BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lê Văn Trung. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lê Văn Trung. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2024

CÓ THỂ - Thơ Lê Văn Trung


  

 
CÓ THỂ
 
Có thể một ngày trong cuộc sống
Ta quên đâu đó một con người
Kẻ đã cùng ta nuôi hy vọng
Trọn đời bước tiếp cuộc rong chơi
 
Có thể đôi lần ta chợt thấy
Đã nhớ ra điều ta cố quên
Những vết thương xưa chưa liền sẹ
Trái trời trở gió lại rung lên
 
Có thể đôi khi ta dừng lại
Trước một hoàng hôn đã tím chiều
Thầm hỏi ta về hay mãi mãi
Bao dòng trong đục cuốn ta theo?
 
                            Lê Văn Trung
                                19.04.24

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2024

LẠC GIỮA THIÊN TAI - Thơ Lê Văn Trung


  

 
LẠC GIỮA THIÊN TAI
 
Phân Vân giữa ngã ba đường
Ta phương trời cũ - Người phương trời nào
Hỏi đất thấp - hỏi trời cao
Tìm đâu bãi biển nương dâu - bạc đầu
Tìm đâu? Mộng dữ? Chiêm bao?
Trăm năm trắng xóa niềm đau cõi người
Sống là một cuộc rong chơi
Vòng vây sinh tử nửa vơi nữa đầy
Để rồi lạc giữa thiên tai
Tìm đâu? Biển rộng? Sông dài? Tìm đâu?
Mình ta sóng vỗ chân cầu
Ngàn năm nước chảy một màu lãng quên.
 
                                           Lê Văn Trung
                                              15. 04. 24

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2024

VẪN RẠNG NGỜI Ý NGHĨA CỦA THƯƠNG ĐAU – Thơ Lê Văn Trung


  


VẪN RẠNG NGỜI 
Ý NGHĨA CỦA THƯƠNG ĐAU
 
Niềm khát vọng níu mùa Xuân trở lại
Nụ hồng phai còn sót nhụy hương tàn
Năm mươi năm những cuồng điên giông bão
Mong ơn đời giữ vẹn tấm lòng chung
 
Về tắm gội trong lòng sông dĩ vãng
Mà dòng xưa đã biệt biệt xa mù
Ai biết được giữa đôi bờ quên lãng
Mùa Xuân xanh còn réo gọi thiên thu
 
Niềm khát vọng lăn tròn trong ký ức
Con đường rêu in dấu bước Xuân thì
Còn nhớ chăng hàng cây im bóng mát
Tuổi son hồng ngày tháng bỏ nhau đi
 
Còn nhớ chăng gánh gồng qua khổ nạn
Nỗi đau nào hằng đọng giữa đời nhau
Ai biết được trên con đường giải thoát
Vẫn rạng ngời ý nghĩa của thương đau
 
                                      Lê Văn Trung

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2024

LỜI XIN 2, HẠNH PHÚC LÀ HOA CỦA KHỔ ĐAU – Thơ Lê Văn Trung


   


LỜI XIN 2
 
Cho tôi dù chỉ một lần
Hôn lên mặt đất mùa xuân cuối cùng
Mai kia về với hư không
Còn thơm hương mật cõi trần gian em.
 
 
HẠNH PHÚC LÀ HOA CỦA KHỔ ĐAU
 
Cho tôi trở lại vườn thơ cũ
Hái một chùm bông khế tím chiều
Để nhớ ngày xưa bông khế rụng
Áo người tím cả giấc chiêm bao
Cho tôi trở lại thời thơ dại
Đêm buồn ngồi đếm những vì sao
Đếm mãi mà không tìm ra được
Vì sao định mệnh ở phương nào
Năm mươi năm xa một dòng sông
Con nước tình duyên chảy ngược dòng
Kẻ đứng bên bờ trông vòi vỏi
Lạc nhau từ giấc mộng tương phùng
Cho tôi trở lại
Dù không thể
Rũ sạch nguồn cơn nỗi bể dâu
Lòng tôi tím với màu hoa khế
Hạnh phúc là hoa của khổ đau.
 
                          Lê Văn Trung

ĐỂ BIẾT TÔI CÒN YÊU THẾ GIAN – Thơ Lê Văn Trung


   

 
ĐỂ BIẾT TÔI CÒN YÊU THẾ GIAN
 
Hình như trời đất cho thêm tuổi
Thu xếp hành trang để trở về
Người có cùng tôi đi dặm nữa
Vội gì mà uống rượu phân ly
Vội gì mà nói lời chia biệt
Mà gửi vòng hoa phúng điếu tôi
Nghìn sau chẳng có ngày sau hết
(Xin thấy lòng tôi đang nở hoa?)
Hãy đốt nhang thơm, hãy xông trầm
Mừng vì trời đất quá bao dung
Cho tôi thở nốt từng hơi thở
Để biết tôi còn yêu thế gian
Để biết trên bến bờ sinh tử
Trái tim tôi vẫn nhịp điên cuồng
Trái tim tôi nghìn năm vẫn nở
Triệu đóa yêu thương, triệu đóa Hồng.
 
                                     Lê Văn Trung

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2024

NGƯỢC XUÔI CHO HẾT VÒNG LUÂN LẠC – Thơ Lê Văn Trung


   

 
NGƯỢC XUÔI CHO HẾT VÒNG LUÂN LẠC
 
Người đi bỏ lại bên thềm cũ
Những lời hò hẹn đã xanh rêu
Đưa tay vuốt nhẹ làn sương bụi
Chợt thấy lòng xưa úa bóng chiều
 
Người đi bỏ lại con đường vắng
Lá rụng vàng phai áo lụa vàng
Con đường hun hút xa vô tận
Cát bụi đau từ mỗi bước chân
 
Có kẻ ngồi buồn bên hiên quán
Rót rượu mà ngâm “Tống Biệt Hành”
Người đi bỏ lại lòng sông quạnh
Bọt bèo từ đó cũng lênh đênh
 
Người đành bỏ lại, đành quên lãng
Giấc mộng đời xanh buổi tóc xanh
Ngược xuôi cho hết vòng luân lạc
Tìm nhau nơi cuối bãi đầu ghềnh
 
                              Lê Văn Trung
                                04. 2024

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2024

BÀI TẠ ƠN, BÀI NGỢI CA, LỜI XIN – Thơ Lê Văn Trung


  

 
BÀI TẠ ƠN
 
Xin cảm tạ ơn đất trời độ lượng
Cho tôi còn biết khóc giữa đời vui
Cho tôi còn mỉm cười trong vô vọng
Tạ ơn Người soi sáng cuộc đời tôi
 
 
BÀI NGỢI CA
 
Câu thơ viết mười năm còn thơm mực
Tóc mùa xanh xin thắm lại hương rằm
Hoa vẫn nở giữa nghìn thu nhan sắc
Tạ ơn NGƯỜI - ĐẤNG - MẦU NHIỆM vô biên
 
 
LỜI XIN
 
Cho tôi xanh với mây trời
Xanh như từ thuở áo người còn xanh
Cho tôi những giọt sương lành
Long lanh như thuở nụ tình đơm hương
Cho tôi say với rượu nồng
Như lòng Xuân nữ say cùng men Xuân
Đi cùng tôi đến vô cùng
Cho tôi trọn nghĩa thủy chung với đời
 
                    Tháng Giêng, Giáp Thìn
                           Lê Văn Trung

Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2024

HƯƠNG CHIỀU THÁNG CHẠP – Thơ Lê Văn Trung


   


HƯƠNG CHIỀU THÁNG CHẠP
 
Lòng đã ươm đầy mây tháng Chạp
Mây ơi trắng quá mấy phương chiều
Có người ngồi vẽ câu thơ mới
Mà sắc màu Xuân tưởng chớm phai
 
Tình ai vội vã thay xiêm áo
Bỏ lại bên chiều một thoáng hương
Bỏ lại một người nơi quán vắng
Uống hương như uống rượu hoang đường
 
Tình đã vàng bay những cánh mai
Màu thơ người vẽ dáng mai gầy
Có người nhặt vội dăm ba cánh
Úp vùi men mật một đêm say.
 
                       Lê Văn Trung
                          02. 2024

Thứ Bảy, 27 tháng 1, 2024

DÒNG SÔNG CŨ – Thơ Lê Văn Trung


   

 
DÒNG SÔNG CŨ
(Gửi một thời tắm nước sông Vu Gia)
 
Người về tắm lại dòng sông cũ
Con nước ngày xưa đã đổi màu
Thầm hỏi lòng mình hay trời đất
Mất còn gì sau cuộc binh đao
Người ngồi soi bóng mình trong nước
Chỉ thấy mây bay trắng cả chiều
Thầm hỏi mà lòng không giải được
Bao giờ trăm họ hết thương đau
Ngồi nhẩm thời gian tính tuổi đời
Năm mươi năm vật đổi sao dời
Sá gì duyên nợ nghìn năm cũ
Hà tất vì đâu mà ngậm ngùi
Người về tắm lại dòng sông cũ
Nước có còn xanh màu áo xưa
Hỏi lòng là hỏi niềm quên lãng
Hỏi để mà ươm nỗi đợi chờ.
 
