Tác giả bài viết Hà Huy Hoàng
Cứ thế cứ thế, tôi lớn dần theo những tháng ngày thơ,
tôi cứ tưởng xóm Bún là làng của mình cho đến một hôm tôi được ông nội dẫn vào
làng thực sự, nơi cách xa xóm nhỏ chừng hơn cây số, mà sao lúc đó xa quá là xa,
phải băng qua một khoảnh rừng lúp xúp cây chồi, gọi là rú như người quê mình
thường nói, khoảnh rừng toàn cát với cát là một trở ngại khá lớn đối với bàn
chân nhỏ xíu của tôi lúc đó, ông nội có lúc phải chờ tôi một chặp, rồi có khi
phải ẳm tôi lên.
Tính ra tôi về làng chính, làng Kim Đâu, chưa đếm hết
số lần trên những ngón tay thì phải xa biệt kể từ biến cố năm 1972. Mãi sau này
lúc về thăm lại xóm nhỏ, khi thay mặt bác và ba xây đắp lại những ngôi mộ của
dòng họ, tôi mới hiểu ra được vì sao mỗi khi đi thăm làng về, ông nội với chiếc
dù móc vào cánh tay, “bước thấp bước cao qua bờ ruộng nhỏ”… Nội say nhưng rất dễ
thương, chưa một lần tôi nghe ông to tiếng với bà nội, ăn xong chén cơm ông đi
ngủ một giấc cho đến sáng hôm sau lại tỉnh táo như thường ngày. Phải nói là ông
nội tôi rất đẹp lão, hàm râu dài, rậm, trắng như cước rung rung nhè nhẹ mỗi khi
ông cười, nụ cười sao mà thân thương quá đổi! đôi mắt đặc biệt sáng đến lạ thường,
đôi mắt hiện rõ tính bao dung, tải đầy nét yêu thương đầm ấm trong đó mà mãi đến
giờ tôi vẫn luôn ghi tạc. Bà nội tôi cũng chẳng kém, bà hơn ông hai tuổi, các
chị em tôi ai cũng đều tấm tắc chắc hồi trẻ bà phải đẹp lắm. Và có lẽ nhờ ơn
ông bà nên tôi cũng được hưởng lây qua lời khen từ phía mọi người luôn dành cho
mình!?! Cũng may thời trai trẻ, mới lớn tôi chưa kịp nhận ra được lợi thế này của
mình, không thôi giờ này biết đâu đã được ghi tặng hai chữ “Hưởng Dương” hoặc
có khi là “Hưởng… Thụ... ba mươi mấy tuổi” từ lâu rồi không chừng!...
Lần đó tôi về vào dịp hè, mùa được biết trước sẽ phải
nếm chịu sự khắc nghiệt của những cơn gió Lào khô nóng, đặc sản quê mình, mà từ
lâu lắm rồi trong tuổi thơ tôi đã từng có dịp. Không thể đi chậm hơn vì bác tôi
bệnh nặng, ba không đi được vì tình trạng của bác không thể tiên liệu trước, lỡ
bác có mệnh hệ gì phải có ba bên cạnh, ở trong Nam chỉ có hai anh em ruột cư ngụ
gần nhau. Buổi sáng hôm ấy, sau khi mọi việc đã hoàn tất, tôi đi thăm tất cả
hàng xóm để chào từ biệt, trước khi vào lại miền Nam. Trời ạ! Sáng sớm tinh mơ,
trong bụng chưa có một chút gì lót dạ, vậy mà hết anh Ôn, anh Đức, rồi anh Cần
đến anh Phú…. mỗi người “cấp” cho tôi một ly xây chừng, tôi thuộc dạng biết nhậu
và tửu lượng cũng vào hạng hơi gần gần với cao thủ, nhưng thú thật phải “thầy
chạy”. Từ chối thì mất lòng, lâu lâu mới ra quê một lần, phải bấm bụng làm
theo. Phải chi đây là rượu cỡ ở miền tây Nam bộ hoặc có chút gì nhắm nhắm còn
may ra, đằng này rượu nặng ác lại uống không, nhưng có điều rượu rất ngon! Mỗi
nhà lúc nào cũng có sẵn một chai 75 để dưới chân tủ thờ, khách vô là “phứt” mà
là “phứt chay” nhé, mỗi lần chỉ một ly, hết chai này mua chai khác, vậy thôi! Kể
ra, đây cũng là một nét văn hoá, chấm phá cho cuộc sống ở làng quê thêm phần
thú vị! Hèn chi, ngày xưa khi ông Trưởng - ông nội tôi là trưởng họ và nay tôi
là người kế nhiệm - vào thăm làng về là say, không say sao được khi cứ mỗi nhà
con cháu một ly thì không “quắc cần câu” là còn quá giỏi!
Ở quê, tôi còn khoái nhất là trò bắt môồng môồng, bắt
chuồn chuồn cũng thích nhưng không thú bằng. Một loại giống con gì nhỉ? Tôi
không thể so sánh với loài nào tương tự được, mình hơi giống con chuồn chuồn
nhưng cặp cánh khép vào sát thân, thân dài thuôn ra phía sau, mắt cũng là loại
mắt kép, quan sát được tứ phía nên bắt được nó quả là cả một kỳ công. Phân biệt
được đực hay cái nhờ vào “con chim” nho nhỏ màu đen nổi bật hẳn lên ở sau chiếc
đuôi vằn vện, giống này ở miền Nam tuyệt không có, dù tôi đã cố gắng để ý kiếm
tìm. Chú chàng trong hình dưới đây hơi giống thôi, vì loài tôi bắt chơi không
có màu sắc sặc sỡ như thế, nó chỉ tuyền hai màu đen trắng và khi đậu lại đôi
cánh không xoè ra.
Bất kể giữa trưa nắng chang chang, hơi nồng oi ả, cứ
thích là tôi ra các lũy tre quanh vườn, cứ nhằm vào các nhành nè (tre khô) là
thế nào cũng có một hai chú, qua nhiều lần tôi rút ra được một quy luật của mấy
cu cậu này: buổi trưa dễ bắt hơn vì hình như các chú đang lim dim thì phải… Trưa,
lúc còn ở nhà ngoại, ngày nào cũng bị bắt ngủ, chị em tôi nằm sắp hàng ngang một
lớp, trên tay dì Cầm con bà ngoại thứ, em mẹ tôi luôn có sẵn một cây roi, đứa
mô mà nhúc nhích là “trót”(quất) một phát. Lúc nhỏ mà bị bắt ngủ trưa đúng là một
cực hình, lớn lên thì không có đủ thì giờ để làm việc đó. Đời con người ta kể
cũng lạ nhỉ, không khi nào cảm thấy bằng lòng với những gì mình đang hiện có!
Ở với ông bà nội tôi thích gì cũng được chiều, nên cứ
việc long nhong. Chỉ cần bắt đựợc một chú trai to con một chút là thế nào cũng
kiếm thêm vài em đẹp gái. Bắt con đực xong, lấy một sợi tơ mỏng từ một mảng bẹ
chuối, phải thật cẩn thận, khéo tay mới tước được một sợi dài và mảnh (kỹ năng
này anh “The rọt”- tên tục của anh Toàn - dạy cho tôi) cột vào cần cổ của chàng
này nhưng không được siết chặt quá, không thôi chàng “đai” thì phí công. Xong,
thả cho chú chàng bay vo vo, tán tỉnh một chặp thì a lê hấp sẽ có một hai em
chân dài từ tận sâu trong khóm tre xuất hiện, bay kè kè theo trai đẹp (các cô
chú này nhận biết nhau qua một điệu nhạc tình tứ, riêng tư thì phải?). Tuy
nhiên chỉ một em được chọn mà thôi, chờ cho đến khi hai anh chị xà nẹo, ôm chặt
nhau trên nhành nè êm ái, du dương, thế là nhẹ nhàng nhón tay bắt cô em bỏ vào
hộp. Cứ vậy, anh em tôi chơi hoài không biết chán, mặc kệ ánh nắng hè chói
chang thiêu đốt, da đen nhẻm cũng chẳng màng…
(còn tiếp)
Hà Huy Hoàng
Hà Huy Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét