Dịch giả Đoàn Mạnh Thế
ĐỜI
SỐNG TÌNH DỤC QUÁI ĐẢN CỦA
“HOÀNG ĐẾ” MAO TRẠCH ĐÔNG
(Đoàn
Mạnh Thế lược dịch từ “Tình dục, dối trá và chính trị” của tác giả Pierre
Lunel, nhà xuất bản L’Archipel, Paris 2012)
Mao Trạch Đông - vị “tân hoàng đế đỏ” - muốn được lưu danh theo truyền thống các hoàng
đế Trung Quốc, nhất là truyền thuyết trường sinh bất tử nhờ quan hệ với một
ngàn thiếu nữ đồng trinh. Mao hy vọng theo gót được vị tổ sư này. Mao say mê
thu thập tất cả những tin tức loan báo việc phát hiện các loại dược liệu giúp
hoạt động tình dục cho đến chín mươi tuổi.
Làm tình là thú tiêu khiển hàng đầu đối với Mao nhưng
ông ta không yêu mến ai cả. Một bằng chứng cho sự tàn bạo của Mao Trạch Đông là
câu trả lời của y trước Nehru:
“Chúng
tôi chẳng việc gì phải sợ bom nguyên tử cả. Nếu ai tấn công tôi bằng bom nguyên
tử, thì tôi có thể trả đũa tương tự. Mười triệu hay vài chục triệu người chết
cũng chẳng ăn nhằm gì đối với chúng tôi!”
Nehru không phải từ bi hỉ xả gì, nhưng cũng phải dựng
tóc gáy khi nghe câu nói của Mao khi y coi mạng người như cóc ngóe.
Không một điều gì có thể làm cho Mao xúc động. Trong
chiến dịch Đại nhảy vọt, nhiều triệu người dân nông thôn đã chết đói, nhưng ông
ta vẫn ăn ngon ngủ yên. Ngay cả đối với người thân trong gia đình cũng thế. Chỉ
cần kể ra đây thái độ đối với chính người con trai lớn của Mao.
Trước khi Mao Ngạn Anh tử nạn ngày 25/11/1950, trong
cuộc chiến tranh Triều Tiên, Ngạn Anh đã lấy vợ và vợ anh, Lưu Tư Tề, từ vài
năm qua vẫn được xem như là con gái nuôi của Mao Trạch Đông. Ông ta thích Lưu
Tư Tề đến nỗi tỏ ra vô cùng giận dữ khi nghe tin Mao Ngạn Anh và Lưu Tư Tề đính
hôn. Sự thực đằng sau cơn giận dữ là Mao ghen với người con trai của y sẽ được
ngủ với Lưu Tư Tề. Ông ta cản trở việc tổ chức đám cưới với những cái cớ kỳ lạ,
chẳng hạn như phải chờ đến lúc tuyên bố thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung
Quốc ngày 01/10/1949… Khi nghe tin con trai mình tử thương, Mao phát biểu câu
này thay cho lời ai điếu:
“Đã
là chiến tranh làm sao không có người chết cho được?”
Ông ta không tỏ ra buồn phiền một chút nào, không hề
nhỏ một giọt nước mắt. Lưu Tư Tề suốt một thời gian dài vẫn không hay biết về
cái chết của chồng, và trong suốt hai năm rưỡi trời, chưa bao giờ Lưu Tư Tề thấy
Mao tỏ vẻ u sầu. Thậm chí ông ta còn nói đùa với cô về Ngạn Anh, như là con
trai của y vẫn còn sống…
Kể từ năm 1958, trong cơn say Đại nhảy vọt, Mao trở
nên ít kín đáo hơn trong cuộc sống riêng tư. Đến nỗi nhiều người đều biết đến lối
sống xa hoa, trụy lạc của ông ta, về những tòa biệt thự nằm rải rác khắp đất nước
Trung Quốc, và về việc cung cấp gái đẹp mà chính Mao gọi là “tuyển lựa cung phi”. Các nữ nghệ sĩ trẻ
của các đội văn công tham gia các buổi dạ vũ, cạnh tranh với nhau để làm đẹp
lòng Mao, và kết thúc bằng việc qua đêm với ông ta. Các cô ganh tị lẫn nhau, cô
nào được Mao nắm tay dẫn vào phòng ngủ trở thành mục tiêu bị các cô khác thù
ghét.
Những người thân tín của Mao luôn tìm cách làm vui
lòng ông ta. Ban đầu mỗi tuần chỉ có một đêm dạ vũ, nhưng sau đó họ nhanh chóng
thấy rằng để chiều lòng vị chủ tịch phóng đãng thì như thế chưa đủ. Thế là từ một
buổi dạ vũ trở thành hai buổi mỗi tuần, có nghĩa là số cung phi dành cho Mao phải
tăng gấp đôi. Tất cả các đoàn văn công đều phải đóng góp vào. Sự chăm sóc này
không phải là nói quá đáng, vì vị chủ tịch này càng cao tuổi thì ham muốn tình
dục lại tăng lên.
Chưa bao giờ, ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất,
các cô gái được chọn lựa có thể tưởng tượng ra có ngày lại được phục vụ cho thú
vui nhục cảm, hoang dâm vô độ của vị “tân
hoàng đế” được hàng trăm triệu người tôn sùng. Rất ít người từ chối đề nghị
làm tình của vị “hoàng đế đỏ” Trung
Quốc. Có thể chỉ có vài cô y tá hay phụ nữ hơi cứng tuổi. Cô y tá nào từ chối
thì đó là vì đạo đức nghề nghiệp không cho phép lẫn lộn vai trò, còn phụ nữ lớn
tuổi thì do mắc cỡ khi phải gia nhập hậu cung gồm toàn các thiếu nữ tuổi xuân
hơ hớ. Còn tất cả những cô gái khác đều phát cuồng vì Mao, và sẵn sàng thỏa mãn
những đòi hỏi dù có quá quắt của ông ta.
Hầu hết là những cô gái rất nghèo khó. Chẳng hạn cô
Lưu từng đi ăn xin trên đường phố cùng với mẹ, cô Chu là trẻ mồ côi... Thường
thì cha mẹ các cô này, đã qua đời, được xem là “liệt sĩ cách mạng”. Nhiều cô không được học hành gì cả, và trở
thành diễn viên múa nhờ có Đảng. Các đoàn văn công đầy dẫy những thiếu nữ loại
này, được tuyển mộ nhờ ngoại hình chuẩn, để giúp người của các cán bộ cao cấp
trong Đảng giải trí.
Các cô được lên giường với Mao là “hàng tuyển trong số hàng tuyển”, cho dù chỉ vài tiếng đồng hồ. Điều
này chỉ có thể hiểu được nếu chúng ta nhớ lại nạn thần thánh hóa Mao Trạch
Đông. Sự xuất hiện của Mao trong những dịp lễ trang trọng, oai vệ như một bức
tượng đại đế tại quảng trường Thiên An Môn, là một kỷ niệm không thể quên đối với
mỗi người tham dự. Chưa nói đến những người được đặc ân có một không hai là bắt
tay với Mao, họ không rửa ráy trong nhiều tuần lễ để giữ trên người loại “nước
thánh”. Có thể nói, Mao gần như một huyền thoại, và còn được yêu mến và kính trọng
hơn cả các đại đế Trung Hoa.
Làm thế nào trong điều kiện đó, các cô gái trẻ dốt nát
lại không cảm thấy hãnh diện khi được vinh dự ngủ vài tiếng đồng hồ bên cạnh vị
thánh sống? Tất cả những cô gái này đều chưa chồng, vừa mới tròn hai mươi, hai
mươi hai tuổi, và một khi đã bị Mao chán chê thì cũng phải đợi đến khi chủ tịch
cho phép mới được lập gia đình.
Gần đến tuổi bảy mươi, Mao có vẻ đã nói lời vĩnh biệt
với chứng bất lực mà trước kia vẫn làm ông ta khiếp sợ mỗi khi nghĩ đến nguy cơ
này. Trở thành tín đồ nhiệt thành của các phương pháp làm tình theo tinh thần
Lão giáo, xem hành vi tình dục là nghi lễ phù hợp với luật âm dương của trời đất
để trường thọ, Mao cần những thiếu nữ có đủ điều kiện tham gia và tỏ ra xuất sắc
trong lĩnh vực này.
Từ đó, chiếc giường size “khủng” của Mao đón tiếp có
thể đến một tá cô gái cùng một lúc. Thực tế, quan niệm Lão Tử chỉ là cái cớ cho
tính dâm dục quái đản của ông ta. Những điều mà các người tình một đêm này cho
là hạ cấp đối với những người đàn ông khác, thì với Mao lại được coi là tuyệt vời,
và các cô tự hào kể lại những kỳ tích làm tình của ông ta.
Các cô gái không ngần ngại học hỏi kỹ năng làm tình để
đáp ứng được những đòi hỏi trớ trêu của vị hoàng đế đỏ, vì thật là tệ hại nếu
không phục vụ được ngang tầm, cô nàng đó sẽ bị loại ngay lập tức, trong khi có
hàng tá cô gái khác đang chầu chực ngoài cổng. Một trong số các cô, một hôm đã
ngây ngất thổ lộ :
- Tất cả những gì ông ấy làm hết sức tuyệt vời, đê mê!
Người ta đưa các cô đến phục vụ cho Mao như là thức ăn
hàng ngày, tuyển lựa dựa theo các tiêu chuẩn cụ thể: phải thật đẹp và xuất thân
từ thành phần vô sản. Mao chúa ghét những phụ nữ tinh tế, học thức và ở lứa tuổi
chín chắn. Những cô gái trúng tuyển choáng ngợp trước vinh dự này.
Người cầm lái vĩ đại thực sự là một con sư tử trong
lĩnh vực tình dục. Cho đến lúc chết, cuộc sống riêng tư của Mao là một loạt những
cuộc truy hoan dâm loạn hết sức. Đó là thú vui duy nhất của ông ta, và ông ta
tiêu thụ một số lượng thiếu nữ không thể đếm xuể.
Sự ham mê sắc dục của Mao Trạch Đông không chỉ giới hạn
ở những cô gái trẻ. Ông ta cũng rất thích được “chung đụng thể xác” với các thanh niên đẹp trai lực lưỡng, và đa số
các nam nhân viên phục vụ này vẫn thường xuyên phải "đấm bóp" cho ông
ta dễ ngủ. Mao đòi hỏi các chàng thanh niên này phải xoa bóp cả bộ phận sinh dục
của ông ta. Và cũng không ít trường hợp khi đã được làm nóng, Mao cũng hăm hở
cuồng nhiệt với bộ phận kín của các chàng trai.
Vào năm 1960 một trong đám thanh niên phục vụ Mao
không chịu làm công việc này và xin chuyển công tác. Trước khi đi y đã thổ lộ với
tôi: “Ðó
là công việc của đàn bà chứ không phải của đàn ông”. Tôi cũng đã chứng kiến
một dịp khác xảy ra trên xe lửa vào năm 1964, trong lúc một nam phục dịch chuẩn
bị chỗ ngủ cho Mao thì Mao đã vồ lấy anh thanh niên để mò mẫm bộ phận sinh dục
của anh ta và ráng kéo anh ta vào giường ngủ của y... Đây có thể chưa hẳn đã là
khuynh hướng đồng tính luyến ái ở Mao, nhưng đúng ra là một nhu cầu tình dục
mãnh liệt dưới mọi dạng thức.
Có vài ba lần Mao say đắm tài năng của một trong số
các tì thiếp cho đến nỗi không cho cô ta kết hôn, khi cô phải lòng một anh
chàng đẹp trai. Thế là nhiều nhân chứng đã phải chứng kiến những vụ cãi cọ chẳng
khác ngoài chợ. Một cô ái phi khác thì dần dà có ảnh hưởng lớn đến mức cô ta tự
cho phép mắng Mao sa sả. Nhưng cô này làm tình rất nghệ thuật cho nên Mao bỏ
qua tất cả. Hơn nữa cô ta còn giới thiệu với Mao một lô một lốc các người đẹp
trong gia đình mình, cô sau lại còn đẹp hơn cô trước.
Vào thời kỳ đó, cuộc sống tình dục của Mao Trạch Đông
gần như trở thành quan hệ gia đình. Ông ta nhanh chóng sủng ái một trong các cô
em của cô bồ đương nhiệm, và cô này đương nhiên bị hất cẳng. Cô em đã có chồng,
nhưng điều này có can hệ gì… Một buổi tối, Mao mời cả gia đình đến ăn tiệc. Lúc
đến món tráng miệng, ông ta bất thần nảy sinh ham muốn. Mao yêu cầu anh chồng
đi nơi khác để có thể “chăm sóc” cô vợ.
Đương nhiên là người chồng chẳng dám hé miệng, thậm chí còn cho rằng việc vợ
mình được Mao chọn lựa là một sự ưu ái. Mao ưa thích các phụ nữ trong gia đình
này đến nỗi ông ta có thể ngủ cả với người mẹ nếu bà ta còn sống…
Đoàn Mạnh Thế
Địa
chỉ: Số nhà 12 Ngách 32 Ngõ 133 phố Hồng Mai, quận Hai Bà Trưng, thành phố Hà Nội.
Điện
thoại: 0169.627.9729
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét