BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 31 tháng 12, 2018

BỞI TẾT LÀ TIẾNG GỌI THIÊNG LIÊNG CỦA SỰ TRỞ VỀ ! - Truyện ngắn của Hồ Thị Thúy An


     


BỞI TẾT LÀ TIẾNG GỌI THIÊNG LIÊNG CỦA SỰ TRỞ VỀ !

Thức dậy vào thời khắc tuyệt đẹp khi ngày mới bắt đầu.Ngày cuối cùng của năm.Bên tai tôi chợt vang vẳng bên tai những câu hát :

"Mùa xuân nói với em điều gì ?
 Mà sao mắt em vui thế..."

Chắc hẳn trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có nhiều nẻo đường để đi nhưng có một nơi để quay về là nhà . Với những người đang sống nơi đất khách quê người thì Tết là khoảng thời gian đặc biệt nhất trong năm. Trở về… đó là điều thiêng liêng nhất đối với những người con xa quê. Ở đó, khoảnh khắc trở về hội tụ muôn vàn cung bậc cảm xúc. Những ngày này, có người hối hả hoàn tất công việc, tạm ngưng dời non lấp bể, mọi bon chen nơi đất khách luôn đếm từng ngày trong tiếng gọi thân thương: Trở về... Có những người ngậm ngùi khi phải ăn Tết xa quê với muôn vàn lý do khác nhau song dường như hai tiếng quê hương vẫn luôn trong tiềm thức của họ…

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2018

SÓNG BẠC ĐẦU - Thơ Lê Văn Trung


        


SÓNG BẠC ĐẦU

Trăm năm chén rượu không đành uống
Ta rót chưa tàn nỗi nhiễu nhương
Ta gọi ta rền vang đáy mộ
Ai về đứng khóc giữa đêm sương

Cố quận ? Mười phương mù cố quận
Mắt mờ muôn dặm bóng tà huy
Có con chim khách ngang đầu ngõ
Gửi một lời đau buổi biệt ly

Ta rót lòng ta đã mỏi mòn
Rượu nghìn năm cũ men chưa tan
Ôi lòng dâu biển hòa trong rượu
Ta rót về đâu hỡi thế gian

Em mãi mù xa trời viễn xứ
Ta con thuyền giạt cuối bờ đau
Dòng rượu đời ta như sóng vỗ
Ta vỗ ngàn năm sóng bạc đầu.

                       Lê Văn Trung            

TÌNH ẢO - Thơ vui của Đặng Xuân Xuyến


        


TÌNH ẢO
(Tặng những cuộc tình qua mạng)

Anh ạ. Thật lòng thích em không?
Thì em đang đến bãi ngô đồng
Em già, em xấu, không như ảnh
Chỉ sợ gặp rồi anh chả thương.

Đấy, bữa hôm xưa, ở Định Tường
Có người thề thốt nặng lòng thương
Thế mà vừa gặp đã cao chạy
Còn rủa em rằng: con ẩm ương.

Vâng, thế nên em muốn tỏ tường
Gặp rồi có xấu cố mà thương
Đành rằng tình ảo không như mộng
Cũng đừng làm tội những triền sông.

Thì hẵng, em vừa ghé bến Đông
Qua đò mới tới bãi ngô đồng
Áo em xanh thẳm màu nước biển
Em nghĩ, gặp em, anh thích liền.

Thì bởi chồng em, gã khùng điên
Suốt ngày lẩn thẩn chuyện thần tiên
Bỏ em vò võ năm canh trắng
Lạnh lẽo cô phòng, đông mấy đông.

Vâng. Đúng là em đã qua sông
Thì em đang ở bãi ngô đồng
Đúng rồi, em đứng bên cây sấu
Gớm. Chả ra chào còn cố trêu!

Cái gì? Mày bảo bà quá xấu?
Mày đứng ở đâu? Nấp ở đâu?
Tiên sư thằng chó! Bà tìm được
Xé xác mày ra chấm muối tiêu!

Hà Nội, 28 tháng 10.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2018

NGUYỄN GIA THIỀU, HỒN THƠ ẤY CHIẾC PHAO TRÊN CẠN - Trần Mạnh Hảo


      

Chưa bao giờ như hôm nay, nước Việt Nam chúng ta cần một chiếc phao cứu nạn trên cạn ( phao vật chất và cả phao tinh thần) như lúc này, để cứu thoát cả một dân tộc sắp chết đuối trên mặt đất, chết đuối trên cao nguyên, chết đuối trong chính tâm hồn mình, xin đọc bài:

NGUYỄN GIA THIỀU – HỒN THƠ ẤY CHIẾC PHAO TRÊN CẠN

Khi tiếp cận một số tác gia văn học lớn thời phong kiến như Nguyễn Trãi, Đoàn Thị Điểm, Nguyễn Gia Thiều, Nguyễn Huy Tự, Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, Nguyễn Khuyến, Tú Xương…hầu như giới nghiên cứu văn học “quy phạm” ở nước ta đều dùng khái niệm “trung đại” (trung cổ) là phạm trù văn hóa khu biệt của phương Tây để làm hệ quy chiếu đo đạc, thậm chí còn làm phương pháp luận tiếp cận nữa.
Chính sự lầm lẫn “lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia” trong phương pháp luận ấy đã dẫn đến những đánh giá khá sai lạc về 9 thế kỷ văn học dân tộc thời phong kiến của ông cha ta. Chúng tôi xin vứt bỏ cái kính chiếu yêu trung cổ – kinh viện lầm lạc kia để nhìn nhận các tác gia văn học thời phong kiến của ta dưới một cái nhìn khác, không phụ thuộc vào những định kiến hay những bùa chú, những công cụ tiếp cận gông cùm lỉnh kỉnh ngoại lai nào. Trước hết, chúng tôi xin đề cập tới một đại tác gia: Nguyễn Gia Thiều.

ÁO VÀNG THU XƯA - Thơ Nhật Quang


     


ÁO VÀNG THU XƯA

Gió thầm thì mang Thu về ngang cửa
Bướm lả lơi say tình cúc vàng mơ
Bóng em qua, áo lụa vàng phơi phới
Nghe hương mùa xao động chạm hồn thơ

Thu bềnh bồng suối tóc huyền nhung thắm
Buông vai mềm là lụa dáng tinh khôi
Như  đắm đuối hồn tôi theo làn gió
Ngây ngất tình, hương thoảng vút lên ngôi

Mùa Thu đi, thẫn thờ bên song vắng
Mơ áo vàng thon thả gót hiên xưa
Tôi ngơ ngác nhìn mây bay lãng đãng
Kỷ niệm đầu còn in dấu trong mưa

Có lẽ nào, dáng Thu giờ quên lối?
Ngõ phố khuya, lạc lõng bước chân về
Áo lụa vàng nhạt phai màu, em hỡi!
Đêm Đông hờn, sương phủ buốt lê thê.

                                      Nhật Quang
                                    

TÂM SỰ GIỮA ĐỜI - Thơ Hạ Thái Trần Quốc Phiệt


   
               (Hình Hiếu và Lan thành hôn ngày 7/12 /1972)


TÂM SỰ GIỮA ĐỜI
(Viết để tặng hai bạn Hiếu và Lan,
đôi bạn quý mến nhất trong đời tôi)

Dấu ấn ngày xuân bạn vẫn còn
ta thì biền biệt bước chân bon
từ khi nhạn lạc vào mây xám
gió dạt xoay nghiêng dậy sóng cồn!

Bạn gởi cho ta những tấm hình
khơi về dĩ vãng một thời danh
bùi ngùi nuối tiếc ngày xưa ấy
bốn sáu năm như gió lướt mành!

Ta từ treo kiếm bên triền núi
ngựa thả rong ngoài cồn bãi hoang
tấm thân ngang dọc thôi dong ruỗi
tím cả tâm can... nỗi đoạn trường!

*
Ngồi đây hoài niệm ngày xưa đó
thấm thía chao ôi! thấm thía đau!
trăng hỡi hôm qua còn sáng tỏ ?
nay buồn mây gió phải rời nhau!...

Cám ơn hai bạn ngàn trân quý
kỷ niệm tưởng như cổ tích rồi...
đã khéo giữ gìn từng mảnh giấy
sợi dây liên kết bạn và tôi...

Ta đã nhiều lần khóc giữa chợ!
tiếc đời nặng nợ - lắm gian nan
nhớ thời gãy gánh tan hàng đó
lắm cái bẽ bàng... đáng thở than!...

*
Nhân thế xưa nay là vốn vậy!
dấu thời gian há dễ phôi pha
khơi kỷ niệm lùi về dĩ vãng
mà nhớ khôn cùng - bạn quý - xa!...

Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
Ngày cuối năm 2018, từ thung lũng Hoa Vàng
(Kỷ niệm nhân ngày thành hôn đôi bạn 12/1972)

BÀN VỀ CHỮ “BUÔNG” CỦA TRỊNH CÔNG SƠN TRONG “ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI” - Phạm Đức Nhì


      
                     Tác giả Phạm Đức Nhì


      BÀN VỀ CHỮ “BUÔNG” CỦA TRỊNH CÔNG SƠN
      TRONG “ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI”
                              
Vài Lời Phi Lộ

Từ bài viết Hiểu Đúng Nghĩa Câu Hát Của Trịnh Công Sơn Như Thế Nào? của giáo sư Hoàng Đằng đã dẫn đến một cuộc trao đổi văn học nho nhỏ khá lý thú. Mỗi người một cách hiểu, một cách dẫn giải khác nhau. Mỗi người một “tấm lòng”, nhất định không chịu “Để Gió Cuốn Đi”. Và thế là chỉ cần một câu nói vô tình của người này “đụng chạm” đến “tấm lòng” của người khác, cuộc trao đổi văn học nho nhỏ đã biến thành một cuộc tranh luận nảy lửa. Có người mải mê ham vui đã ít nhiều bị “văng miểng”.
Độc giả có thể đọc bài viết của giáo sư Hoàng Đằng theo link dưới đây:
https://vannghequangtri.blogspot.com/2018/11/hieu-ung-nghia-cau-hat-cua-trinh-cong.html
Cô giáo Vân Anh ở Đà Nẵng, bạn Facebook, đứng ngoài theo dõi cuộc tranh luận, nhắn tin cho tôi (đại ý): “Nếu có dịp viết về Trịnh Công Sơn, anh viết mở rộng một tý để em được học hỏi thêm.” Tôi nghĩ rằng, muốn hiểu một chữ, để chắc ăn, nên hiểu nó trong khung cảnh một câu, có khi cả đoạn. Hiểu một câu hát, muốn khỏi bị lầm, phải hiểu câu hát ấy trong khung cảnh của cả bản nhạc. Đọc kỹ lại các ý kiến tranh cãi thấy mọi người chỉ nhắm vào, xoáy vào một câu hát nên đôi khi, theo tôi, hơi bị “lệch” với ẩn ý của tác giả. Nhân có lời yêu cầu của cô giáo, tôi nảy ra ý định bàn rộng ra một tý để mọi người thấy được bức tranh toàn cảnh của bản nhạc. 
Vì thế, xin phép những độc giả khác cho tôi được tặng bài viết này cho cô giáo Vân Anh.
Với tôi, đây là đề tài quen thuộc, lại nhân dịp lễ nên rảnh rỗi hơn khi viết những bài khác. Vì thế, cũng có chút tự tin khi đem bài viết trình làng. Nhưng dù tự tin đến mức nào đi nữa, đây cũng chỉ là quan điểm của riêng cá nhân mình. Rất sẵn sàng và vui vẻ đón nhận ý kiến phê bình từ những góc nhìn khác. 

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2018

TRĂNG LÀ GÌ ? - Truyện ngắn của Tạ Thị Ngọc Thảo

Trên thương trường, chị nổi tiếng là một chủ địa ốc bản lĩnh. Trong văn trường, cái tên Tạ Thị Ngọc Thảo (T.T.N.T) là nhà báo, nhà văn sắc sảo. Thậm chí, nhiều giáo sư uy tín đã gọi chị là một nữ trí thức, một doanh nhân mẫu.

         
                              Nhà văn Tạ Thị Ngọc Thảo


             TRĂNG LÀ GÌ ?
               Truyện ngắn của Tạ Thị Ngọc Thảo         


Gia đình tôi với gia đình “hắn” là chỗ thân tình!

   Cách đây khoảng chục năm, nhân dịp tôi đến khám mắt tại bệnh viện hắn làm việc, hắn say sưa khoe với tôi về nguồn thu nhập hậu hĩnh kiếm thêm từ việc khám và giải phẫu mắt ngoài giờ của mình. Bất ngờ, tôi đặt ra một câu hỏi, chẳng ăn nhập gì đến câu chuyện hắn say sưa: “Có bao giờ ông dành thời-gian ngắm trăng với vợ, con không? Đến lượt tôi bất ngờ vì câu trả lời của hắn: 'Trăng là gì?'”.

VÔ CỚ - Thơ Ngô Quý Lành


        
                Nhà thơ Ngô Quý Lành


VÔ CỚ

Mưa... mưa...
Bong bóng... bềnh bồng.
Lòng vô duyên cớ...
Mọc mênh mông sầu.
Từ đâu...
Không hiểu từ đâu ?
Lăn tăn...
giọt nước quẹt đau điếng hồn.
Ừ thì !
Trời có khi buồn.
Can chi...
đem trút tủi hờn… xuống đây ?

                      Ngô Quý Lành

CỐ NHÂN - Thơ Lê Kim Thượng


         
       Nhà thơ Lê Kim Thượng


CỐ NHÂN

“ Buồn trông chênh chếch Sao Mai
Sao ơi, sao hỡi, nhớ ai sao mờ…”
Thời gian kỷ niệm xanh mơ
Bao mùa mưa nắng hững hờ phôi pha
Hoàng hôn thắp nỗi nhớ nhà
Mắt ai có bóng chiều tà tái tê
Người xa nhớ một miền quê
Phong sương dừng bước… quay về xứ xưa…

***
Bãi phù sa… bến đò đưa…
Đồng khoai đánh luống, ruộng dưa cuốn giồng
Nón nghiêng đổ nắng bên sông
Bay bay áo trắng mênh mông Thu vàng
Đồng xa tiếng Cuốc kêu vang
Thoáng về nỗi nhớ xóm làng xa xưa
Gió lùa hương đất thoảng đưa
Tre gầy rủ lá, bóng dừa mơn man
Cô đơn đường nắng chang chang
Gió bay… bay lá me vàng về đâu
Vườn ai rụng trắng hoa cau
Mướp vàng lối ngõ, phai màu đợi trông…

***
Chiều tàn… nắng tắt bên sông
Chùa xa chuông đổ… lúa đồng hương bay
Cò về ngủ trắng cành cây
Phiêu phiêu đò chở trăng gầy trong sương
Khói thơm… sắn nướng củi vườn
Thềm trăng yên ắng mùi hương bốn bề
Vườn sau tiếng Dế vọng về
Võng đưa… chao mãi câu thề dở dang
Thương người xa xứ dặm ngàn
Hồn tan theo bóng nguyệt tàn trong sương
Đêm huyền thấm đẫm mùi hương
Hoa quê Dủ Dẻ ngát đường trăng suông
Nửa khuya… sóng vỗ buồn buồn
Trăng thanh trắng nõn… trần truồng tắm sông
Hồn trăng rơi chén rượu nồng
Hỏi trăng… người ấy lấy chồng bao năm?...
“Trăng tròn chỉ có đêm rằm
Tình ta tháng tháng, năm năm vẫn tròn…”

                       Nha Trang, tháng 12. 2018
                            LÊ KIM THƯỢNG

“...” Ca dao

HAI LY CÀ PHÊ MỘT BÀI NHẠC TÌNH - Thơ Nguyên Lạc


         
                        Nhà thơ Nguyên Lạc


HAI LY CÀ PHÊ MỘT BÀI NHẠC TÌNH

1.
Ngày hanh lạnh quán càphê cuối phố
Một bóng người nhẹ bước góc vắng nào
Nốt nhạc trầm đủ lắng lòng tha phương cô lữ!
Hai ly càphê đầy
hương thoảng
động nỗi nao!
Hai ly càphê
Một người ngồi
cánh tay choàng ôm tưởng tượng khoảng không nào
Với chút vị đắng
chút hương ngọt ngào giọt càphê sớm

Uống đi em
uống tình thêm đượm!
Uống ngọt ngào yêu dấu tình ta!
Lắng lòng tôi ơi!
trầm khúc nhạc xưa
Lắng lòng em ơi!
tình khúc buồn muôn thuở!

Hello! Ôi dịu dàng lời tình ca xưa cũ
"Chào em. Anh  muốn nói: Anh yêu em!
Anh mong thấy hạt nắng rơi trên tóc em
và lặp lại mãi: Anh ân cần em nhiều lắm!
Phải anh, người em đang tìm?
tình em đang kiểm?
Em đang cô độc ở nơi nào hay ai đó đang yêu em?"  [1]

Anh uống giùm em ly càphê riêng dành
như uống bờ môi em ngọt [2]

Hãy đắng thêm đi ly càphê ta uống!
Đủ tái tê lòng
xót xa nỗi thương nhớ muôn xưa!
Tựa vai anh đi em!
Cho trĩu nặng tình này!
Sao hụt hẫng cánh tay choàng
khoảng không trống vắng?!

Sao ly em vẫn đầy?
đầy niềm cay đắng!
Tình anh vẫn đầy
riêng hình bóng em thôi!

Giọt đắng ly anh đã cạn!
Sao sầu ly em vẫn đầy?
Này em để anh uống giúp!

Hello! Chào em! Những nốt nhạc trầm
"Nói cho anh biết cách chinh phục trái tim em
vì anh không biết bắt đầu từ đâu?
hãy cho anh bắt đầu bằng lời:
-- Anh yêu em!" [1]

Lời tình ca ngọt ngào!
nhưng em đâu?
vùng trời miên viễn!
Thôi hãy để anh bắt đầu bằng câu nói:
-- Hello! Anh vẫn nhớ em!

2.
Làm cách chi trở về khung trời ấy?
Nước xuôi dòng, hoa tím lục bình
Nhẹ chiếc xuồng chở đầy mạ tươi non
Người chèo lái, người ngồi hướng mũi
Vui con nước, tiếng bìm bịp gọi
Những thân thương trái bần rụng chiều êm!

Dòng sông bỗng trở mình mùa bão nỗi
Vùi bao mảnh đời miên viễn...
Ôi oan khiên!

3.
Có đắng không ly càphê em tôi?
Sao vẫn đầy trong tiếng nhạc trầm?
Hình như có bóng ai vụt qua khung kính?
Anh uống cạn giúp em nhe ly càphê đắng?
Để trọn cho nhau hai ly tình buồn!

Tình chẳng vui, tình của chúng mình
Buồn thảm lắm, mù không tay với!

4.
Một bóng người âm thầm đêm cuối phố
Choàng tay bên ôm chút lạnh hư không
Phố lạ xôn xao, chân sáo ai kia đó ân cần
Riêng có người
nặng bước...
rã rời...
từng nhịp khổ!

Nguyên Lạc

............
[1] Hello - Lionel Richie: Lời nhạc tác giả chọn trích ra, tạm dịch thoát để đưa vào bài thơ.
[2] Lấy ý: Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt (Trả lại em yêu - Phạm Duy)

RÉT CẰN - Thơ Đặng Xuân Xuyến


        


RÉT CẰN

Gói lời yêu vào lửa
Em chùng chình bước qua
Ngoái đầu, em thành lạ
Ríu chiều hiu hắt mưa

Chân trần dạo ngõ xưa
Lối về xa xăm quá
Mấy mùa cây thay lá
Rét cằn chẳng trổ hoa.

Làng Đá, 18.11.2018
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

MUỐN - Thơ Quách Như Nguyệt


        
                 Nhà thơ Quách Như Nguyệt


MUỐN

Muốn kể anh nghe chuyện vui buồn
Mỗi ngày tâm sự chuyện mông lung
Làm thơ gửi đến cho anh đọc
Anh hững hờ chi để lòng chùng?

Mong nhận thư anh, em mong lắm!
Nhưng thư chẳng thấy, thấy buồn tênh!
Diễn đàn hai đứa sao lạnh vắng?
Anh bận hay là anh nỡ quên?       

Muốn trách, muốn than nhưng lại thôi
Đâu có gì đâu phải ỉ ôi?
Tình mình nhẹ hững như sương khói
Thương à… chỉ chót lưỡi đầu môi!

Muốn gửi đến anh thư mỗi ngày
Nhưng nhận ra ngay mối tình này
Tưởng là thắm thiết mà chẳng phải
Mối tình trên ảo chóng tàn phai!

Lảo đảo, lao chao cũng thế thôi
Tình yêu nào rồi cũng pha phôi
Chẳng buồn đâu ạ vì biết trước
Uống cạn nha anh chén ly bôi

Muốn lắm, còn thèm, còn ước muốn
Tham đắm, sân si nặng chĩu vai
Cũng tại đường tu còn vụng dại
Nên còn tham ái rước bi ai

Muốn lắm, muốn nhiều, em muốn lắm!
Muốn được anh yêu…  muốn trăm năm
Muốn quên không nhớ... không thèm nhớ
In hết thơ ra lót chỗ nằm!

                              Quách Như Nguyệt

LỆ AI HÓA ĐÁ NGÀN NĂM ĐỢI CHỜ - Thơ Lê Văn Trung


    
                       Nhà thơ Lê Văn Trung


LỆ AI HÓA ĐÁ NGÀN NĂM ĐỢI CHỜ

Như con dơi về trú đông
Trong hang đời quạnh một vùng tối đen
Có người lỡ cuộc tình duyên
Áo sương tìm động u huyền lãng quên

Như con vượn lẽ đầu non
Tàn hơi tiếng hú chảy mòn suối khe
Có người tìm thấy trong mơ
Câu thơ mắc cạn ven bờ đá rêu

Như con chim nhạn kêu chiều
Tiếng đau rụng dưới chân đèo nhân gian
Có người giữa cuộc chia tan
Lệ ai hóa đá ngàn năm đợi chờ.

                         Lê Văn Trung

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2018

CÒN MỘT CHỮ DUYÊN - Thơ Kha Tiệm Ly


        
                           Nhà thơ Kha Tiệm Ly


CÒN MỘT CHỮ DUYÊN

Có ai hỏi thử dòng kinh,
Sao làm cho kiếp lục bình lênh đênh?
Thuyền tình ta vốn chông chênh,
Sông tinh em nỡ lắm ghềnh thác chi?

Quá xa xôi tuổi xuân thì,
Chuyện trăm năm tới đươc gì không em
Đời ta hạt cát ưu phiền,
Mà em là chốn bình yên ta về.

Dẫu chưa cạn chén hẹn thề
Chữ duyên đã trọn tình quê với người.
Ai xui em rớt nụ cười,
Để cho ta nhặt một đời tương tư!

                             Kha Tiệm Ly

THƠ TÌNH ĐIÊN KIỂU PHẠM NGỌC THÁI


phamngocthai
     Nhà thơ Phạm Ngọc Thái


        TIẾNG ANH GỌI
(Viết theo giọng thơ điên Hàn Mặc Tử)

Ta gọi tên em trong bao la trời đất
Tên một loài hoa thơm nhất quê hương
khắp núi rừng tới miền sông nước mênh mông
Chính trong tim ta, tên em còn vọng mãi...

Ta đi tìm em với tâm hồn hoang dại
Từ lúc chim ca đến mãi đêm thâu
Em ở đâu ? Em ở đâu ?
Nàng thôn nữ mặc chiếc áo xanh màu cỏ biếc.

Ôi rồ dại ! Hỡi linh hồn rồ dại !
Đi tìm hoài mà có bóng em đâu ?
Sông trăng kia cũng hóa vũng máu đào
Cùng với huyết của tim ta loang chảy...

Ta bay qua các nóc nhà cao ngất trời Hà Nội
Về miền quê đồng trắng nước mênh mang
Những bóng dừa, khóm trúc thắm màu xanh
Mà chẳng thấy em ta ra đón đợi ?

Ôi thượng đế ! Tâm hồn con chới với
Trên núi cao ngã nhào xuống vực sâu
Người sinh ra con
                     làm anh thi sĩ chốn bèo dâu
Sao còn bắt chịu nỗi đớn đau,
                          trong bể ái tình máu lệ...

Thời gian hãy trôi đi ! Trôi nhanh đi ! Đừng chậm trễ
Cuốn cả thân ta, linh hồn ta... vào cõi tha ma
Trí não ta đã tàn, đâu còn phải là ta !?
Ừ cũng được ! ta sẽ làm ma bất tử...

Anh còn tim em ở kiếp sau, em nhé !
Nhớ chờ anh, đừng trốn bỏ như nay
Anh sẽ bế bồng em, giống thuở vẫn còn trai
Dành cho em cả tình yêu chung thủy.

Tiếng anh gọi ! Có nghe thấy không, em yêu quí ?
Rền vang bầu trời, sâu thẳm đại dương
Về với anh đi em ! Ta cùng bay khắp nhân gian
Hòa tiếng thơ ngân, hai trái tim chung nhịp điệu.

                                                Phạm Ngọc Thái
                                                     17.12.2018