Tác giả Phan Quỳ
ĐOẢN
KHÚC CHO EM.
Em. Biết bao lần ta tự nhủ, thôi không còn gì để nhớ để
quên, để nghĩ để viết, thế mà, tháng bảy về như một lời tình tự, như một hẹn hò
đầy trên mắt ta ngọt ngào những nhớ nhung, tràn lên tay ta vụng về từng con chữ
với bao ngậm ngùi tiếc nuối xa xăm.
Em. Ta xa nhau ngàn trùng từ dạo ấy. Buổi biệt ly não
nùng theo chiến cuộc tràn lan. Ta mang hình em vào trong biển nhớ, dáng em buồn
theo mỗi cánh phượng rơi, tiếng ve sầu nhắc mãi chuyện chia phôi.
Em. Ta ra đi theo dòng đời trôi nổi, em trở về bồng bế
những buồn vui. Rồi những lúc tĩnh lặng giữa ồn ào bươn bã, em có nghe lòng
thương nhớ xa xôi???
Em. Những ngày xưa mây trắng, đường Gia Long ngập nắng
ven sông. Áo trắng môi hồng và tình ta sáng trong thuở ấy. Buổi đăng trình ta
trao vội dòng thư. Ta mang theo một khoảng trời tiếc nhớ, có mắt em vời vợi những
chiều thu.
Em. Đã bao mùa ta gói trọn tâm tư, giữa cuộc đời theo
nước đẩy mây đưa. Ta trôi dạt qua bao miền viễn xứ, vẫn mang trong lòng một
tháng bảy ngày xưa.
Em. Ta nao nức một lần quay trở lại, giữa muôn trùng
thương nhớ dáng hình em. Chắc em buồn tay với tuổi xanh êm, làn tóc mộng nay điểm
màu sương khói, má môi hồng in dấu vết chân chim. Ta vẫn thương như thương tình
mình thuở ấy. Em ngại ngùng gì phai nhạt bởi thời gian.
Em. Ta lại về bên sông như lần đầu hò hẹn, thuở ban sơ
còn mãi đến bây giờ. Em cười nhẹ cho lòng anh bối rối, khẽ cầm tay cho mây lặng
ngừng trôi.
Em. Tháng bảy về bao ấp ủ trong tôi...
Phan Quỳ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét