Nhà thơ Nguyên Lạc
I. ĐÊM THU
Trăng ở nơi này em ở đâu?
Đến chi thu hỡi để tôi sầu?
Rượu đây. sao chẳng làm
vơi nhớ?
Phương đó. muôn trùng!
Tinh vẫn sâu?
Trăng ở nơi này em mãi
đâu?
Lay chi tôi hỡi bóng
nguyệt sầu?
Mù sương ngút mắt người
có nhớ?
Biết tìm đâu hở?
Kiếp đời sau?
Tôi ở nơi này đêm trắng
thu
Trăng thu sáng quá
dáng ai ngời
Tôi uống ánh thu từng
giọt đắng
Cho say
say để cố quên người
Chẳng say
tôi biết làm sao hở?
Trăng vẫn trêu tôi dáng
nguyệt cười
Trong tôi vẫn mãi
Em có rõ?
Cô lữ. Đêm thu. Một
bóng người
II. TIẾNG THU
1.
Bao năm rồi tôi hỡi?
Chiều thu vàng lá rơi
Nhẹ vương huyền tóc
rối
E ấp nép bên người
Mắt khép môi dâng hiến
Ướt ngọt nụ tình đôi
Chim giật mình bay biến
Không làm chứng tình tôi!
Thì thôi còn sợi nắng
Chiều nghiêng trói tình
này
Ửng hồng hai má thắm
Run rẩy đôi vai gầy
2
Bao năm rồi tôi hỡi?
Chiều thu lam gió lay
Tiếng thu thay lời nói
Yêu thương ngại tỏ bày
Bể dâu ngày tháng ấy
Lệ trào bao đắng cay!
Nộ cuồng cơn bão dữ
Thổi vạn đời ai bay!
3.
Em bây giờ có lẽ
Đâu còn tuổi dại khờ
Ta riêng đời cô lữ
Sương tóc nhớ môi xưa!
Em bây giờ có lẽ
Bạc lưng trơ nắng đời!
Riêng ta giờ cô lẻ
Tha phương sầu quê thôi!
4.
Bao năm rồi tôi hỡi?
Thu lại về hôm nay!
Cũng chiều nghiêng sợi nắng
Cũng lá vàng bay bay
Nhưng đâu hồng má ấy?
Tiếng thu. lời nói thay?!
Chiều nay vườn thu lạ
Tiếng chim buồn thiết
tha!
Nhớ ngọt trầm môi ấy
Huơ tay ôm sương mờ!
5.
Em bây giờ có lẽ
Quên mất chiều thu xưa?!
Ta sao giờ không thể?
Quên bờ môi vụng khờ!
Thu nơi nầy sao thế?
Thu phong lạnh thấu hồn!
Ta bây giờ sao thế?
Thấy đời toàn hư không!
III. MÊ HƯƠNG
Em từ tiền kiếp về đây
Thướt tha áo lụa điếng
tôi cúc vàng!
Chùn chân một kiếp đi
hoang
Ngất hồn lãng tử bởi làn
mê hương!
Trăng vàng thu mộng bất
thường
Cùng ai thắp lửa lên triền
môi nhau
*
Mong manh sương khói tình
đầu
Cúc vàng áo lụa mùa sau
theo chồng!
Bỏ người ngơ ngẩn bâng
khuâng
Tìm vàng hoa cúc cùng
làn mê hương
Dặn lòng đừng nhớ đừng
thương
Đêm thu nghe đắng chạm
triền môi đau?!
IV. QUỲNH TRẦM
Muôn trùng điệp khúc gọi
tình!
Mơ mưa thu ấy nhớ mình điếng
tâm
Nhớ hương xưa. thịt da nồng
Rướn cong thân mượt. mê
trầm ngọt môi
Có không thu ấy mưa rơi?
Thật không. đêm đó mật
môi quỳnh người?
Hay là huyễn mộng mà
thôi?
Nhân sinh phù ảo
Cuộc đời phù vân!
Phù vân đời đó phù
vân!
Sao không tình đó?
Bâng khuâng tâm hoài!
Quỳnh người đúng một
thiên tai!
Cháy đời ta đó!
Chắc rồi kiếp sau?
Nguyên Lạc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét