BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2020

BÀI THƠ “THÁNH MẪU HÀI ĐỒNG”, MỘT KIỆT TÁC THƠ TÌNH VIẾT VỀ “ĐÊM TÂN HÔN” CỦA HỮU LOAN - Lê Quang Vinh

Nhà thơ Hữu Loan suốt đời mình luôn khắc ghi hình bóng người vợ đầu. Sau bài thơ Màu tím hoa sim bốn mươi hai năm, ông lại làm bài thơ này hồi tưởng lại đêm tân hôn đầu tiên của mình. Bài thơ vẫn đúng chất hồn và giọng điệu Hữu Loan, đầy ắp cảm giác cảm xúc đôi lứa tình yêu. Đây còn được gọi là bài “Tục... Màu tím hoa sim”

       
                         Tác giả Lê Quang Vinh


BÀI THƠ “THÁNH MẪU HÀI ĐỒNG”, MỘT KIỆT TÁC THƠ TÌNH VIẾT VỀ “ĐÊM TÂN HÔN” CỦA HỮU LOAN
                                                                                   Lê Quang Vinh

Có thể đây là tác phẩm thơ tình viết riêng về “đêm tân hôn” có một không hai trong lịch sử văn học Việt Nam. Nó là một kiệt tác. Hay từ chân tơ kẻ tóc, từng tế bào; tuyệt mỹ đến mức thánh thiện.

Đọc xong bài thơ, ta có cảm nhận đó như chính một bức tranh thánh, hay một pho tượng thánh trong bảo tàng nghệ thuật ở các nước phương Tây mô tả đôi trai gái sinh hoạt tình ái nơi “vườn địa đàng”. Mọi thứ ẩn hiện trước mắt ta cao nhã, phi phàm, không một chút bụi trần, thể xác - Đúng như chủ ý của tác giả bộc lộ ngay đầu đề bài thơ: “Thánh mẫu”“Hài đồng”, đó đâu còn là đôi... “trai gái” trần tục nữa?!

Nhưng rất kỳ lạ, qua từng con chữ, ta lại bắt gặp những phút giây “hạnh phúc tột đỉnh” mà chỉ... “Thượng đế” ban mới có trong cuộc đời lầm lũi của chính mỗi chúng ta. Sự thiên tài ngôn ngữ cùng tầm cao trí lực nhân văn của Hữu Loan nó vô cùng đặc biệt là ở chỗ này - Cái con người tuổi đời đến 95 năm có dư, mà cuộc mưu sinh chủ yếu cật lực ngoài đồng ruộng, ao chuôm, hoặc suốt ngày gù lưng đi thồ đá thuê cho các lò vôi, công trường xây dựng; để nuôi vợ lúc nào cũng thấy “bụng mang dạ chửa” và bầy con 10 người - từ nheo nhóc nhất có thể, đến độ trưởng thành...!!!

Về bài thơ “THÁNH MẪU HÀI ĐỒNG” này, nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên viết:
“Nhà thơ Hữu Loan suốt đời mình luôn khắc ghi hình bóng người vợ đầu. Sau bài thơ Màu tím hoa sim bốn mươi hai năm, ông lại làm bài thơ này hồi tưởng lại đêm tân hôn đầu tiên của mình. Bài thơ vẫn đúng chất hồn và giọng điệu Hữu Loan, đầy ắp cảm giác cảm xúc đôi lứa tình yêu. Đây còn được gọi là bài “Tục”... Màu tím hoa sim”.
(Chữ “tục” đây là... “nét đẹp” nữa của “Màu tím hoa sim”).

     
                      Nhà thơ Hữu Loan


THÁNH MẪU HÀI ĐỒNG

Em ngả cánh tay còn nhiều
ngấn sữa
Cho ta làm gối gối đầu
đêm tân hôn
Sao lại không chính là tay ta
đỡ trước lấy vai nàng
Ta râu ria như râu thép gai
như xương chổi
Gân guốc sù xì phong sương
như một gốc cây rừng
Ta lo lắng sợ tay nàng gãy
Tay nàng mảnh mai như một
nhánh huệ trong bình!
Nhưng lạ thay
nàng ghì đầu ta như
chẳng hề hấn chuyện gì!
Chỉ có chuyện là
ta thấy ta càng lúc
càng thêm nhỏ bé trong
vào ngực măng tơ
Chà dụi
Rúc tìm
Tham lam
Cuống quýt
Ngẩn ngơ
như một hài nhi
khát
mẹ
Nàng càng riết chặt
ta càng thấy bé
Vòng tay nàng đánh đai
Nàng thì thào thổn thức
bên tai
- Anh của em!
- Anh vô cùng lớn của em!
Nhưng trái lại
Anh đang rất bé.
Nàng:
- Anh ơi anh!
Ta:
- Mẹ ơi mẹ!
Bằng một giọng học nói
Hài nhi bập bẹ
(trong hơi thở trộn nhau
bốc men)
- Tôi đối thoại hay là
vô thức nói.

*

Sau đêm ấy là
em đi
đi
mãi!
Em đi tím đất chiều hoang
Ta như mất mẹ khóc
tang
hai
lần!

*

Xin kính cẩn hôn chân
Tất cả những đấng gái Việt Nam
Đã sớm mang chất
mẹ
loài
người.

*

Em trong mẹ
Mẹ trong em
em
ngôi
thánh mẫu
hài đồng

Hữu Loan
   1991


Mời quý bạn đọc thêm bài thơ:

TÒNG QUÂN
(Nhà thơ Dương Tường nhớ và ghi lại bài này)


Nếu anh ra đi
Mẹ già anh khóc
Trai thời loạn ly
Thương con khó nhọc

*
Nếu anh ra đi
Người vị hôn thê
Những giọt nước mắt
Đọng trên hàng mi

*
Nhưng
Nếu anh không đi
Mẹ già anh khóc
Trai thời loạn ly
Mà con không đi

*
Mẹ thà thương con tóc trắng
Ngày mai cờ về chiến thắng
Mà con không về

*
Mẹ thà như lá rụng chiều quê
Đến khi con về
Cỏ vàng nấm đất

*
Nhưng khi nước mất
Vì vị hôn thê
Mà con không đi

*
Nếu anh không đi
Người vị hôn thê
Mặt nghiêng tay che
Đêm thương lời thề
Thà đợi người đi
Già trên lời thề

*
Nhưng khi nước mất
Mà anh không đi…

             Hữu Loan
         (Khoảng 1947)

                                                                                 Lê Quang Vinh
…..

Nguồn:
https://www.facebook.com/le.quangvinh.54922/posts/1049268905448611

Không có nhận xét nào: