BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn TÙY BÚT. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn TÙY BÚT. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 19 tháng 3, 2024

ĐÊM TRĂNG MƯỜI BẢY NGỒI BÊN CON SUỐI – Trần Vấn Lệ



Tôi hái một chiếc lá / thả theo dòng suối, trôi.  Tôi thấy hình như tôi / cũng là một con suối...
Cái cặp chân em duỗi, hai gót sen nở bùng - không phải!  Hai nụ hồng / tặng một người con gái...
Hồi đó em mười bảy, trăng mười bảy còn tròn.  Suối trôi ra sông Hương / trôi Nam Phương Hoàng Hậu...
Tôi là người ở đậu / mái nhà túp lều Thơ. Huế có bao giờ chưa / thấy tôi vầng trăng cũ?
Thấy tôi là làn gió / chải tóc người xuôi xuôi - em đó!  Cái miệng cười / đủ khuynh thành khuynh quốc...
Em từ thời đi học / đọc từng chữ a, bê... nhăn mặt và xuýt xoe... chữ gì mà khúc khuỷu...
Chữ gì mà em níu / ngoằn ngoèo quanh rồi co... Những chữ đó thành thơ - chưa một bài nào có...
Ôi cái thời em nhỏ... dòng suối mây cũng trôi mà đứng mải nụ cười em cùng sông cùng núi!
*
Tôi là con dế nhũi, uống trăng và uống sương, giọt nước mắt Quê Hương / dễ thường lăn trên má..
Như lăn trên gò mả / của Tổ Tiên bao đời / qua bao cuộc chuyển dời / thấy hoài trong Lịch Sử!
Con suối kia chở chữ / của tôi trôi về em... trôi về đỉnh LangBian, trôi về tới Đà Lạt...
Ôi ngàn thông bát ngát / thơm ngát phấn thông vàng...
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2024

MỖI NGÀY MỘT TÂM TÌNH – Trần Vấn Lệ




Tin thời tiết Thứ Sáu:  "Thứ Bảy trời không mưa, Chúa Nhật, tuần tới, hoa / mừng Năm Mới, đua nở".
Phải vui như thế chớ!  Tin thời tiết lần đầu /
nói về chuyện ngày sau, dễ thương như tiểu thuyết!
Ai cũng tin là thiệt và dĩ nhiên là mừng.  Ngày mai có hay không... hãy để mai rồi thấy!
Bây giờ... hãy giận lẫy:  "Em mất gì hôm qua? Ngày Mồng Tám Tháng Ba / anh quên nói lời chúc?".
Anh muốn nhìn em khóc... dễ dàng mưa bóng mây!

Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2024

THÁNG GIÊNG CHƯA CỎ NON – Trần Vấn Lệ


Nhà thơ Trần Vấn Lệ


THÁNG GIÊNG CHƯA CỎ NON
 
Tháng Giêng mưa liên miên, bão rập rình kéo tới, cỏ xanh trên triền núi chỉ là tuyết đang rơi!
 
Thế là tháng Giêng vui không như người ta đợi!  Tháng Ba Tây sắp tới, tháng Giêng mình vẫn còn...
 
Cái còn đây là buồn...vì không vui thì vậy!  Rét mùa Đông còn đấy, chim én xa chưa về...
 
Santa Barbara mưa lê thê, chỗ quê chim én trống.  Những mái vòm lồng lộng, gió luồn vô luồn ra...
 
Đây không tháng Giêng Ta -  người Việt mình rất ít.  Người Tàu cũng quên hết những ngày tháng phương Đông!
 
Chỉ cần qua con sông là bắp đồng hết ngọt! Chỉ nhìn đồng mía sót là thấy trời hoang vu...
 
Nhiều khi tưởng còn Thu vì hơi Thu phảng phất.  Mùa Đông đang là thật khi băng ngang Parking!
 
Bão rập rình rập rình... Ta hay mình, cam phận.  Little Saigon nắng hay mưa, đều ngỡ ngàng...
 
Nhiều người về Việt Nam hẹn tháng Hai trở lại... hèn chi cỏ tai tái... hèn chi tuyết bay bay...
 
Nói thật lòng, thẳng, ngay:  Tôi làm thơ cho có. Nhập đề, tôi nói cỏ...nhớ Mai Thảo, nhà văn!
 
Mai Thảo từng bâng khuâng khi quê nhà đổi chủ... Nhiều năm ông cú rũ ngó cánh đồng cỏ non...
 
Ngó lại mình:  không còn thanh Xuân lòng phơi phới!  Rồi thì đi để tới... những tờ lịch tả tơi...
 
Rồi thì đi để tới những tờ lịch tả tơi, những con nai lạc loài đứng trên đồi...tát gió!
 
Nhiều nấm mồ xanh cỏ.  Cỏ đó, màu...Thiên Thu!
 
Trần Vấn Lệ

Thứ Ba, 27 tháng 2, 2024

BỐN MƯƠI CHÍN NĂM TÔI XA ĐÀ LẠT - Trần Vấn Lệ


Nhà thơ Trần Vấn Lệ

Bốn mươi chín năm, từng đêm, giấc ngủ, tôi chiêm bao, Đà Lạt tôi về... Hơn nửa đời người mãi mãi một quê, tôi còn sống để nói còn yêu quý!
 
Tôi gặp bạn bè biết bao điều thủ thỉ:  Đà Lạt dễ thương nhờ con dốc Nhà Làng!  Con đường lát đá thôi, người xưa mở đi ngang / cái lưng núi và leo lên ngọn núi... lên khu Hòa Bình nhìn sương mù trôi nổi / từ Lang Bian về tới Cam Ly...
 
Đà Lạt ít chỗ bằng để đậu cái xe... nên xe đậu cứ gối đầu sườn núi, yên tâm nằm ngàn năm không có bụi / chỉ phấn thông vàng thơm ngát bay bay...
 
Đà Lạt có vườn Bích Câu, có rừng Bồng Lai, có thác Goughga, có thác Pongour, có thác Ankroet... có Suối Vàng... có Lạc Dương... dễ thương từng tên gọi, cái nghĩa của từng địa danh không trong sách vở!
 
Thí dụ Suối Vàng... bạn đi tới đó, bạn đãi được vàng chớ chẳng phải chết nha!  Rồi bạn lên Lạc Dương đứng lại ngà ngà, bạn hít thở khí trời thơm ngát...
 
Nhiều người nói Đà Lạt xưa là Xã Lát / điểm khởi đầu của một bản Tình Ca... có một người đàn ông từ bé đến già yêu chỉ một người Tiên trong giấc mộng...
 
Người con gái đó, nàng Tiên, còn sống trong thơ tôi mỗi tối hiện thành hoa... Cẩm Tú Cầu người ta trồng ở Ga / cùng hoa huệ mượt mà ấp Hồng Lạc!
 
Mình đi xuống Datanla ngồi bên bờ thác, bạn với tôi, mình thắp nhé lò hương, gọi tên ông Nguyễn Du bày tỏ nhớ thương, vầy lửa cũ và tôi nghe bạn hát...
 
Bài Tình Xa...bạn tiễn tôi đi!  Bốn mươi chín năm tôi vẫn nhớ về / tóc của bạn tóc thề tóc nguyện / sóng lòng tôi đầy biển bọc năm Châu...
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ
 
(*) Thơ Nguyễn Du: “Mai sau dẫu có bao giờ, đốt lò hương ấy so tơ phím này.”

Thứ Sáu, 23 tháng 2, 2024

COI NHƯ LÀ HẾT TẾT – Trần Vấn Lệ


Nhà thơ Trần Vấn Lệ

 
COI NHƯ LÀ HẾT TẾT
 
Coi như là hết Tết, con Rồng trở về trời, Ông Bà xong cuộc chơi trở về với con cháu...
Người mình theo nhiều Đạo, nhưng Tết chỉ một Đường:  Ai cũng nặng yêu thương Tổ Tiên và Tổ Quốc...
Chưa quên thời khổ cực, con cháu lại đi làm...Ngày Mồng Ba xuân sang, Ông Bà nhìn...nhang khói!
Cảm ơn Trời, nắng mới, cái lạnh bớt nhiều nhiều.  Người ta giấu buồn hiu thời còn xa Đất Nước!
Thanh Bình mà gió ngược thổi tà áo giai nhân!
*
Quán cà phê bên đường, uống nắng và uống gió.  Tết không có pháo nổ, người nhắc nhau tuổi thơ...
Nhiều người tóc bạc phơ vuốt tóc, cười, thấy tội!  Nhiều người vừa mới nói chuyện gì rồi làm thinh...
Quán không nhạc xập xình, chỉ tiếng tim người đập.  Hình như có nước mắt tan trong tách cà phê?

Nhiều người nói sẽ về... chắc nói thầm với nắng? 
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2024

TÙY BÚT TẾT - Trần Mạnh Hảo


Nhà văn Trần Mạnh Hảo
 
Chiều ba mươi tết hôm qua, khi đi mua hoa trên đường Trần Não, quận 2 Sài Gòn, nghe ba mẹ con một bà cán bộ sang trọng đi xe hơi đời mới to tiếng về việc mua sắm tết, cậu con út phán: “Rõ khổ, đang yên đang lành, tự nhiên sinh ra tết báo hại cả nhà !”
Tự nhiên sinh ra tết! Cậu – đứa trẻ con đã “thất thập cổ lai hi” – bỗng bồn chồn gan ruột thương nhớ những tết nghèo thiêng liêng xưa.
Giữa nắng gắt chiều ba mươi tháng chạp Sài Gòn, cậu nhớ rét toát mồ hôi. Hôm nay, chừng như tết không đến với nhà giàu, tết không đến với đám trẻ con chưa biết thế nào là đói, là rét, là tù đầy, bắt bớ, là nỗi sợ hãi bị kẻ khác rình rập cả đời như cậu ngày xưa ở cái làng Bình Hải Đoài Thiên Chúa giáo!

Chủ Nhật, 19 tháng 11, 2023

TẢN VĂN MIÊN MAN… - Trần Mai Ngân



Có những ngày qua đi cùng nắng gió, đôi khi là bão giông em vẫn lặng im ở nơi này - nhớ N đầy tràn nhưng vẫn không gọi, không nói… Và cứ thế thời gian trôi đi, trôi đi từ những tháng năm đó.
Mùa Thu đã qua. Những con lũ tràn mênh mông về thành phố nhỏ xíu này cũng đã hết, trả lại những sinh hoạt bình thường, trả lại mặt đường khô ráo lặng câm.

Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2023

CHUYẾN TÀU VIỄN DU - Tùy bút của Phan Quỳ


Nhà thơ Phan Quỳ

Sân ga xa dần và chỉ còn lại một mình nàng trên chuyến tàu tình ái.
Đêm không trăng và ngày chẳng có hoa.
Tiếng còi lan lan trên những tàng cây, phiến lá.
Một cuộc viễn du về nơi xứ lạ, đưa người đi, đưa tình xa khuất.
Không ai trân trọng mời, chỉ là tự mình làm một cuộc khởi đầu và chia ly.
Nàng vuốt nhẹ những sợi tóc loà xoà trên trán, vầng trán đã hằn sâu những nếp suy tư.
Gió qua từng ô cửa sổ, lành lạnh sương đêm. Nàng thích cảm giác lành lạnh vốn đã quen. Gió mơn man trên khuôn mặt dần mất đi đường nét bởi thời gian.
Nàng nghe mình thở dài, tiếng thở dài cũng quen như cuộc đời vốn vậy với nàng.
 Dường như có tiếng người vẳng bên tai, Không sao em, có hề gì bước thời gian, nhan sắc hay phai tàn chỉ là phù du mộng ảo. Mọi thứ khổ đau hay hạnh phúc rồi cũng qua, chỉ còn mình là ở lại.
Nàng quay sang, thảng thốt. Nhưng không ai.
Im lặng đêm, chỉ có tiếng tàu xình xịch lăn bánh.
Nàng thích đêm, yên ắng, nghĩ suy.
Nàng đã trải qua quá nhiều những điều phi lý mà nàng không hay. Nụ cười rồi hết, nước mắt đã khô và những bâng quơ trần thế.
 Để qua.
Đôi khi nhiều điều mình không hiểu biết hết hoá ra lại làm mình bớt khổ đau hơn. Nàng nghe đêm thầm thì.
Một sợi tóc rơi xuống vai, và một sợi nữa nơi kẽ tay, nhìn đã phai màu. Hết rồi một làn nâu sáng tươi mềm mại nhiều người thích.
Tóc thưa dần như đời thưa vắng những cơn mơ.
Hình như tàu dừng lại. Vẫn đêm.
Có ai đó đứng tần ngần trông lên.  Vắng hoe.
Không người xuống.
Ai đó đã không về.
Con tàu lại trôi đi, dập dềnh như trên sóng.
Đầu nàng va nhẹ vào thành ghế.
Trời dần sáng.
Là một giấc mơ.
 
                                                                                         Phan Quỳ

Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2023

PHẬN ĐỜI GIÁP NGỌ - Quang Tuyết


Tác giả bài viết Quang Tuyết

Mẹ tôi nói: “Ngựa chạy đường dài, gà gáy khuya”
Con gái tuổi Giáp Ngọ cao số nên đường đời lắm truân chuyên, dù con may mắn sinh vào cuối thu, có nghĩa là được mùa sinh, nhưng hạnh phúc chỉ có thể đến với con cuối cuộc đời, khi con đã trãi qua nhiều biến cố…

Thứ Hai, 21 tháng 8, 2023

THÁNG TÁM MÙA TRĂNG – Tùy bút của Trần Mai Ngân



Tháng Tám mùa trăng
Tôi mang tuổi của mình đi ngược dòng phố thị, rời chốn xôn xao để đến nơi bình yên lặng lẽ.
Ở đây sẽ lãng quên những không vui, những tổn thương. Lãng quên cả những lo âu đã theo tôi bao năm tháng qua, nhuộm trắng bờ tóc xanh...
Ở đây là những lãng quên giận hờn, phiền muộn mà có khi người vô tình hay cố ý đã chuốc vào nhau.
Lãng quên hết đi và mỉm cười độ lượng. Độ lượng với người và với cả chính ta.
Hãy tha thứ cho người, tha thứ cho cả trái tim ta để được trọn vẹn an vui. Lần cuối.
Tháng Tám của mùa trăng...
Tôi mang tuổi của mình về phố biển. Để nhớ điều đẹp đẽ nhất của tình yêu đã đi qua và tôi mỉm cười.
Tôi cũng có những ngày tuyệt đẹp hạnh phúc.
Trở về phố biển chẳng để làm gì, chỉ là ngồi lặng im và lắng nghe tiếng sóng.
Tiếng sóng hôm nay rất khẽ, rất nhẹ nếu không đủ yêu thương, không đủ quan tâm thì bạn chẳng thể nào nghe thấy được... Tiếng sóng ấy có khi reo vui và có khi cũng buồn như tiếng thở dài, đôi khi còn là tiếng khóc. Và bờ cát thì cứ vô tình trôi… tan theo con sóng…
Tháng Tám mùa trăng...
Tôi mang tuổi của mình thả lên trời và thành mây bay đi.
Không nhớ, không quên nữa! Vì mây chỉ vô tình lang thang bay ngang qua bầu trời không dừng lại và cũng chẳng biết về đâu. Trách chi nhau.
Tuổi tôi giờ như mây trời bay, bay đi trong lãng quên.
Tháng Tám mùa trăng tôi mang tuổi tôi ngược dòng phố thị, rời chốn xôn xao và quên lãng!
                                 
                                                                                   Trần Mai Ngân
                          
Cho tháng Tám của tôi.
KỈ NIỆM chuyến du lịch vui không tính trước. 18-8-2023 đến 20-8-2023

Chủ Nhật, 6 tháng 8, 2023

MÙA THU VÀ EM – Phan Quỳ



Ta quen nhau mùa thu. Em mặc áo màu hoa cúc. Màu áo vàng em yêu từ ngày còn thơ bé mà lòng mãi ước ao một mai thành thiếu nữ, nhẹ nâng tà áo điệu đàng mỗi bước đi. Vạt nắng vàng rực rỡ giữa sân trường sáng trong như tình ta thuở ấy. Nắng tràn lên môi và trải dài lên tóc, nắng theo ta đến cổng trường và vào trong lớp học, trên những hành lang đầy ắp tiếng cười và chào hỏi... cô ơi...
 

Thứ Ba, 30 tháng 5, 2023

DƯỜNG NHƯ CÓ… - Tùy bút Nguyễn Đại Hoàng



1. Có những bài thơ bay đi trong sương mù năm tháng. Những bài thơ ít chữ kiệm lời mà không gian trong đó sao mà mang mang rộng lớn, thời gian trong đó sao mà ngưng đọng mông lung, bầu trời cảnh vật trong đó sao mà phảng phất phôi pha nét xa xưa kỳ tuyệt- như những bức tranh của danh họa Nga Isaac Levitan (1860 -1900) về những cánh rừng Bạch dương hay những độ Thu vàng.
 

Thứ Bảy, 13 tháng 5, 2023

TÌNH YÊU NGƯỜI CHẾT – Tùy bút của Thanh Phương


Tác giả Thanh Phương
(Thầy Hồ Ngọc Thanh)
 
VÀI LỜI GIỚI THIỆU:
 
Thanh Phương là bút hiệu của thầy Hồ Ngọc Thanh, trước năm 1975 là giáo sư trường Nguyễn Hoàng - Quảng Trị. Đây là câu chuyện thật, tác giả viết tự sự về chính mình. Tôi được tác giả cho phép gởi đăng trên báo mạng, hầu học trò và bạn đọc hiểu thêm tâm tình của một nhà mô phạm.                                               
                                                                                       Châu Thạch
 
1. Vợ chồng ông bà Giáo sống trong căn phố nhỏ ở xóm chợ An Đông, ít giao du với các gia đình trong xóm. Sống trong xóm trên 3 năm dài, ông bà chưa biết hết tên những gia chủ trong xóm và không có dịp quan hệ với họ, ngoại trừ hai gia đình sống liền kề con phố của họ. Tưởng họ sống khép kín. Nhưng không. Họ sống vậy vì tuổi tác. Thực ra họ có nhiều con cháu ở riêng không xa đó. Họ có nhiều bạn bè đồng nghiệp ngành y và giáo dục, nhất là ông có rất nhiều cựu học trò nay tuổi đã cao. Bạn hữu và học trò xưa, cũng như con cháu thỉnh thoảng đến thăm ông bà. Họ đón đưa nhau rất thân tình, có khi họ cùng nhau đi chơi xa một đôi ngày hoặc suốt tuần lễ. Đang ở tuổi “Bát thập chờ qui” nhưng ông bà trông còn trẻ hơn tuổi cả chục năm. Trẻ trung trong trang phục, sáng nào trong tuần ông bà áo quần trắng đến Trung tâm dưỡng sinh và vật lý trị liệu để thực tập cách sống vui, sống khỏe. Sáng chủ nhật ông bà phục sức chỉnh tề, sang trọng đi lễ nhà thờ Tin Lành. Giờ nghỉ, ông bà thường ở nhà đọc sách báo, xem tivi hoặc viết sách, và tiếp con cháu, bạn bè đến thăm. Họ chuyện trò tâm giao, có khi đãi nhau bữa cơm, chén chè tình nghĩa. Cuộc sống họ thật êm đềm và an lành. Họ là cặp đôi xứng hợp và tốt đẹp như lời của những người bạn thân nhận xét.
 

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2022

TRÊN GIƯỜNG BỆNH NHỚ NGÀY TIỂU TƯỜNG CỦA ĐỖ TƯ NGHĨA (16/9/2022) TẠI ĐÀ LẠT - Đoàn Đức.


Vợ chồng Đức-Nhàn ghé thăm Đỗ Tư Nghĩa ngày 10/3/2021 tại Đà Lạt
 

Thân gởi Mylly con gái yêu của Nghĩa!
 
Rồi 10/3/2021 Chú Thím hẹn Bs Seiko đến thăm ba cháu.
Khi ba cháu muốn tựa đầu vào ngực chú. Chú nhớ đến các bạn đồng song với ba cháu, nên viết vài dòng kèm ảnh gởi cho họ.
 
Nghĩa ơi! Còn đâu màu cỏ úa. Con đường xưa chúng ta đi. Ngày hai buổi đến trường. Bảy năm ròng cùng lớp. Trường Nguyễn Hoàng Quảng Trị thuở thơ ngây.
 
Rồi ngày hạ hết cấp. Khi đậu xong Tú Tài toàn phần. Minh, Thắng, Nghĩa ba đứa cùng vào Đà Nẵng, ghé bãi biển Nam Ô. Bên bờ đá sóng vỗ. Chụp lại tuổi thanh xuân. Khuôn mặt ngời rạng rỡ. Một thời trai hoài bảo.
 
Rồi đến tình Văn Khoa Đại Học. Những giờ nghe giảng triết. Nghĩa, Hạnh, Minh cùng Tuấn. Bên bóng hồng Như Ngân. Nghĩ cuộc đời thơ mộng. Hiện sinh cùng hiện tại giữa cõi đời này. Đó là phút huy hoàng vô hạn. Bốn năm rồi cũng hết. Chia tay dù không nói. Lẳng lặng chỉ nhìn nhau. Trời mai đầy ước hẹn. Sá gì chút bận lòng.
 
Cánh chim bay tung cánh bạt ngàn.
Ai ngờ con chim nhỏ về đậu. Bảo Lộc khuất sương mù.
Cầm phấn vẽ cuộc đời.
Vòng đầu hay vòng cuối.
Tận cùng hay khởi điểm?
Hữu thể và hư vô.
Hãy hỏi Heidegger mà Nghĩa học.
 

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2022

TẤM CHĂN NHÂN DUYÊN – Tùy bút của Trần Mai Ngân


Tác giả Trần Mai Ngân


Tấm nhân duyên làm lòng người hạnh phúc nhất hay tan nát nhất đó là gì? Tình yêu ư… không phải!
Đó là gia đình - là chồng, là vợ là những đứa con thân yêu nhất!

Thứ Năm, 7 tháng 4, 2022

TIẾNG CÒI TÀU! - Tùy bút của Hoàng Long Hải

                           (Gởi mấy cô cậu học trò Quảng Trị)
 
Tác giả Tuệ Chương Hoàng Long Hải
 

“Tôi thấy tôi thương những chiếc tàu,
Ngàn đời không đủ sức đi mau”
                                              Tế Hanh

Hình ảnh nước ta đấy!
                                       hoànglonghải
            
Lần họp mặt “Đồng hương Quảng Trị” ở Houston, tôi có nói chuyện với một số anh em về “Ô Châu ác địa”. Hai năm sau, lại mặt “Đồng hương Quảng Trị” ở Atlanta, tôi lại nói chuyện về “tiếng còi tầu” trên những ga xe lửa ở Quảng Trị, Đông Hà. Tôi khẳng định rằng bởi vì “tiếng còi tàu” đó mà một số “eng, ả” (anh chị) Quảng Trị có “máu văn nghệ”, ưa làm thơ, làm văn. Ít thì vài ba bài, tham gia làm báo làm bung cho lớp, cho trường hay báo chí ở Saigon, có người in vài ba tập thơ.
           
Trong các tác phẩm của họ thấp thoáng hình ảnh những “con tàu đen đi lầm lũi” hay thoảng nghe đâu đó trong những “trang văn nghệ” có tiếng còi xe lửa.
           
Dĩ nhiên, cũng có người không đồng ý với tôi. Nhạc sĩ Trúc Phương quê ở Cầu Ngang, tỉnh Bến Tre, nhạc sĩ Lam Phương quê ở Rạch Giá, mấy nơi nầy có xe lửa đâu mà nhạc của họ cũng có nghe “tiếng còi tàu thét vang” vậy.
 

Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2021

HALLOWEEN - Tùy bút Nguyễn Đức Tùng



Halloween nhằm ngày cuối tháng Mười, cũng là ngày cuối của mùa thu. Thời tiết chuyển giao, người ta tin rằng có một thế giới siêu nhiên hiện ra khi mùa màng thay đổi, lúc con người có thể chạm được vào thế giới thần linh. Đêm nay trong cảnh đất trời mờ ảo, vật chất và tinh thần giao hòa nhau, người sống và người chết nhìn thấy nhau. Ma quỷ không sợ hãi con người như mọi khi, cũng không làm con người sợ hãi bằng họ sợ hãi nhau. Tối nay, bạn đi ra đường, nếu sẵn sàng đón nhận thế giới vô hình bạn sẽ nhìn thấy những điều ngày thường không thấy được. Đêm nay bạn đặt mấy chiếc đèn lồng trên lối vào nhà, nhiều kẹo trước cửa, trong một cái giỏ ngay ngắn, ghi một tấm giấy nhỏ bên cạnh "take one", lấy một cái, "take two", lấy hai cái. Những đứa trẻ sẽ lấy đúng như thế. Đôi khi cũng có một thằng bé sáu hay bảy tuổi quay lại, thò tay lấy thêm một cái nữa, vì không cưỡng nổi cám dỗ. Thằng bé ấy là Tony. Hay chính bạn thời bé.
 

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2021

ĐÊM THU – Tùy bút của Trần Mai Ngân




ĐÊM THU
 
Đêm Thu
   Một dải Ngân Hà lấp lánh vây lấy vầng Trăng đầy tròn khi màu xanh, khi màu vàng. Loáng thoáng trên trăng có dáng của Hằng Nga trăm năm diệu vợi... không biết vui buồn. Cứ mãi khuôn trăng đầy đặn, nụ cười hiển nhiên xa vắng...
 
Đêm Thu
    Một và nhiều kỷ niệm kéo về... Nào là khăn voan áo cưới, xác pháo và hoa Giấy rơi rơi... Nào là hụt hẫng hoang mang khi qua đi thời thiếu nữ...
    Lâu ngày, nhiều tháng, qua năm... qua năm tất cả trở nên im ắng như đám mây nhiệm vụ là phải trôi đi theo gió!
 
Đêm Thu
     Một trái tim thức giấc và thấy nó vẫn còn đập. Đập để nuôi nhịp thở sáng, trưa, chiều, tối...
     Lắm lúc trái tim buốt đau khi chợt nhận ra nó đã phai úa và chẳng còn bao lâu nữa!
 
Đêm Thu
     Có những hội ngộ, có những chia tay. Đôi khi chỉ là tạm biệt, nhiều khi là vĩnh viễn. Con người ta hay rơi lệ khóc người, khóc mình...
     Sắc không hư ảo . Rồi cũng quên và quen thôi!
 
Đêm Thu
      Thiền! Quạnh vắng lắm âm thanh đêm thật thà yên lặng... Thở, thở... nghĩ đến một điều hay một người duy nhất luôn canh cánh bên lòng...
     Thiền ! Thở và nghĩ. Thở và nghĩ. Đêm Thu.
                              
                                                                                   Trần Mai Ngân

Chủ Nhật, 30 tháng 5, 2021

THƯƠNG VỀ QUẢNG TRỊ - Đinh Hoa Lư


Đường Trần Hưng Đạo ngang qua hai tiệm sách Lương Giang và Sáng Tạo (kế hàng vàng Quảng Ngọc) năm 1967 - Hình Nguyễn Thái Belgium
 
Tôi hay tự hỏi mình: tại sao tôi hay viết về Quảng Trị? Một điều dứt khóat rằng tôi không mơ làm một nhà văn mà tôi viết do tôi thương tôi nhớ về kỷ niệm vĩnh viễn chẳng trở về. Bao lâu nay với những dòng viết vội nhưng tôi mang hoài bão vẽ lại hình ảnh một Quảng Trị ngày xưa nay nhạt nhòa trong trí nhớ bao người.

Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2021

NGỤM CÀ PHÊ THÁNG TƯ - Trần Mộng Tú

Nguồn:
http://www.tongphuochiep.com/index.php/bao-chi/van/23349-ng-m-ca-phe-thang-tu-tr-n-m-ng-tu

 
Nhà thơ Trần Mộng Tú
 
Ta ngồi một mình
ly cà phê cạn
lòng như tháng tư
đứt ra từng đoạn
 
Tháng tư, tôi ngồi trong quán cà phê Starbucks trên đường 20th của thành phố tôi cư trú. Tôi cúi xuống nhìn mầu cà phê đen đặc, sóng sánh sót lại một ngụm trong chiếc ly giấy. Tôi cầm chiếc ly chao nhẹ đi một chút, do dự chưa muốn ngửa cổ uống nốt ngụm cuối cùng. Ngụm cà phê trông như ngụm nước mắt đen. Chao ôi nước mắt đã có một lúc nào đó, ta ngửa cổ uống được cả ngụm hay sao!