                      Lê Văn Trung

Thứ Tư, 29 tháng 11, 2023

MÙA ĐÔNG – Thơ Lê Văn Trung


  
 

MÙA ĐÔNG
 
Hình như mùa đông!
Mùa đông!
Lòng xưa giờ đã mù sương lối về
Mắt người thắp ánh sao khuya
Soi giùm tôi chút tình phai cuối cùng
Mùa chớm đông
Lòng chớm đông
Gió nghìn phương thổi
Nghìn phương áo vàng
Mùa đã sang
Lòng còn ươm
Nắng mùa xanh cũ áo hoàng hôn phai
Tìm nhau giữa hội trùng lai
Lạc nhau từ bóng mây bay cuối trời.
 
                                   Lê Văn Trung

Thứ Ba, 21 tháng 11, 2023

ĐƯA TIỄN MỘT MÙA THU – Thơ Lê Văn Trung


   

 
ĐƯA TIỄN MỘT MÙA THU
 
Em vội tiễn mùa thu tôi đi biệt
Nắng vườn xanh vài giọt đã phai vàng
Còn sót lại một chùm bông cúc nhỏ
Nhuộm sương chiều tiếc nuối sắc hương tan
 
Em vội tiễn mùa thu tôi đi biệt
Đường tương tư mỗi nhịp bước khuya về
Chiếc lá úa ngày xưa buồn trên tóc
Áo chưa vàng từ buổi lá bay đi
 
Em cầm giữ chi tôi mùa thu biếc
Trên bàn tay còn thơm cả hồn tôi
Em cầm giữ chi tôi lời thơ ngọc
Mà hương xưa còn ngọt đắm trên môi
 
Em phong kín màu trăng xanh hàm tiếu
Vườn thanh xuân khao khát nụ hoa rằm
Ai biết được trong hồn thu vời vợi
Tôi đợi chờ thương tiếc tuổi thơ tôi
 
Tôi gọi mãi mùa thu không trở lại
Để vàng phai nhuộm thắm nỗi mong chờ
Tôi gom nhặt mù sương mùa thơ dại
Tưởng hương người còn ướp chín cơn mơ.
 
                                             Lê Văn Trung

Thứ Năm, 9 tháng 11, 2023

MÙA XANH – Thơ Lê Văn Trung


   

 
MÙA XANH
 
Mùa đã thơm từ hương tóc người
Mùa đã xanh từ tà áo bay
Mới hay hương sắc nghìn thu trước
Còn đọng trên từng chiếc lá phai
 
Mùa đã rêu từ mỗi dấu chân
Mùa đã sương trắng một nỗi buồn
Mới hay hoa nở nghìn thu trước
Còn níu tay người một thoáng hương
 
Mùa trôi hay người trôi qua tôi
Mùa trôi hay lụa bay bên trời
Mới hay tình mỏng như da lụa
Còn nhớ gì nhau mà chưa nguôi
 
Ai ướp tình xanh trong thơ tôi!

                          Lê Văn Trung
                                2023

Thứ Bảy, 5 tháng 8, 2023

CHÙM THƠ LÊ VĂN TRUNG


   

 
CHIỀU
 
Rồi nắng chiều hôm cũng úa vàng
Người về cho kịp buổi sương tan
Cho mây phiêu lãng nghìn năm cũ
Kịp nhuộm hoàng hôn mấy bến song
 
Người gửi gì trong từng giọt nắng
Long lanh nỗi nhớ rụng theo chiều
Người như thoảng gió mùa trăng vỡ
Thổi buốt qua đời tôi hắt hiu
 
Tôi thấy tôi như một chuyến tàu
Qua ga người không dám qua mau
Tay người chưa vẫy mà tôi đã
Thấy lệ người rơi mấy giọt sầu
 
Tôi thấy tôi buồn bên góc phố
Người chưa qua mà gió xôn xao
Áo người chưa vướng vào trong gió
Mà gió tôi mềm theo áo bay
 
Người về đâu! Về đâu chiều nay!
Chiều không mưa, chiều sương lên đầy
Tôi con tàu muộn buồn ga vắng
Ai đợi chờ ai? Ai có hay?
 
2019
 

Thứ Tư, 1 tháng 3, 2023

HẠC VÀNG – Thơ Lê Văn Trung


   


 HẠC VÀNG
 
1.
Có người lên núi trồng hoa
Đá kia cũng mở lòng ra đáp đền 
Non cao cũng hóa cội Thiền
Nở an nhiên nụ vi huyền vô ưu
 
2.
Có người lên núi trồng rau
Đất kia bỗng biếc xanh màu thiên thanh
Bướm ong chim chóc vờn quanh
Báo tin có vạn mùa xuân đang về
 
3.
Có người lên núi tắm khe
Nước mang đi sạch bộn bề trần gian
Giang tay như cánh hạc vàng
Bay vào vô tận
Người đang trở về
 
4.
Có người lên núi tìm lan
Rừng ơi ngào ngạt muôn vàn hương thơm
Thế rồi một nhánh Đan Tâm
Nở trong lòng kẻ lên ngàn tìm hoa
 
5.
Có người lên núi đề thơ
Thơ in vách đá
Thơ chờ trăng lên
Câu thơ bỗng hóa nụ huyền
Cõi vô biên hiện uyên nguyên đất trời
 
6.
Có người lên núi rong chơi
Bay cùng mây trắng bên đồi vàng hoa
An nhiên trong cõi người ta
Mặc cho giông bão phong ba sấm rền
 
7.
Dưới ghềnh sóng biển Hải Vân
Vỗ vào vách đá khi gần khi xa
Có người lên núi lắng nghe
Tiếng ngàn năm gọi nhau về cõi không
 
8.
Nhẹ tênh một hạt bụi hồng
Y vàng trong gió nhẹ nhàng như mây
Mai kia giữa núi đèo này
Đóa hoa vạn pháp nở đầy vườn trăng.
 
9.
Người về thăm Động Huyền Không
Màu mây du tử bềnh bồng về đâu
Trăng vàng vằng vặc non cao
Còn soi lối cỏ đường vào chùa xưa
Dáng người thoáng bóng sương mưa
Lòng người lòng của bốn mùa Huyền Không
Rì rào khóm lá vờn quanh
Tình người xanh với màu xanh núi đèo.
 
10.
Mồ hôi nhỏ xuống núi đồi
Đá mềm cho nụ hoa cười dưới trăng
Rung rinh những khóm lan rừng
Tỏa hương vi diệu theo từng hồi chuông
Cải xanh lấm tấm hoa vàng
Bóng người qua suối gùi trăng trở về
Khói lam bàng bạc sơn khê
Hương trà thơm quyện bốn bề tịch liêu.
 
11.
Người đi nhớ núi nhớ đèo
Nhớ sương giăng trắng những chiều Huyền Không
Nhớ người gánh củi qua truông
Nhẹ tênh như gánh bềnh bồng mây bay
Người đi, gửi lại nơi này
Tấm lòng vô lượng ngân dài tiếng chuông
Gió bay vàng thắm y vàng
Nhớ người đá núi cũng vang tiếng cười
Người đi. Đi nhẹ
Như trôi
Mênh mông cõi tịnh
Đất trời như nhiên
 
12.
 
Từ khi tạm biệt xa người
Trăng ơi còn sáng bên đồi Huyền Không
Nhớ người lan tỏa ngát hương
Long lanh từng hạt sương rừng long lanh
Hải Vân đèo dốc vòng quanh
Bóng người xuống núi lá xanh y vàng
Hỏi nhà? Rằng Động Huyền Không
Hỏi quê? Rằng cõi mênh mông Pháp Huyền
Hỏi thân? Rằng nhúm bụi hồng
Hỏi về đâu? Cõi nhiệm mầu vô biên!
 
13.
Y vàng trong gió vàng ươm
Hạt muối mặn, hạt cơm thơm đạo tình
Duyên lành phước hạnh mông mênh
Bước chân sư cũng thơm lành cỏ hoa
 
14.
 
Nhẹ nhàng tuổi hạc qua mau
Ngàn năm mây trắng trên đầu còn bay
Người đi qua bến sông này
Hành trang là một túi đầy yêu thương
Người băng qua núi qua rừng
Suối khe là bạn mưa sương là nhà
Người đi trong cõi ta bà
Lòng an nhiên nở nụ hoa vi huyền
Nhẹ nhàng cánh hạc bay lên
Người đi qua suốt một MIỀN LẶNG IM.
 
15.
 
Bay qua trời rộng sông dài
Người như cánh hạc vờn mây phiêu bồng
Nhẹ tênh một hạt bụi trần
Mặc câu sinh tử xoay vần tử sinh
Trái tim người: Động Huyền Không
Lời người như quyện hương trầm tỏa lan
Mắt người trăng sáng Bửu Long
Long lanh sương nở nghìn bông sen vàng.
 
16.
 
Về đây ẩn nguyệt vầng thơ
Âm đàn khẽ lộng mấy tờ Kinh Không
Trăm năm dạo khúc đại đồng
Bể dâu một cuộc tang bồng hạo nhiên
Người đi tương ngộ trăng huyền
Gió mưa luân vũ nhạc thiền hoan ca
 
17.
 
Thời gian vỗ trên từng con sóng
Khách lữ hành còn ngóng phương xa
Thoảng mù sương đã vội chiều tà
Tro bụi nhạt la đà du mộng
Người trở về Viên Minh đồng vọng
Gót chân nào rơi đọng thanh âm
Mỗi sát na tâm thể hương trầm
Yêu vạn loại huyền thâm vô ngại 
 
18.
 
Trên từng nhịp sóng thời gian
Khách du còn ngắm phương ngàn xa xa
Tinh sương vội đã chiều tà
Bụi tro vân mộng la đà huyển hư
Viên Minh đồng vọng người về
Bước chân còn vọng dấu hài thanh âm
Sát na tâm thể hương trầm
Lòng hoa vạn đóa huyền thâm vô bờ
 
19.
 
Gió du lãng đỉnh chiều sơn tự 
Hỏi mây bay cuộc lữ xoay vần 
Người ơi danh sắc trong ngần 
Còn đâu giấc mộng phù vân tháng ngày
 
Tháp uy nghi giữa trời vô ngại
Phơi trăng huyền tĩnh tại kinh thiêng
Thỏng tay vào chợ an nhiên 
Người đi mở cổng uyên nguyên cho đời
 
20.
 
Có nụ cười lên tận đỉnh sơ nguyên 
Ẩn hồn nhiên của mặt trời tuệ giác 
Như mây trời rãi mưa nhuần sa mạc
Hương trà thiền ngào ngạt cõi vô biên
Ai tấu hài từng phiên khúc ngả nghiêng
Ôm đợt sóng triền miên từng giai điệu 
Ôi nụ cười vang âm lồng vi tiếu 
Biển muôn đời huyền diệu cõi tâm ca
 
21.
 
Có nụ cười chao nghiêng trời sóng vỗ
Vành trăng xưa hạnh ngộ cõi vô cùng 
Ai lưu đày thân phận giữa mông lung
Đóa vi tiếu ung dung hòa chân tịnh.
 
22.
 
Chiều xuống rẫy
Sớm lên đồi 
Nụ hoa vi tiếu sáng ngời chân tâm
Sớm cùng mây
Tối cùng sương 
Nụ hoa vi tiếu mở đường chân như
 
23.
 
Hoa Và Hương Nở thành Thơ
Nụ Hồng Vi Tiếu Bên bờ Có Không
 
24.
 
Trăng nghiêng theo một nụ cười 
Người về 
Hạnh ngộ
Bên đồi sương lam 
Ai lưu đày cõi trần gian
Riêng lòng chân tịnh thênh thang đất trời
 
25.
 
Hạc lưng trời rơi ngàn hương cổ nguyệt 
Cánh phiêu bồng vi tiếu hiện chân tâm 
Người trở về vô tận cõi trăm năm 
Dệt cung lữ trăng ngần soi thiên địa
 
26.
 
Sương chiều đính hạt minh châu 
Từ trên chiếc áo nhạt nhàu thế gian 
Bụi đường in dấu chân trần
Bóng người lồng bóng mây tan cuối đèo
Đường về Sơn Động cheo leo 
Đón người hoa tỏa hương chiều Hải Vân.
 
27.
 
Nước non vờn gió tiêu dao
Trùng xa Trà Đạo ngạt ngào phiêu nhiên
Tử sinh cưỡi sóng du thiền
Đôi bờ tang hải trăng huyền vô vi
Người về nắng nhuộm Hoàng Y 
Hạc Vàng nghiên mực xanh rì nguyên sơ
 
                                           Lê Văn Trung