BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐỒNG MÔN NGUYỄN HOÀNG. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐỒNG MÔN NGUYỄN HOÀNG. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2024

NỖI LÒNG CHƯA NGỎ - Thơ Phan Quỳ


    
                     Nhà thơ Phan Quỳ

 
NỖI LÒNG CHƯA NGỎ
 
Ta viết cho em bài thơ trường cũ,
Thầy đã xa, sách vở cũng phai rồi.
Nhưng trong ta tháng ngày như vẫn mới.
Bởi tim nầy, tình ấy chẳng phai phôi.
 
Ta viết cho em nỗi lòng chưa ngỏ
Đã ly tan cách biệt mấy phương trời.
Ta lưu lạc trên dặm dài gió bụi
Em quay về khâu vá những buồn vui.
 
Ta biết tin một ngày xa trở lại
Vết rong buồn trôi mãi giữa sông xưa.
Em lặng lẽ khi chiều về bến cũ.
Ngỡ đâu đây còn vang tiếng gọi đò.
 
Em vội bước sợ trống trường đã gõ
Ta theo sau thương mến đến nao lòng.
Áo trắng trong màu tươi nguyên rực rỡ
Sáng trên đường một vạt nắng mênh mông.
 
Chuyện tình buồn cũng đã mấy mươi năm.
Ta gảy khúc bên sông thương thiếu phụ.
Ta khẽ hát em ơi người tình lỡ
Và nghe lòng buốt lạnh những tàn đông.
 
                                               Phan Quỳ

Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2024

NHỚ ỚI ỜI…NHAU VỀ HỌP MẶT, TÌNH SỬ BÊN DÒNG Ô LÂU… - Thơ Văn Thiên Tùng


  
             Nhà thơ Văn Thiên Tùng
 

NHỚ ỚI… ỜI… NHAU VỀ HỌP MẶT
 
Vườn cây luống tuổi cứ thưa dần
Đâu thuở ban đầu rộn bước chân
Ngẫm lại bảy hai năm (1) chẳng ít
Đồng môn vẫn lóng hóng xa gần…
 
Điểm mốc thời gian suốt chặng đường
Hai mươi niên học (2) vốn sương vương
Ngờ đâu chiến cuộc tràn muôn nẻo
Chúng chẳng chừa chi lẫn cả trường
 
Khu vườn đứng độ tản mười phương
Nẻo Bắc trời Nam lắm ngã đường
Mượn lán sửa nhà che học tạm (3)
Dù đâu vẫn giữ đúng tên trường
 
Cuộc chiến qua rồi ngẫm xót thương
Về quê tìm mãi chẳng đâu trường
Vùng phi quân sự chia bờ Hãn (4)
Thị tứ Diên Sanh tạm phố phường
 
Thống nhất đôi miền trở lại đây
Quê cha đất tổ vốn bao ngày
Bom cày đạn xới còn chi nữa
Chỉ đống hoang tàn ngán ngẫm thay
 
Từ đây biệt dáng lẫn tên trường
Ới bạn gom bè khắp nẻo phương
Thế đã bảy lần đồng hội ngộ
Thầy trò gặp gỡ ngậm ngùi thương…
… … …
Cố ới nhau về… nhớ nhé!
bạn mình ơi !!! …
 
            Mai Vân Văn Thiên Tùng
                      10/12/2023
 
*Ghi chú:

(1). 72 năm (1952-2024) từ khi trường thành lập đến nay họp mặt lần thứ 8;
(2). 20 Niên khóa (1952-1972) trường tồn tại ở tỉnh lỵ Quảng Trị
(3). Ba năm lưu lạc ở Đà Nẵng và Thị Tứ Hải Lăng;
(4). Hiệp định ngưng bắn tạm thời dòng sông Thạch Hãn lại là mốc giới tuyến chia cắt hai miền, không còn là sông Bến Hải nhứ trước đây.

Thứ Tư, 13 tháng 3, 2024

NẮNG CÓ NHƯ XUÂN, TỰ TÌNH THÁNG BA, THÁNG BA VÀ EM, VỜ NHƯ – Thơ Hoàng Chẩm


   
               Nhà thơ Hoàng Chẩm


NẮNG CÓ NHƯ XUÂN
 
Thèm nắng cho đong đầy mắt nhớ
Phố lạnh vai gầy em như mơ
Góp nhặt yêu người về bỡ ngỡ
Kêu thầm tên một chút đợi chờ
 
Nắng có mềm nỗi buồn xuống thấp
Ơi em xưa dâu bể phận đời
Xuân đã chạm lòng ai khuất lấp
Cách mấy mùa xa một trùng khơi
 
Hỏi thử nắng sao về quá muộn
Em ru mình với giọt đông phai
Thuở mộng đầu cơ hồ sóng cuộn
Để bây chừ con nước chia hai
 
Nắng vẫn còn xuân bay áo lụa
Lối cũ ta về lắm nẻo thương
Em có còn thơm lây bậu cửa
Nắng cho hồng tóc gió tơ vương.
 

Thứ Năm, 29 tháng 2, 2024

EM ĐI TÌM – Thơ Quang Tuyết


  
                                 Nhà thơ Quang Tuyết


EM ĐI TÌM
 
Em đi tìm mùa Xuân
Chơi vơi khung trời rộng
Em đi tìm hoa mộng
Miên man giữa đời thường
    
Em tìm bằng trái tim    
Dõi đời trong mê mãi    
Tìm với niềm tê tái   
Nắng chưa về trong tay
 
Em đi tìm cơn say
Dập dìu trong nỗi nhớ
Môi còn vương hơi thở
Một ngày cùng hương bay
     
Ngõ xưa còn khép kín  
 Người đời hoài xôn xao    
Em về như kẻ lạ    
Hoa dại nở bên rào
 
Sáng 28 Tết...
Đường hoa còn khép cửa
Đinh Quang Tuyết

VIẾT CHO EM – Thơ Phan Quỳ


  
 
 
VIẾT CHO EM
 
Ta viết cho em bài thơ trường cũ,
Thầy đã xa, sách vở cũng phai rồi.
Nhưng trong ta tháng ngày như vẫn mới.
Bởi tim nầy, tình ấy chẳng phai phôi.
 
Ta viết cho em nỗi lòng chưa ngỏ
Đã ly tan cách biệt mấy phương trời.
Ta lưu lạc trên dặm dài gió bụi
Em quay về khâu vá những buồn vui.
 
Ta biết tin một ngày xa trở lại
Vết rong buồn trôi mãi giữa sông xưa.
Em lặng lẽ khi chiều về bến cũ.
Ngỡ đâu đây còn vang tiếng gọi đò.
 
Em vội bước sợ trống trường đã gõ
Ta theo sau thương mến đến nao lòng.
Áo trắng trong màu tươi nguyên rực rỡ
Sáng trên đường một vạt nắng mênh mông.
 
Chuyện tình buồn cũng đã mấy mươi năm.
Ta gảy khúc bên sông thương thiếu phụ.
Ta khẽ hát em ơi người tình lỡ
Và nghe lòng buốt lạnh những tàn đông.
 
                                              Phan Quỳ

Thứ Năm, 21 tháng 12, 2023

CHÚA ƠI!, ĐỂ ĐÓN NOEL VỚI ĐỢI CHỜ – Thơ Thùy Châu


   

 
CHÚA ƠI!
 
Con muốn làm thơ ca ngợi chúa
Những lòng khô héo quá chúa ơi
Đời con theo chúa từ bé dại
Những đức tin hoài vẫn trẻ thơ

Vẫn chai vẫn sạn vẫn hững hờ
Vẫn không thấy đời đẫm bơ vơ
Vẫn không thấy chúa đi bên cạnh
Để đón Noel với đợi chờ

Thứ Ba, 5 tháng 12, 2023

HAI ANH EM HỌ ĐỖ - Thơ Đỗ Tư Nhơn


  
           Hai anh em Đỗ Tư Nhơn, Đỗ Tư Nghĩa


HAI ANH EM HỌ ĐỖ
 
Anh em nhà họ Đỗ
Mồ côi cha từ nhỏ
Sống với mẹ, chị, bà
Thời chiến tranh gian khổ
 
Cùng mê say văn chương
Chọn sách gối đầu giường  
Phạm Công Thiện, Ý thức...    
Gạch chân đỏ nhiều trang 
 
Anh theo nghề gieo hạt  
Ươm mầm cho tuổi xanh    
Em miệt mài dịch thuật    
Minh triết của hiền nhân   
 
Thỉnh thoảng anh ghé thăm em    
Lưng chừng dốc Nhà Chung   
Căn phòng trọ trong hẻm  
Một mình sống an nhiên  
 
Rủ nhau ra ngồi quán  
Trước nhà thờ Chánh tòa   
Ly cà phê buổi sáng    
Ngồi lặng yên nhìn xa  
 
Từ lúc em giã biệt   
Vẫy tay chào trần gian  
Đà Lạt nghe trống trơn 
Anh bước đi cô tịch    
 
Hẹn một lần gặp lại   
Nơi sông suối cỏ lau   
Nắm chặt bàn tay nhau   
Tình anh em còn mãi.
 
Đỗ Tư Nhơn
Thị xã Quảng Trị, 4-12-2023.

  

 
     Chỗ ngồi năm xưa/Chỉ còn ghế trống/Em về cõi không/Anh buồn lệ ứa!

 

Thứ Ba, 14 tháng 11, 2023

TÂM TÌNH CỦA DIỄN VIÊN, ĐẠO DIỄN LÊ CUNG BẮC (1946-2021) QUA TẬP HỒI KÝ "BỤI CÁT CHÂN MÂY" – Đỗ Tư Nhơn



Đại thi hào Nguyễn Du đã viết bài thơ Độc Tiểu Thanh Ký nhằm bày tỏ mối thương cảm, tri âm cùng người con gái đời Minh, tài hoa bạc mệnh, oan khiên, đau đớn. Khi kết thúc, ông đã không khỏi ngậm ngùi tự hỏi:
 
“Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?”
 
Sự đồng cảm, tri âm là điều cần thiết vô cùng đối với văn nghệ sỹ, nghệ thuật. Hơn 70 năm sống giữa cuộc đời, gần 40 năm dấn thân, đam mê đi vào con đường sân khấu, điện ảnh, diễn viên - đạo diễn Lê Cung Bắc như chưa muốn dừng bước. Nhưng căn bệnh trầm kha, đột ngột cắt đứt dự phóng nghệ thuật của anh. Một tập hồi ký cuối đời đã được vội vàng kể ra bằng lời, đứt quãng, hụt hơi vì hóa trị, nhức nhói, đuối sức. Nhưng anh vẫn kiên cường chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng. Đó là tác phẩm BỤI CÁT CHÂN MÂY, được nhà văn Hồ Sĩ Bình trân quý biên tập để nhà xuất bản HNV ấn hành vào tháng 5 năm 2023, gần đến ngày giỗ lần thứ 2 của anh.
Chính trong thời gian ngắn, từ ngày 5-4-2021 cho đến trước khi anh từ giã trần gian, chỉ hơn hai tháng quằn quại trong cơn đau, anh đã kể lại cho diễn viên Hồng Ánh, Võ Sông Hương và chị Bùi Thị Giang (vợ anh) ghi âm.

Thứ Hai, 13 tháng 11, 2023

TÔI ĐỌC HỒI KÝ “BỤI CÁT CHÂN MÂY” CỦA ĐẠO DIỄN LÊ CUNG BẮC (1946 – 2021) – Hoàng Đằng



Gia đình anh Lê Cung Bắc gởi tặng tôi tập hồi ký “BỤI CÁT CHÂN MÂY” qua Ban Liên Lạc cựu học sinh trường Nguyễn Hoàng tại Quảng Trị.
 
Tôi đã nhận sách cách đây mấy ngày.
Tôi được tặng vì tình Nguyễn Hoàng - Lê Cung Bắc có học Nguyễn Hoàng từ Đệ Thất đến Đệ Tam (lớp 6 đến lớp 10 – 1959 - 1963) và tôi có dạy Nguyễn Hoàng từ 1965 đến 1970.
Tôi lấy làm tự hào và trân quý quà tặng.
Tôi đọc và viết ra mấy dòng này.

Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2023

VIỄN DU TRÊN CHUYẾN TÀU MỘNG HUYỄN – Phan Quỳ




VIỄN DU TRÊN CHUYẾN TÀU MỘNG HUYỄN

Sân ga xa dần và chỉ còn lại một mình nàng trên chuyến tàu tình ái.
Đêm không trăng và ngày chẳng có hoa.
Tiếng còi lan lan trên những tàng cây, phiến lá.
Một cuộc viễn du về nơi xứ lạ, đưa người đi, đưa tình xa khuất, về những nơi mệt lả thân đau.
Đêm cúi đầu chào đón một ngày mau, và nàng cứ trôi đi, cứ bay đi cùng con tàu mộng huyễn.
Không ai trân trọng mời, chỉ là tự mình làm một cuộc khởi đầu và chia ly.
Nàng vuốt nhẹ những sợi tóc loà xoà trên trán, vầng trán đã hằn sâu những nếp suy tư.
Gió qua từng ô cửa sổ, lành lạnh sương đêm. Nàng thích cảm giác lành lạnh vốn đã quen. Gió mơn man trên khuôn mặt dần mất đi đường nét bởi thời gian.
Nàng nghe mình thở dài, tiếng thở dài cũng quen như cuộc đời vốn vậy với nàng.
 Dường như có tiếng người vẳng bên tai. Không sao em, có hề gì bước thời gian, nhan sắc hay phai tàn chỉ là phù du mộng ảo. Mọi thứ khổ đau hay hạnh phúc rồi cũng qua, chỉ còn mình là ở lại.
Nàng quay sang, thảng thốt. Nhưng không ai.
Im lặng đêm, chỉ có tiếng tàu xình xịch lăn bánh.
Nàng thích đêm, yên ắng, nghĩ suy.
Nàng đã trải qua quá nhiều những điều phi lý mà nàng không hay. Nụ cười rồi hết, nước mắt đã khô và những bâng quơ trần thế.
 Để qua.
Đôi khi nhiều điều mình không hiểu biết hết hoá ra lại làm mình bớt khổ đau hơn. Nàng nghe đêm thầm thì.
Một sợi tóc rơi xuống vai, và một sợi nữa nơi kẽ tay, nhìn đã phai màu. Hết rồi một làn nâu sáng tươi mềm mại nhiều người thích.
Tóc thưa dần như đời thưa vắng những cơn mơ.
Hình như tàu dừng lại. Vẫn đêm.
Có ai đó đứng tần ngần trông lên.  Vắng hoe.
Không người xuống.
Ai đó đã không về.
Con tàu lại trôi đi, dập dềnh như trên sóng.
Đầu nàng va nhẹ vào thành ghế.
Trời dần sáng.
Là một giấc mơ.
 
                                                                                      Phan Quỳ

CẢM XÚC MÙA THU – Thơ Quang Tuyết


   


CẢM XÚC MÙA THU
 
Trời chợt mưa chợt nắng
Người đang vui lại buồn
Gió lay cành cuốn lá
Bỗng rừng cây lặng im
 
Em cuộn mình trong kén
Nằm nghe đời bao dung
Nhớ hay thương dâng cuộn
Ngược dòng hay mông lung
 
Rừng xanh rơi lá vàng
Thoáng thanh âm tiếng đàn
Chập chờn mơ về thuở
Tay rời tay ngỡ ngàng
 
Màu thu pha sắc nhớ
Tình thu sao chênh vênh
Nép vào vòng phận số
Nhớ khung trời mây xanh
 
                   Quang Tuyết

Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2023

THU XA - Thơ Quang Tuyết


   
                                     Nhà thơ Quang Tuyết

 
THU XA
 
Thêm một mùa thu thêm nỗi nhớ
Thêm chút bâng khuâng nhẹ vào lòng
Lá chuyển sắc đời ta chuyển mộng
Chầm chậm từng ngày vào hư không
 
Thu đến bên người se sắt mong
Trở mình xào xạc giữa rừng phong
Thu len từng nốt vào cung bậc
Gõ nhịp thanh âm vọng tiếng lòng
 
Mặt hồ phẳng lặng tình xao sóng
Lãng đãng phuơng nầy hồn thu bay
Chao cánh nửa chừng theo hướng gió
Ngập ngừng hỏi nhỏ tỉnh hay say?
 
                           Trên đỉnh Lion
                            Quang Tuyết

CHUYẾN TÀU VIỄN DU - Tùy bút của Phan Quỳ


Nhà thơ Phan Quỳ

Sân ga xa dần và chỉ còn lại một mình nàng trên chuyến tàu tình ái.
Đêm không trăng và ngày chẳng có hoa.
Tiếng còi lan lan trên những tàng cây, phiến lá.
Một cuộc viễn du về nơi xứ lạ, đưa người đi, đưa tình xa khuất.
Không ai trân trọng mời, chỉ là tự mình làm một cuộc khởi đầu và chia ly.
Nàng vuốt nhẹ những sợi tóc loà xoà trên trán, vầng trán đã hằn sâu những nếp suy tư.
Gió qua từng ô cửa sổ, lành lạnh sương đêm. Nàng thích cảm giác lành lạnh vốn đã quen. Gió mơn man trên khuôn mặt dần mất đi đường nét bởi thời gian.
Nàng nghe mình thở dài, tiếng thở dài cũng quen như cuộc đời vốn vậy với nàng.
 Dường như có tiếng người vẳng bên tai, Không sao em, có hề gì bước thời gian, nhan sắc hay phai tàn chỉ là phù du mộng ảo. Mọi thứ khổ đau hay hạnh phúc rồi cũng qua, chỉ còn mình là ở lại.
Nàng quay sang, thảng thốt. Nhưng không ai.
Im lặng đêm, chỉ có tiếng tàu xình xịch lăn bánh.
Nàng thích đêm, yên ắng, nghĩ suy.
Nàng đã trải qua quá nhiều những điều phi lý mà nàng không hay. Nụ cười rồi hết, nước mắt đã khô và những bâng quơ trần thế.
 Để qua.
Đôi khi nhiều điều mình không hiểu biết hết hoá ra lại làm mình bớt khổ đau hơn. Nàng nghe đêm thầm thì.
Một sợi tóc rơi xuống vai, và một sợi nữa nơi kẽ tay, nhìn đã phai màu. Hết rồi một làn nâu sáng tươi mềm mại nhiều người thích.
Tóc thưa dần như đời thưa vắng những cơn mơ.
Hình như tàu dừng lại. Vẫn đêm.
Có ai đó đứng tần ngần trông lên.  Vắng hoe.
Không người xuống.
Ai đó đã không về.
Con tàu lại trôi đi, dập dềnh như trên sóng.
Đầu nàng va nhẹ vào thành ghế.
Trời dần sáng.
Là một giấc mơ.
 
                                                                                         Phan Quỳ

Thứ Sáu, 6 tháng 10, 2023

TIẾNG QUÊ HƯƠNG…! – Thơ Văn Thiên Tùng


    
                        Nhà thơ Văn Thiên Tùng
 

TIẾNG QUÊ HƯƠNG…!
 
Cảnh sông núi tạc hình hài đất mẹ
Tiếng quê hương lắng nhẹ đậm đà ơi!
Mạch nguồn thiêng tích tụ khí đất trời
Thành lẻ sống muôn đời hằn tâm thức …
 
Làng cội rễ đành lòng quên sao được
Dòng sông xanh bến nước những trưa hè
Gió Lào lay… lay sướt những lùm tre
Triền cát thoải phi lao đùa - sóng rít…
 
Đôi hàng tre đường bụi tung mù mịt
Đàn trâu bò đằm vụng nguẩy ngoe đuôi
Những chàn trên trũng dưới lúa reo cười
Mừng con nước dâng tình chia nắng lửa
 
Sơn thủy hữu tình xửa xưa tính lựa
Nhịp thời gian cứ rứa trổ đơm bông
Lúc trào dâng lúc hạn kiệt non dòng
Sông núi vẫn nhọc nhằn tròn phận sự
 
Nâng dòng chảy mang phù sa đầy đủ
Đồng cá tôm… bầy lũ tiếp sinh sôi
Cùng bao là dưỡng chất tạo sa bồi
Tạc cảnh thế …
                  phối gam màu thởi mởi…
 
                  Mai Vân-Văn Thiên Tùng

Thứ Năm, 5 tháng 10, 2023

CHÙM THƠ VĂN CỦA PHAN QUỲ


    

 
1.TUỔI NÀO ?

Tuổi sáu tư trông mình thật khác lạ,
Làn tóc xanh bỗng chốc hoá đuôi gà
Buộc thành chùm vì đất trời nóng quá
Và cũng vì ... ai nữa ngắm nhìn ta??!!!
 
Tuổi sáu tư một hôm ngồi tựa cửa,
Nhìn trời đất xám xịt một màu mây
Lòng cứ ngỡ mưa giăng đầy phố nhỏ
Ai đâu ngờ mang kính mát....
không hay.
 
Tuổi sáu tư ta ngồi lần kỷ niệm
Đây bạn bè, đây người ấy... quen quen.
Đây dòng thư, lời tỏ thật êm đềm.
Thương dáng ngọc, trăng ngà lên màu má.
 
Tuổi sáu tư ta quên đời mệt lả
Trả cháu con hối hả cuộc mưu sinh
Ta bước đi giữa muôn vàn thư thả
Lòng hoài mong đây đó những chân tình.
 
Tuổi sáu tư chờ dòng tin thăm hỏi
Có khoẻ không, nơi ấy được bình yên?
Có qua đi hết thảy những ưu phiền?
Và nhắc nhau một lần về hạnh ngộ.
Tuổi sáu tư ngập ngừng soi dáng nhỏ
Thuốc nhuộm màu mà cứ ngỡ son môi,
Kẻ một đường trang điểm cho ngày vui
Nhìn lại mình thật lạ, thật hỡi ôi!!!
 
Tuổi sáu tư rộn rã cuộc rong chơi
Í ới nhau cho quên ngày quên tháng
Ta hát vang dẫu rớt nhịp quên lời
Có hề chi khi lòng mình như gió
Có hề chi khi lòng mình như mây
Thênh thang mãi giữa đất trời cao rộng
Trả trần gian những buồn vui hờn giận
Ta quay về hoan hỉ ý thơ bay...
 
2. LÃNG ĐÃNG
 
Ta viết cho em hàng nghìn con chữ, một chút buồn và nhiều chút nhớ lên thơ, ta nghĩ về em nhiều hơn em tưởng, em có hay rằng ta ra ngẩn vào ngơ.
*
Chiều nay có vẻ như trời trở, những đám mây mù sa xuống từ tầng không, ta băn khoăn lo em không về kịp, những cung đường xa ngái, ta chờ mong.
Rồi những hạt mưa tí tách nhỏ xuống đời, em của ta ắt hẳn lại đầy vơi, khung cửa hẹp và mắt buồn u uẩn, nhớ thương nhiều bao kỷ niệm xa xôi.
Ta nâng ly lần tìm trong đáy nước, men rượu nồng ngất lịm những cơn say,
Ta tỉnh dậy giữa vô cùng trống trải, dáng em buồn xa mãi mấy tầm tay.
Ta vẫn thấy em mỉm cười cay đắng, vẫn trôi đi giữa luân chuyển dòng người,
ta nhìn mãi vào bức tường câm lặng, nhốt đời ta giữa sừng sững đơn côi.
Ta lại viết như một lần sám hối, như một lần xa xót lẫn ăn năn, em đã đến rồi đi như đã đến, ta gục đầu mà cứ mộng trăm năm...
 


3. VỀ ĐI ANH

Về đi anh, một ngày thu tháng bảy,
Cung đường xưa trông ngóng bước chân quen.
Hoa lá bâng khuâng, lời tình tự êm đềm.
Hàng phượng vĩ nghiêng nghiêng ngàn xao động.
 
Về đi anh nói lời xưa hoa mộng
Như một thời cây cỏ đã quen nghe
Khi trăng lên, khi chiều xuống, đêm về
Trang sách mở mà hồn bay đâu đó.
Bên ni ngóng, bên tê chờ cuối ngõ
Cánh hoa thơm ép vào vở trao nhanh.
Dòng viết vội cho người còn bỡ ngỡ
Hẹn mùa thương kết lại mối duyên lành.
Về đi anh, tìm lại chút mỏng manh,
Dẫu ngày tháng lên vai mình trĩu nặng.
Để sáng mai em thấy mình áo trắng
Bước ngập ngừng lòng cứ ngỡ đang xuân.
 
Về đi anh tìm lại thoáng bâng khuâng
Nhìn hoa bướm bên nhau ngoài cửa lớp.
Nhìn phượng vỹ nao nao ngày ly hợp
Cháy lên trời nhung nhớ mỗi mùa xa
Về đi anh tìm lại những ngày qua...