THẤY GÌ TRONG CÁNH CHIM BAY
* Tặng một tấm lòng nhân ái
em bé bỏng mỏng manh như
làn gió
mà trời xanh, xanh quá ở
trên cao
em yếu đuối dịu mềm như
ngọn cỏ
đất dưới chân em cũng quá
ngọt ngào
chim về đậu trên cành
thơm lá ngọc
chim bay vờn rung nhẹ tóc
hương bay
em trải thảm nhung lòng
em lên đất
hạt từ bi chim nhé, hãy
no đầy
trời xanh quá, và lòng em
xanh quá
trời mông mênh và lòng em
mênh mông
câu kinh chảy theo hồi
chuông Bát Nhã
ngàn cánh chim vổ nhịp
hót reo mừng.
THAY
MỘT LỜI CẦU NGUYỆN
Ngày tháng lụn lùi dần
vào quên lãng
Mẹ nằm nghe chiếc lá rụng
ngoài hiên
Mỗi nhịp đập trong hồn là
nhịp thở
Giữa trần gian mẹ gửi
trái tim mình
Giữa trần gian hoa nở trọn
đời con
Là nước mắt là xót đau
lòng mẹ
Là tiếng hát là lời ru dịu
nhẹ
Dưới bầu trời mẹ là núi
là sông
Mẹ nằm đó nụ cười hiền
như Bụt
Lòng đắm chìm trong suốt
cõi hư vô
Mẹ nằm đó tỏa bóng đời
xanh ngát
Mẹ là hoa là nhạc, mẹ là
thơ
Con sẽ hát như ngày xưa mẹ
hát
Nằm ru con ấm lạnh suốt đời
con
Con sẽ kể chuyện ngày xưa
mẹ kể
Lòng mẹ thương con chân cứng
đá mòn
Con sẽ đi những nẻo đường,
mẹ đã
Gánh đời con qua ghềnh suối
thương yêu
Gánh đời con qua trăm bờ
bến lạ
Con nở thành hoa giữa
lòng mẹ mỹ miều
Ôi vạn cõi nghìn phương
sông biển rộng
Mẹ cao vời rực sáng một
vì sao
Mẹ là gió giữa trời cao lồng
lộng
Trái tim con xin nhuốm lửa
nguyện cầu.
THẾ
MÀ MẸ BỎ CON ĐI
Thế mà Mẹ bỏ con đi
Không thương con Mẹ bỏ về
Hư vô
Không thương con
Sao Mẹ buồn
Con nghe tiếng Mẹ nỉ non
bên trời
Không thương con
Sao Mẹ cười
Nhìn con
Mẹ quặn trăm lời
Mẹ ru
Không
Sao lòng Mẹ Rối bời
Sao đôi mắt Mẹ ngậm ngùi
sao khuya
Không thương con Mẹ bỏ về
Về đâu?
Con hỏi Mà đau lòng này
Đất trời
Thiên cổ
Có hay
Mẹ Thương chi
Cho đắng
Cho cay
Phận người
Mẹ ơi!
THẾ
RỒI TÔI TIỄN TÔI ĐI
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một vùng tịch mịch tôi về
một tôi
Nằm nghe gió hú ven đồi
Lá rơi còn nhắn lại lời
thiên thu
Rằng trời và đất xa nhau
Từ trong tro bụi nhuộm
màu chia tan
Rằng từ kim cổ càn khôn
Trần gian là mộng phù vân
ảo huyền
Sống là tiếp cuộc hành
hương
Về bên kia cõi điêu tàn
quạnh hiu
Đi là về với cô liêu
Là về chìm dưới bóng chiều
vô biên
Hư vô cố quận là miền
Là hoang vu bến, là mênh
mông bờ
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một chiều sương rụng trắng
đầy hồn thơ.
THEO
EM MÙA ĐÔNG
Em về, chở gió qua sông vắng
Để sóng tình tôi mỏi mạn
thuyền
Vỗ mãi vào bờ tôi chùng lặng
Câu thơ chìm nổi cuộc
tình duyên
Em về thao thiết từng câu
hát
Tiếng hát rơi mù trong nhớ
nhung
Cho sóng bờ xa còn xao
xác
Cho lá mùa xanh vội úa
vàng
Mùa nối mùa trôi sầu lớp
lớp
Sao còn ngồi đợi giữa
chiêm bao
Em gửi theo chiều đau tiếng
hát
Để tình ngàn dặm nhớ
thương nhau
Em gửi theo chiều đau tiếng
hát
Gửi gì trong gió lẫn
trong sương
Câu thơ dang dỡ nghìn
cung bậc
Thành mây bay trắng trời
muôn phương
Em chở mùa đông về theo
gió
Em gọi mùa đông về trong
mưa
Nhuộm cả nỗi buồn đau tóc
rối
Nhuộm cả tình tôi vàng
cơn mơ.
Lê Văn Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét