
Có thấy vàng rắc mái nương xanh
Có nhớ chiều rơi trên phố quận
Êm đềm như một bức tranh quê

Về Đông Hà
Chiều nay tắm mát
Dòng Hiếu Giang tiếng ai hát bên cồn
Còn nhớ không
Quán nghèo bên An Lạc
Bánh ướt suông cay xé lưỡi
Rứa mà ngon

Xóm nhỏ nhà bên
Hàng đậu săng hoa vàng rực rỡ
Mái lá đơn sơ
Sạch sẽ tinh tươm
Hoa đứng lặng chẳng hề chi nắng gió
Người không quen niềm nỡ đón mời ta
Ly nước vằng khô
Cửa nhà rộng mở
Chiếu trãi chõng tre còn thơm nắng mới
Khoảng sân vuông
In dấu chổi ban mai

Xa lâu rồi thương về nết ở
An Lạc ơi ngày ấy
Bao giờ …

Cao Hữu Tình 1973
(Nước mắt quê hương tôi)