BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Hùng Dũng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Hùng Dũng. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 2 tháng 12, 2023

CẢM NGHĨ VỀ “TỐNG BIỆT HÀNH” CỦA CỐ HÒA THƯỢNG TUỆ SỸ - Nguyễn Hùng Dũng



Hôm nay, nhục thể của thầy Tuệ Sỹ sẽ được hóa thân nơi đài hoàn vũ và sau đó theo di nguyện, hòa vào biển cả, thành mây trời ngao du sơn thủy, ta bà...
 
Bỗng dưng tôi muốn viết vài tâm tình về bài thơ của Tuệ Sỹ có tựa đề “Tống Biệt Hành”; dường như ngẫu nhiên bằng việc viên tịch của Hòa Thượng, trong tang lễ, tôi đọc được câu “Thiên lý độc hành” trước kim quan. Điều đó biểu cảm ước lệ cho “Tống Biệt Hành” mà tôi mặc nhiên chọn, và có thể tôi là người Công giáo đầu tiên mạn đàm về thơ thầy (có thể thôi).
 
TỐNG BIỆT HÀNH
 
Một bước đường thôi nhưng núi cao
Trời ơi mây trắng đọng phương nào
Đò ngang neo bến đầy sương sớm
Cạn hết ân tình, nước lạnh sao?
 
Một bước đường xa, xa biển khơi
Mấy trùng sương mỏng nhuộm tơ trời.
Thuyền chưa ra bến bình minh đỏ
Nhưng mấy nghìn năm tống biệt rồi.
 
Cho hết đêm hè trông bóng ma
Tàn thu khói mộng trắng Ngân hà.
Trời không ngưng gió chờ sương đọng
Nhưng mấy nghìn sau ố nhạt nhòa.
 
Cho hết mùa thu biệt lữ hành
Rừng thu mưa máu dạt lều tranh.
Ta so phấn nhụy trên màu úa
Trên phím dương cầm, hay máu xanh.
 
                                      Thích Tuệ Sỹ
 
Những ngày qua, diễn đàn online sôi sục nhiều bài viết về vị chân tu siêu việt này, dễ cả trăm năm mới có đuọc thiền sư uyên bác và thâm sâu như thầy Tuệ Sỹ... làm cho kẻ đối đầu phải thán phục trước khí tiết “Uy vũ bất năng khuất” phi phàm và Phật học vô biên của Hòa thượng Tuệ Sỹ. “Cọng lau nằm xuống mà đại ngàn rung chuyển”
Tôi không lạm bàn điều đó thêm, chỉ có thể dám cảm nghĩ về thơ của thầy qua bài “Tống Biệt Hành”

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2020

KHÚC BẰNG HỮU HT67 - Thơ Nguyễn Hùng Dũng


   
                Nhà thơ Nguyễn Hùng Dũng


KHÚC BẰNG HỮU HT67
(Tặng quý anh chị HT67, để nhớ một thoáng ân tình ở cao nguyên)

Bằng hữu mấy khi lại gặp nhau
Tuổi già, sức yếu, nặng ưu sầu
Tới  khi tắt lửa… tờ cáo phó
Thèn thẹn trong lòng, hẹn kiếp sau

Ta ở trời Nam, tận giang đầu
Nương hạt phù sa, bớt cơ cầu
Chiều nghiêng bầu rượu, miền châu thổ
Nhắc thầm bạn hữu, cuối mùa Ngâu

Người sống phương Bắc, tận nơi đâu
Có nghe tiếng nhạn bay trên đầu
Có nhớ khúc Phượng, chàng Tư Mả
Có thấy lòng đau, mãi nhớ nhau

Người miệt cao nguyên, chốn đại ngàn
Trời mưa phố Núi, trắng buôn làng
Lặng nghe thác đổ, cồng chiêng giục
Có phải mùa sang, nhớ bẽ bàng

Người ở trời tây, chớ vội vàng
Rượu ngon, thuốc lạ chờ đem sang
Có nghe chuông đổ Hàn sơn tự
Vạn lý tri âm, vạn cổ tình.

Người ở chương đài, cố nhớ nhau
Nước mây man mác, mấy nhịp cầu
Người đi kẻ ở, buồn đau đáu
Rồi sẽ cuối mùa, lại gặp nhau…

Những bữa tao phùng, thấm thoát mau
Rượu Bình Thiên Cổ, đậm sắc màu
Nghe tiếng chào bạn trong đáy cốc
Gọi mãi tên nhau, phút nhiệm màu

Đêm lắng, cạn bầu, nghe tiếng hát
Ngày sang, giong ruổi chốn rừng sâu
Anh hùng mạt lộ, cầu treo níu
Một suối, một voi, thỏa sông hồ.

Lũ chúng ta, sống kiếp giao thời
Là chủng sinh, chỉ có nửa vời
Làm tráng sĩ, lưng không mang kiếm
Làm kẻ sĩ, dang dỡ sách đèn.

Đài công danh, đâu cần màng tới
Đường hoạn lộ, ta chẳng đoái hoài
Nghiêng hồ trường, kết bạn Phạm Thái
Bởi si tình, nhớ mãi Quỳnh Như.

Ngày về Châu Sơn, mùa ân điển
Ngước nhìn cung Thánh, ngẫm bạn hiền
Khúc ca cảm tạ, xướng không mỏi
Mừng vui, lạc giọng, múa huyên thuyên.

Rồi tới mùa sang, ước hẹn về
Huynh đệ già nua, vượt sơn khê
Giang hồ giục giả trên lưng ngựa
Cung kiếm vắt vai, tráng sĩ hề.

Hẹn ngày tái ngộ, chén quan san
Rượu nồng biên tái, lại vương mang
Kể chuyện ân tình thủa Bằng Hữu
Trăm năm trở mộng, giấc kê vàng…

Saigon 4.8.2020
Mic. Nguyễn Hùng Dũng HT71

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2018

ĐỌC & BÌNH BÀI THƠ "HUẾ" CỦA NGUYỄN SƠN - Nguyễn Hùng Dũng


   

        ĐỌC VÀ BÌNH BÀI THƠ "HUẾ"
        (Thơ của Nguyễn Sơn và bình của Nguyễn Hùng Dũng)

HUẾ

Từng dấu lặng nghiêng sầu lên lấp lánh
Tường rêu xanh. hồn cổ. phiến bia mờ
Thành quách ngủ giữa mù sương ngất lạnh
Khuya trở mình nghe sỏi đá bơ vơ

Chiều Đại nội một cánh dơi rời tổ
Vỗ mông lung rồi xà xuống khôn cùng
Con sáo nhỏ thu mình trong hốc gỗ
Vươn cổ mềm hót rụng cả hư không

Đêm thuỷ mặc lung linh màu hoang phế
Khúc điêu tàn lộng lẫy điệu ma trơi
Lời cố quận rã rời trang huyết lệ
Bến cô liêu hò hẹn với mây trời

Hồn Thiên Mụ vọng hồi chuông cố sử
Bóng sông Hương rung nhịp mõ giang đầu
Sương mộ địa giăng sầu qua núi Ngự
Huế răng chừ mà lệ buốt ngàn sau!

                                SN  -22.9.2018

Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017

NGỒI RU VÕNG TÌNH - Bình thơ của Nguyễn Hùng Dũng




    NGỒI RU VÕNG TÌNH 

    Thôi ta phiền muộn lắm rồi
    Đừng lay ta dậy mộng đầu xa xôi
    Đừng môi đừng mắt gọi mời
    Vòng tay ngày đó rã rời nỗi đau

    Bèo mây gặp gỡ đời nhau
    Gió lên con nước trôi mau cuối trời
    Tình vui phút chốc tình rờI
    Ngỡ ngàng bao nỗi cuộc cờ thế gian

   Ta về xếp lại ngổn ngang
   Tạ ơn ai dẫu còn mang mối sầu
   Ta ngồi lặng giữa đêm thâu
   Trời không tháng bảy mưa ngâu sụt sùi

   Tạ ơn ai lần nữa thôi
   Thiên thu giọt lệ đắng môi giả từ
   Bóng ta lẫn bóng sương mù
   Cánh hoa nở muộn ngồi ru võng tình…

                                               Lara Ngo

Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2015

XUÂN TẠ… - Nguyễn Hùng Dũng


   com-img

    XUÂN TẠ...

    Tờ lịch cuối, hững hờ rồi khép lại
    Phút giao thừa, man mác đón xuân sang
    Tuổi năm mươi, còn lắm chuyện ngổn ngang
    Chuyến tàu đó, trăm năm mà vô định.

    Ta thắp hương, xông trầm đêm trừ tịch
    Hái lộc non, sắm chút lễ lòng thành
    Ngước lên trời, đêm nay sao tĩnh mịch
    Các thần tiên, bận chếnh choáng hơi men.

    Thiên địa phong trần, hồng nhan đa truân
    Ta nam nhi, sao trôi giạt trần thân
    Ba mươi năm chưa một lần quy cố
    Ta trở thành kẻ phụ bạc vong ân.

    Hơn nửa đời theo sơn tràng, hạ bạc
    Chả được gì, cho tới cả hôm nay?
    Rượu cuối năm, sao lạt thếch thế này
    Hay cũng thể, đời ta lắm tẻ nhạt.

    Mãn Giác bảo: Xuân khứ bách hoa lạc
    Rồi lại thêm: Xuân đáo bách hoa khai *
    Xuân chỉ là luân hồi theo nhà Phật
    Lẽ thường tình, xuân đến, rồi xuân đi.

    Đêm thiêng liêng, cả trời đất vu qui
    Tạ tổ tiên, cả phụ mẫu sinh thành
    Tạ vợ con, cả bè bạn xung quanh
    Tạ luôn cả ta bà trong cõi thế…

    Hoa đào rơi, hay hoa mai rụng hết
    Sinh ký, tử quy mới có buổi về
    Bỏ cả trăm năm, mà vượt cõi mê
    Mùa xuân đó, thì mênh mang vô tận.

                            Nguyễn Hùng Dũng

    *Xuân đi trăm hoa rụng
     Xuân đến trăm hoa cười.

Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

CHÙM THƠ NGUYỄN HÙNG DŨNG


       


                          RA HUẾ

              Huế ơi! Ra Huế đã mấy lần
              Lòng sao hồi hộp, dạ bâng khuâng
              Vì Huế có nửa trời sâu nặng
              Nửa kia, xa Huế nhớ mưa tần

              Huế nợ ta, vì để ta đi
              Nhớ ngày xưa, tang tóc, phân ly
              Ta nợ Huế, đành trở lại Huế
              Làm sao ta - Huế phải phân kỳ

             Ta lại về Huế giữa mùa thu
             Chút mưa, chút nắng, gió vi vu
             Lang thang suốt cả bờ hữu ngạn
             Cảnh đó, người đâu? Dưới mây mù

             Ta lặng nhìn trong đám cỏ cây
             Hỏi hồn bia đá đã bao ngày
             Hỏi nàng Tôn nữ, mắt xưa ấy
             Hỏi đường hỏi phố, dáng ai gầy?

             Ta trở về, đi dọc sông Hương
             Một bên thành quách, bên phố phường
             Bên kia, tuổi đã vài trăm chẵn
             Nằm chán chơi vơi: cõi vô thường.

             Ta về Vỷ Dạ, đợi trăng lên
             Đợi ai! Áo trắng ở bên thềm
             Đợi người họa lại bài thơ cũ
             Đợi chiếc đò ngang, có gọi tên?

             Ừ thì thôi! Huế vẫn xưa
             Đền đài, lăng tẫm…vẫn còn lưa
             Miếu mạo, chùa chiền…vẫn còn đó
             Lòng ta cô lữ! Trời đổ mưa…


Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2014

MỘT BÔNG HỒNG CHO EM - Nguyễn Hùng Dũng

   Bạn Nguyễn Hùng Dũng, một độc giả trang phudoanlagi.blogspot.com vừa gửi email đề nghị đăng bài thơ nhân ngày QTPN 8/3


                 




               MỘT BÔNG HỒNG CHO EM

(Mến tặng  các nữ độc giả blog Phu Đoan nhân ngày Quốc tế Phụ nữ 08/03)

       Chuyện kể rằng có một gã si tình tặng cho nàng ca sĩ một triệu đoá hồng;
       còn ta, ta mang cho em một bông hồng trong ngày 08/03,
       dù chỉ bằng một phần triệu của chàng hoạ sĩ,
       nhưng tình yêu ta dành cho em thì gấp triệu triệu lần...