Nhà thơ Phan Quỳ
ANH
VÀ EM
Em là hoa buổi sáng,
Anh thành nắng ban mai,
Nắng lên hoa sắc thắm,
Nắng tràn cõi thiên thai.
Em là nhành phượng vĩ,
Anh hoá chú ve sầu,
Hai ta thành tri kỷ,
Hò hẹn đến muôn sau.
Em là hạt mưa mau,
Anh thành biển hồ sâu,
Mưa êm trong lòng biển
Đôi mình mãi trong nhau.
Em là mây trắng bay,
Anh thành trời cao rộng
Thênh thang em có hay
Lòng trời reo như mộng?
Ơi cơn mộng một đời
Anh ấp ủ khôn nguôi
Đêm ơi xin đừng thức
Để em mãi trong tôi.
Phan Quỳ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét