LÊNH
ĐÊNH QUA NHỮNG PHẬN NGƯỜI
(Tặng
Trần Hoài Thư, Phạm Văn Nhàn, Phan Xuân Sinh, Phạm Cao Hoàng )
Con sáo bỏ bờ sang bến lạ
Nhớ người hót gọi mãi
trăm năm
Nao nao phiền muộn hồn
sương cũ
Rơi lạnh buồn ngân một tiếng
đàn
Thương bạn phương người
mơ cố quận
Tên lính ngày xưa áo bạc
màu
Gươm súng rỉ hoen mùi huyết
sử
Chôn hoài không lấp kín
niềm đau
Thương mẹ mớm con từng hạt
gạo
Chong đèn vá mãi những lầm
than
Thánh sử tro tàn thâm vết
máu
Chân lý rừng hoang rụng
lá vàng
Thương cha từng sớm từng
chiều mong
Đốt lửa tình soi tận đáy
lòng
Không soi nổi mặt phường
vô đạo
Chùa đổ oan hồn lạnh miếu
hoang
Thương em già muộn nhánh
thanh xuân
Đong mãi thời gian bằng nỗi
buồn
Nước mắt xé cay hồn cô phụ
Đời em dằng dặc những mùa
đông
Thương rừng xưa trụi lá
trơ cành
Chim bỏ ngàn vượn hú buồn
tênh
Suối khe kiệt sức trơ hồn
đá
Núi ngậm ngùi đau khóc phận
mình
Thương bến đò ngang quạnh
quẽ chiều
Gió tàn đông sông nước
đìu hiu
Xác xơ quán vắng người đi
biệt
Ly xứ buồn theo những bước
Kiều
Ôi thương cây khế đứng
sau hè
Hoa tím rụng thầm theo
gió bay
Áo tím ngày xưa hoa khế
tím
Bây giờ hoa rụng áo xưa
phai?
Thương bạn bỏ tình xa, viễn
xứ
Thương cha thương mẹ đất
vùi sâu
Thương em bèo giạt trăm
dòng lạ
Cây khế buồn nghe đứng
cúi đầu
Thương ta con nước không
dòng chảy
Quanh quẩn trăm năm bãi sậy
già
Xào xạc gió oan hồn gọi
mãi
Còn như hoài vọng bến bờ
xa
Thương ta thương nỗi đời
lưu lạc
Lưu đày trên chính đất
quê hương
Bạn bè dăm đứa còn hay mất
Một kiếp mười phương vạn
nẻo đường
Thương ta thương nửa đời
dang dỡ
Chữ nghĩa eo sèo buổi chợ
tan
Chút nợ văn chương không
trả nổi
Mong gì kết cỏ nghĩa trăm
năm
Không muốn cũng đành như
vong bội
Hổ với người xưa thẹn với
lòng
Xơ xác bão đời giăng bốn
phía
Ta còn nhìn rõ mặt người
không?
Lê Văn Trung
1985
LINH
HỒN NHỮNG CHIẾC GHẾ
Gửi
Ngói
Mỗi khi đi ngang qua công
viên
Tôi thường tự hỏi
Trên chiếc ghế đá này ai
đã từng ngồi
Ngồi một mình tư lự nhìn
vu vơ
Ngồi một mình đếm những
chiếc lá rơi
Ngồi một mình nhìn những
cặp tình nhân
Tay trong tay lang thang
vòng vo không điểm dừng
Nhìn những chú chó thả
rong chạy tung tăng trên cỏ
Và nhìn bàn tay mình khói
thuốc vàng rưng rưng
Mỗi khi đến sân ga
Những chuyến tàu đến và
đi liên tục không ngừng
Ai đứng vẫy tay
Cay sè đôi mắt
Ai ngồi bên hai đường ray
sắt
Chiếc túi trên vai
Mắt mỏi một phương nào
Trên chiếc ghế chờ
Có hai người hôn nhau
Khi tiếng còi vang từng hồi
giục giã
Hai kẻ hôn nhau không hề
hối hã
Gì rồi cũng phải chia tay
Sớm hay chầy rồi tay cũng
tuộc khỏi bàn tay
Bỏ lại nền đá sân ga lạnh
ngắt
Một giọt buồn không là nước
mắt
Mà cả hồn người ra đi
Mà cả nỗi đau của kẻ đứng
chờ
Có niềm vui nào đọng lại ở
công viên
Có nỗi đau nào còn đọng lại
ở sân ga
Những chiếc ghế nằm buồn
hiu hắt
Người bỏ đi lạnh ngẳt chỗ
ngồi
Có hai người mà hai cõi
đơn côi
Chiếc ghế trống
Một chỗ ngồi cũng trống
Tôi vẫn tự hỏi mình sao
muôn đời vẫn ngóng
Một đôi lần người trở lại
công viên
Chiếc ghế ấm nụ hôn tình
đến muộn
Một đôi lần người trở lại
sân ga buồn
Chiếc ghế trống còn vương
mềm sợi tóc
Tôi biết chắc có một người
sẽ khóc
Tôi sẽ chép thơ lên dòng
nước mắt
Của linh hồn những chiểc
ghế yêu nhau.
Lê Văn Trung
LỜI
CỦA GIÓ
Một chiều người đến bên
tôi
Chỉ màu mây trắng bên trời
còn bay
Bảo tôi rằng cuộc tình
này
Trăm năm cũng chỉ như mây
phiêu bồng
Rồi một hôm người qua
sông
Mình tôi bến vắng mênh
mông bãi chiều
Người đi nước chảy cùng
người
Tôi vàng lá rụng ngậm
ngùi trôi theo
Người đi mà chẳng quay đầu
Nhìn sông vàng nhuộm một
màu quạnh hiu
Hình như giọt lệ tình yêu
Vừa rơi đâu đó trong chiều
hồn tôi.
Lê Văn Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét